Bên
bờ biển vắng…
Từng
cơn gió mát lạnh ùa qua hất tung mái tóc đỏ của Leo ra sau, vài cô gái đi ngang
qua cậu trầm trồ, nhìn Leo thật giống một chàng thiên sứ. Leo đi bộ dọc theo bờ biển. Bộ đồ trắng tinh của cậu bị sóng hất
lên hơi ướt. Cậu thở dài đưa tay thả một chiếc lọ thủy tinh có mảnh giấy nhỏ ra
biển. Không biết đây đã là chiếc lọ thứ bao nhiêu cậu thả ra đại dương rồi,
trong những chiếc lọ đó lúc nào cũng chỉ có duy nhất một điều ước.
“Trở
về với anh, Anh Vũ”
Từng
cơn sóng bạc đầu ùa tới rồi mang chiếc chai nhỏ đi xa dần. Leo vẫn đứng lặng im
nhìn theo ánh sáng le lói của chiếc chai phản chiếu lại mặt trời. Biển trước mặt
cậu thật bao la. Leo thấy cô độc, đã hai năm rồi cậu luôn cô độc khi ra biển, đã
hai năm rồi không có Anh Vũ bên cạnh cậu. Cậu đã cho người đi tìm tung tích của
hai anh em họ khắp nơi mà vẫn không có một chút kết quả. Anh Vũ cứ như là đã biến
mất khỏi cõi đời rồi vậy…
Những
cơn gió mát lạnh ùa qua, đôi mắt đen thẳm của Leo nhìn ra xa xăm buồn bã. Phải
làm sao thì Anh Vũ mới quay lại với cậu ? Cậu cứ mãi chờ đợi như vậy, không biết
đã qua bao mùa, bao nhiêu lần thủy triều dâng lên rút xuống mang theo chiếc
chai chứa điều ước…
Anh
Vũ vẫn chẳng chịu quay lại….
Anh
Vũ….Em đã biến mất thật rồi sao ?
Đôi
mắt đen thẳm vẫn nhìn xa xa bất động, từng cơn sóng bạc đầu ùa dưới chân Leo
mát lạnh…
Rồi
một ánh sáng le lói ở phía xa, Leo thầm mỉm cười, chiếc chai thủy tinh cậu mới
thả đã được sóng đem trở lại. Leo chầm chậm đi lại nhặt nó lên. Bây giờ thì biển
cả đã thật sự từ chối điều ước của cậu rồi sao, biển muốn cho cậu biết là Anh
Vũ sẽ mãi mãi không trở lại nữa hay sao…
Anh
Vũ…em không trở lại thật sao…
Chiếc
chai nhỏ trôi dập dềnh lại gần tay Leo, cậu cau mày nhặt nó lên, bên trong cái
chai có một chiếc nhẫn, tờ giấy nhỏ được luồn qua giữa chiếc nhẫn đó. Trái tim
Leo đập mạnh, chiếc nhẫn này y hệt như chiếc cậu đang đeo, chai thủy tinh này
không phải của Leo. Cậu vội vã mở nắp ra, mảnh giấy bên trong hơi ướt nước bởi
bàn tay của cậu, một nét chữ thanh mảnh hơi nhòe đi hiện ra trước mắt Leo.
“Em
yêu anh. Em muốn gặp lại anh. Em muốn ở bên cạnh anh. Leo…”
Ngực
Leo nhói lên, cậu bóp chặt chiếc nhẫn. Đôi mắt đen thẳm thảng thốt nhìn quanh. Đây
là điều ước của Anh Vũ. Anh Vũ đang ở gần đây, cậu chắc chắn cô bé đang ở gần
đây…
Anh
Vũ…
Leo
lao vội lên bờ, đôi chân cậu chạy vội vã về phía trước. Những con sóng vẫn ùa
vào bờ, rì rào, gió biển mát lạnh mơn trớn mái tóc đỏ của Leo ra sau. Cậu cứ chạy
dọc theo bờ biển, dùng hết sức chạy về phía trước. Trái tim rộn lên trong lồng
ngực, đôi mắt cậu hơi cay…Và cậu nhận ra có những bước chân trần in hằn trên
cát ướt kéo dài. Phía xa xa trước mặt cậu là một bóng trắng bé nhỏ đang bước
đi, mái tóc dài tung bay, chiếc váy trắng mỏng manh chạm nhẹ vào cơn gió, cô
gái bé nhỏ cứ chầm chậm bước đi, đôi chân trần in dấu trên cát…
Tình
yêu của cậu…
Giấc
mơ của cậu…
Số
phận của cậu…
Cô
ấy đang ở trước mặt cậu, rất gần, rất gần….
