-Anh
Vũ, Leo !!! Chiều nay chúng ta ra biển chơi đi !!!
Cát
Cát khoác vai hai đứa bạn toe toét, Minh Nhật cũng xà xuống bàn hai người phụ họa.
-Đúng
rồi, đúng rồi…lâu lắm rồi chúng ta chưa được đi ra biển, hôm nay chúng ta phải
đi chơi một bữa cho thật hoành tráng mới được, cũng sắp đến kì thi cuối kì rồi,
sắp tới chúng ta sẽ không còn thời gian rảnh nữa đâu.
-Đồng
ý !!!
Anh
Vũ và Leo đều mỉm cười vui vẻ, thế là sau giờ học cả bốn đứa lao ngay ra biển.
Biển trưa vàng rực ánh nắng, đám nhóc chọn một nơi yên tĩnh vắng người để dễ quậy
phá hơn, bộ đồng phục học sinh ướt nhem nước biển, nhưng cả bốn đứa đều rất vui
vẻ với trò tạt nước, lâu lắm rồi đám nhóc mới được một ngày quậy phá thả ga như
thế này…
-Chúng
ta chơi bịt mắt đập dưa hấu đi!
Cát
Cát vui vẻ lên tiếng, cả ba đứa đều quay sang hưởng ứng. Trước tiên là Minh Nhật
bị bịt mắt lại rồi quay tròn mấy vòng cách xa trái dưa hấu, trên tay là cây gậy
sắt, ai bị bịt mắt mà đập trúng được dưa hấu ngay trong phát đầu tiên sẽ thắng,
ngược lại không đập trúng sẽ bị quăng xuống biển. Và đương nhiên người bị quăng
xuống đầu tiên là Minh Nhật…
-Ôiiiii !!! Mát không ? Nhật Nhật
!!!!
-Bắt được con cá nào chưa?
Ba đứa nhóc trên bờ cười lớn nhìn cậu
bạn vừa bị đẩy xuống nước, Minh Nhật ngoi lên đưa tay vuốt mặt ho sặc sụa, làm
người chơi đầu tiên đúng là xui xẻo , cậu bị Cát Cát quay tròn hoa cả mắt nên
không thể xác định được vị trí của trái dưa hấu và suýt nữa thì đập trúng cây gậy
sắt vào mặt Cát Cát, đương nhiên cái giá phải trả của cậu là bị con nhỏ cọp cái
ném tỏm xuống nước. Minh Nhật nhăn nhó định đi vào bờ, cần phải tiếp tục trò
chơi để trả thù ba kẻ đáng ghét đang cười kia, nhưng đúng lúc này phía sau cậu
có một cơn sóng lớn ào tới xô ngã rồi cuốn trôi cậu đi, Minh Nhật hốt hoảng cố
ngoi lên đưa tay vẩy vẩy, cơn sóng càng lúc càng cuốn cậu ra xa hơn. Anh Vũ vội
quay sang hai đứa bạn lo lắng…
-Leo, Cát Cát, hình như Nhật Nhật bị
sặc nước rồi…
Hai đứa bạn cô nhìn theo Minh Nhật
và tá hỏa nhớ ra rằng hình như Minh Nhật chưa biết bơi, mặc dù hôm trước cậu đã
được Anh Vũ tập cho cả buổi sáng rồi nhưng cậu ấy vẫn chưa thành thạo lắm, bây
giờ lại gặp cơn sóng to như vậy, không mau vớt nó lên thì nó sẽ chết chìm mất…
-Cái
thằng ngốc này, đúng là phiền phức mà…
Cát
Cát nhăn nhó vội tháo đôi giày dưới chân ra rồi nhảy ùm xuống biển. Anh Vũ và
Leo vẫn đứng trên bờ ngơ ngác…
Cát
Cát biết bơi khi nào vậy?
Một
phút sau…
-Cứu…cứu
tớ với….
Cát
Cát giơ tay lên hốt hoảng, cơn sóng càng ngày càng kéo cô ra xa gần Minh Nhật
hơn, thế là dưới biển bây giờ có hai con vịt cạn hậu đậu đang loi choi đạp nước…
Anh
Vũ và Leo nhìn nhau bật cười rồi cũng vội lao xuống biển. Hai đứa này quả là một
cặp đẹp đôi, hậu đậu và ngốc ngang ngửa nhau. Cũng may là cả Leo và Anh Vũ đều
bơi rất giỏi nên việc lao ra vớt hai tên ngốc kia không mấy khó khăn, có điều
hai con vịt cạn này đã uống no một bụng nước muối nên lúc kéo tụi nó lên bờ hơi
nặng nhọc…
-Hai
cậu còn sống không ?
