Ngày 16 tháng Chín, 1991
Bạn thân mến,
Tôi đã đọc xong cuốn Giết con chim nhại. Giờ đây nó là cuốn sách ưa thích của tôi, nhưng cũng phải nói thêm là lần nào tôi cũng nghĩ vậy cho tới khi đọc được cuốn khác hay hơn. Thầy giáo ngữ văn nâng cao bảo tôi gọi thầy bằng tên “Bill” cho thân mật khi hai thầy trò gặp nhau ngoài lớp học, và thầy đưa cho tôi một cuốn sách khác để đọc. Thầy bảo tôi giỏi kĩ năng đọc và hiểu ngôn ngữ, thầy còn muốn tôi viết một bài luận về cuốn Giết con chim nhại.
Tôi kể mẹ nghe chuyện đó, thế là mẹ hỏi vì sao thầy Bill không khuyên tôi dự lớp ngữ văn dành cho năm thứ hai hoặc dự bị trung học. Tôi đáp rằng thầy Bill nói mấy lớp đó xét về cơ bản thì giống nhau, chỉ là độ phức tạp của sách học khác nhau chút, và chúng sẽ không ích gì cho tôi. Mẹ không đồng ý lắm, nói muốn hỏi thầy thêm ở buổi gặp mặt phụ huynh. Rồi mẹ nhờ tôi giúp mẹ rửa bát đĩa, thế là tôi làm.
Thật tình, tôi không thích rửa bát đĩa. Tôi thích dùng tay ăn, không cần khăn ăn, nhưng chị tôi bảo làm vậy không tốt cho môi trường. Chị là thành viên câu lạc bộ Ngày Trái Đất của trường trung học, đó cũng là nơi chị gặp gỡ mấy anh trai. Họ đều rất tử tế với chị, tôi không hiểu tại sao nữa, có thể chỉ vì chị xinh xắn. Chị rất giỏi hành tội mấy anh chàng đó.
Có một anh bị hành dữ nhất. Tôi sẽ không nói tên anh đó cho bạn đâu, nhưng ngoài điều đó ra tôi sẽ kể tất. Anh ấy có mái tóc nâu rất đẹp, để dài buộc đuôi ngựa. Tôi nghĩ anh ấy sẽ hối tiếc khi sau này tự ngẫm lại đời mình. Anh ấy luôn ghi băng nhạc cho chị tôi theo những chủ đề cụ thể. Một cuốn băng được đặt là Những chiếc lá thu. Anh ghi vào đó nhiều bài của ban nhạc Smiths. Thậm chí anh còn tự tay vẽ bìa nữa. Sau khi cuốn phim anh thuê đã hết, và anh đã về rồi, chị đưa cho tôi cuộn băng.
“Thích cái này không, Charlie?”
Tôi cầm cuộn băng, cảm thấy kỳ kỳ, bởi anh ấy làm tặng chị mà. Nhưng tôi cứ nghe. Thích lắm. Có một bài tựa là Asleep mà tôi muốn bạn có dịp nghe thử. Tôi kể với chị về bài đó. Và một tuần sau, chị cảm ơn tôi, bởi khi anh trai nọ hỏi chị về cuộn băng, chị nói chính xác như tôi kể về bài Asleep, thế là anh trai nọ rất cảm động vì ý nghĩa sâu sắc của bài hát đối với chị. Tôi hi vọng điều này có nghĩa là tôi sẽ giỏi hẹn hò khi tới lúc.
Dẫu vậy, tôi nên tránh lạc đề. Thầy Bill của tôi bảo thế, bởi văn tôi viết cứ y như văn nói. Tôi nghĩ đó là lý do thầy Bill muốn tôi viết bài luận về cuốn Giết con chim nhại.
Anh chàng thích chị tôi luôn lễ phép với ba mẹ tôi. Vì vậy mẹ tôi rất quý anh. Còn ba tôi nghĩ anh ấy ẻo lả. Tôi nghĩ chính vì thế mà chị tôi đối xử với anh như vậy.
