Điệu Waltz Dưới Ánh Trăng

Chương 15: Chương 15




Ryan ôm Bethany trong tay cho đến khi cô thiếp đi, rồi anh len lén ra khỏi giường đi tản bộ dọc theo bờ hồ, trái tim anh nhức nhối theo từng nhịp bước. Chúa ơi, làm ơn. Những lời đó trở thành một bài kinh cầu, cứ lặp đi lặp lại. Cô thật đáng yêu, và cô đã tỏa sáng làm sao. Cô như ánh mặt trời dịu ngọt mùa xuân, Bethany của anh. Hay ánh trăng lấp loáng mặt hồ, anh nghĩ khi dõi mắt ra xa. Nụ cười rạng rỡ. Mắt sáng lấp lánh. Cô đã mang ánh sáng vào đời anh, làm mọi thứ như vàng óng lên rực rỡ.

“Chúa ơi, làm ơn.” Anh thì thầm khi đến chỗ cây suy tư trên đồi.

Anh ngồi xuống bên dưới tán cọ. Đêm nay anh không tìm thấy bình yên trong bóng đêm bao trùm quanh mình. Khi dõi mắt trông ra những đỉnh núi dát bạc bởi ánh trăng xa xa hiện ra lờ mờ như những bóng ma chờn vờn trên khu rừng phía bên kia hồ, anh không nghĩ đến điều gì khác ngoài Bethany. Cô cũng như anh náo nức đón chờ giây phút hai người làm thành một, hưởng ứng hết mình trong mỗi nụ hôn và những ve vuốt từ anh. Thoạt tiên cô có hơi e ngại, nhưng chẳng mấy chốc cảm giác đó tan biến, và cô toàn tâm toàn ý dâng hiến cho anh, mắt bừng sáng niềm tin đối với anh. Vậy mà anh đã phụ lòng cô.

Anh gác một cánh tay lên đầu gối, tay kia ôm lấy mặt. Gần như Chủ nhật nào anh cũng đi nhà thờ, và anh tự xem mình là người có lòng tôn kính đối với Chúa, nếu không nói là ngoan đạo và siêng năng cầu nguyện. Không biết bao nhiêu lần anh đã cầu nguyện với nhiều tư thế - quỳ gối, vòng tay, và cúi đầu. Nhưng anh nhận thấy tất cả những lần trước đây mình chưa từng quỳ cho ra quỳ.

Giờ thì anh quỳ thực sự. Anh yêu cô gái ấy vô cùng. Anh không ngại làm bất kỳ điều gì để cô được hạnh phúc. Nhưng trên tất cả, anh đã không thể mang đến cho cô một điều giản dị mà cô ao ước nhất – đạt được cực cảm trong vòng tay của anh.

Làm tình cùng cô là một trải nghiệm trọn vẹn nhất, tuyệt vời nhất anh từng có – mang đến cho anh một cảm giác không thể nào diễn tả thành lời. Anh đã nhận được rất, rất nhiều từ cô, vậy mà đổi lại anh không thể cho cô được điều gì. Không gì cả.

Anh đã cảm thấy được sự căng thẳng bên trong người cô sau đó – một dấu hiệu cho người đàn ông biết rằng anh ta đã thất bại trong việc làm đẹp lòng bạn tình. Nếu không cảm thấy gì, chắc em chết mất. Ôi chao, cô đã cố giấu đi nỗi thất vọng của mình, ôm xiết lấy anh, vùi mặt vào vai anh và thủ thỉ rằng anh mới tuyệt vời làm sao. Nhưng anh biết, và anh muốn khóc.

Giờ anh đang một mình, có khóc thì cũng chỉ mình anh biết.

Nước mắt dâng lên cay xè. Cơn thổn thức ép chặt lồng ngực khiến anh không sao thở nổi. Ánh mắt cô – Chúa ơi – chắc anh không bao giờ có thể quên. Sửng sốt, thất vọng, và rồi một nỗi tuyệt vọng kinh khủng mà anh không thể xua tan.

Vai rung lên, và anh bật khóc ồ ồ. Chúa ơi, làm ơn. Trong đêm tối, Ryan khóc hệt một đứa trẻ cho cô gái anh đang để ngủ trên giường mình, anh nguyện cầu một phép màu, và biết rõ một điều rằng nếu vì lý do gì đó mà Chúa không ban cho anh thì có thể anh sẽ mất cô.

Sáng hôm sau Bethany xỉ vả mình trước tấm gương nhà tắm. Cô đã nhận được quá nhiều điều may mắn. Cô trao trái tim mình cho người đàn ông tuyệt vời nhất thế gian, và anh cũng đáp lại tình cô. Đó là niềm hạnh phúc không thể tin nổi. Và làm tình với anh đêm qua là trải nghiệm đẹp nhất, kỳ diệu nhất trong đời cô – tất cả đều hoàn hảo trừ ‘chặng’ cuối.

Cô còn muốn gì hơn nữa chứ? Cô đã đắm mình trong những nụ hôn và bàn tay ve vuốt của anh. Điều đó vượt xa những gì cô từng hy vọng có được. Thật ngốc nghếch khi để cho điều tuyệt vời ấy bị lu mờ bởi một lẽ rằng cô đã không hề có cảm giác gì vào những phút giây cuối cùng của cuộc ái ân.

Không được. Cô sẽ khoác lên mặt một nụ cười rạng rỡ, và đội ơn Chúa đã ban cho cô nhiều may mắn đến vậy. Thế là đủ rồi. Đã đủ. Nếu cô có thể già đi trong vòng tay Ryan thì cô sẽ tự xem mình là người phụ nữ may mắn nhất quả đất, và cô sẽ không để mình mơ mộng gì thêm hay cảm thấy tội nghiệp cho mình vì không thể có hơn.

Khi Bethany vào nhà bếp, anh đã có mặt bên bàn ăn, tay cầm cốc cà phê. Anh đẩy cốc kia về phía cô mỉm cười, đưa ánh mắt lờ đờ vì thiếu ngủ rải khắp người cô. “Chào tia nắng của anh.”

“Chào anh!” Bethany đáp lại giọng tươi vui, hoàn toàn không giống cô như mọi ngày. Cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, “Đúng là một buổi sáng tuyệt vời. Có thể mùa xuân đến muộn, nhưng khi nó đến rồi thì không gì tuyệt vời hơn.”

Ryan xoa xoa trán. “Em không cần phải làm thế.”

Các cơ trên khuôn mặt Bethany bất giác căng cứng lại khiến nụ cười trở nên gượng gạo, “Làm gì?”.

Anh nhìn chằm chằm vào cốc cà phê. “Giả vờ mọi thứ đều tuyệt vời. Anh biết em đang buồn và thất vọng – rằng đêm qua không trọn vẹn, anh xin lỗi. Ta có thể tìm cách – chuyện đó rồi sẽ ổn hơn.” Anh so vai, liếc sang cô ánh nhìn buồn bã và ngượng ngùng. “Anh xin lỗi vì đã không mang lại điều đó cho em.”

Bethany có cảm giác như ai đó đang vặn xoắn trái tim mình ra thành hai mảnh, và một nỗi sợ hãi đến kinh khủng ập đến khiến lòng cô quặn thắt. Ryan có thể chấp nhận những gì kém hoàn hảo đến với bản thân mình, nhưng anh sẽ không sống nổi nếu cô bị như thế.

Bethany không thường nói dối, và cô thấy khó chịu kinh khủng khi nghĩ đến việc phải nói dối Ryan. Thế nhưng trong trường hợp đặc biệt này, cô tự hỏi liệu nói thật hoàn toàn sẽ không gây hại nhiều hơn lợi không. Có thể cô thiếu kinh nghiệm thực tế nhưng cô không ngây thơ. Bất kỳ ai có tâm, dù đàn ông hay phụ nữ, đều cần biết rằng người tình của mình thực sự thích gần gũi thân xác với họ. Bethany không thể hình dung nổi mình sẽ cảm thấy kinh khủng đến thế nào nếu hai bên hoán đổi cho nhau – nếu Ryan chính là người không đạt đến cực cảm trong vòng tay cô vào đêm hôm trước.

