Vừa
bước vào lớp, Anh Vũ đã thấy cái bảng đen chi chít những lời chửi rủa kết tội
cô, mấy đứa bạn cũng quay sang nhìn cô xì xầm với ánh mắt ác cảm. Anh Vũ thở
dài, cô không bất ngờ lắm với việc này, dù sao cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi.
Đi
lại lấy chiếc khăn lau bảng, Anh Vũ còn nghe mấy đứa bạn xì xầm:
“Nó
giúp anh trai cướp công ty của Leo đó…”
“Nghe
nói nó còn phóng hỏa hại chết bố cậu ấy nữa…”
“Trời
ơi, ghê vậy, nhìn cái mặt hiền thế mà sao đáng sợ quá…”
“Ác
quỷ chứ không phải người…”
“Nghe
nói trước đây nó hại chết Lãm phải không…”
Cô
bé không nói gì, bàn tay nhỏ nhắn lau nhanh những dòng chữ chi chít trên bảng,
đúng lúc này Leo cũng bước vào, đôi mắt đen thẳm lướt qua Anh Vũ lạnh lẽo, đôi
tay của cô bé dừng lại trong vài giây, cô thấy hơi nhói trong lòng. Leo đã coi
cô như người xa lạ rồi, dù đã biết trước sẽ như vậy nhưng cô vẫn không thể chấp
nhận được. Cảm giác thật khó chịu…
Tiếp
sau cậu, Cát Cát và Minh Nhật cũng lạnh lùng bước qua cô không nói một câu, mấy
đứa học sinh trong lớp càng khẳng định hơn về sự thật của tin đồn mấy hôm nay…
Anh
Vũ vẫn làm ra vẻ thản nhiên, chính cô muốn những người bạn của mình tránh xa
mình ra, cô không muốn làm liên lụy đến ai nữa, cô biết chắc sẽ có một ngày
Hoàng Long tìm đến cô trả thù, ngày đó có thể chính là ngày mà công ty của ông
ta bị phá sản, và cô biết chắc sẽ không lâu nữa đâu, nếu ngày đó đến, Anh Vũ
không muốn ai ở bên cạnh mình nữa, cô không muốn một người bạn nào của mình lặp
lại cái chết như của bố Leo một lần nữa. Vậy thì chỉ còn một cách, để họ tránh
xa cô ra…
Và
lần đầu tiên cô biết cô đơn đáng sợ như thế nào. Bước chân của cô đi đến đâu
cũng nhận được những ánh mắt xoi mói ác cảm của mọi người, có ai đó đã loan tin
để cả trường tẩy chay cô, và cô thừa biết tác giả của trò này là ai…
-Chào,
con quỷ máu lạnh.
Bước
chân Anh Vũ dừng lại nơi hành lang, Uyên Linh đáng đứng nhìn cô cười mỉa mai.
…-Hình
như cô được nổi tiếng khắp trường rồi nhỉ ? cô nàng đi lại gần Anh Vũ hơn.-Lợi
dụng cướp trắng cả công ty của người yêu, đúng là ghê tởm mà.
Anh
Vũ không quan tâm đến những gì cô ta nói, cô thản nhiên bước đi, nhưng mới được
mấy bước cô lại bị chặn lại.
-Anh
Vũ ! Đứng lại đó…
Đám
đàn em của Leo nhìn cô bé với cặp mắt đầy sát khí. Đáp lại thái độ đó, Anh Vũ vẫn
không biểu hiện một chút cảm xúc gì.
-Tôi
hỏi cô, có thật cô đã hại đại ca bị tai nạn đến nỗi mất trí nhớ hay không ? Chính
cô giúp anh trai mình cướp công ty của cậu ấy phải không ?
Anh
Vũ nhìn mấy cậu bạn trước mặt, đôi mắt đen lặng thinh, rồi cô bước đi, không
nói một lời.
-Đứng
lại, Anh Vũ, cô còn chưa trả lời tôi.