Leo
nhìn hai đứa ngốc đang nằm dài trên cát lo lắng, hai đứa này vẫn nằm im re, bụng
căng tròn…
-Leo,
ăn dưa hấu đi, em khát quá !
Anh
Vũ vui vẻ lấy con dao cắt trái dưa thành những miếng nhỏ rồi đưa cho mọi người,
trái dưa hấu đỏ au, ngọt lịm, Anh Vũ đưa miếng dưa lên miệng ăn ngon lành,
không có gì hạnh phúc bằng việc ăn dưa trên bãi biển trong lành lộng gió lúc
này. Leo cũng vui vẻ đưa miếng dưa lên miệng rồi quay sang hai tên ngốc có
khuôn mặt bơ phờ:
-Các
cậu không ăn sao ? Dưa ngọt lắm !
Cả
hai đứa đều lắc đầu ngán ngẫm…
-Cảm..ơn….No…rồi…
-Ngọt
quá !
Anh
Vũ và Leo ních một bụng no căng dưa hấu hạnh phúc, còn Cát Cát và Minh Nhật vẫn
nằm dài trên cát mệt mỏi, biển với hai đứa này mãi mãi là cơn ác mộng…
Đột
nhiên…
-Ê
!!! Hai bé xinh xinh ơi ! Các em ở đâu tới đây thế ?
Một đám con trai ở đâu đi lại gần nhìn Anh Vũ
và Cát Cát với đôi mắt hau háu, mấy tên này hình như là du côn đường phố ở địa
bàn này, thấy có con gái tới là xúm đông xúm đỏ lại trêu chọc giở trò…
-Mấy
em học trường nào thế ? Tối nay đi uống nước với tụi nhé !
-Nước…
Cát
Cát giật mình vội lắc lắc đầu, cô đang bị ám ảnh bởi nước, mới uống một bụng no
nê nước biển mà…
-Mấy
em không biết đây là địa bàn của tụi anh sao, mấy em dám tự ý đến đây mà chưa
xin phép thì phải đi uống nước xin lỗi anh tử tế anh mới bỏ qua…
Tên
cầm đầu đi lại gần hai cô bé dọa nạt. Cát Cát vẫn lắc đầu sợ hãi. Minh Nhật
cũng đang nằm bẹp một chổ, trong đầu hai người quay cuồng bởi hình ảnh nước biển,
cái vị mặt chát cay xè mắt…đúng là cơn ác mộng. Leo và Anh Vũ thì vẫn chăm chú
lo giải quyết mấy miếng dưa hấu cuối cùng, nên những lời nói của tên du côn này
không lọt vào tai ai cả…
-Leo
! Đưa giùm em lọ muối đi, dưa ngọt quá !!!
Leo
với tay lấy lọ muối bên cạnh đưa cho cô bé, bất ngờ một tên cúi xuống nắm chặt
lấy tay Anh Vũ đùa cợt…
-Dưa
ngọt quá hả, anh ăn cùng em nhé, hay là để anh mớm cho em đi, như vậy còn ngọt
hơn nhiều nữa đó !!!!
Mấy
tên xung quanh cười lớn thích thú, tên này tiếp tục trêu chọc.
-Được
không cô bé, hay là em mớm cho anh được không ?
-Muốn
ăn hả ?Anh Vũ quay sang nhìn nó lạnh lùng, tên này lập tức gật đầu lia lịa.
-Đương
nhiên rồi, nhưng anh muốn em đút cho anh ăn cơ !
-Vậy
ăn đi.
Miếng
dưa hấu bị ép chặt vào mắt tên ngốc đang nắm tay Anh Vũ, đồng thời với miếng
dưa, cô bé còn tặng cho nó một đấm ngã lăn ra cát….
-Ngon
không ? Cô bé nhìn nó cười nhạt.