-Anh
Vũ!!!!
Leo
lao lại, cô gái bé nhỏ giật mình quay sang. Leo ôm chầm lấy cô. Trái tim của cậu
như muốn vỡ òa ra. Đúng là Anh Vũ rồi. Cô bé đã trở lại, cô bé đang ở trong
lòng cậu, cô bé thật sự đang ở trong tay của cậu. Đây không phải là một giấc mơ
đẹp cậu mơ thấy trong hai năm qua. Cậu đang ôm siết lấy cô bé, Anh Vũ thật ấm
áp trong lòng cậu, cô bé không tan biến đi như trong giấc mơ của cậu. Đây không
thể là giấc mơ rồi. Anh Vũ của cậu đã trở lại thật rồi…Anh Vũ…Hai cánh tay cậu
siết chặt lấy cô hơn. Anh Vũ cũng bất ngờ, đôi mắt trong veo mở to ngơ ngác,
trái tim cô bé thổn thức từng nhịp gấp gáp…
Leo…
Người
con trai này…
Hạnh
phúc của cô…
Lẽ
sống duy nhất của cô…
-Leo…là
anh…thật sao…em không nằm mơ chứ…thật là anh sao ?
Leo
không trả lời, hai cánh tay cậu siết chặt lấy cơ thể bé nhỏ của Anh Vũ hơn, cậu
sợ nếu bây giờ buông ra Anh Vũ sẽ lại biến mất, cậu sợ cô bé lại biến mất một lần
nữa. Cậu không thể để cô bé biến mất một lần nữa…
-Em
trở về thật rồi…Anh Vũ…em trở về thật rồi…
-Leo…đau
em…
Cánh
tay yếu ớt của Anh Vũ đưa lên chạm nhẹ vào lưng Leo. Leo đang ôm chặt lấy cô
khiến cô muốn ngẹt thở, hai cánh tay cậu siết chặt Anh Vũ vào lòng rồi bất ngờ
xô ngã cô bé xuống cát, ôm chặt lấy cô cơ thể bé nhỏ đang run rẩy, Leo từ từ
buông ra:
-Tại
sao…tại sao em lại bỏ đi….
-Leo…
-Sao
em dám bỏ anh mà đi ?
…
-Anh
đã cố thoát khỏi địa ngục để quay về tìm em…vậy mà em lại bỏ anh đi….
-Leo…em…
-Em
thật tàn nhẫn….Anh Vũ…em thật tàn nhẫn…
-Leo….Trái
tim Anh Vũ đau thắt lại, nó không ngừng run rẩy lên từng hồi. Leo đang đau,
chính cô đã làm cho Leo đau, bây giờ thì Anh Vũ đã thấy hối hận vì hai năm trước
đã bỏ đi, bây giờ thì cô không nghĩ được gì nữa, cô đã làm đúng hay sai, cô
không biết, cô chỉ thấy hối hận, hối hận và đau thôi…Cô đã làm trái tim thiên
thần phải đau…
-Anh
Vũ…em đúng là ác quỷ mà. Đôi mắt đen thẳm của Leo nhìn cô bé đau đớn.-Tại sao
em bỏ đi… tại sao lại để anh cô đơn lâu như vậy… sao lại lại để anh chờ đợi em lâu
như vậy…
-Leo…
Vài
giọt nước trong suốt bỏng rát rơi xuống mặt Anh Vũ, những giọt nước mắt trong
suốt của thiên thần, thiên thần đang khóc vì cô. Anh Vũ mỉm cười hạnh phúc, đôi
mắt trong veo cũng nhòa nước…
-Ác
quỷ…xấu xa…đáng ghét…tại sao anh lại yêu em đến vậy…tại sao anh lại phải đau khổ
vì thương nhớ em đến vậy…Em đã hứa sẽ trở thành vợ anh…em đã hứa ở mãi bên cạnh
anh…đã hứa sẽ không bao giờ để anh ra biển cô đơn một mình kia mà….sao dám bỏ
anh mà đi…
-Leo…anh…nhớ
lại tất cả rồi sao ?