Cậu
bạn kia giận dữ kéo tay cô bé lại, Anh Vũ thở dài đáp gọn lỏn.
-Thế
thì sao ?
Câu
trả lời của cô bé như đổ thêm dầu vào lửa, lập tức mấy con mắt nhìn cô sắc lạnh.
-Cô
thật ghê tởm, Leo đã yêu cô như vậy, cậu ấy coi trọng cô như vậy, tại sao cô lại
đối xử với Leo tàn nhẫn thế hả? cô có còn là con người hay không ?
Anh
Vũ cười chua chát, Leo yêu cô, cô biết chứ, cậu ấy đã làm cho cô những gì, cô
cũng đều nhớ chứ, cô cũng không quên là mình đang muốn chuộc lỗi với cậu.
-Chuyện
này liên quan gì đến các cậu? đừng có làm phiền tôi nữa !
-Hà
Anh Vũ !!!
Đám
người trước mặt cô nổi điên lên, một tên nắm chặt lấy cổ áo cô bé định giơ tay
tát cô, Anh Vũ hơi nhíu mày, may mắn là lúc này có một giám thị đi ngang nên mấy
đứa nhóc vội buông cô ra và giải tán, nhưng những kẻ đó trước khi quay đi vẫn
nhìn cô với ánh mắt căm ghét giận dữ, và chắc chắn là họ sẽ không bỏ qua cho
cô. Uyên Linh nhìn cô với vẻ hài lòng rồi cũng bỏ đi, còn một mình trên hành
lang vắng, Anh Vũ chợt mỉm cười…
“Anh
có những người bạn thật tốt, Leo…”
-Leo
!!!! Cậu nói gì vậy ? Cậu định ra ngoài sống sao ? sao không ở lại nhà tớ ? cậu
không thích điều gì ở nhà tớ ?
Từ
chân cầu thang vọng lên tiếng của Sa Lệ, Anh Vũ dừng bước, cô không định đi xuống
dưới nữa, cô không dám gặp lại Leo nữa, nhưng Sa Lệ và Leo đã đi lên rồi.
-Tớ
không muốn làm phiền gia đình cậu nữa, tớ muốn sống một cuộc sống tự lập vì vậy
tớ sẽ chuyển ra ngoài.
Leo
bước đi với vẻ bất cần đời, hai tay đút túi quần, sơ mi không đóng thùng, cà vạt
thì lỏng kéo xuống hở ngực, từ sau khi tới gặp Khôi Vỹ trở về, Hữu Chiến đã
thay đổi hẳn thái độ với cậu, ông ta lạnh nhạt và không ngừng bóng gió muốn đuổi
cậu đi, Leo cũng thừa hiểu ông ta muốn gì ở cậu khi giúp cậu lấy lại công ty,
nhưng kế hoạch của ông ta đã thất bại nên Leo không còn giá trị lợi dụng đối với
ông ta nữa. Cậu chợt cười thầm nhạt nhẽo, đôi mắt đen thẳm nhìn xa xôi, đi đến
đâu thì người ta cũng chỉ muốn lợi dụng cậu mà thôi, chẳng ai thật sự quan tâm
cậu cả…
Rồi
cậu hơi sững lại, Anh Vũ đang ở trước mặt cậu. Đôi mắt trong veo nhìn cậu buồn
bã, đôi mắt đen thẳm đó khiến cậu nhớ lại một điều gì đó, có phải trước đây cô ấy
hay nhìn cậu như vậy hay không ? Leo thấy hơi nhói trong lòng, cậu muốn đi lại
gần cô bé, cậu muốn nghe giọng nói trong trẻo của cô bé, muốn thấy nụ cười vô
tư như một đứa trẻ của cô. Nhưng tất cả đã kết thúc rồi, cuối cùng thì những thứ
đẹp đẽ quan trọng với cậu chỉ là sự giả tạo….