-Ê
!!! Con nhỏ kia, chán sống rồi hả
-Sao
dám đánh bạn tao hả? con nhãi…
Bọn
du côn xôn xao vây lấy Anh Vũ, bãi biển chổ này vắng hoe, bọn chúng háo hức vì
nghĩ rằng sẽ chẳng có ai tới can thiệp để cứu hai cô bé xinh đẹp này nữa…Anh Vũ
cũng bật dậy nhìn lũ du côn trước mặt thủ thế, mấy tên này nghĩ rằng cô bé nhỏ
dễ thương mà dễ ăn hiếp sao, ngây thơ quá rồi…
-Con
bé kia, đừng tưởng xinh một chút rồi chảnh nhé, để anh mày cho mày một bài học
nhớ đời…
-Mày
định làm gì hả ?
Tên
cầm đầu đi tới định tát Anh Vũ thì bị Leo nắm cổ áo giơ lên, cả đám ngạc nhiên
quay sang, tụi nó không ngờ Leo có sức mạnh kinh hồn như vậy, tên này khua khua
hai chân xuống đất tức tối…
-Mày
làm gì đó, thả tao xuống, thằng khốn…
Veo…!!!!!!!!!!!!!!!
Một
cú vung tay của Leo, tên này bay thẳng ra ngoài rớt tỏm xuống biển như một con
nhái, cả đám quay sang Leo tái mặt.
-Mày…mày…
-Tụi
mày muốn đánh nhau sao ? Leo đi lên trước cười nhạt bẻ tay rắc rắc.-Cũng đúng
lúc lắm, tao vừa ăn xong muốn vận động một chút, thế đứa nào tiếp theo đây ?
Cả
đám lùi ra sau hơi chợn, nhưng nhìn lại thì bọn chúng đông hơn nhiều so với
Leo. Minh Nhật và Cát Cát vẫn nằm bẹp một chổ, Anh Vũ lại là con gái không đáng
ngại nên sau vài giây suy tính, cả đám lại vững dạ xông lên.
-Đánh
hội đồng nó đi tụi mày...
-Nó
chỉ có một mình sợ gì chứ ?
Cả
đám xôn xao lao vào, Leo chỉ chờ có thế, cậu vung tay lên…
Bốp…bốp…bốp…
Mấy
tên văng ra, máu cam chảy tong tong xuống áo, Leo dường như rất thích đánh
nhau, Anh Vũ nhìn theo cậu thở dài, đâu phải tự dưng mà Leo nhận được danh hiệu
đại ca trường cấp ba chứ, mấy tên này hôm nay tới số rồi…
-Leo
!!! Cẩn thận đó…
Minh
Nhật thấy Leo đánh nhau với bọn côn đồ thì cũng vội đứng dậy, và bọn này cũng bắt
đầu chú ý đến ba người phía sau Leo, cả đám liền xông vào. Minh Nhật giật mình,
cả người cậu giờ bủn rủn, làm sao mà đủ sức đánh nhau chứ, nhưng chưa kịp xin ý
kiến ngồi ngoài làm khán giả cậu đã nhận được một cú đấm giáng vào bụng, Minh
Nhật cúi gục người, nước biển trong bụng cậu ào ra được phần nào, cậu gượng cười,
xem ra đỡ khó chịu hơn một chút rồi…
Bốp…
Tên
vừa đánh cậu nhận ngay một cú đá của Anh Vũ ngã lăn ra sau, cô bé đỡ cậu lên lo
lắng.
-Nhật
Nhật, có sao không ?
-Không…Không
sao…Minh Nhật đưa tay vuốt trán, rồi quay sang Leo, cậu nhóc Leo hơi sững lại
nhìn đám du côn nhăn nhó…
-Cậu
sao vậy Leo ?
-Tớ…Leo
đưa tay lên trán, khuôn mặt hơi nghĩ ngợi.-Hình như tớ nhớ ra chuyện gì đó. Cảm
giác này…
Bốp…
Leo
giáng một cú đấm vào mặt tên đang lao vào…
…-Tớ
nhớ cảm giác này…Dường như tớ đã trải qua…
Leo
quay sang mọi người hé nụ cười nửa miệng, cả bọn thì nhìn cậu hơi tái mặt, khóe
miệng giật giật. Kí ức đầu tiên Leo nhớ lại là cảm giác khi đánh nhau sao. Đại
ca côn đồ... Anh Vũ thở dài. Không biết nên vui hay buồn nữa đây ?
-Tớ
hiểu rồi, cậu tiếp tục đi Leo !