Cơn đau nơi ngực trở nên dữ dội hơn khiến cô gần như không thở được. Cô không thể chịu được ý nghĩ mất anh. Không phải lúc này. Không phải sau khi được gần gũi anh. Trước đây, dù sẽ rất đau lòng, nhưng cô có thể quay lưng đi chỉ vì muốn tốt cho anh. Nhưng giờ đây cô biết mình sẽ mất mát nhiều đến thế nào. Đúng là cô đã không đi được đến tận cùng miền khoái lạc nhưng phần còn lại vẫn rất tuyệt vời – hoàn hảo tuyệt đối. Cô không thể nào quay lại cuộc sống trống rỗng trước kia – một cuộc sống vắng bóng Ryan. Chúa ơi, cô không thể.

Không cho phép bản thân cứ mải suy tính thiệt hơn, cô nhanh chóng ra quyết định. Nói dối. Trước khi gần gũi với anh lần nữa, cô sẽ xem lại bộ phim When Harry meet Sally và thực hành việc vờ đạt đến cực khoái cho đến khi cô có thể làm nó thật thuyết phục đến mức Ryan không bao giờ nghĩ ra được mình bị lừa. Anh sẽ không bao giờ nhìn cô như thế nữa với nỗi đau đớn biểu hiện trong ánh mắt. Sẽ không bao giờ. Cô sẽ là người tình tuyệt vời nhất anh từng có. Tuyệt vời nhất. Đêm qua, cô đã quá đắm chìm trong những đợt xúc cảm mãnh liệt mà cô chưa khi nào dám mơ mình sẽ có được đến nỗi quên mất là mình cũng cần đáp lại gì đó cho anh.

Sẽ không như thế nữa. Cô không sành sỏi chuyện gối chăn nhưng không biết thì có thể tìm hiểu, ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải viện đến tư vấn của chuyên gia tâm lý tình dục. Cô sẽ học làm thế nào để khiến đàn ông phải say mê, học hết những mánh khóe nho nhỏ để cho họ phải phát điên trên giường. Không gì có thể ngăn cô được. Bất kỳ điều gì. Cô sẽ làm bất kỳ điều gì để không phải mất anh.

“Ryan, sao anh lại nói thế nhỉ? Tuyệt đối không phải như vậy. Em thấy rất tuyệt.”

Anh thả lỏng người nhìn vào mắt cô. “Mình đừng như thế được không em? Thành thật là con át chủ bài trong lúc này. Nói về điều đó cởi mở và cùng nhau tìm giải pháp là hy vọng duy nhất của hai ta. Mình sẽ tìm được cách. Anh hứa đấy. Bằng cách nào đó. Chỉ là cần phải có thời gian.” Anh nháy mắt và mỉm cười nhưng nụ cười ấy đã mất đi ánh sáng rõ ràng thường ngày. “Em biết người ta thường nói thế nào rồi đấy. Có công mài sắt có ngày nên kim.”

Bethany thấy cổ họng đắng nghét. Anh cảm thấy có lỗi vì đã không đưa được cô đi đến tận cùng, và điều đó khiến anh day dứt. Từ trước đến giờ điều làm cô sợ hãi nhất là không thể mang đến khoái cảm cho anh. Giờ thì cô biết mình có thể. Đấy là một phép màu kỳ diệu. Cô có như thế nào thì không quan trọng, chẳng ảnh hưởng gì đến ‘toàn cục’.

“Ryan, nhìn em đây.” Khi anh nhìn vào mắt cô, cô nói. “Em thấy rất tuyệt, đấy là trải nghiệm kỳ diệu nhất trong đời em.” Đấy không giống như một lời nói dối. “Đúng là ban đầu em không cảm thấy gì. Nhưng sau đó thì có.” Cô nghĩ thật nhanh. “Khi anh đi vào sâu hơn một chút ấy, em cảm thấy được. Cảm giác đó không thể tin nổi.”

Mắt anh lấp lánh hy vọng, “Thật sao?”.

“Đúng vậy.” Cô quàng tay quanh người, cầu cho anh không thấy tay cô đang run rẩy. “Em yêu anh rất nhiều, Ryan. Cùng với anh như thế thật là tuyệt. Và em vui sướng vô cùng vì rốt cuộc mình đã có cảm giác. Em tin chắc rằng nếu mình giữ được ít phút nữa thì cảm giác sẽ tuyệt hơn.”

“Sâu hơn một chút”, anh lặp lại lời cô. “Em có cảm giác khi anh đi vào sâu hơn ư? Bethany, nghe thật tuyệt.”Anh ngồi thẳng người dậy và sửa thế ngồi ngay ngắn đối diện cô. “Cảm giác thế nào nào?”

Ôi trời. Bethany không biết phụ nữ cảm thấy thế nào khi đàn ông đi vào mình. Cô nhớ lại những cảm xúc khi anh hôn bầu ngực mình và vội đáp, “Tê tê như có luồng điện đi qua ấy”. Cô ấn lòng bàn tay vào bụng dưới. “Sâu ở trong này này. Khó tả lắm.”

Anh bật cười khẽ, và ánh mắt lấp lánh niềm vui. “Vậy là tốt rồi.” Anh đứng lên khỏi ghế và đến bên Bethany quỳ một chân xuống. Ôm cô vào lòng, vùi mặt vào tóc cô và cứ thế ôm ghì lấy cô một lúc. “Vậy là tốt rồi”, giọng anh khàn khàn. “Anh có thể làm được, và mình sẽ cùng nhau đến ‘đích’.”

Bethany ôm chặt lấy anh và thề rằng hai người sẽ đến được ‘đích’ nhanh hơn anh mong đợi. “Em yêu anh, Ryan. Anh hãy vui lên. Em rất hạnh phúc.”

Bethany chống hai tay trên bàn, không để ý gì đến con trỏ nhấp nháy trên màn hình và tiếng rì rì phát ra từ ổ cứng bên cạnh cô. Quỷ tha ma bắt mấy cái đơn hàng cần nhập. Cô có nhiều điều quan trọng hơn cần làm, chẳng hạn như học càng nhiều càng tốt những ngón nghề làm đàn ông thích. Không có tên của chuyên gia tâm lý nào trong danh bạ điện thoại cả. Bethany rê ngón tay dọc theo danh mục bắt đầu bằng chữ S, cầu mong tìm được từ SEX in hoa. Cô cần một chuyên gia, một ai đó cô có thể dò hỏi thông tin, và là người có thể giữ kín bí mật cho cô.

“Chào em gái.”

Bethany vội gập cuốn danh bạ điện thoại và ngước nhìn lên trông thấy Jake xuất hiện ngay cửa. “Jake!” Cô đưa một bàn tay lên ngực. “Anh làm em giật hết cả mình.”

Anh chậm rãi liếc nhìn cô. “Em và Ryan thế nào rồi?”.

“Ổn. Rất ổn. Anh ấy, ưm… bọn em ổn.” Cô đang nổi cơn đau đầu như thể muốn vỡ óc, nhưng điều đó không quan trọng. “Em, ưm, anh thế nào?”

“Khỏe.” Anh hất hàm về phía cuốn danh bạ điện thoại. “Để anh giúp em tìm gì đó cho được không? Trông em căng thẳng quá. Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì đâu. Em chỉ… không có gì cả.”

Anh chăm chăm nhìn cô. Rồi bằng giọng chậm rãi dịu dàng anh hỏi, “Em hạnh phúc không, Bethany? Anh chỉ cần biết có thế thôi, cậu ta có làm em hạnh phúc không?”

Ánh nhìn hiểu biết của anh trai cô không lẫn vào đâu được. Cô đã báo với gia đình về việc đến nhà Ryan ăn tối hôm qua. Có thể Jake đã gọi cô lúc khuya để chắc chắn là cô về nhà an toàn. Khi không thấy cô nghe máy, hẳn là anh đã kết luận rằng cô đã qua đêm ở chỗ Ryan. Đến đó thì chẳng cần gì tới thiên tài cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Cô thấy hơi ngượng. Nhưng nếu có ý định cưới Ryan, cô nghĩ là mình nên làm quen với chuyện ấy là vừa.

“Có ạ, em rất hạnh phúc”, rốt cuộc cô cũng cất tiếng. “Rất hạnh phúc, Jake à. Em không bao giờ nghĩ mình có thể chung sống với anh ấy. Nhưng anh ấy tin là em có thể. Anh biết anh ấy đã mua con Wink về cho em đúng không.”

Jake nhướng mày, “Em đùa đấy à! Cậu ấy đã làm thế sao?”