Leo
vẫn bước đi, đôi mắt đen vô cảm không
dành cho cô nữa, Anh Vũ cũng lặng im để cậu lướt qua mình, nhưng trái
tim sao cứ đau thắt lên từng cơn, cô muốn chạy đến níu cậu lại, cô muốn ôm cậu
thật chặt cho dù sau đó Leo có siết cổ hay dìm chết cô dưới biển cũng được,
nhưng Anh Vũ không dám, cô không muốn Leo gặp nguy hiểm nữa. Cô đã cướp đi tất
cả mọi thứ của Leo, đem lại tai họa cho Leo, cậu ấy chịu đựng như vậy là đủ lắm
rồi…
Sa
Lệ cười nhạt khi hai người lướt qua nhau, cô ta không khó gì nhận ra ánh mắt
đau đớn của Anh Vũ khi nhìn Leo, cánh tay cô khoác chặt lấy Leo hơn.
-Tớ
không để cậu đi đâu Leo, cậu là vị hôn phu của tớ, tớ sẽ giữ cậu mãi bên cạnh
mình…
Sa
Lệ vẫn không ngừng huyên thuyên đủ thứ, nhưng không có câu nào lọt vào tai Leo
cả, Leo vẫn lặng lẽ bước đi, trong đầu cậu trống rỗng. Chỉ có hình ảnh nhạt
nhòa của một ai đó thoáng qua….
Sáng
hôm sau…
Bốp….
Vừa
bước vào sân trường, Anh Vũ đã nhận ngay một quả bóng rổ vào mặt, một bên má của
cô bé đỏ ửng, trái bóng lăn lóc dưới đất, Anh Vũ nhìn lên, là đám đàn em của
Leo đang chơi tung bóng, một tên đi lại nhặt trái bóng mới đập vào mặt cô bé
lên cười nhạt:
-Chậc
! Da mặt dầy thật, bị bóng đập trúng mà không trầy xước một chút nào cả. Đáng nể
thật đấy, Anh Vũ !
Mấy
đứa bên cạnh cũng quay sang liếc Anh Vũ với con mắt khó chịu.
-Da
dầy như vậy mới đi lừa đảo người khác được chứ, mày ném vậy là nhẹ quá rồi, xem
tao nè !
Vụt…
Trái
bóng được đập hết lực vào mặt Anh Vũ, cô bé né người tránh được, vì Anh Vũ rất
nhanh nhẹn mà, nhưng đám nhóc kia vẫn không chịu dừng.
-Nó
tránh kìa, ném lại đi.
-Để
xem mày tránh được cho đến khi nào ?
Mấy
đứa nhóc xôn xao và tiếp tục đập bóng vào người cô bé. Anh Vũ nhíu mày, một loạt
bóng bay về phía cô, cô bé vội mang ba lô ra đỡ để bóng không đập vào mặt,
nhưng đầu cô cũng bị u lên vài cục, bộ váy đồng phục lấm lem, cô định chạy vào
lớp, nhưng đám người kia đã vây lấy cô, Anh Vũ nhăn mặt, cô không muốn đánh mấy
đứa này, nhưng sao tụi nó dai quá…
Bất
ngờ…
Bốp….
Một
trái bóng bị lạc bay thẳng vào mặt Cát Cát rồi lăn xuống đất, đúng lúc bọn này
đang hăng máu ném bóng vào Anh Vũ thì Cát Cát bước tới nên bị đạn lạc, trái
bóng chỉ chạm nhẹ vào mặt cô bé, nhưng như vậy cũng đủ làm cô nổi điên lên rồi.
