Điều Ước Từ Biển Cả

Chương 9: Chương 9




6h30 sáng…

-Anh Vũ, cậu lại bầm dập nữa rồi ? Lần này là vụ gì đây ? Cát Cát nhìn cơ thể đầy vết thương của Anh Vũ tò mò. Cô nhớ là vết thương cũ của nó chỉ mới khỏi tuần trước thôi mà.

-Tối qua tớ dạy dỗ mấy con chó dại một chút …Anh Vũ vô tư đưa chiếc hămbơger lên miệng ngon lành.

-Hazzz ! Đừng có lúc nào cũng lao đầu vào rắc rối như thế, hội thi thể thao sắp diễn ra rồi, cậu cứ như vậy thì làm sao mà thi đấu?

-Đừng lo Cát Cát, chỉ cần nghĩ lại những gì cậu đã làm với tớ thì tớ sẽ có động lực hạ gục đối thủ thôi.

-Hừ ! Thế chuyện tớ giao cho cậu thế nào rồi ? Cát Cát ngồi mân mê lọn tóc dài đen nhánh, đôi mắt đen lơ đãng lướt qua đám đông phía trước.

-Chuyện gì ? Anh Vũ ngước lên.

-Thuyết phục Leo tham gia vào đội Karate, cậu làm đến đâu rồi ?

-Cậu không cần quan tâm nữa. Cậu ấy đồng ý rồi. Cô bé nói xong thì quay lại với chiếc bánh.

Cát Cát tròn mắt nhìn cô bé mỉm cười:

-Không uổng công tớ tin tưởng cậu, Anh Vũ ! Cậu làm tốt lắm, nhưng cậu làm cách nào…

-Dùng mĩ nhân kế ! Một giọng nói ấm áp cất lên, Leo xuất hiện với nụ cười cực cool trước mặt hai người.-Hazzz….Tớ không biết là trước giờ có một cô gái ái mộ tớ như vậy, hôm qua Anh Vũ đã gặp tớ và nói thế này: “Leo ơi, tớ yêu cậu đến phát điên, nhớ cậu đến phát điên, nếu một ngày không nhìn thấy cậu tớ sẽ đau khổ đến chết mất, xin cậu hãy gia nhập đội Karate để chúng ta được thường xuyên gặp nhau nhé, cậu mà từ chối tớ sẽ tự tử cho cậu xem”….Hazzz….Vẫn biết đẹp là một cái tội, nhưng tớ cũng không biết làm sao để cô ấy hết ái mộ tớ, mà nhìn cô ấy tự tử thì tớ không nỡ. Hết cách tớ đành phải đồng ý... Leo cố tình nói to lên để cho cả lớp cùng nghe thấy. Và….

-WA !!!!

Đám con gái trong lớp loạn cả lên, họ nhìn Leo, rồi nhìn Anh Vũ xì xầm bàn tán với vẻ cực kì thất vọng…

-Vậy là Anh Vũ thích Leo à ?

-Leo đồng ý vào đội Karate sao ?

-Vậy cậu ấy có thích Anh Vũ không ? Không phải Leo đang hẹ hò với Sa Lệ chuyên Anh sao ?

-Leo ngu ngốc!!!!!!! Cậu mới nhặt được mấy câu sến súa đó ở cuốn tiểu thuyết nào thế?

Anh Vũ nhào lên siết chặt cổ Leo từ phía sau. Nhưng những tiếng xì xầm khiến cô phải dừng lại, đám con gái trong lớp dường như đang nhìn cô như người ngoài hành tinh, rất lạ, rất đáng ghét, và rất muốn chém, rồi sau đó tin đồn được tụi nó lan truyền đi với tốc độ chóng mặt. Tất cả cũng vì tính ưu việt của công nghệ thông tin hiện đại. Anh Vũ nghệt mặt, khóe miệng giật giật. Thế này thì hết thanh minh được với ai rồi. Sao dạo này cô hay gặp mấy chuyện rắc rối vậy chứ. Quay lại nhìn Leo với ánh mắt hằn học, cô thật sự muốn đấm nát bét cái bản mặt đáng ghét đang nhìn cô mỉm cười. Tất cả đều tại nó bịa chuyện…

-Vào lớp rồi. Các em mau ổn định chổ ngồi đi.

Cô chủ nhiệm bước vào quát lớn, đang thắc mắc vì không biết lũ học trò nhao nhao lên vì chuyện gì thì cô thấy Anh Vũ đang siết cổ Leo từ phía sau, sau vài giây ngạc nhiên có lẽ cô đã hiểu lí do, cô mỉm cười nhìn hai đứa nhẹ nhàng nhắc nhở:

-Hạ Phong, Anh Vũ. Dạo này có vẻ thân thiết quá nhỉ ? Về chổ ngồi đi, không cô cho hai em lên ngồi trên sổ đầu bài bây giờ !