Anh
Vũ nhìn cậu ngơ ngác, bàn tay Leo vẫn giữ chặt lấy bờ vai bé nhỏ của cô bé run
run. Anh Vũ mỉm cười. Cánh tay cô bé đưa lên chạm nhẹ vào mặt Leo.
-Em
xin lỗi, Leo…em không muốn anh gặp nguy hiểm vì em…em đã cướp mất tất cả của
anh…em không muốn anh vì em mà chết nữa…em muốn rời xa anh để anh được an toàn…em
muốn rời xa anh để anh được hạnh phúc…nhưng em không làm được…em không thể làm
được…Em không thể sống mà thiếu anh được…Leo…em không thể làm được…
Nước
mắt cô bé nhòe ra …
-Đủ
rồi…anh không muốn nghe em giải thích nữa…Anh Vũ…anh ghét em…ghét em lắm…em dám
bỏ anh mà đi…anh sẽ không bỏ qua cho em đâu…anh sẽ trói chặt em trong trái tim
anh…anh sẽ giam giữ em mãi trong trái tim anh…anh sẽ không cho em rời khỏi anh
một lần nào nữa đâu…
Anh
Vũ mỉm cười, cánh tay buông xuống, một giọt nước trong suốt rơi xuống cát…
-Ờ…Em
sẽ không đi nữa…Leo…em sẽ không đi nữa…em trở về rồi…Leo….
Điều
ước từ biển cả…
Điều
ước cuối cùng của hai người…
Đã
trở thành hiện thực rồi…
Rốt
cuộc thì hai người đã được ở bên nhau rồi…
Không
còn phải ngày qua ngày nhớ thương, không còn nổi đau hàng đêm cào xé trái tim nữa…
Leo
mỉm cười cúi xuống hôn lên môi Anh Vũ, từng cơn gió nhẹ ùa qua mang theo mùi
hương hoa hồng xanh, sóng biển vẫn rì rào xô đập vào bờ. Hai con người bên
nhau, hai trái tim bên nhau, có thể là đại diện cho hai thế giới đối lập giữa
thiên thần và ác quỷ, nhưng không còn đau khổ day dứt, không còn dằn vặt, cắn rứt,
họ lại hạnh phúc khi có nhau. Vì họ yêu nhau…Vòng tròn số phận đã khép lại,
khép lại ở vị trí mở đầu của hạnh phúc…
Ở
đằng xa xa. Minh Nhật và Cát Cát đang ngồi bệt dưới cát nhìn theo hai người. Đúng
là một cuộc gặp gỡ thú vị. Sau màn tỏ tình được chuẩn bị công phu suốt hai năm
của Minh Nhật, cậu đã nhận được sự đồng ý của Cát Cát chằn ăn. Minh Nhật và Cát
Cát đã đi ra biển tìm Leo, nhưng người đầu tiên mà họ thấy không phải là Leo mà
là Anh Vũ, cô bé đang bước đi một mình trên bờ biển, hai người rất vui và đã định
chạy tới gọi cô, nhưng Leo lại nhanh hơn họ, và thế là hai người đành làm khán
giả cho cậu chuyện Romeo và Juliet vậy…
Bất
ngờ…
-Coi
chừng, Anh Vũ, Leo !!!!!!