Anh Vũ quay lại lo lắng, bọn nhóc kia tới số rồi. Cát Cát vẫn nhìn theo trái
bóng lăn dưới sân rồi nhìn lên đám nhóc trước mặt, đôi mắt sắc lẻm hình sự, mấy
tên này xanh mặt vội vã chạy mất…
Cát
Cát tiếp tục bước đi, cô không thèm nhìn Anh Vũ lấy một lần. Anh Vũ cũng không
dám nói gì, cô biết nhỏ bạn cũng đang rất giận mình vì chuyện của Leo…
Bước
vào lớp, vẫn là không khí lạnh lẽo đến khó chịu, mọi người vẫn nhìn Anh Vũ xì xầm
bàn tán, cô vẫn lẳng lặng bước vào chổ
ngồi. Leo vẫn lặng im thả đôi mắt lơ đãng lên trần nhà. Chỗ ngồi của hai người
không cách xa nhau lắm, nhưng Anh Vũ có cảm giác cô đã không bao giờ còn chạm
được đến cậu nữa….
Leo….
Cảm
giác hai con người hai thế giới là đây sao ?
Nhưng
ít ra thì cô vẫn được nhìn thấy Leo, dù ánh mắt chán ghét của Leo nhìn Anh Vũ
nhiều khi khiến cô đau nhói trong lòng nhưng cô vẫn cứ muốn ở bên cậu. Làm cái
bóng bên cạnh Leo cũng được…
Chỉ
cần ở cạnh Leo như thế này thôi…
Leo….
Giờ
ra chơi…
Mọi
người túm tụm huyên thuyên trò chuyện, nơi cuối lớp, Anh Vũ và Leo vẫn lặng im
ngồi nhìn ra xa, đôi mắt đen thẳm vô cảm.
-Đại
ca ! Anh ăn sáng chưa ? tụi em mua đồ ăn cho anh rồi.
Đám
đàn em của Leo ở đâu chạy vào dốc một đống đồ ăn lên bàn cho cậu. Leo lướt qua
không để ý, tụi nhóc này vẫn xôn xao trò chuyện để làm cậu vui, dường như đối với
tụi nó bây giờ làm Leo cười là tất cả, cũng không ít kẻ ném những đôi mắt sắc lẻm
vào Anh Vũ. Cô bé vẫn vậy, vẫn bỏ ngoài tai những lời nguyền rủa và lặng yên
đem chiếc hămbơgơ ra ăn. Cô không nhìn Leo, nhưng lúc nào cũng để ý đến sự hiện
diện của cậu.
Ăn
xong bữa sáng, Anh Vũ lại cắm cúi làm tiếp bài toán hình học của tiết trước
đang dang dỡ, trong tất cả các môn học thì đây là môn mà cô bé ghét nhất, cô
ghét phải vẽ hình rồi tưởng tượng rồi lại chứng minh, hình học không gian đúng
là cơn ác mộng của cô, nhưng nó lại là môn mà Leo học giỏi nhất. Có một điều kì
lạ là dù đã mất trí nhớ, nhưng chỉ cần xem qua sách vở là Leo đã nhớ ra tất cả
kiến thức các môn tự nhiên, và cậu vẫn giữ vị trí dẫn đầu lớp về điểm số các
môn học này, nếu là trước kia thì Anh Vũ đã không ngần ngại quay sang hỏi cậu rồi,
nhưng bây giờ thì khác, cô chỉ muốn vùi đầu vào học để quên đi tất cả những gì
đang diễn ra xung quanh mình, quên đi những lời xì xầm bàn tán, những ánh mắt
ác cảm dành cho mình…
Vẽ,
đo, tưởng tượng…Cuối cùng bài tập khó nhai nhất Anh Vũ cũng đã giải quyết được,
cô bé ngước lên cười nhẹ nhỏm, thế là tiết sau có thể xung phong lên làm bài rồi…
Chợt…
Ào…
Một
lon cà phê đổ ào lên tập cô bé, ướt nhẹp hết trang vở bài tập cô mới làm xong.
