Ngày 7 tháng Mười Một, 1991
Bạn thân mến,
Hôm đó là một trong những ngày tôi không nề hà gì chuyện tới trường, bởi thời tiết đẹp quá chừng. Bầu trời phủ đầy mây, và không khí như trong buồng tắm ấm áp. Tôi nghĩ tôi chưa từng cảm thấy sạch sẽ đến vậy. Khi về tới nhà tôi phải cắt cỏ để đổi lấy tiền tiêu vặt, chuyện nhỏ. Tôi nghe nhạc, thu nhận ngày hôm đó vào lòng, và nhớ vài chuyện. Những chuyện như đi bộ vòng quanh khu nhà, nhìn ngắm nhà cửa, những bãi cỏ và cây cối tươi màu, và cảm thấy mãn nguyện.
Tôi không biết gì về thiền hay những thứ mà người Trung Quốc hay Ấn Độ thực hành như một phần tín ngưỡng, nhưng ở bữa tiệc hôm nọ, có một cô gái xăm mình, đeo khuyên rốn theo đạo Phật từ tháng Bảy. Cô ấy hầu như chẳng nói gì khác ngoài chủ đề đó, có lẽ chỉ trừ lúc phàn nàn thuốc lá dạo này đắt đỏ quá. Tôi thấy cô ấy vài lần trong giờ nghỉ trưa, ngồi hút thuốc giữa Patrick và Sam. Cô ấy tên Mary Elizabeth.
Mary Elizabeth kể với tôi điều hay của thiền là nó khiến ta kết nối với mọi thứ trên đời. Ta là một phần của cây cỏ và những con chó nữa. Đại loại thế. Thậm chí cô ấy còn giải thích hình xăm của cô tượng trưng cho điều này, nhưng tôi chịu không nhớ được. Nên tôi cho rằng thiền chính là một ngày như thế này, khi ta là một phần của thinh không và nhớ về mọi thứ.
Mọi chuyện tôi nhớ là hồi xưa bọn trẻ từng chơi một trò thế này. Cần một quả bóng bầu dục hay gì đó, rồi một đứa giữ vật ấy, tất cả bạn chơi khác cố chặn đứa ấy. Rồi đứa nào bắt được bóng tiếp theo phải mang nó chạy vòng quanh, và bạn chơi sẽ cố chặn để giành bóng. Trò này có thể kéo dài hàng giờ. Tôi chưa từng hiểu nổi mục đích của trò này, nhưng anh tôi thì thích lắm. Anh không thích ôm bóng chạy bằng chuyện chặn ngã người ta. Bọn trẻ gọi trò này là “bắt gian”. Tới tận bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra sao lại có tên đó.
Patrick kể tôi nghe chuyện cậu ấy và Brad, và giờ đây tôi hiểu tại sao Patrick không giận Brad đã nhảy với cô khác trong buổi khiêu vũ mừng cựu học sinh. Hồi cả hai còn học lớp dưới, Patrick và Brad dự tiệc cùng với mấy đứa đình đám khác trong trường. Thực ra Patrick cũng từng khá nổi trước khi Sam mua đĩa nhạc hay cho cậu ấy nghe.
Ở buổi tiệc đó cả Patrick và Brad đều uống khá say. Thực ra, Patrick nói Brad giả vờ say nhiều hơn là hắn say thật. Hai người ngồi ở tầng hầm với cô gái tên Heather gì đó, rồi cô ấy rời chỗ đi vệ sinh, Brad với Patrick còn lại một mình. Patrick nói lúc đó cả hai đều thấy vừa bức bối vừa phấn khích.
“Cậu học lớp của thầy Brosnahan phải không?”
“Cậu dự sô trình diễn đèn laser với nhạc Pink Floyd bao giờ chưa?”
“Uống bia rồi còn bồi thêm rượu mạnh. Mệt chưa từng thấy.”
Chuyện bâng quơ hết rồi, họ chỉ nhìn nhau. Rồi rốt cuộc thế nào mà họ vớ vẩn ngay trong tầng hầm hôm đó. Patrick nói cảm giác giống như sức nặng của toàn bộ thế giới này rời khỏi đôi vai họ.
Nhưng đến thứ Hai đi học, Brad cứ lặp đi lặp lại.
“Bồ ơi, tôi mệt đứ đừ. Không nhớ cái gì hết.”
Hắn nói vậy với mọi người dự buổi tiệc hôm trước. Với vài người hắn còn lặp lại mấy lần. Thậm chí hắn cũng nói vậy với Patrick. Không ai thấy Patrick và Brad cặp với nhau, nhưng Brad cứ lải nhải như thế. Thứ Sáu tuần đó lại có một bữa tiệc khác. Và lần này Patrick cùng Brad phê thuốc, mặc dù Patrick nói Brad giả vờ phê nhiều hơn là hắn phê thật. Rồi rốt cuộc họ lại vớ vẩn với nhau. Tới thứ Hai ở trường, Brad giở bài cũ.