Một đêm nọ, chị nói mấy câu rất chua cay vì chuyện anh không cự lại một thằng chuyên bắt nạt trong lớp hồi anh mười lăm tuổi hay khoảng đó. Nói thật với bạn, tôi còn đang mải xem cuốn phim anh thuê, nên không chú ý mấy tới trận cãi vã của hai người. Họ cãi nhau suốt ấy mà, thành thử tôi thấy xem phim có lẽ còn đỡ nhàm hơn, ai ngờ không phải vậy, bởi nó là phim nhiều tập.
Dù sao thì sau khi chị cứ nói xoáy về vụ ấy trong suốt bốn cảnh phim, nghĩa là chừng mười phút, anh bắt đầu khóc. Khóc nức nở. Tôi quay lại, thế là chị chỉ luôn vào tôi.
“Anh coi đó. Ngay cả thằng Charlie cũng đáp trả đứa ăn hiếp nó. Anh coi đó.”
Và anh trai ấy đỏ mặt phừng phừng. Anh nhìn tôi. Rồi anh nhìn chị. Rồi anh nín khóc và tát chị một cú ra trò. Mạnh lắm. Tôi chết trân bởi không tin nổi anh vừa làm vậy. Thật sự không giống anh ngày thường chút nào. Anh là loại người tinh tế tỉ mẫn ngồi ghi băng nhạc theo chủ đề rồi còn tự mình tô màu bìa băng, tôi vẫn nghĩ thế cho tới khi thấy anh đánh chị và không khóc nữa.
Kỳ lạ là chị tôi không làm gì cả. Chị chỉ nhìn anh thật lặng lẽ. Lạ thật đấy. Bình thường hễ thấy ai ăn loại cá ngừ đang có nguy cơ tuyệt chủng là chị đã làm um lên rồi, thế mà anh này đánh chị, chị không nói gì hết. Chị lại đâm ra dịu dàng và tử tế với anh. Rồi chị bảo tôi đi chỗ khác, thế là tôi đi. Sau khi anh trai nọ ra về, chị bảo hai người đang “cặp kè”, dặn tôi đừng kể chuyện đã xảy ra cho ba mẹ hay.
Anh ấy đã chống lại kẻ bắt nạt mình. Tôi cho như thế là phải lẽ.
Cuối tuần đó, chị tôi ở bên cạnh anh trai nọ suốt. Họ cười với nhau nhiều hơn trước. Tối thứ Sáu đó, tôi đang đọc cuốn sách mới, nhưng mệt đầu quá nên định xuống xem tivi một chút. Tôi mở cửa xuống tầng hầm, và thế đó, chị tôi với anh trai nọ đang trần truồng như nhộng.
Anh đang nằm trên chị, chân chị choãi ra hai bên ghế dài. Chị thét lên nhưng vẫn kìm giọng thì thầm.
“Đi ra, đồ biến thái.”
Nên tôi bỏ đi. Ngày hôm sau, nhà tôi cùng xem anh tôi chơi bóng. Chị mời anh trai nọ dự chung. Tôi không rõ đêm trước anh có rời nhà tôi hay không. Hai người nắm tay, hành xử như thể mọi thứ đều vui vẻ cả. Anh trai nọ nói điều gì đó về chuyện đội bóng xuống phong độ từ khi anh tôi tốt nghiệp, ba nghe thế bèn cảm ơn anh ấy. Rồi khi anh ấy về xong, ba bảo anh chàng này sẽ thành một người trai tráng đàng hoàng, tự lo cho mình được. Mẹ tôi im lặng. Chị nhìn tôi để bảo đảm tôi không hé ra bất kỳ điều gì. Chuyện như vậy đó.
“Vâng, anh ấy đàng hoàng lắm ạ.” Chị tôi chỉ có thể đáp vậy. Tôi hình dung anh trai nọ ngồi làm bài tập ở nhà mà tâm trí mơ màng về chị tôi trong thế khỏa thân. Tôi hình dung họ nắm tay nhau suốt những trận đấu mà thật ra họ không xem. Tôi như thấy được cả cảnh anh trai nọ ói mửa ra mấy bụi cây ở chỗ tổ chức tiệc. Rồi thì chị tôi sẽ chịu đựng và bỏ qua chuyện đó.
Nghĩ tới hai người họ tôi cứ thấy nặng nề khó chịu quá.
Thương mến,
Charlie