Anh Vũ đỏ mặt vội lon ton đi về chổ ngồi. Lớp học đã ổn định, bây giờ mọi người mới nhìn lên bục giảng và ngạc nhiên khi thấy một bóng người đứng sau cô chủ nhiệm:

-Giới thiệu với các em, hôm nay lớp mình lại may mắn đón thêm một thành viên mới chuyển đến. Cậu bạn sau lưng cô bước ra phía trước mỉm cười.-Đây là Vũ Hoàng Minh Nhật, các em hãy giúp đỡ bạn ấy nhé !

-Wa…Đẹp trai quá…

-Hoàng tử trong mơ của em…

Lớp học lại được một phen náo loạn cả lên, mọi ánh mắt đổ dồn vào cậu bạn đẹp trai mới chuyển đến. Đó là một anh chàng có khuôn mặt thanh tú như một cô gái, mái tóc màu hạt dẻ cắt xước kiểu sao Hàn, đôi mắt màu nâu tuyệt đẹp…và cậu nghiễm nhiên trở thành hotboy thứ hai trong lớp.

-Hahaha..Các em bình tĩnh đi. Lớp chúng ta quả là may mắn khi được tiếp nhận hai hotboy trong một học kì phải không ? vậy Minh Nhật, em muốn ngồi chỗ nào?

Minh Nhật mỉm cười thật tươi đáp lại lời khen ngợi của cô chủ nhiệm và nhẹ nhàng đi xuống lớp.

-Hình như bàn này còn trống, tớ ngồi đây được chứ. Tới trước mặt Leo, cậu mỉm cười đề nghị, anh bạn kia có vẻ không để ý lắm, cậu đang lơ đãng nhìn ra sân trường nên chỉ gật đầu qua loa.

-Ờ…Thích ngồi thì ngồi.

-Cám ơn, đại ca Leo ! Minh Nhật vui vẻ kéo ghế ngồi xuống, nhưng câu nói của cậu bạn khiến cho Leo hơi bất ngờ, cậu quay sang cười nhạt:

-Mới buổi đầu vào lớp mà đã biết biệt danh của tôi, ngạc nhiên thật đó. Cậu là kẻ thù của tôi sao ?

Anh Vũ cũng quay sang nhìn người bạn mới ngạc nhiên, đáp lại ánh mắt lo lắng của Anh Vũ là nụ cười thân thiện cực kì đẹp của Minh Nhật. Chàng trai này có vẻ thật thà và lương thiện. Nhìn cậu không giống như là kẻ thù tới tìm Leo tính sổ . Nhưng điều này cũng không làm cho Anh Vũ an tâm được, cô biết trên đời này có hai dạng người: 1.Ngu mà tỏ ra nguy hiểm, điển hình như Leo và Cát Cát, cô thấy không đáng lo. Nhưng dạng thứ 2.nguy hiểm mà tỏ ra ngu, những kẻ như vậy mới đáng sợ, liệu cậu bạn đẹp trai này có nằm ở dạng thứ hai hay không?

Giờ ra chơi…

Đang mang hộp đồ dụng cụ hóa học tới phòng thí nghiệm, Anh Vũ hơi ngạc nhiên khi thấy Sa Lệ đang đứng trên đoạn hành lang vắng. Dường như cô gái này đang đứng đây chờ Leo…

-Hà Anh Vũ ! Sa Lệ cất tiếng và đi lại gần cô bé. Anh Vũ lơ đãng quay sang. Sao hôm nay nhỏ này lại có nhã hứng bắt chuyện với cô?

-Chuyện gì thế ?

-Nghe đồn cô thích vị hôn phu của tôi ?

-Hôn phu của cô ? Ai vậy ? Anh Vũ cười nhạt, đã hiểu được mục đích của con nhỏ.

Hắt ánh mắt khinh miệt vào Anh Vũ, Sa Lệ cười khẩy.

-Đừng giả nai, con quỷ cái! Tại sao tối qua cô dám phá rối buổi hẹn hò của tôi và Leo? Thực ra cô có mục đích gì khi giúp cô gái bị tai nạn đó? Ra vẻ tốt bụng để tạo ấn tượng với Leo rồi tiếp cận quyến rũ cậu ấy à? Thì ra từ trước đến giờ cô đối đầu với Leo thực chất chỉ là để cậu ấy để ý đến cô, còn dám tạo scandan với Leo (Thủ phạm tung tin đồn là Leo đó. Anh Vũ thở dài). Giờ tôi mới hiểu được thủ đoạn đê tiện của cô, Sự giả tạo của cô khiến khiến người ta phát tởm đó. Đúng là một con ranh quỷ quyệt !