Cát
Cát và Minh Nhật giật mình bật dậy, một cơn sóng khá lớn đang ùa lên bờ. Leo vẫn
đang hôn Anh Vũ, và cơn sóng ập đến trùm lên hai người. Anh Vũ và Leo nhăn mặt,
cơn sóng rút xuống để lại hai bóng trắng ướt sũng trên bờ. Leo và Anh Vũ ngồi dậy
nhìn nhau bật cười, miệng hai người mặn chát nước biển…
-Hahahaha…Nụ
hôn nồng nàn quá phải không ?
-Chậc!!!
cơn sóng này lãng xẹt thật…
Cát
Cát và Minh Nhật nhìn hai người cười đểu. Anh Vũ và Leo bây giờ mới nhận ra hai
con kì đà chết dẫm này…
-Cuối
cùng cũng chịu trở về rồi sao ? Cứ tưởng cậu chết mất xác luôn ở đâu rồi chứ.
Cát
Cát nhìn Anh Vũ trách móc, đôi mắt nhỏ hơi ướt. Minh Nhật cũng nhìn hai người bạn
trước mặt mỉm cười thân thiện, không có gì thay đổi trong suốt hai năm qua, mọi
người vẫn thế, lặng yên chờ đợi Anh Vũ trở về, cô bé đứng dậy mỉm cười rạng rỡ.
-Ờ…Cũng
không định về đâu, nhưng tớ nhớ rằng cậu còn nợ quán trà một khoản tiền lớn
chưa trả nên không nỡ bỏ….
-Hừ…Lẽ
ra tớ không nên mong cậu trở về…
….
Nắng
mùa xuân ấp áp trải dài khắp bờ biển, Anh Vũ và Leo nắm tay nhau đi trên con đường
ngập tràn những cánh hoa ôsaka vàng rực, bộ váy trắng trên người Anh Vũ khẽ lay
động theo từng nhịp bước chân của cô. Cô bé quay sang mỉm cười, Leo vẫn luôn gắn
liền với màu trắng, cậu vẫn đẹp và dịu dàng như một thiên thần.
-Em
đang cười gì thế, Anh Vũ ?
Leo
khoác tay lên vai cô bé, Anh Vũ không trả lời, cô chỉ mỉm cười rạng rỡ hơn. Một
làn gió nhẹ thổi ùa qua, trước mặt Anh Vũ là chiếc xe chong chóng đủ màu đang
xoay tròn, cô bé đứng lại ngơ ngác, những chiếc chóng chóng mới dễ thương làm
sao. Leo dường như nhận ra Anh Vũ đang nhìn chăm chăm vào mấy chiếc chong chóng
thích thú, cậu mỉm cười.
-Em
thích chúng sao ?
Anh
Vũ ngước lên gật đầu, đôi mắt trong veo nhìn cậu háo hức. Leo mỉm cười, Anh Vũ
của cậu vẫn y như một đứa trẻ vậy…
-Chờ
một chút, để anh đi mua…
Leo
chạy lại chiếc xe đầy chong chóng và chọn lấy một chiếc màu hồng thật đáng yêu.
Anh Vũ vẫn đứng yên chờ đợi, một cơn gió mát lạnh lại ùa qua, mái tóc cô bị thổi
hất sang một bên, cô bé đưa tay lên vuốt lại….
Chợt…
Một
bóng đen lướt qua cô, Anh Vũ giật mình quay ra sau, dường như cô vừa thấy một
khuôn mặt rất quen mỉm cười với mình, một người con trai mặc trên người bộ đồ
đen chủ đạo đang đi xa dần, Anh Vũ cảm nhận được mùi hương mê hoặc của hoa hồng
đen thoảng qua…
“Thiên
thần luôn ở bên cạnh em, còn ác quỷ luôn ở sau lưng em…”
Là
Trường Dương sao…
Trường
Dương….
Cô
bé nhìn theo…mỉm cười….
-Có
chuyện gì thế, Anh Vũ ?
Leo
đi lại đưa cho cô bé chiếc chong chóng. Anh Vũ mỉm cười thổi nhẹ cho nó quay
tròn…
-Không
có gì đâu…Leo…
Ánh
nắng vàng rực tỏa xuống ấm áp, hai bóng thiên thần trắng tinh lại sánh bước bên
nhau trên con đường tràn ngập cánh hoa vàng…