Ngày 1 tháng Giêng, 1992
Bạn thân mến,
Bây giờ là 4 giờ sáng, tức là ngày đầu năm mới, mặc dù theo lý thì cho đến lúc mọi người đi ngủ nó vẫn còn là ngày 31 tháng Mười Hai. Tôi không ngủ được. Người ta đều đang ngủ, hoặc làm tình. Tôi thì xem truyền hình cáp và ăn thạch rau câu. Mọi thứ xung quanh cứ chập chờn chao đảo. Tôi những muốn kể với bạn về Sam và Patrick và Craig và Brad và Bob và mọi người, nhưng giờ tôi không nhớ được.
Ngoài kia đang yên bình. Tôi biết điều đó chứ. Lúc nãy tôi lái xe đến quán Big Boy. Rồi tôi thấy Sam cùng Patrick. Cùng Brad và Craig. Tôi rất buồn bởi chỉ muốn được ở riêng cùng họ. Trước đây tôi chưa khi nào có cảm giác đó.
Một giờ trước, mọi thứ còn tệ hơn bây giờ. Khi ấy tôi đang nhìn cái cây này, nhưng nó biến thành một con rồng, và rồi lại là một cái cây, và tôi nhớ cái ngày trời đẹp khi tôi là một phần của thinh không. Tôi nhớ là hôm ấy tôi cắt cỏ để kiếm tiền tiêu vặt, cũng như tôi đang xúc tuyết dọn lối đi để có tiền tiêu vặt bây giờ. Thế nên tôi bắt đầu xúc tuyết trên lối đi nhà Bob, làm việc ấy khi đang dự tiệc đêm trước thềm năm mới kể cũng lạ.
Cặp má tôi đỏ ửng vì lạnh, giống như gương mặt ngà ngà say của thầy Z, thầy ấy đi giày đen, tôi nhớ cả giọng nói của thầy khi kể con sâu bướm trải qua đau đớn thế nào khi kết kén, và tại làm sao người ta mất tới bảy năm mới tiêu hóa hết kẹo cao su lỡ nuốt phải. Rồi một đứa tên là Mark tới dự tiệc thình lình xuất hiện, nhìn lên trời và rủ tôi ngắm sao. Thế là tôi nhìn lên, thấy bọn tôi ở trong một vòm trời khổng lồ giống như quả cầu thủy tình đựng bông tuyết, rồi Mark bảo những ngôi sao sáng trưng màu trắng thực ra chỉ là những cái lỗ trong vòm thủy tinh tối đen, và khi ta lên thiên đàng, thủy tinh vỡ tan đi, và ở đó chẳng có gì ngoài một lớp sao trắng lóa nhưng lại không làm ta chói mắt. Không gian mênh mông, rộng mở, yên bình mà mong manh, giữa đó ta thấy mình thật nhỏ bé.
Đôi khi, tôi nhìn ra bên ngoài, nghĩ rằng nhiều người khác đã ngắm cảnh tuyết này trước đây. Đơn giản cũng như tôi nghĩ nhiều người khác đã đọc những quyển sách đó trước đây. Và đã nghe những bài hát ấy.
Đêm nay những người ấy cảm thấy thế nào?
Tôi thực sự không biết đang nói gì nữa. Rất có thể tôi không nên viết điều này ra, bởi tôi vẫn còn đang thấy mọi thứ chao đảo chập chờn. Tôi muốn chúng dừng lại, nhưng một vài giờ nữa chắc vẫn chưa xong đâu. Bob có nói thế trước khi hắn vào phòng ngủ của hắn cùng Jill, cô này tôi không quen.
Tất cả những điều tôi nói đây hẳn nghe thật quen thuộc. Không phải người khác thấy quen thuộc với cảm giác của tôi. Tôi chỉ biết chắc hẳn một đứa nào khác đã từng có trải nghiệm tương tự. Như lúc này, khi đất trời yên ả, và ta thấy mọi thứ cứ dịch chuyển dù ta không muốn, mọi người đều đã ngủ. Và mọi quyển sách ta đọc đã từng được người khác đọc. Mọi bài hát ta thích đã từng được người khác lắng nghe. Cô nàng ta thấy đáng yêu cũng thật đáng yêu trong mắt người khác. Nếu nhìn vào những điều thực tế đó khi trong lòng đang vui, ta sẽ cảm thấy thật là tuyệt diệu, bởi đó chính là “sự hòa hợp nhất trí”.
Giống như lúc ta đang thích một cô gái mà nhìn thấy một cặp nắm tay nhau, ta cũng thấy vui mừng cho họ. Nếu phải khi khác có thể cũng chính cặp đôi ấy làm ta phát bực. Thế là ta cứ muốn được mừng cho họ mãi thôi, bởi như thế cũng có nghĩa là ta đang hạnh phúc.
Tôi chỉ nhớ được cái gì thôi thúc tôi nghĩ tới những điều này. Tôi định viết ra, bởi nếu làm vậy thì may ra tôi sẽ không phải nghĩ về nó nữa. Và thôi buồn bực. Điều đáng nói là bây giờ tôi nghe thấy tiếng Sam và Craig ân ái, và lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu được cái kết của bài thơ nọ.
Thật ra tôi không bao giờ muốn hiểu. Bạn nhất định phải tin thế nhé.
Thương mến,
Charlie