-Ây da…đừng đánh giá tôi cao như vậy, tôi không có bản lĩnh nghĩ ra cái kịch bản phức tạp như cô vừa nói đâu. Anh Vũ nở một nụ cười nửa miệng mỉa mai.-Mà không ngờ những lời thô lỗ như vậy cũng được thốt ra từ miệng của tiểu thư Sa Lệ xinh đẹp. Vậy cậu gặp tôi chỉ vì ghen thôi sao ?

-Leo không thích cô thì sao tôi phải ghen chứ ?

-Vậy tìm tôi làm gì ?

-Tôi gặp cô chỉ vì tôi muốn biết lí do cô tiếp cận Leo là gì ? Vì cậu ấy đẹp trai hay vì vị trí thượng lưu của cậu ấy ? Sa Lệ lại liếc cô với vẻ khinh bỉ, ánh mắt của cô tiểu thư này đúng là khiến cho người khác phải khó chịu.-Nhưng mà dù cho lí do là gì cô cũng nên bỏ cuộc đi. Cô chỉ làm vấy bẩn hình ảnh của cậu ấy trong mắt mọi người mà thôi. Leo sẽ không để ý đến một kẻ tầm thường như cô đâu.

-Chỉ vậy thôi chứ gì ?

Anh Vũ lạnh lùng bước đi tiếp, cô không có hứng thú với thể loại con gái nhạt nhẽo này. Hạng người như cô ta, trong tiểu thuyết , phim ảnh có nhiều lắm, nhưng sinh động thế này thì đúng là lần đầu tiên cô gặp, thật là khiến cho người ta khó chịu.

-Tôi chưa nói xong, cô dám bỏ đi như vậy sao ?

Sa Lệ vừa giận dữ hét lớn vừa cầm cánh tay Anh Vũ kéo bật lại. Cánh tay mà cô ta cầm đúng vào nơi Anh Vũ bị thương tối qua , cô bé nhăn mặt, vết cắt hôm qua khá sâu lại bị Sa Lệ nắm chặt khiến cô đau nhói. Hộp dụng cụ thí nghiệm trên tay Anh Vũ rơi xuống đất, cô bé tái mặt định giữ lại, nhưng không thể, cánh tay cô đã bị Sa Lệ nắm chặt…

-Coi chừng !!!!

Thật may là đã có một cánh tay khác đưa ra đỡ lấy chiếc hộp trước khi nó rơi xuống đất, những ống nghiệp thủy tinh trong hộp va chạm nhau kêu leng keng. Sau vài phút định thần, Anh Vũ ngước nhìn cậu con trai đang cầm chiếc hộp lo lắng…

- Minh Nhật….

-Không sao rồi, chưa có thứ nào trong đây bị vỡ cả.

Minh Nhật mỉm cười thông báo sau khi mở chiếc hộp ra kiểm tra. Thật may là có cậu đỡ kịp lúc, suýt nữa thì Anh Vũ phải bỏ tiền ra đền cho trường rồi. Anh Vũ nhìn xuống cánh tay mình, máu hơi rớm ra mảnh băng trắng, cơn đau vẫn chưa dứt, có lẽ vết thương lại bị rách ra nữa rồi.

-Tay bạn sao vậy, Anh Vũ ? Sao trên mặt bạn lại có vết bầm thế ? Minh Nhật cúi xuống nhìn Anh Vũ lo lắng, cô bé mỉm cười đưa tay nhận lại hộp đồ:

-Tớ không sao ! Cám ơn cậu, Minh Nhật !

-Đừng khách sáo ! Hộp dụng cụ này nặng lắm, để tớ mang tới phòng thí nghiệm giúp cậu. Minh Nhật mỉm cười giơ hộp dụng cụ lên cao. Trước khi đi, cậu không quên quay sang cô gái bên cạnh thì thầm.

-Lần sau nói chuyện với người khác thì nên lịch sự một chút. Còn nếu muốn giải quyết bằng bạo lực thì nên vứt cái vẻ giả tạo hiền thục đó đi. Tiểu thư !

Sa Lệ nhìn theo hai người cười nhạt, quả thật khi nãy cô ta muốn giải quyết tình địch mình bằng bạo lực rồi. Nếu Minh Nhật không xuất hiện thì mọi việc đã xong xuôi. Theo nhiều nghĩa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.