Minh
Nhật gật đầu rồi ngồi phịch xuống cát cổ vũ. Leo lại lao vào tẩn tới tấp mấy
tên xấu số dám chọc tức cậu, mười phút sau thì cả bọn chạy toán loạn, chỉ có thằng
cầm đầu là bị Minh Nhật tóm cổ lại…
-Cậu
đã nhớ ra gì chưa, Leo ? Cát Cát đi lại nhìn Leo hồi hộp, cậu nhóc quay sang lắc
đầu, nhớ gì mà nhớ chứ ? cậu chỉ đơn giản thích cảm giác đánh nhau mà thôi.
-Dường
như kí ức của cậu sẽ tràn về khi cậu đánh nhau đó, Leo ! Thử lại lần nữa đi. Minh
Nhật vui vẻ lôi cổ tên cầm đầu tới trước mặt Leo, tên này xanh mặt vội van xin
rối rít.
-Các
anh…các anh tha cho em…
Bốp….
Nhưng
nó vẫn nhận được một cú đấm của Leo, máu mũi nó hơi nhòe ra, Minh Nhật và Cát
Cát lại nhìn Leo hồi hộp:
-Nhớ
ra gì chưa ?
-Chưa
! Leo vẫn lắc đầu, hai đứa kia lại cổ vũ.
-Thử
lại lần nữa đi.
Bốp…bốp…bốp…
Khuôn
mặt tên du côn bầm tím biến dạng, cho nó làn sau khỏi dám đi phá làng phá xóm.
Anh Vũ nhìn ba đứa bạn giật mình, cái lũ quỷ này bày trò ác quá. Nhưng Leo vẫn
chưa thể nhớ ra được gì, và tên xấu số này có nguy cơ bị làm bao cát tiếp…
-Thử
lại đi Leo, đánh mạnh tay vào, dùng hết sức đi, chắc chắn cậu sẽ nhớ lại cảm
giác đó thôi…
Cát
Cát nhìn tên du côn với khuôn mặt bá đạo, Minh Nhật cũng đang giữ chặt hai cánh
tay nó từ phía sau để giúp Leo thử nghiệm lấy lại trí nhớ.
-Được,
tớ sẽ thử lại một lần nữa…
Leo
quay quay cánh tay và cười nhạt nhìn tên trước mặt với vẻ bá đạo…
-Đủ
rồi đó, ba đứa kia !!!!
CHÁT
!!!!!!
-Đau
quá Anh Vũ !!!
Tên
du côn bỏ chạy bạt mạng, còn ba tên quỷ kia thì ôm má nhăn nhó. Anh Vũ nhìn đám
bạn bực bội, không hiểu sao cô lại quen với cái đám còn dã man hơn cả du côn thế
này nữa…
-Bọn
tớ chỉ muốn giúp Leo của cậu lấy lại trí nhớ thôi mà…Minh Nhật nhìn cô bé mếu
máo với vẻ mặt trong trắng trợn. Nhưng cậu suýt khóc vì cái liếc xéo của Anh
Vũ.
-Mấy
cậu bày trò để tiêu khiển thì có, đánh người ta bầm dập như vậy mà lấy lại được
kí ức sao ? Đồ ngốc !
Cô
bé thở dài quay đi dọn đống vỏ dưa dưới cát, ba tên ngốc kia vẫn ôm má xuýt
xoa, Anh Vũ tát đau thật…
Xế
chiều, ánh nắng đỏ rực bao phủ cả một vùng biển rộng lớn, từng cơn gió mát lạnh
ùa qua mang theo hơi mặn muối biển, cả bốn đứa nhóc đều đã quen với hương vị mặn
này rồi, sau khi chơi đủ các trò thì mấy đứa nhóc mệt lữ ngồi dựa lưng vào nhau
ngắm nhìn trời…
-Cuộc
sống thật tươi đẹp ! Cát Cát vươn vai hít một bầu không khí căng tràn lồng ngực.
-Ước gì thời gian có thể ngừng trôi , tớ không muốn
khoảnh khắc này kết thúc chút nào cả, phải làm sao để giữ nó lại đây ? Anh Vũ
đưa tay lên cao nắm chặt như muốn dừng thời gian lại, hai cậu bạn bên cạnh mỉm
cười.
-Thời
gian trôi thì làm sao mà dừng lại được. Minh Nhật chống tay ra sau ngước nhìn
trời, đôi mắt nâu sáng rực.
-Đúng
vậy, điều quan trọng là ta chúng ta không được bỏ lỡ bất cứ điều gì cả, vì thời
gian trôi đi sẽ không thể quay lại được nữa, tớ thật may mắn vì có các cậu là bạn.