Nếu chưa được Ryan nói cho biết chính Jake là người dò tìm tung tích của con ngựa, Bethany hẳn đã bị lừa bởi thái độ giả bộ sửng sốt của Jake. “Thật tuyệt khi lại được trông thấy nó, Jake à. Anh không biết được đâu. Bọn em ở trong chuồng với nó cả phân nửa thời gian buổi tối ấy. Ăn tối ở đấy luôn.”

“Anh cược là Ryan rất vui.” Jake bật cười. “À, em cứ mà đi kể hết với papa đi nhé. Ông mà nghe được thể nào cũng giận đến vỡ mạch máu mất.”

Bethany thở dài. “Vâng, để em xem sao đã rồi sẽ báo cho bố biết mọi chuyện. Nghe một lúc nhiều tin như thế chắc bố chết mất. Chỉ cần nghe em sắp lấy chồng thôi là bố cũng đủ sốc rồi còn gì.”

“Vậy à?” Jake lại trưng bộ mặt sửng sốt ra. “Tin mới ha.”

“Đồ dối trá. Em biết tỏng việc anh nói chuyện với Ryan rồi. Tối qua anh ấy đã kể em nghe anh phụ anh ấy tìm thợ đến thiết kế lại nhà bếp, lại còn giúp anh ấy dò hỏi nhà Hunsacker để mua lại con Wink cho em nữa.”

Jake bật cười. “Nhắc mới nhớ, anh xuống lầu đốc thúc công việc đây.”

“Không chúc mừng em à?”

“Chúc mừng. Nhưng nhớ này, nếu cậu ta làm gì không phải với em, anh sẽ biến em thành góa phụ trẻ đấy biết không.”

Bethany vẫn còn lắc đầu khi anh trai đi xuống sảnh. Cô đợi một lúc, rồi mở lại cuốn danh bạ, lật ra danh sách bác sĩ. Chắc phải có một nơi nào đó cô có thể nói chuyện cởi mở với ai đó về chuyện sex chứ.

“Cô có thấy giấy lọc cà phê đâu không?”

Bethany giật mình, đóng ập cuốn danh bạ lại, liếc nhìn lên trong thấy Kate, một nhân viên của cửa hàng, đang đứng ở cửa, một tay cầm ấm cà phê đầy nước. “Tôi còn giấy lọc loại đặc biệt trong tủ.”

Bethany vội mở cánh cửa tủ bằng kim loại. Trong khi đợi, Kate bước vào văn phòng và đặt ấm cà phê lên mép bàn. Sau khi tìm được chỗ để giấy lọc, Bethany lấy ra một gói còn nguyên và quay lại đưa cho Kate.

“Cảm ơn.” Kate nói, đưa tay qua bàn đón lấy.

Với vóc dáng dong dỏng cao và nét mặt dễ thương, cùng mái tóc màu nâu sáng xõa vai, Kate luôn khiến Bethany thấy cô gần giống Cher với phong cách ngầu đời và bụi bặm. Đôi mắt nâu kẻ hơi đậm sáng nay đỏ ngầu, cô nở một nụ cười gượng gạo chứa đựng ‘tàn tích’ của cuộc vui đêm qua. Theo Jake, người phụ nữ này nghiện rượu nặng và ngủ với bất kỳ ai, nhưng là một nhân viên nhiệt tình luôn đi làm đúng giờ và thậm chí còn đi làm thay cho người khác cáo ốm. Bethany không thường ra khỏi văn phòng nên khó kết bạn với nhân viên làm việc dưới lầu, nhưng cô lúc nào cũng mến Kate vì hiểu cô là người có trái tim chân thành và nồng hậu, dù vẻ ngoài có hơi thô mộc.

Kate cầm ấm cà phê lên. “Tối qua vui vẻ hơi quá đà”, cô nói bằng giọng nhừa nhựa của whisky và thuốc lá, “Cần chút caffeine cho tỉnh người”.

“Tôi biết cảm giác đó mà.” Bethany nói. “Chỉ có mỗi mình tôi là không cần vui vẻ quá đà mới có cảm giác đó. Sáng nào thức dậy cũng như máy hết pin ấy.”

Kate tia ngay cái gạt tàn thuốc Bethany vẫn để trên bàn phòng khi có ai vi phạm nội quy “Cấm hút thuốc” thì dụi điếu thuốc đang cháy vào. Kate liếc qua vai Bethany về phía cánh cửa đang để mở. “Nói này”, cô lấm lét. “Cô cho tôi đóng cửa trốn trong này một tí được không? Jake có cái mũi thính như chó săn ấy.”

“Vậy tôi là tòng phạm trong vụ hút thuốc lén của chị rồi.”

Kate đặt cái ấm trở lại trên bàn, nhìn Bathany vẻ biết ơn và ra đóng cửa lại. Mỉm cười khi lôi bao thuốc Malboros ra khỏi túi áo, cô nói. “Cô cho phép. Cảm ơn. Tôi dậy muộn quá, chẳng kịp cà phê thuốc lá gì ráo. Có cảm giác như người cứ nát nhừ ra.”

Đúng là trông Kate có vẻ như thế thật. Bethany cố nén cười, quan sát người phụ nữ kia moi tìm hộp quẹt trong túi quần jean chật bó. Vừa châm lửa xong, cô rít một hơi khoan khoái, rồi thở ra đằng mũi. “Ôi trời, đã quá.”

Bethany ngửi mùi khói thuốc tỏa ra trong không khí. Cái mùi thật khó chịu khiến dạ dày cô nhộn nhạo. “Tôi cũng đã thử hút một lần đấy.”

Kate nhướng mày, “Tôi không hình dung cô là kiểu người ấy.”

Bathany ngồi ngả người ra, nhớ lại cái thuở cô dạo bước – hay nói đúng hơn là lăn xe – trên bờ vực của sự nổi loạn cùng với một đám bạn gái cũng bị liệt như cô. Vì tất cả bọn họ đều đi học bằng quỹ trợ cấp người khuyết tật nên ai cũng thiếu tiền, do vậy mà cả bọn có nhiều điểm chung hơn là chỉ bị khiếm khuyết về thân thể.

Nhưng trước khi Bathany kịp nói, một ý nghĩ dội vào đầu cô hệt một cú đấm nhắm vào giữa trán rằng Kate chính là người cô vẫn cầu mong được gặp – một chuyên gia về khoản đó. Tìm đâu cho xa – người đó đang đứng ngay trước mũi cô.

“Kate này”, Bethany nghĩ thật nhanh. “Hôm nay sau giờ làm chị có bận gì không?”

“Để làm gì? Có việc gì cần làm thêm à? Nói thật là tôi đau đầu muốn chết luôn. Mai sẽ tốt hơn.”

“Không, không, không phải thế đâu. Chỉ là… mình đi đâu đó uống cà phê nói chuyện cho vui.”

Kate cau mày, “Tôi làm gì không phải hả? Cô không định đuổi việc tôi đấy chứ?”.

Bethany không nghĩ ra được cách giải thích như thế nào thật hợp lý cho sự thân thiện đột ngột của mình nên quyết định thành thật là thượng sách. “Không, không phải thế. Tôi về đây cũng chưa lâu lắm, chưa kịp kết bạn với ai. Lúc nào cũng ngồi ì trong văn phòng trên tầng hai này nên chẳng biết gì nhiều về mọi người ở đây cả. Hiện tại tôi có một khúc mắc cần giải quyết, mà nói với mấy ông anh thì khá là bất tiện. Nếu có một người cùng phái để chia sẻ thì thật là tốt, và tôi nghĩ chắc chị có thể dành ra cho tôi ít phút.”

Kate thắc thỏm nhìn ra cửa, “Jake biết chuyện này không?”

“Không đâu. Tôi hai sáu tuổi rồi. Đâu cần phải xin phép anh trai khi muốn ra ngoài cà phê với bạn.”

Kate nhướng mày. “Tôi không nghĩ anh ấy sẽ để cô yên nếu biết chuyện.” Cô nhún vai, “Được thôi. Cô trả chứ?”.

Bethany bật cười. “Cả bánh táo nữa chịu chưa.”

“OK thôi. Tới lúc đó dạ dày tôi cũng đòi ăn rồi.”

