Biết Lưu Tiểu Bàn gặp nguy hiểm, Liễu Kình Vũ trợn tròn mắt, không nói hai lời liền chạy đến Toilet.
Nhìn thấy anh “Phiếu ăn” đột nhiên đứng dậy đi, Trình Thiết Ngưu cũng gấp
gáp. Gã xuống núi mấy tháng rồi, tới bây giờ cũng chưa thấy ai đối xử
với mình tốt như lão đại, cho nên gã rất coi trọng vị đại ca này. Lúc
này, lão đại dường như muốn đi, thế sau này ai cho gã ăn no? Ai phát
tiền lương cho gã?
Trình Thiết Ngưu lập tức đứng dậy theo sát Liễu Kình Vũ.
Tiểu ma nữ Hàn Hương Di từ nhỏ đã đi theo Liễu Kình Vũ, Lưu Tiểu Bàn mà lớn
lên. Lúc này thấy Liễu đại ca đột nhiên đứng dậy, cô bé cũng ý thức được việc xảy ra. Hơn nữa, cô cũng nghe thấy tiếng gọi của Lưu Tiểu Bàn, vơ
lấy vật phòng thân lập tức chạy tới toilet.
Không xa đám người
Liễu Kình Vũ, Đoàn Thiên Nhai vừa nhìn thấy bọn họ đứng dậy liền đoán
mọi việc xảy ra trong toilet, lập tức chỉ đạo bọn đàn em chạy đến tiếp
viện.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong nhà hàng hải sản Việt Cảng xuất hiện cảnh tượng quỷ dị.
Hơn mười người chia làm hai lối khác nhau điên cuồng chạy về phía toilet,
còn đụng ngã nhân viên phục vụ, đồ ăn, súp bắn hết lên người bọn họ.
Đám người vây quanh Lưu Tiểu Bàn bên trong toilet không ngờ anh ta lớn
tiếng kêu cứu, tất cả đều nổi giận. Bọn họ nhanh chóng kêu Sở đại ca
ngăn ở bên ngoài để phân tách, tập trung ưu thế đánh bại đối phương.
Cho nên, bọn họ lập tức siết chặt vòng vây.
Lưu Tiểu Bàn ngay lập tức bị đấm đá mặt mũi bầm dập, cả người đều là dấu chân.
Tuy nhiên, dù sao Lưu Tiểu Bàn cũng là đàn ông, mặc dù bị vây trong hoàn
cảnh xấu như vậy vẫn bảo vệ những cơ quan quan trọng của cơ thể, vẫn cố
đứng vững tìm mọi cơ hội phản kháng. Ở vào tình huống này, tuy rằng cả
người đau đớn khó chịu nhưng Lưu Tiểu Bàn vẫn đánh cho vài tên du côn
ngã xuống đất.
Máu tuôn ròng ròng, hai mắt mơ hồ, hình ảnh đám
người trước mắt cũng nhòe dần nhưng Lưu Tiểu Bàn vẫn ngạo nghễ đứng
vững. Bởi vì anh ta biết, đại ca nhất định sẽ tới cứu. Anh ta chỉ cần
đứng tại chỗ, không ngã xuống là được. Dù bất cứ giá nào cũng không thể
khiến đại ca mất mặt. Các anh em của Liễu Kình Vũ không có ai là ẻo lả
cả, bọn họ sẽ không giống đám chó săn này.
Đàn ông, cho dù thắt lưng bị gãy cũng nhất định phải đứng vững, bởi vì bọn họ đứng mà tiểu tiện.
Ngay lúc đầu của Lưu Tiểu Bàn bị đối phương đánh trúng, thân thể lung lay
sắp đổ, Liễu Kình Vũ đánh tới. Một cước đạp bay hai tên vây cạnh Lưu
Tiểu Bàn, ôm anh ta vào trong ngực, hai mắt lửa giận phun trào, căm tức
nhìn năm người trước mặt.
Thấy Liễu Kình Vũ đột nhiên xuất hiện,
thủ đoạn sắc bén như vậy, cả năm người đồng loạt xông vào. Có người liền rút dao rựa nhằm vào Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Bàn mà chém.