Leo
khoác vai mấy đứa bạn vui vẻ, bây giờ thì cậu không cần cố lấy lại trí nhớ trước
kia của mình nữa, cứ để cho bộ nhớ trong não trống trải rồi viết thật nhiều những
kí ức mới đẹp đẽ với những người bạn là được…
Những
cơn gió biển mát lạnh ùa qua, Anh Vũ cảm thấy mùi hoa hồng xanh trên tóc Leo tỏa
ra thật dễ chịu, cô bé mỉm cười nhìn ra xa xa ngoài biển khơi rộng lớn, một
mình đứng trước đại dương bao la quả là đáng sợ, nhưng khi có những người bạn
như thế này bên cạnh thì biển thật đẹp và yên bình…
Anh
Vũ mỉm cười thật tươi. Leo bên cạnh cô bé bất giác nhìn sang ngơ ngác, nụ cười
rạng rỡ này sao mà đẹp đến thế, thật tinh khôi và ấm áp. Đôi mắt trong veo của
cô bé tràn ngập hoàng hôn rực rỡ. Như một hành động vô thức, Leo kéo cô bé lại
gần mình dựa cằm trên đầu cô bé, Anh Vũ quá dễ thương, cậu chỉ muốn ôm chặt lấy
cô bé như thế này mãi thôi…
-Leo…
Anh
Vũ hơi ngơ ngác, cô bé khẽ cựa người, Leo vẫn nhìn cô với khuôn mặt hạnh phúc…
-E..hèm…Bọn
tôi không phải không khí đâu, Leo…Muốn làm gì thì đợi lúc chỉ còn hai người đi….
Minh Nhật và Cát Cát lừ mắt nhìn cậu. Anh Vũ hơi đỏ mặt vội đẩy cậu ra xa. Leo
cúi xuống thở dài, đúng là quên mất ở đây đang có hai con kì đà…
-Cũng
trễ rồi, chúng ta chuẩn bị đi về thôi…
Mặc
dù nói chuẩn bị đi về, nhưng Cát Cát lại nằm ngã lưng ra bờ cát trắng, những
cơn gió mát lạnh ùa qua, thật chẳng muốn đứng dậy đi về chút nào cả…
-Tớ
đói quá, chúng ta ăn gì đã rồi hãy về nhé…Minh Nhật ngồi dậy ôm bụng quay
sang nhăn nhó, Anh Vũ mỉm cười.
-Tớ
biết có một quán hải sản nướng rất ngon ở gần đây, chúng ta ăn no nê rồi về vậy…
-Ờ…
Minh
Nhật và Cát Cát vui vẻ gật đầu, Anh Vũ định đứng dậy, nhưng Leo đã đẩy cô bé ngồi
xuống rồi đứng lên.
-Để
anh đi mua cho, anh biết quán đó rồi.
Nửa
tiếng sau…
Leo
bước ra khỏi tiệm với mấy hộp đồ ăn trên tay, cậu vừa đi vừa nhìn mấy chiếc hộp
nhăn nhó, còn ba hộp duy nhất của buổi chiều hôm nay cậu đã may mắn mua được,
nhưng có đến bốn đứa thì chia làm sao chứ. Leo ngước lên thở dài. Đành phải
chia đôi vậy, cho Cát Cát và Minh Nhật ăn chung một hộp, cậu và Anh Vũ mỗi người
một hộp, rồi cậu bật cười, tính thế thôi chứ với bản tính chằn ăn của Cát Cát
thể nào cũng giành cho mình riêng một hộp cho coi…
-Leo
!!!!
Có
tiếng gọi vang lên phía sau. Leo quay sang, Sa Lệ đang mỉm cười đi đến trước mặt
cậu.
-Sa
Lệ, sao cậu lại ở đây ?
-Tớ
tới để tìm cậu, Leo !
-Tìm
tớ? Leo nhìn cô bé ngạc nhiên.-Có chuyện gì thế ?
-Tớ
tìm cậu để cho cậu biết sự thật về vụ hỏa hoạn xảy ra ở căn biệt thự nhà cậu….
-Sao?