Tối hôm đó sau giờ làm việc, Bethany ngồi đợi sẵn trong xe. Khi Kate rốt cuộc cũng ra khỏi cửa hàng, cô nhấn còi gọi. Kate vẫy tay và vội sải chân chạy tới. Vừa vào trong xe, cô quay cửa xuống đốt một điếu thuốc và nói, “Thích thật. Tôi chưa từng thấy bên trong chiếc xe này. Cô được trang bị đủ thứ nhỉ.”

Bethany cân nhắc không biết có nên lưu ý với Kate là không ai được hút thuốc trong xe mình không, nhưng rồi cô chặc lưỡi cho qua vì với những điều sắp được học hỏi thì sự trao đổi này xem ra cũng đáng. “Chỗ nào được nhỉ? Cách đây vài dãy nhà có một nhà hàng Denny đấy.”

Kate thở ra, “Tôi có được đòi hỏi một chút không nhỉ? Nếu được thì tôi chọn uống bia thay vì cà phê và bánh táo.”

“Bia ư?”

“Ừ. Tôi biết một chỗ nhỏ thôi nhưng yên tĩnh.”

Bethany muốn đi ăn nhà hàng hơn. Cô hiếm khi uống rượu, vì mất công điều chỉnh lương thuốc chống đông máu sau đó. Kate vốn thích tiệc tùng, nên việc cô ấy xem một chỗ nào đó yên tĩnh có thể rất khác so với cách nghĩ thông thường. Bethany do dự.

“Nào”, Kate hối thúc. “Xả láng chút đi.”

Mười phút sau, Bethany bước vào một nơi tồi tàn có tên là Suds. Một quầy bar đặt dọc theo bức tường ván ô tối màu, tường bên kia là những dãy bàn, và hai bàn bi-a nằm cạnh nhau ở chính giữa quán. Kate chỉ cho Bethany một bàn và bước thẳng tới quầy như thể cô là chủ nơi này vậy.

“Hai nhé Mike! Nhanh đi.”

“Có ngay!”, nhân viên pha rượu đáp lại.

Bethany đẩy một cái ghế đang ngáng đường cô và lăn xe đến chỗ cái bàn. Cô lấy ví ra đặt xuống chân. Bàn bên có hai người đàn ông mặc sơ mi và quần jean vương đầy mùn cưa, chắc là công nhân nhà máy. Bethany gần như không để ý đến họ khi cô quan sát Kate sải bước về phía mình với hai ly bia đầy trên tay.

“Đã thống nhất là tôi trả rồi mà”, cô nói khi Kate đặt một ly xuống trước mặt mình.

“Lượt sau”, Kate nói cho Bethany yên tâm.

Lượt sau ư? Ờ. Bethany nhấp một ngụm bia và mim cười. “Ưm. Đã khát ghê. Tôi không biết là mình đang khô cả họng.”

Kate nốc một hơi dài. Khi cô đặt ly xuống quanh môi xuất hiện một vành bọt. “Chúa ơi, cả ngày hôm nay tôi cứ vật và vật vờ vì cái thứ cho vào người tối hôm qua hành dữ quá. Cô khá đấy Bethany. Tôi biết cô không quen như thế này.”

“Không biết nữa. Thực ra thấy cũng hay hay. Tôi tưởng là nơi nào đó huyên náo hơn cơ. Nhìn chị tôi luôn nghĩ là chị thích đám đông – đàn ông phụ nữ đủ cả, để một phụ nữ độc thân hấp dẫn để kiếm mối cho mình.”

“Trời, cô biết rõ về tôi thế cơ á?” Kate xoa xoa một bên thái dương và thở dài. “Hôm nay tôi không được khỏe. Tối mai thử mà xem, cô sẽ thấy.” Sau khi nốc tiếp một ngụm lớn nữa, cô khom người qua ly bia vừa đốt tiếp một điếu thuốc nữa. “Vậy… chuyện cô muốn nói là gì đấy?”

Bethany uống một ngụm lớn để lấy dũng khí. “Sex.”

Kate nhún vai, phả khói ra đằng miệng, “À. Mà là sao?”

Bethany lại uống thêm bia. “Chị đừng cười nhé. Quả thực là tôi rất cần lời khuyên từ ai đó. Tôi, ưm, biết nói thế nào nhỉ? – là một lính mới tò te, tôi đoán là chị sẽ nói vậy.” Cô vỗ vỗ vào chiếc xe lăn. “Nó là vật cản trong chuyện tình cảm nên đến giờ này tôi mới bắt đầu.”

Kate nheo nheo mắt, khói phả ra làm thành một đám mây màu xanh lơ lửng trước khuôn mặt thon gọn xinh xắn của cô. “Trời, không phải chứ. Đó là điều buồn nhất tôi từng nghe đấy. Hai mươi sáu năm không sex ư? Ê mặt quá.”

“Ừ. Cơ mà chỉ tính từ tuổi dậy thì thôi chứ. Vậy thì đâu có thảm đến mức chị nói.”

“Nếu không sex thì vẫn xem là dài.”

Bethany nhấp tiếp một ngụm bia nữa, mỉm cười, “Tôi vẫn sống đấy thôi. Chỉ có điều là đôi lúc cũng thấy cô đơn.” Cô nhăn mũi. “Ồ, nhưng mà khỉ thật. Chị hoàn toàn đúng. Ê mặt quá.”

Kate bật cười. “Này, không sex. Thế còn gì là đời nữa?”

“Chính xác”, Bethany đồng tình. “Vậy mới có chuyện. Tôi đã rất thích từ đầu đến gần cuối vì lúc cuối…” Cô ngắt lời và đập đập tay. “Với một số người bị liệt, lúc cuối không như thông thường, và có vẻ như tôi là một trong số ấy.”

Kate nhìn cô nghiêm túc, “Thế cô không thấy gì à?”.

Bethany đưa mắt nhìn quanh để chắc chắn là không ai có thể nghe lóm được. Rồi cô nhìn chằm chằm vào ly bia hồi lâu. Sau khi uống hết ba ngụm lớn, đưa tay quệt ngang miệng, cô nói. “Không, không thấy gì hết. Mà tôi thì không muốn mất người ấy chút nào. Tôi yêu anh ấy rất nhiều. Ngoài vấn đề đó ra thì mọi chuyện đều rất tốt đẹp.”

“Chỉ là không bùng nổ thôi.” Kate ngồi ngả người ra ghế, rít một hơi thuốc thật dài, rồi nói. “Cứt.” Cô nhìn Bethany chăm chú một lúc. “Có nhiều điều còn tệ hơn nữa đấy. Nhiều phụ nữ không đạt đến cực khoái. Họ sống cả đời vờ cực khoái, và có vẻ như họ chấp nhận sống như vậy.”

Bethany mỉm cười, “Tôi cũng nghĩ người ta cần biết đón nhận những gì cuộc sống đem lại, và học cách sống vui với những gì mình có. Đó là thái độ sống của tôi và xét cho cùng tôi cho rằng mình là người may mắn”. Cô nhún vai. “Tôi chỉ muốn duy trì mọi việc như thế. Anh ấy là điều tốt đẹp nhất từng xảy đến với tôi, và tôi không muốn đánh mất.”

“Đâu thể trách cô được.”

“Vào giờ ăn trưa, tôi có ghé tiệm băng đĩa thuê bộ phim When Harry met Sally để có thể thực hành một chút nhưng vẫn không ăn thua. Sách và phim không được chi tiết trong khi tôi cần những hướng dẫn cụ thể để mang lại khoái cảm cho anh ấy. Quả thực là tôi rất muốn hư trên giường. Hư nhiều hết mức có thể mặc cho những khiếm khuyết trên người, và tôi nghĩ chị có thể chia sẻ cho tôi vài chiêu thức. Chẳng hạn như mặc đồ gì. Hay một vài tư vấn nhỏ về việc làm thế nào để thực hiện những điều anh ấy thích. Tôi cần một khóa cấp tốc.”

Kate bĩu môi, “Này, đòi hỏi hơi bị nhiều đấy. Hai mươi năm kinh nghiệm mà chỉ trong vài cốc bia thì làm khó tôi rồi”.

“Tôi biết mình đòi hỏi nhiều thật. Nhưng tôi đang rất cần. Tôi có chút căn bản rồi, nhưng cần phải nâng cao chuyên môn từ sơ cấp đến trung cấp, tôi muốn mau chóng trở nên hoàn hảo và tuyệt vời hết sức có thể. Ý tôi là tôi cần phải được trang bị thêm nhiều thứ để bù lại cho những khiếm khuyết thân thể.”