Anh Vũ vẫn không có vẻ gì ngạc nhiên, cô bình thản ngước lên, một tên đàn em của
Leo đang nhìn cô thách thức, bên cạnh. Leo vẫn lặng im như không biết chuyện gì
xảy ra. Anh Vũ nhìn kẻ trước mặt rồi nhìn xuống cuốn vở, nước cà fe đang chảy
tong tong xuống sàn, cô bé không nói gì, lặng lẽ cầm cuốn vở lên dốc xuống cho
khô, nhưng trang vở đã loang lỗ và ướt nhem, có lẽ phải thay vở mới rồi.
-Xin
lỗi nhé, lỡ tay !
Tên
kia nhìn cô cười đểu rồi quay đi. Anh Vũ vẫn không nói gì, trò vớ vẫn của một đứa
trẻ trâu chưa thể chọc giận được cô đâu. Nhưng tên này đi được một đoạn lại
quay sang ném lon nước vào mặt cô bé, Anh Vũ cũng không có gì ngạc nhiên cả, cô
bé đã đưa tay chụp được, ngước lên nhìn nó, thằng nhóc vẫn cười đểu:
-Ồ…Cứ
tưởng trúng cái thùng rác rồi chứ ?
Đám
học sinh trong lớp quay sang cười ồ lên và hồi hộp chờ xem phản ứng của cô bé,
với tính cách của Anh Vũ thì chỉ vài giây nữa thôi thằng nhóc này sẽ bầm dập,
đám bạn nó cũng chờ Anh Vũ nổi giận lên lao vào đánh thằng nhóc, như thế tụi nó
sẽ có cớ để đánh cô. Anh Vũ cười nhạt, muốn chọc cô nổi điên à, trò này chưa là
gì đâu.
Bàn
tay Anh Vũ siết chặt, chiếc lon bẹp dúm rồi bay vào sọt rác, xong xuôi cô lại
cúi xuống mở sách giáo khoa ra tiếp tục làm bài tập.
-Hứ…Để xem mày chịu được bao lâu.
Ngày
hôm sau…
Vì
đã có kinh nghiệm nên Anh Vũ đi học thật trễ, đợi đến khi chuông reo vào lớp cô
mới bước vào, như vậy sẽ khỏi phải chơi ném bóng với đám nhóc hôm qua.
-Các
em cất hết tài liệu vào cặp, hôm nay chúng ta có một tiết kiểm tra, ai không làm
bài nghiêm túc sẽ bị 0 điểm và không được làm bài lại, rõ chưa ?
Cô
giáo dạy toán sau khi ổn định lớp thì nhanh chóng phát bài kiểm tra, cả lớp xôn
xao lên vì đề toán hóc búa. Anh Vũ cầm tờ đề lên mỉm cười, không hiểu sao cô ấy
lại cho trúng ngay bài tập Anh Vũ mới làm hôm qua, cô còn nhớ rất rõ cách giải
và cả đáp số của nó nữa. Như vậy bài một tiết này chỉ mất khoảng hai mươi phút
là xong xuôi thôi. Leo cũng cầm tờ đề lên hí hoáy làm, đối với cậu những dạng
toán này chỉ đáng để giết thời gian…
Lớp
học im phăng phắc, ai cũng cắm cúi lo làm bài…
Bất
chợt…
Póc…
Một
cục giấy bay lên bàn của Anh Vũ rồi lăn xuống đất, cô giáo nghe thấy tiếng động
lập tức quay lại, Anh Vũ cũng nhìn tờ giấy khó hiểu, tên nào ném phao cho đồng
bọn sao ?
-Anh
Vũ, cái này là gì thế ?
Còn
đang ngạc nhiên thì cô giáo đi lại nhặt cục giấy lên mở ra, trong đó là một bài
giải hoàn chỉnh, mặc dù chưa biết kết quả thế nào, cả lớp lập tức quay sang cô
bé. Anh Vũ cũng ngước lên ngơ ngác.
-Em
không biết.
-Hừ.