Đôi mắt đen thẳm của Leo mở to bang hoàng. Sự thật về vụ hỏa hoạn? Sa Lệ biết
điều gì ư? Tim cậu đập mạnh từng nhịp trong lồng ngực, cảm giác bất an trỗi dậy,
cậu nhìn Sa Lệ, cố giữ bình tĩnh để nghe những gì cô ta sắp nói. Sa Lệ mỉm cười
gạt nhẹ một vạt tóc ra sau vai rồi cất tiếng:
-Leo
!!! Anh Vũ thực ra…
Hộp
đồ ăn rơi xuống đường đổ tung tóe, đôi mắt Leo tối sầm lại, mọi thứ xung quanh
cậu bổng dưng chao đảo…
Anh
Vũ…
-Sao
Leo đi lâu quá?
Minh
Nhật nhìn đồng hồ sốt ruột, đã hơn một tiếng rồi mà Leo vẫn chưa thấy trở lại,
không thể hiểu nổi quán hải sản đó đông khách cỡ nào mà cậu ấy lại chậm chạp
như vậy chứ.
-Hay
là có chuyện gì rồi ?
Cát
Cát cũng nhíu mày lo lắng, Anh Vũ cũng cảm thấy bồn chồn không yên, thế là cả
đám quyết định đứng dậy đi tìm Leo…
Quán
hải sản đã đóng cửa, chị nhân viên cho biết cậu học sinh tóc đỏ mua ba hộp đồ
ăn đã rời khỏi đây nửa tiếng rồi, cả bọn lại túa ra đi tìm. Đã mua được đồ ăn rồi,
Leo còn đi đâu chứ…
Trái
tim Anh Vũ loạn nhịp trong lồng ngực, cả người cô dấy lên một cảm giác bất an.
Leo đang ở đâu? có khi nào cậu ấy gặp tai nạn hay không? đôi mắt trong veo hoảng
hốt của cô bé dáo dác nhìn quanh một cách tội nghiệp, cô đang tìm kiếm, cố gắng
tìm kiếm một bóng thiên thần trong trái tim mình. Leo vẫn không thấy đâu. Anh
Vũ càng lúc càng hoảng sợ hơn, đôi chân bé nhỏ run rẩy chạy đi vội vã khắp bãi
biển vắng. Cát Cát và Minh Nhật cũng chạy theo sau cô lo lắng, Leo thì biến mất,
Anh Vũ lại hoảng lên như vậy, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với Leo chứ ?
-Leo
? Leo ? Anh ở đâu? trả lời em đi !!!!
Anh
Vũ gào lớn bên bãi biển vắng, không một ai đáp lại, chỉ còn tiếng sóng biển rì
rào vỗ đập vào bờ cát trắng. Trái tim Anh Vũ đau thắt lại, bây giờ thì cô bé đã
hối hận khi để cho Leo đi một mình, đôi mắt cô cay xè, cô cố cất tiếng gọi tên
Leo một cách hoảng hốt.
-Leo…Leo…Anh
ở đâu…Leo….
Giọng
nói của Anh Vũ đã khản đặc, cổ họng cô bé khô rát, cô thấy cả người mình đang
run rẩy, cô cứ đi dọc theo bờ biển vắng gào tên Leo. Nhưng vẫn không có một tiếng
đáp lại, chỉ có tiếng sóng biển rì rào và những cơn gió ùa qua lạnh ngắt….
-Anh
Vũ !!! Anh Vũ!!! Cậu bình tĩnh lại đi.
-Leo
không sao đâu, chúng ta sẽ tìm thấy cậu ấy mà, cậu đừng lo lắng quá…
-Leo
đã đi đâu chứ ? Anh ấy đã đi đâu được chứ ?
Anh
Vũ nhìn hai đứa bạn rơm rớm nước mắt. Rồi cô tiếp tục chạy dọc theo bờ biển gọi
tên Leo:
-Leo…Anh
ở đâu…Trả lời em đi mà…Leo….
Vẫn
chỉ có tiếng gió hòa vào tiếng sóng rì rào đáp lại tiếng gọi của Anh Vũ, mọi thứ
vẫn im lìm, đôi mắt Anh Vũ cay xè, cô cố bước đi nhanh hơn, cô không tin Leo biến
mất được, cậu ấy không thể tự dưng biến mất được…
-Leo
ơi….Trả lời em đi…Anh ở đâu vậy…Leo….