Kate thở ra. “Cô mang được nịt bít tất và quần áo nylon không? Đa số đàn ông khoái vậy. Hãy đón anh ấy ở cửa mà chỉ mặc thế với một cái nịt ngực ren. Máu sẽ chạy hừng hực trong người và hai mắt trố ra cho mà xem. Tôi mà ăn mặc thế đến đây vào tối thứ Bảy thì đàn ông sắp cả hàng dài ngoài bãi đậu xe ấy.”

Bethany bật cười. “Chỉ mặc thế thôi ư?” Cô cũng đã nghĩ đến việc mặc một áo choàng ren, nhưng đồ nylon và nịt bít tất thì chưa từng xuất hiện trong đầu cô. Đây chính xác là thứ cô cần – những chỉ giáo từ người phụ nữ sành sỏi hơn. “Tôi thấy thế nào ấy.”

“Sẽ quen thôi”, Kate nháy mắt. “Cứ thử đi. Hiệu quả bất ngờ đấy. Đàn ông lạ lắm. Nếu mà vẫn không ăn thua thì làm bữa tối cho anh ấy chỉ mặc mỗi tạp dề thôi. Phải nhớ tắt hết bếp khi thấy anh ấy có dấu hiệu không thể đợi được đến món tráng miệng đấy nhé.”

“Chỉ tạp dề thôi?”

“Giày cao gót cũng khiêu gợi lắm nhé. Lý do đàn ông thích chúng thú thật tôi cũng chả biết. Một lần tôi sơ ý chọc phải đinh đế giày vào mông một anh chàng, nói thật đấy, cô không tin thì thôi. Ấy vậy mà anh chàng thậm chí lại còn hăng hơn.”

Bethany cười nắc nẻ khi hình dung ra cảnh ấy trong đầu, cô phải quệt nước mắt đang chảy giàn giụa. “Kate, chị tuyệt thật đấy. Rất xui là tôi lại không mang được giày cao gót.”

“Được chứ sao không. Cô không cần phải diễu qua diễu lại trước mặt anh ấy mới khiến được anh ấy không chịu nổi. Chỉ cần nhìn thấy cô mang trên chân là được rồi.”

Bethany chồm người gần hơn về phía Kate một chút. “Câu hỏi tiếp theo đây này. Chị xem phim When Harry met Sally rồi phải không? Theo chị thì phim ấy có thể hiện chính xác khi phụ nữ lên đỉnh thì sẽ có nét mặt và tiếng rên giống như vậy không?”

Kate trợn mắt. “Cô đúng là không biết gì hết. Bài học số một về đàn ông đây này. Tất cả bọn họ đều muốn tin rằng mình là món quà mà Chúa đã mang đến cho phụ nữ. Cứ giả vờ như thật hết sức có thể, rồi khen anh ta nhiều vào. Thế nào cũng sẽ ở trên mây suốt cả tuần liền.”

Bethany lại cười rũ. Cô không biết đó là do bia hay tại Kate quá hóm hỉnh.

Kate uống xong ly bia và đi lấy tiếp ly nữa. Khi cô quay lại, Bethany rút ra tờ mười đô từ trong ví và đẩy nó về phía Kate. “Lượt này tôi trả.”

“Cảm ơn.” Kate chĩa một ngón tay lên tờ tiền rồi di di nó theo vòng tròn. “Tôi biết đây là một câu hỏi khá là riêng tư, nhưng tôi vẫn phải hỏi. Có phải cô hoàn toàn, ưm, mất cảm giác chỗ ấy không?”

Cổ Bethany đỏ lên, và cô ngoái nhìn đằng sau lần nữa. Hai công nhân xưởng có vẻ như đang say sưa trò chuyện, và người đàn ông pha rượu thì lúi húi lau chùi mấy cái vòi. “Không thực sự như vậy”, cô nói nhỏ. “Tôi có cảm giác chỗ này chỗ kia. Chỉ là, ưm, những chấn thương nơi cột sống hơi lạ lùng. Nếu các đầu dây thần kinh của chị bị tổn thương, cũng giống như một vài cái nơi tôi, thì có cảm giác ở một chỗ nào đó không có nghĩa là bộ phận cơ thể đó sẽ hoạt động bình thường. Tôi cảm giác ở mông, ví dụ vậy, nhưng không phải tất cả các cơ ở đấy đều linh hoạt.”

“Hmm.” Kate nhíu mày. “Cô làm chuyện ấy mấy lần rồi?”

Bethany nhớ lại khoảnh khắc kinh khủng đó, khi Ryan nhìn vào mắt cô và hỏi có đau không, cô bối rối cằm run run. Cô uống liên tiếp nhiều ngụm bia. “Mới có một lần.”

“Mới một lần?” Kate tròn mắt. “Bethany này, nhiều phụ nữ không lên đỉnh trong vài lần đầu tiên.”

“Không ư?”

“Khỉ thật, không. Tôi cũng không mà. Tôi đã rất căng thẳng và lo lắng chuyện này chuyện kia, lại còn tự ti nữa chứ. Căng thẳng và cực khoái không song hành. Cô có biết những bộ phim tình cảm trong đó cặp đôi cãi cọ cắn xé nhau ầm ĩ rồi nhân vật nam bế thốc người tình lên giường trong lúc cô ta vẫn còn tru tréo.” Kate lắc đầu. “Anh ta hôn cô ta, và cô ta ngất ngây hưởng ứng. Nhảm nhí. Với tôi thì không làm theo cách đó được đâu. Cha nào cứ thử làm thế khi tôi nổi khùng xem, thế nào cũng ước giá mà đừng. Sex thường không diễn ra theo cách đó với phụ nữ.”

“Thực sự là tôi không cảm thấy căng thẳng gì cho đến ‘chặng cuối’ khi tôi bắt đầu lo lắng về việc sẽ cảm thấy thế nào. Hay nói chính xác hơn là liệu tôi có thể cảm thấy gì không. Tôi không biết căng thẳng lại gây chuyện đến như vậy”. Cô uống một ngụm lớn. “Sau đó…” Cô đưa bàn tay run rẩy che ngang mắt. “Tôi có thể tin chắc là anh ấy biết điều đó đã không xảy đến với tôi, anh ấy buồn và thất vọng. Tôi sợ mất anh ấy lắm, Kate. Chắc anh ấy sẽ không muốn đến với tôi nữa nếu như cuối cùng tôi vẫn không cảm thấy gì.”

Kate gật đầu. “Ừ, sẽ vậy thật. Như tôi đã nói rồi đấy, đàn ông có cái tôi rất lớn. Đa số bọn họ không đủ kiên nhẫn với một bạn tình không đi được đến tận cùng. Không được cho họ ‘ăn’ suốt một món và đó là mục đích của cô. Đúng không? Đễ giữ được anh ấy.”

“Đúng thế. Kate à, cảm ơn chị rất nhiều vì đã nói chuyện với tôi. Chị thật chân thực. Đa số mọi người nhìn thấy chiếc xe lăn của tôi là khựng người lại. Sex ư? Cái từ đó họ không đời nào nghĩ tới. Họ ngay lập tức cho rằng tôi là một cái đầu.”

“Cái gì cơ?”

“Cái đầu.” Bethany đưa hai tay lên hai bên tai. “Tôi nói, tôi tủm tỉm, tôi cười lớn. Còn lại tất cả những gì bên dưới cổ đều không phải là chủ đề thú vị cho một cuộc chuyện trò.”

Kate cười toe toét. “Có thể bởi vì cô chưa từng mời họ đi uống cà phê nói chuyện về sex đó thôi. Cô nói sao chứ hầu như ai cũng thích nói về sex.”

Bethany nâng ly lên. “Tôi rất mến chị.”

Kate cau mày. “Cô uống nhiều thế sao?”

“Không. Chỉ là có nhiều hơn gần đây thật.” Bethany đưa ly lên miệng.

“À này, cô thường nói chuyện với ai?”

“Không ai hết, từ khi về đây. Thỉnh thoảng với Jake nhưng không phải những chuyện như thế này. Anh ấy bị chứng đau tim mà.”

Kate nháy mắt. “Tôi có cảm giác anh ấy là người rất phóng khoáng, nhưng cô thì không như vậy.”

