Ngày 7 tháng Chín, 1991
Bạn thân mến,
Tôi không ưa trường trung học. Căn-tin thì gọi là “trung tâm dinh dưỡng”, thật lạ lùng. Trong lớp ngữ văn nâng cao có đứa bạn tên Susan. Hồi ở trường cấp hai, chơi với Susan rất thú. Nó vốn mê phim, lại còn có cậu anh trai hay ghi cho mấy băng nhạc cực đỉnh mà nó cho bọn tôi nghe cùng. Thế mà chỉ sau mùa hè rồi, nó đã cao lên, có ngực hẳn hoi và tháo niềng răng. Rồi ngoài hành lang lớp học, nó làm điệu làm dáng hơn trước nhiều, nhất là khi có bọn con trai. Nghĩ cũng buồn, vì xem ra Susan chẳng vui vẻ gì. Nói thật nhé, nó không muốn nhận đang theo học lớp ngữ văn nâng cao, thậm chí chạm mặt tôi còn không muốn chào nữa.
Trong buổi họp định hướng về vụ Michael, nó kể rằng Michael từng khen nó là cô nàng xinh nhất trên đời, kể cả niềng răng và mọi chỗ khác. Thế là cậu ta rủ nó “đi chơi cùng”, ở trường mà được mời như thế là đỉnh lắm. Lên trung học thì người ta gọi vụ đó là “cặp kè”. Hai đứa nó hôn nhau, nói chuyện về phim ảnh, Susan nói nhớ Michael ghê lắm vì coi cậu ấy là bạn thân nhất của nó.
Nghĩ cũng hài, vì trong trường tôi thì con trai với con gái không thể làm bạn thân nhất của nhau được. Nhưng Michael và Susan lại có thể. Như dì Helen. Xin lỗi. Phải viết là “Như dì Helen nhà tôi với tôi”. Tuần này tôi học về điểm ngữ pháp đó, với lại vụ dùng dấu châm câu cho thống nhất.
Hầu như lúc nào tôi cũng im lặng, rồi hình như có mỗi một thằng nhóc tên Sean để ý tôi. Nó chờ tôi tan lớp thể dục, lải nhải những thứ trẻ con như là nó sẽ cho tôi “rửa tóc”, tức là đè đầu người ta vào bồn cầu rồi giật nút xả cho tóc họ xoáy theo luồng nước. Tôi bảo rằng mày trông sầu đời quá. Rồi nó nổi đóa, bắt đầu đập tôi, thế nên tôi xúc nó như anh trai tôi dạy. Khoản đánh nhau thì anh tôi giỏi lắm.
“Cứ nhằm vào đầu gối, cổ họng với mắt mà nện.”
Thế đấy. Tôi đánh thằng Sean một trận. Rồi tôi bắt đầu khóc. Và chị tôi phải bỏ lớp cao cấp đang học để đưa tôi về nhà. Tôi bị gọi lên văn phòng thầy Small, nhưng không bị đình chỉ học hay gì cả, bởi có một đứa kể với thầy Small sự thật về vụ đánh nhau.
“Sean gây chuyện trước. Chỉ là tự vệ thôi ạ.”
Thực vậy. Tôi chỉ không hiểu tại sao Sean lại muốn làm hại tôi. Tôi đâu có làm gì nó. Tôi lại nhỏ con. Thật vậy đó. Nhưng tôi đoán thằng Sean không biết tôi đánh đấm cũng ra trò. Sự thật là tôi dư sức nện nó nhiều nữa kia. Có lẽ vậy mới phải. Tôi nghĩ phải đánh nó tiếp, nếu nó gây sự với đứa đã kể sự thật với thầy Small, nhưng Sean không hề gây sự với đứa kia. Bởi vậy, vụ này được cho qua.
Vài đứa nhìn tôi bằng ánh mắt là lạ khi gặp ngoài hành lang vì tôi không trang trí tủ cá nhân của tôi, và tôi là kẻ đánh Sean nhưng lại khóc không nín được. Chắc tôi hơi giàu cảm xúc quá.
Tôi thấy cô đơn lắm, vì chị tôi bận đóng vai chị lớn nhất trong nhà. Anh tôi bận chơi bóng bầu dục cho đội Penn State. Sau khi dự trại tập huấn, anh được huấn luyện viên cho vào đội dự bị, rồi khi anh bắt đầu học về đội hình, anh sẽ được vào đội thi đấu.
Ba tôi thực sự mong anh sẽ đạt đến cấp chuyên nghiệp rồi chơi cho đội Steelers. Mẹ thì vui vì anh được vào đại học mà nhà không tốn tiền, bởi chị tôi không chơi bóng, trong khi nhà tôi không đủ tiền cho cả hai đi học. Bởi thế, mẹ muốn tôi tiếp tục học hành chăm chỉ để kiếm được học bổng.
Thế đấy, nên tôi vẫn cố học, chờ tới khi kết bạn được với ai đó trong trường. Tôi hi vọng đứa kể sự thật về vụ đánh nhau có thể làm bạn với tôi, nhưng chắc nó làm vậy chỉ vì lòng tốt mà thôi.
Thương mến,
Charlie