Cát
Cát và Minh Nhật vừa đi theo tìm Leo vừa trông chừng Anh Vũ, cô bé đang hốt hoảng,
nếu không thể tìm thấy Leo chắc Anh Vũ sẽ phát điên lên mất…Mặt trời về chiều tỏa
ra màu đỏ rực một chân trời, bên bờ biển vắng chỉ có tiếng gọi thảng thốt của
Anh Vũ hòa vào những cơn gió biển lạnh lẽo…
-Cậu
ấy kìa !!!!
Minh
Nhật reo lên chỉ tay về phía xa, Cát Cát và Anh Vũ vội nhìn theo. Đúng là Leo,
cậu đang đứng dưới nước, những cơn sóng trắng ùa qua gối cậu xô vào bờ, Leo vẫn
lặng im như đang quan sát một điều gì đó. Cát Cát thở phào bực bội.
-Cái
thằng điên đó, nó làm gì ở đây thế không biết ?
-Chắc
tự nhiên nổi hứng nên ra đây tự kỉ đó mà, thằng ngốc này, làm người ta lo gần
chết. Minh Nhật đưa tay lên vuốt mấy lọn tóc hơi rối trên đầu rồi ngồi phịch xuống
cát.
-Anh
Vũ ! Cậu mau ra đó lôi thằng ngốc về đây đi, chốc nữa phải cho nó một trận vì
cái tội “hâm dở” mới được.
Cát
Cát cũng ngồi phịch xuống. Anh Vũ gật đầu rồi lo lắng đi về phía Leo…
Leo
không bao giờ có hành động bất thường như vậy được, có chuyện gì đã xảy ra với
cậu ấy chứ ? Anh Vũ vừa đi vừa thấp thỏm, cơn sóng chiều lạnh ngắt dưới chân cô
bé. Leo đang đứng lặng yên ở trước mặt Anh Vũ, cô bé đi lại gần và hơi giật
mình….
Leo…
Leo
đang đứng lặng trước biển một mình, ánh nắng đỏ rực phủ lên vai cậu, mái tóc đỏ
chạm nhẹ vào cơn gió hơi tung ra sau thoảng mùi hương hoa hồng xanh quyện vào
mùi muối biển. Anh Vũ đưa tay lên ngực, bóng dáng của cậu ấy sao mà cô độc buồn
bã quá, nổi buồn khiến trái tim Anh Vũ muốn tan ra thành từng mảnh nhỏ vậy…
-Leo…
Cô
bé cất tiếng gọi và đi lại gần cậu hơn, Leo vẫn đứng lặng yên không trả lời…
-Leo…Sao
anh lại ra đây, mọi người đang lo cho anh lắm…
Vẫn
là dáng vẻ lặng yên cô độc, đôi mắt đen thẳm nhìn ra xa ngoài đại dương đỏ rực,
trái tim Anh Vũ đập mạnh bất an, cô đi lại chạm nhẹ vào cánh tay cậu lo lắng:
-Leo…Anh
sao vậy, trời tối rồi, chúng ta mau về thôi…
Leo
ngước xuống nhìn cô, Anh Vũ giật mình, trái tim cô bé như ngừng đập. Ánh mắt
đen thẳm của Leo sao mà lạnh lùng, vô cảm quá…
-Anh
Vũ…Tôi hỏi cô…
-Leo…
Trái
tim Anh Vũ đập mạnh, cô có cảm giác bất an về chuyện sắp xảy ra…
-Cô…có
phải là con gái của Hà Hoàng Long hay không ?
Anh
Vũ giật mình, đôi mắt trong veo nhìn cậu bối rối, rồi cô nhìn thấy bóng dáng một
người ở phía xa đang quan sát hai người…
-Trả
lời tôi…Anh Vũ…Leo nhìn cô bé giận dữ, Anh Vũ hơi cúi xuống.
-Sa
Lệ nói với anh như vậy sao ?
-Trả
lời tôi…
Leo
đưa tay nắm chặt lấy cổ áo cô bé kéo lên một cách thô bạo, đôi mắt đen thẳm đỏ
rực bởi màu hoàng hôn đang trừng trừng nhìn cô đầy căm thù…
-Leo…Anh
Vũ nhìn cậu đau xót.
-TRẢ
LỜI TÔI ĐI !!!Cô là con gái của Hoàng Long phải không ? cô chính là kẻ đã hại
chết bố tôi phải không ?
Nước
mắt Anh Vũ rơi ra trên cánh tay Leo, nóng hổi. Leo càng siết chặt cổ áo cô bé
hơn.