“Bồ ơi, tôi mệt đứ đừ. Không nhớ cái gì hết.”
Cứ thế tiếp diễn suốt bảy tháng.
Rồi tới mức Brad bắt đầu xỉn và phê thuốc trước khi vào trường. Hắn và Patrick không vớ vẩn với nhau ngay trong trường. Họ chỉ làm vậy ở những bữa tiệc thứ Sáu, nhưng Patrick nói Brad thậm chí không thèm nhìn khi đụng mặt cậu ấy ở sảnh, nói gì tới nói chuyện. Kể ra cũng khổ, vì Patrick thực sự thích Brad.
Khi hè sang, Brad không phải lo lắng chuyện học hành hay gì cả, nên càng sa vào rượu chè hút hít. Có lần nhà của Patrick và Sam tổ chức tiệc, mời cả những đứa không nổi lắm trong trường. Brad xuất hiện làm mọi người xôn xao cả lên, bởi hắn nổi mà, chỉ Patrick không nói ra lý do thật vì sao Brad tới dự tiệc. Khi khách khứa về gần hết, Brad và Patrick vào phòng của Patrick.
Đêm đó họ làm tình thật sự lần đầu.
Tôi không muốn đi vào chi tiết chuyện đó, bởi nó khá riêng tư, tôi chỉ kể được rằng Brad đóng vai “nữ”, xét theo vị trí. Tôi nghĩ kể bạn nghe điều này khá là quan trọng. Khi xong, Brad bắt đầu khóc tồ tồ. Hắn uống nhiều quá rồi. Lại còn phê đờ ra.
Patrick có làm thế nào Brad vẫn cứ khóc. Thậm chí Brad không chịu cho Patrick ôm hắn, theo tôi thì điều này khá buồn, bởi nếu tôi làm tình với ai đó, tôi muốn được ôm người đó.
Sau cùng, Patrick đành kéo quần lên hộ Brad, rồi nói với hắn.
“Chỉ việc giả bộ xỉu là được.”
Rồi Patrick mặc quần áo và đi vòng quanh nhà trở vào buổi tiệc từ một hướng khác, chứ không phải phòng ngủ của cậu. Cậu ấy cũng khóc khá nhiều nên định là nếu có ai hỏi, cậu sẽ bảo mắt bị đỏ vì hút bình cần sa. Rốt cuộc, cậu ấy bình tĩnh lại và bước vào phòng tiệc chính. Cậu ra bộ thật say. Cậu lại chỗ Sam. “Em thấy Brad đâu không?” Sam nhận ra điều ẩn giấu phía sau ánh mắt Patrick. Rồi cô ấy hỏi mọi người dự tiệc.
“Này, có ai thấy Brad đâu không?”
Không có ai thấy, nên một vài đứa đi tìm hắn. Rốt cuộc họ tìm thấy hắn trong phòng Patrick, đang… ngủ.
Rồi thì Patrick gọi điện cho ba mẹ Brad, bởi cậu ấy rất lo cho hắn. Cậu không kể với họ lý do, nhưng có nói rằng Brad đâm mệt nặng giữa lúc dự tiệc, cần được đưa về nhà. Ba mẹ Brad tới thật, rồi ba Brad cùng vài cậu nữa, có cả Patrick, cùng khiêng Brad ra xe.
Patrick không biết Brad ngủ thật hay vờ lúc đó, nhưng nếu là vờ thì hắn diễn tốt quá. Ba mẹ Brad gửi hắn vào trường cai nghiện bởi ba Brad không muốn hắn bỏ lỡ cơ hội giành học bổng bóng bầu dục. Thời gian còn lại trong hè, Patrick không gặp Brad.
Ba mẹ Brad không bao giờ ngộ ra được lý do con trai của họ cứ phê thuốc và say rượu liên miên. Cũng không ai hiểu cả. Ngoại trừ những người biết chuyện.
Khi năm học mới bắt đầu, Brad tránh mặt Patrick liên tục. Hắn không tới dự những buổi tiệc hay bất kỳ hoạt động nào có mặt Patrick, mãi cho tới hơn một tháng trước. Đó là đêm hắn ném đá vào cửa sổ của Patrick để nói với Patrick rằng không ai biết được đâu, và Patrick hiểu. Hiện giờ họ chỉ gặp nhau buổi tối ở sân golf và những bữa tiệc như chỗ Bob, nơi bạn bè đều kín miệng và hiểu chuyện.
Tôi hỏi Patrick cậu ấy có thấy buồn chuyện phải giữ bí mật hay không, Patrick đáp cậu ấy không buồn, vì ít ra bây giờ Brad không phải tự chuốc cho say rượu hay say thuốc để làm tình.
Thương mến,
Charlie