“Đúng vậy. Toàn bộ thế giới của tôi đầy những nguyên tắc cứng nhắc.” Bethany thở dài não nề. “Lẽ ra tôi nên mời chị đi uống cà phê từ lâu rồi mới phải. Giờ tôi đang có tình cảm với người đàn ông này. Chúa ơi. Anh ấy là tất cả những gì tôi hằng mơ ước, thân hình cường tráng trong sơ mi và quần jean. Chỉ nhìn anh ấy thôi là tôi đã gần như chạm được thiên đường. Gần như thôi. Đó là câu chuyện đời tôi, Kate à, khốn khổ với ‘gần như’.”

Kate bật cười, “Anh ấy tên gì?”.

“Ryan Kendrick.”

Kate tròn xoe mắt. “Chúa ơi. Nói lại xem nào. Cô đã lên giường với Ryan Kendrick ư?”

Bethany gật đầu im lặng. Rõ ràng, ngay cả Kate cũng không thể tin nổi người như Ryan lại phải lòng cô.

Kate cười toe toét rồi cười phá lên. “Trời dất quỷ thần ơi. Vậy là cô không phí hoài thời gian và công sức rồi đấy. Ryan Kendrick? Có phải anh chàng điển trai mà phụ nữ kéo nhau mê như điếu đổ không? Chính anh chàng Ryan Kendrick đó phải không? Chàng chủ trại giàu có nhiều cô xin chết nhưng chưa ai đụng được tới phải không?”

“Tôi chưa bao giờ dám nghĩ mình lại may mắn tới mức được một người như anh phải lòng. Anh ấy rất tuyệt. Nếu anh ấy không thấy hạnh phúc khi cùng với tôi, chắc tôi chết mất.”

Kate hai tay che lấy mắt chống khuỷu tay lên bàn cười rũ làm ly bia sóng sánh. “Thảo nào mà cô rối rít lên như thế. Anh ấy giống hệt, ưm, một khối thuốc nổ ấy.”

“Ừ.” Bethany nuốt khan, nhìn Kate với ánh mắt nài nỉ, “Chỉ là tôi không thấy vụ nổ nào ở chặng cuối thôi.”

Kate ngả người ra ghế lắc đầu. “Nhất định phải giữ anh ấy cho thật chặt. Chẳng phải là nhiều người cố để có được anh ấy hay sao.” Cô cười trìu mến. “Mắt cô lấp lánh như sao kia kìa.”

Bethany mường tượng khuôn mặt Ryan và gật đầu, “Tôi yêu anh ấy rất nhiều.Tôi không quan tâm liệu mình được thăng hoa ở chặng cuối không nhưng trước đó thì thích không thể tả. Chao ôi.”

“Tôi cũng được thế chỉ vài ba lần chứ mấy.” Kate trở nên tư lự và lại xoay xoay tờ tiền mười đô. “Bethany này, một câu hỏi rất riêng tư nữa nhé. Tôi được biết anh chàng cô yêu khét tiếng ăn chơi, nhưng không phải lúc nào cũng đúng. Cô có chắc là anh ta biết rõ điều mình đang làm không?”

“Ồ, biết chứ.” Bethany uống thêm một ngụm bia nữa. “Anh ấy tung ra cả trăm chiêu trò ấy chứ. Cả trăm. Chị hình dung nổi không?”

“Ryan Kendrick? Ồ, có chứ. Tội nghiệp anh chàng. Anh ta cũng giống như những người đàn ông khác hễ thấy được mục tiêu rồi là nhắm bắn cho bằng được. Chàng trai của cô hẳn phải nhiều phen bỗng dưng đứt gánh giữa đường hết sức cay đắng khi phát hiện ra bản chất thật sự của đối phương.”

“Cũng có thể. Đừng an ủi tôi. Tôi suýt ngất khi nghe anh ấy kể đã từng hẹn hò với rất nhiều phụ nữ. Hẳn là tất cả bọn họ đều hơn tôi. Chỉ nghĩ vậy thôi đã khiến tôi chết dở rồi. Thế nào cũng bị đem ra so sánh này nọ. Chị hiểu điều tôi đang nói đúng không.”

Kate mỉm cười. “Hoàn toàn không đến mức như thế. Không người đàn ông nào ở cửa hàng nhìn theo cô mà không ngứa ngáy đũng quần vài bận.”

“Sao cơ?”

“Chậc. Thôi quên đi. Này cô có biết liệu anh chàng Kendrick có biết thế mạnh của mình không? Không tin được là tôi đã hỏi vậy.” Cô dụi điếu thuốc đang hút và châm một điếu khác. “Cô rất dễ mến. Vui vẻ. Vậy mà tôi cứ nghĩ cô kiêu ngạo cơ.”

“Thế sao?”

“Lão Jake cứ làm ra cái kiểu như cô là quả trứng vàng ấy. Chưa thấy ông anh nào lại bảo bọc em gái nhiều như thế. Hẳn phải thích lắm.”

“Thích ư?” Bethany rên lên và uống cạn ly bia. Cô nhìn chằm chằm vào cái ly không, cảm thấy hơi bất ngờ vì nó lại hết nhanh như thế. “Kate này, có lẽ tôi đã tìm thấy đồ uống yêu thích rồi đấy.”

“Ối mẹ ơi. Tôi không lái được cái xe với cả đống thiết bị của cô đâu. Chắc phải gọi taxi.”

Bethany cười khúc khích. “Ý chị là sao đấy?”

“Cô sắp xỉn rồi đấy.” Kate đứng lên, vơ lấy tờ mười đô, “Khỉ thật. Cả tôi chắc cũng sắp rồi. Mới có một lượt cơ mà.”

Khi cô quay lại với hai ly bia, cô nói, “Nào, giờ cả hai đều thấy thoải mái rồi. Phá bỏ mọi rào cản đi. Hãy chia sẻ những điều tế nhị nhất.”

Bethany làm một ngụm bia lớn và mỉm cười với hàng ria mép bọt giống như Kate. “Tiến hành đi. Tôi sẵn sàng lắng nghe.”

“Trước khi bọn mình nói về những điều đàn ông thích, dành vài phút cho cô đã nhé. Tôi có một câu hỏi. Anh ta có thử cả hai cách không?”

“Hai cách? Tôi không hiểu?”

Kate chồm người về phía trước. “Cô biết không, có vài phụ nữ không thể lên đỉnh được theo cách thông thường. Anh ấy có thử hot line[1] không?”

[1] Kích dục bằng tay.

Trong đầu Bethany hiện lên hình ảnh chiếc điện thoại màu đỏ to tướng và bật cười khúc khích. “Không, chắc đường dây của tôi bị ngắt rồi[2].”

[2] Hot line còn có nghĩa là đường dây nóng.

Kate thở dài. “Thế còn love button[3] thì sao? Anh ta có thử không?”

[3] âm vật

“Tôi chưa từng nghe tên gọi đó bao giờ.” Bethany thở ra và lắc đầu, “Trả lời những câu hỏi của chị đây,xin thưa là có hết, anh ấy đã thử hết. Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy, ưm, không đau lắm nhưng khó chịu, như thể tất cả các đầu dây thần kinh ở đấy bị bóc trần hết ra. Khó tả lắm. Cảm giác giống như cắn phập vào một miếng giấy thiết vậy. Tôi cứ muốn nghiến chặt răng và rùng mình.”

“Tôi hiểu.” Mắt Kate ánh lên tia nhìn hiểu biết. “Điều quan trọng ở đây là cô có cảm giác chỗ đó.”

“Thế không có nghĩa là bộ phận đó hoạt động bình thường. Tin tôi đi, đúng vậy đấy.”

“Có thể là những vuốt ve của anh ta chưa đủ độ kích thích. Có nghĩ đến điều đó chưa?”

Bethany nhớ lại những mơn trớn ngọt ngào bỏng cháy của anh ở những chỗ khác trên người cô và lắc đầu, “Không đâu. Tôi nghĩ rất có khả năng các dây thần kinh ở đó bị tổn thương. Không phải lỗi của anh ấy, và…”

Bethany chưa kịp nói hết câu thì người đàn ông ngồi phía sau xoay người lại, lên tiếng, “Nếu anh ta không biết làm gì với một cái love button của cưng thì hãy đổi anh ta lấy một người khác khá hơn đi.”

“Xéo di, Dave”, Kate nói. “Ai cho anh xen vào chuyện của chúng tôi?”