-Trả
lời tôi mau, có phải bố tôi vì cô mà chết hay không ? Anh vũ ?????
-Ph..ải…
Ùm…!!!!!!!!!!!!!!!!
Cánh
tay của Leo đang nắm cổ áo của Anh Vũ bất ngờ xô mạnh cô xuống nước….
Cát
Cát và Minh Nhật trên bờ thấy hành động đó của Leo thì giật mình vội lao ra…
-Tại
sao ???? Tại sao lại lừa dối tôi? tại sao lại hại chết bố tôi?…Anh Vũ !!!!!!
Cánh
tay cứng ngắc của Leo siết cổ Anh Vũ và đè chặt cô dưới nước, Anh Vũ hoảng hốt
cố dẩy dụa, nước biển hòa theo cát ùa vào miệng cô mặn chát, đôi mắt Anh Vũ
cũng cay xè, đôi bàn tay bé nhỏ yếu ớt cố gỡ tay Leo ra, nhưng vô dụng, cô ngạt
thở và sắp ngất đi…
-Hà
Anh Vũ !!!! Tôi căm thù cô, tại sao lại hại chết bố tôi? tại sao lại lừa dối
tôi? tại sao lại tỏ ra yêu thương tôi? cô còn muốn biến tôi thành trò chơi của
anh em cô đến lúc nào nữa…
Đôi
tay cứng ngắc của Leo cứ siết chặt lấy cổ Anh Vũ dưới nước, cô bé đau nhói, ngạt
thở và dần ngất đi, cánh tay yếu ớt buông thỏng. Leo vẫn không dừng lại. Leo sẽ
giết cô sao? Leo thật sự sẽ giết cô sao ? Đầu Anh Vũ trống rỗng, đôi mắt cay xè
dần khép lại…
-LEO
!!!! Cậu điên à, buông Anh Vũ ra mau!!!!!
Hai
người bạn đã chạy đến, Cát Cát vội nhào lên khóa chặt cổ Leo từ phía sau lôi
ra, nhưng sức cô không thể nào đấu với Leo được, đôi mắt cậu vẫn đỏ ngầu căm
thù, hai bàn tay siết chặt lấy cổ Anh Vũ dưới nước…
-Lớp
trưởng, giữ chặt lấy cậu ấy !!!!
Minh
Nhật hét lớn rồi lao đến giáng cho Leo một đấm thật mạnh vào bụng, lúc này Leo
mới ngã ra sau và buông Anh Vũ ra, Minh Nhật vội kéo cô bé lên, Anh Vũ đã ngất
lịm…
-Anh
Vũ !!! Anh Vũ!!!!!
Đặt
cô bé nằm trên bờ, Cát Cát và Minh Nhật hốt hoảng lay gọi cô, cổ Anh Vũ hằn đỏ
mấy ngón tay của Leo…
Chát…!!!!!!!!!!!
-Cậu
bị điên rồi hả Leo ? Cát Cát bật dậy tát vào mặt Leo một cú trời giáng, Leo
không phản ứng gì, đôi mắt đen thẳm của cậu vẫn nhìn Anh Vũ với vẻ lạnh lẽo và
vô cảm.
-Anh
Vũ !!!!
Minh
Nhật vẫn lay gọi cô bé lo lắng, Anh Vũ thấy lạnh ngắt, cả người cô ướt sũng nước
biển, mổi lần có một cơn gió thổi qua cô lại thấy mình như tê cứng, đôi mắt trong
veo của cô chậm chạp mở ra, mọi thứ thật mờ nhạt. Cô cố quay sang nhìn Leo, đôi
môi nhỏ nhợt nhạt cố thốt lên…
-Le..o…
-Hà
Anh Vũ, tôi sẽ không bỏ qua cho hai anh em cô đâu, tôi sẽ lấy lại công ty và
tính sổ với các người, cả lão già khốn kiếp đã hại chết bố tôi nữa, tất cả các
người sẽ phải trả giá…
Leo
nhìn cô lạnh lẽo rồi quay đi, trái tim Anh Vũ đau nhói. Có lẽ cả đời này cô
cũng không thể quên được ánh mắt căm thù của Leo giành cho mình lúc này. Cô bé
cố nhìn theo Leo, bóng cậu đã khuất dần trong trời chiều, nước mắt cô bé trào
ra, cay xè. Anh Vũ đưa tay gác lên trán…
Leo
đã rời xa cô rồi…