Cô giáo nhìn xuống với vẻ không hài lòng.-Lời giải này được ai đó ném cho em mà
em bảo không biết là thế nào, em làm cô thất vọng quá, không ngờ một học sinh
gương mẫu như em mà cũng có lúc giở trò gian lận như vậy…
-Thưa
cô, em thật sự không biết mảnh giấy của ai, và em cũng không nhờ ai chỉ bài cả.
-Được
rồi, em không cần phải phân bua nữa, cô biết gần đây em hay nghỉ học nên có nhiều kiến thức chưa nắm vững,
nhưng dù sao thì em cũng không được làm trò gian lận như thế này chứ, nếu em muốn
tôi có thể phụ đạo cho em cơ mà, em càng ngày càng hư hỏng rồi, Anh Vũ…
Cả
lớp bắt đầu xôn xao lên, Cát Cát ở bên cạnh hơi nhíu mà, Leo vẫn lặng im ngồi
làm bài, mặc dù cậu biết Anh Vũ vô tội vì hai người ngồi gần nhau, nhưng cậu vẫn
không buồn lên tiếng minh oan cho cô bé.
-Em
đã nói tờ giấy không phải ném cho em. Em có thể làm được bài tập này.
-Em
đừng cố chối tội nữa, nếu không phải ném cho em thì cho ai, nó rơi từ trên bàn
em xuống cơ mà, nếu em có thể chỉ ra được ai ném mảnh giấy này thì tôi có thể
xem xét lại cho em làm bài tiếp, nếu không thì dừng lại lên phòng giám thị với
tôi.
-Cô
đừng vô lí như vậy, em lo làm bài thì làm sao biết ai ném giấy chứ ?
Anh
Vũ đã thấy hơi bực bội, rõ ràng cô giáo này muốn kết tội cô cho bằng được mà,
nghe Anh Vũ nói thì cô càng bực bội hơn, lập tức cô đưa tay giành lấy bài kiểm
tra của cô bé.
-Em
dừng làm bài được rồi, bài này tôi sẽ không chấm điểm cho em đâu, ra ngoài cửa
lớp đứng, cuối giờ lên phòng hiệu trưởng với tôi.
Anh
Vũ thở dài bực bội, rồi cô cũng đặt cây bút xuống lẳng lặng đi ra ngoài.
“Chỉ
là một bài kiểm tra, không là gì cả…”
Trong
lớp có một kẻ cười thầm hài lòng…
Kết
quả sau khi bước ra từ phóng hiệu trưởng là Anh Vũ phải mời phụ huynh lên họp
vào cuối tuần này, cô bé thở dài, lại phải làm phiền Khôi Vỹ nữa rồi, anh ấy
đang bận rộn như vậy chưa chắc gì đã lên họp cho cô được, thật phiền phức mà…
-Học
sinh gưỡng mẫu mà cũng có lúc dùng phao sao ? một cô bạn cùng lớp nhìn Anh Vũ với
vẻ mỉa mai.
-Ngày
trước có Leo chỉ bài nên mới được điểm cao chứ thực ra nó cũng có giỏi giang gì
đâu…
Anh
Vũ thở dài, thật mệt với mấy đứa nhiều chuyện này quá, mấy tên đàn em của Leo
cũng đang đứng ở cầu thang chờ cô bé, khuôn mặt có vẻ phỡn chí lắm. Anh Vũ cười
nhạt, bọn này là bạn thì thật vui nhưng là kẻ thù cũng phiền toái thật.
-Thế
nào ranh con? thầy hiệu trưởng quyết định thế nào? có bị hạ một bậc hạnh kiểm
không ?
-Không
! Anh Vũ đáp gọn lỏn rồi đi vào lớp, bọn kia vẫn nói vọng theo.
-Nếu
muốn yên ổn thì làm đơn chuyển trường đi, mày còn ở đây sẽ không xong với tụi
tao đâu.
Anh
Vũ thở dài, chuyển trường gì chứ? bây giờ sắp kết thúc học kì hai rồi, còn trường
nào chịu nhận học sinh vào giữa chừng nữa chứ.