Người đàn ông gác một cánh tay lên thành ghế và ngoái lại đằng sau nhìn Bethany chòng chọc một lúc lâu, “Hây da, ai bảo cô em đẹp như một bức tranh thế này.”

“Tự sướng đi”, Kate sấn sổ.

Người đàn ông phớt lờ cô. Anh ta dịch ghế ra sau và ghé sát mặt Bethany, “Chào cưng. Anh không thể không nghe câu chuyện của em. Tim anh tan nát đây này. Nghe như em đã vấp phải một vấn đề lớn ấy nhỉ.”

Bethany chớp mắt và né ra. “Tôi chỉ hơi lo lắng thôi.”

Anh ta gục gặc đầu, “Cái em cần là một người đàn ông đích thực giúp em bôi trơn phụ tùng. Anh đây luôn sẵn lòng.”

Kate đứng bật dậy, “Này, đồ cặn bã, thôi cái trò ba hoa chích chòe kia đi. Tôi đã bảo, ‘Tự sướng đi’ rồi cơ mà! Để cô ấy yên.”

“Không ngờ là cô cũng biết điều đó đấy, Kate.”

“Lấy của nợ của anh nhét vào chỗ bẩn thỉu nào đó đi.” Kate chống cả hai tay lên bàn và nhìn anh ta trừng trừng, “Để cô ấy yên. Cô ấy đi chung với tôi.”

Anh ta cũng nhìn lại cô chòng chọc. “Cô đâu có giúp được cô ấy. Cô gái nhỏ bé này muốn có một người đàn ông đích thực giúp cho máy móc của cô ấy chạy tốt mà.” Anh ta lại đưa ánh mắt đờ đẫn sang Bethany. “Thế nào, cưng? Anh sẽ làm đẹp lòng em, rồi em quay về với nhân tình.”

Bethany lại né. Cô chỉ có thể thốt lên mấy từ, “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Anh ta có vẻ bớt hăng. Bethany lùi xe lăn ra sau và mò mẫm tìm cái ví. Cô đưa mắt nhìn Kate khi cho cái ví vào túi. “Xin lỗi.” Người đàn ông chặn cô lại. “Anh làm ơn đi. Tôi cần đi vệ sinh thật.”

Anh ta thở dài và nói, “Anh sẽ đợi. Cho anh một giờ thôi. Vấn đề sẽ được giải quyết.”

Tim Bethany đập dồn. Tác động của chỗ bia vừa uống tan biến đâu mất. Người đàn ông kia sẽ không chịu buông tha cho cô. Cô rẽ phải, theo các biển hiệu chỉ dẫn đi vào một hành lang dài và tối, ván lót hai bên tường cong vênh. Phòng vệ sinh nữ ở cuối hành lang bên trái.

Cô toan đưa tay với nắm tay cửa thì một bàn tay to lớn ấn mạnh lên vai cô. “Tên anh là Dave”, giọng anh ta mỏng dính. Rồi anh ta cúi xuống, chộp lấy hai bên tay vịn xe lăn quay ngược xe lại đối diện với mình. “Không ai có thể quấy quả chúng ta ở đây đâu. Để anh thử với cái love button của em nhé.”

Bethany ngước lên nhìn anh ta trừng trừng. Đôi mắt anh ta sáng quắc và táo tợn. Hơi thở anh ta rất kỳ cục. Cái mùi khiến cô liên tưởng đến dầu olive. “Buông tôi ra.”

“Chưa đụng đến em nhé”, anh ta trâng tráo. “Chỉ vào xe lăn thôi đấy. Vậy, bắt anh đi nào. Em muốn lên đỉnh. Anh muốn lên đỉnh. Ta vui vẻ với nhau chút đi.”

Bethany chưa kịp nhận ra ý đồ của anh ta thì anh ta đã kịp trùm cái mồm hôi hám của mình lên miệng cô, vừa sục một tay xuống bên dưới. Cô điên cuồng vùng vẫy đẩy mạnh vai anh ta ra, cú đẩy bất ngờ khiến anh ta mất thăng bằng lảo đảo ngã ngửa ra kéo rách toạc chỗ vai áo Bethany.

“Được đấy”, anh ta cười khoái trá. “Em muốn bạo lực phải không? Anh chiều.”

Có tiếng thủy tinh vỡ đánh xoảng khiến cả hai giật nảy mình. Dave quay ngoắt người lại đằng sau, sửng sốt không kém Bethany. Kate đứng đó lừng lững tay phải cầm cổ chai bia vỡ lởm chởm.

“Buông ngay cô ấy ra, đồ súc vật bẩn thỉu, không thì tao cho mày hát giọng nữ cao bây giờ.”

Bethany cố lăn xe vào nhà vệ sinh nhưng cái xe lăn không vừa với cánh cửa mở chưa hết. Người đàn ông giờ đang dồn hết sức tập trung vào cái chai vỡ trên tay Kate nên cô có thời gian xoay xở, lùi lại và cố lần nữa. Chỉ trong phút chốc, cô có thể đẩy cánh cửa rộng ra, theo đà lăn xe vào hẳn bên trong. Cô hấp tấp đóng cửa, rồi tấn lại để không ai có thể dễ dàng vào được. Cô run lẩy bẩy đến nỗi gần như không thể lấy được điện thoại ra khỏi ví. Cô hình dung ra cảnh Kate đang xử gã Dave chết tiệt, máu bắn tứ tung vào ván lót tường cong vênh. Lạy Chúa, lạy Chúa. Cô lẩy bẩy bấm số cửa hàng.

Jake mở một cuốn catalog phụ tùng dày cộm. “Không biết con bé đi đâu nữa. Nếu nó không ở nhà thì chịu. Cậu thử gọi đến nhà bố mẹ tôi chưa?”

Ryan gác hai tay lên quầy. “Tôi chỉ… khỉ thật, tôi không biết. Tôi cứ tưởng cô ấy muốn đi chơi với tôi chứ. Cô ấy nghỉ làm lâu chưa?”

Jake rê một ngón tay dọc theo trang đang đọc, lẩm bẩm những con số. Khi nhận ra mình đang được chờ một câu trả lời, anh ngước nhìn lên, “Chừng một tiếng, hoặc một tiếng rưỡi gì đấy. Thế cậu đến nhà nó chưa?”

“Tôi có gọi đến đấy.” Ryan thở dài, không thể dứt bỏ cảm giác rằng có điều gì đó không ổn. “Tôi không nghĩ là cô ấy đi đâu đó.”

Jake bật cười, “Có thể cậu không tốt như cậu tưởng đó thôi.”

“Đừng nói vậy chứ.” Ryan gãi gãi một bên mũi. Câu chế nhạo đó hơi xúc phạm đến tình cảm của cá nhân anh.

Ngay lúc đó điện thoại reo. Mắt vẫn không rời cuốn catalog, Jake với tay nhấc ống nghe, “Cửa hàng Jake Coulter xin nghe. Tôi có thể giúp gì ạ?”. Đột nhiên anh dừng phắt việc đang làm lại, hét lên thất thanh, “Cái gì? Em đang ở đâu?”

Ryan nghe có giọng nói yếu ớt từ đầu dây bên kia. Hổn hển, hoảng loạn. Anh không rõ là ở đâu. Người anh căng cứng, mạch chạy điên cuồng. “Chuyện gì vậy?”

Jake xua tay. “Em bị sao?” Anh nghe chừng một giây. “Em cứ ở yên đấy nhé. Hiểu không, Bethany? Dù cho chuyện gì xảy ra. Vào buồng vệ sinh đóng cửa lại nếu buộc phải như vậy. Anh đến ngay đây.”

Jake dập điện thoại và hấp tấp chạy vòng ra quầy. “Bethany đang ở một quán bar. Một thằng cha dồn con bé vào góc nhà vệ sinh, và Kate đang uy hiếp gã bằng một chai bia vỡ.”

Ryan đến trước cửa quán bar Suds với Jake cách anh hai bước. Khi vào được bên trong ánh sáng lờ mờ, anh lia mắt khắp phòng để tìm bóng dáng Bethany. Người đàn ông pha rượu, tóc nâu, bụng phệ, đeo tạp dề trắng chĩa ngón tay cái về phía sau. “Lối đó. Tôi đã gọi cảnh sát rồi.”

Ryan và Jake hộc tốc tranh nhau chạy bổ đến biển hiệu nhà vệ sinh. Không biết ai nhanh hơn, nhưng có thể chắc chắn một điều là lối đi không vừa cho hai người chạy sóng đôi nhau. Ryan chạy trước một bước, khuỷu tay đâm vào bụng Jake. Nếu có thằng cha khốn nạn nào bắt nạt Bethany, anh muốn đón lấy niềm vinh dự được giết hắn.

Khi Ryan đến cuối hành lang, hiện trường còn tệ hơn những gì anh hình dung. Một phụ nữ trông có vẻ tiều tụy và nhàu nhĩ đang ép một người đàn ông sát tường bằng một chai bia vỡ đâm vào hạ bộ. Có vẻ như cô ấy sắp sửa biến hắn thành hoạn quan.

Ryan cũng không cam tâm để tên đó ra khỏi đây còn nguyên đùm giống. Anh cố mở cửa nhà vệ sinh nữ. Jake cũng vừa trờ tới ngay sau đó. Vừa thở hồng hộc, anh vừa chụp hai bàn tay lên cửa.

“Bethany? Mở cửa đi. Jake và Ryan đây. Em có sao không?”

“Ryan?” Cô kêu lên từ bên kia cánh cửa. “Anh đưa anh ấy đi theo làm gì thế?”

Ryan khựng lại. Đây đâu phải là lời chào dễ nghe. Anh đến đây để cứu cô cơ mà. Cô là của anh. Không phải của Jake. Càng không phải của tên khốn kia, cái tên sắp sửa không có lý do gì tồn tại trên đời này. Không người đàn ông nào được phép che chở cho cô, ngoài anh.

Ryan gõ cửa dồn dập, “Bethany? Em mở cửa ra đi”.

“Cái gã gớm guốc đó đi chưa?” Cô run run hỏi. “Hắn xé áo em.”

Ryan ngoái lại và bắt gặp ánh mắt lờ đờ dâm đãng và anh giật mình tự hỏi thế quái nào anh lại làm nhặng lên với một cánh cửa nãy giờ. Anh quay người, tiến thẳng về phía trước và nói với người phụ nữ, “Để tôi giữ tên này cho.”

Kate lùi ra và Ryan bước tới thế vào chỗ của cô.

Có thể anh đã không thèm đụng tay đụng chân với gã này rồi. Mẹ anh đã luôn dạy con trai những lối hành xử văn minh lịch sự. Nhưng thằng khốn nhìn Ryan một lượt từ đầu đến chân, cười vênh váo và nói, “Thế ra mày là đứa không đưa được cô em nhỏ xinh kia lên đỉnh đấy hẳn?”.

Ryan không bao giờ nhớ được chính xác chuyện gì xảy ra sau đó. Những người chứng kiến kể lại rằng anh túm lấy áo gã kia, nhấc bổng hắn lên, và liên tục thụi vào bụng gã trong lúc ép sát gã vào tường.

Điều kế tiếp Ryan nhớ rất rõ là anh bị còng tay. Anh không chắc lý do mình bị còng. Các khớp tay nhức buốt, và có một người đàn ông bị bắt đang ôm lấy mặt, nhưng anh không nhớ được đã đánh hắn thế nào.

Tất cả thực sự rối mù. Cảnh sát đưa Bethany ra khỏi nhà vệ sinh, và mỗi lần nhìn Ryan cô lại rên rỉ, “Chúa ơi! Chúa ơi! Em chỉ muốn nói chuyện thôi. Không ngờ lại xảy ra cơ sự này.”

Kate choàng một cánh tay quanh cô, “Bình tĩnh lại nào. Cô đã hai mươi sáu tuổi rồi. Có đi uống bia thì cũng bình thường thôi mà.”

Ryan quả quyết là mình không hề thích Kate. Cô ta gây một ảnh hưởng xấu đối với Bethany. Anh biết rất rõ về những ảnh hưởng xấu. Suốt những năm qua anh đã lâm vào những tình huống hết sức khó chịu liên quan đến Rafe. Luôn bắt đầu bằng, “Có biết anh đang nghĩ gì không?”. Rồi mọi việc xuống dốc từ đó. Ôi chao. Ryan biết rõ người ta dễ dàng rơi vào rắc rối như thế nào, chỉ vì người đi cùng với mình. Không phải anh trai anh xấu hay gì đại loại thế, chỉ khổ một nỗi anh ấy thuộc tuýp người có xu hướng gặp phiền phức, và phận làm em Ryan luôn bị liên lụy.

Ryan đang nghĩ về chuyện đó, dù có hơi lờ mờ thì Jake, người không gặp rắc rối với cảnh sát, tiến tới quầy bar. Anh nheo mắt nhìn người đàn ông đứng sau quầy hồi lâu, và Ryan biết chắc thế nào cũng có chuyện.

Hạ thấp giọng thân thiện, Jake nói, “Anh là người gọi cảnh sát khi biết một cô gái ngồi xe lăn bị mắc kẹt trong nhà vệ sinh nữ trong khi một gã say bí tỉ hứng tình cố phá cửa?”

Người đàn ông pha rượu lẽ ra nên nói vâng và thế là xong chuyện. Thay vì đó, ông ta ưỡn ngực lên, “Chứ anh nghĩ tôi là gì, đô vật, hay bảo kê? Cô gái đó vào đây, than vãn với cô bạn về chuyện tình cảm yêu đương, rồi một gã bằng phân nửa tuổi tôi ngỏ ý muốn làm đẹp lòng cô ta. Tôi đâu dám đụng tới cái gã vai năm tấc rộng thân mười thước cao đó. Ai bảo cô ta tự chuốc lấy rắc rối? Bà nhà tôi thích tôi cứ để mặt tỉnh bơ thế.”

“Bà ta sẽ không nữa đâu”, Jake nói giọng tỉnh như không.

Và rồi nện cho ông ta một cú.

Ngay sau đó, Ryan thấy ấm áp hơn bao giờ hết khi cùng với Jake Coulter ngồi băng ghế sau xe cảnh sát.

Nhà giam thành phố Crystal Falls huyên náo chưa từng thấy từ trước đến giờ. Ryan có thể nghe thấy bố anh la lối om sòm bên ngoài phòng giam.

Bám hai tay vào chấn song hệt một tội phạm thứ thiệt, Jake nhìn Ryan từ phòng giam đối diện. “Cậu nghĩ bố cậu bảo lãnh được bọn mình không hay lại vào đây luôn?”

Ryan tựa trán vào chấn song lăn qua lăn lại như thể muốn lấy nó thay cho túi chườm lạnh, chẳng đỡ mấy nhưng có còn hơn không. “Cái thời tù tội của bố tôi đã qua rồi. Từ khi cưới mẹ, bố tôi không dính líu gì đến luật pháp nữa.”

Jake lắng nghe một lúc, “Nghe có vẻ như ông ấy hơi mất bình tĩnh.”

Jake vừa dứt lời thì Ryan nghe tiếng bố quát ầm lên, “Cái đất nước này đến từ chỗ quái nào thế? Một cô gái bị một thằng say quấy rối, rồi các người lại bắt nhốt người thân khi họ đến giải cứu là sao? Giải thích cho tôi nghe xem. Ngày xưa nếu đàn ông đứng ra che chở cho một phụ nữ thì được tung hô chứ đâu lại thế này!”

Một giọng thấp trầm đáp lại, nhỏ quá nên anh không nghe được.

“Ông ấy luôn thế à?”, Jake hỏi.

Ryan suy nghĩ một chút, “Không. Chỉ khi nào cực kỳ tức giận thôi.”

“Gọi quan tòa tới đi!” Keef gầm lên. “Cho bảo lãnh đi! Tôi không để các con trai của mình nằm trong nhà giam suốt đêm đâu! Hiểu không, anh bạn?”

Ryan cố nở một nụ cười thật tươi, “Chúc mừng. Anh vừa có được ông bố thứ hai đấy. Ông cũng tuyệt chứ nhỉ?”

Vừa lúc đó hai người nghe thấy giọng phụ nữ cất vống lên rát tai. “Không, Keefe, thôi đi! Em không sao.”

Keefe quát lớn, “Không được đẩy vợ tao, đồ con lừa!”.

“Keefe, thôi đi anh!” Ann lại hét lên.

Có tiếng choảng nhau đánh thụi. Jake nhướng mày, hoảng hốt nhìn Ryan thì thào, “Trời dất quỷ thần ơi, chắc bố cậu nện gã cảnh sát đó rồi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.