Vừa lúc đó, Trình Thiết Ngưu đuổi tới.
Gã nhìn thấy anh “phiếu ăn” ôm Lưu Tiểu Bàn một thân đầy máu tươi, Trình
Thiết Ngưu cũng lập tức gấp gáp. Tuy rằng não gã phản ứng không được
nhanh nhưng cũng không phải là người ngốc. Gã biết tình thế của Liễu
Kình Vũ và Lưu Tiểu Bàn bây giờ cực kỳ nguy hiểm. Nếu gã không ra tay
khiến anh ”Phiếu ăn” xảy ra chuyện thì sau này không có thịt ăn. Còn
nữa, tuy rằng Trình Thiết Ngưu ở cùng với bọn họ chưa lâu nhưng gã cũng
là một người nhạy bén. Cho dù thỉnh thoảng Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Bàn
hay nói đùa trêu gã, nhưng gã có thể cảm nhận được hai người họ thật sự
muốn làm bạn với gã.
Đại Hắc tuy rằng nghĩ chậm nhưng loại người như gã lại có giác quan thứ sáu vô cùng nhạy bén.
Cho nên, từ lúc đi theo Liễu Kình Vũ được ăn no, gã đã hoàn toàn coi Liễu
Kình Vũ trở thành đại ca của mình, coi Lưu Tiểu Bàn trở thành bạn bè của mình. Thầy giáo từ nhỏ đã dạy hắn, đối xử với bạn bè nhất định phải
chân thành. Bạn bè muốn gì? Đi nơi nào? Con đối xử với bạn bè như thế
nào, bạn bè sẽ đối xử với con như thế.
Dưới tình huống như vậy, Trình Thiết Ngưu không do dự gia nhập cuộc chiến.
Trình Thiết Ngưu đột nhiên xuất hiện lập tức khiến cho hiện trường thay đổi
thật lớn. Mặt dù đối phương có năm người mang theo dao rựa, nhưng Liễu
Kình Vũ xuất thân là bộ đội đặc chủng, cho dù ôm Lưu Tiểu Bàn trong lòng nhưng giơ tay cũng không bị hạn chế. Hơn nữa có Trình Thiết Ngưu kiềm
chế đối phương ở hai bên, Liễu Kình Vũ vẫn có thể một mình chống lại ba
người.
Liễu Kình Vũ và mọi người không ngờ tới, Trình Thiết Ngưu
có thân thể cao lớn nhưng động tác không hề chậm chạp. Trái lại, phản
ứng cực kỳ nhanh nhẹn, vừa xuất hiện liền đoạt lấy thanh dao trong tay
đối phương, lập tức vung dao tấn công tên đang lao về phía mình, đánh
bay con dao. Cùng lúc đó, Trình Thiết Ngưu thừa dịp đối phương không chú ý đá một cước vào bụng một tên khiến hắn kêu lên một tiến,g lăn lộn
trên đất, muốn đứng dậy nhưng trong miệng liền phun ra một bụm máu tươi.
Bên này Liễu Kình Vũ cũng vừa nhặt lên một con dao thừa sức ứng phó với hai người.
Đúng lúc này, Đoàn Thiên Nhai mang sáu tên đàn em chạy tới hiện trường, nhìn thấy bốn tên đàn em nằm la liệt trên mặt đất, gã liền ý thức được lần
này mình gặp nguy rồi.
Nhìn thấy như vậy, gã liền vung tay lên:
– Lên, lên hết cho tao, không cần nhẹ tay.
Những lời này của Đoàn Thiên Nhai cũng là ám hiệu, gã đang nói với đám đàn
em: phải ra tay tàn độc với đối phương, nhất định phải thắng, đây cũng
là cách thức đánh nhau kiểu mẫu.
Nghe đến đó, đám đàn em của Đoàn Thiên Nhai đều lấy dao rựa ra, lao đến bọn Liễu Kình Vũ. Đang đối phó
với hai người lại có thêm ba người lao đến, Liễu Kình Vũ lập tức cảm
giác tình thế có chút ác liệt. Dù sao hắn vẫn còn đang ôm Lưu Tiểu Bàn,
không có khả năng bỏ mặc Lưu Tiểu Bàn.
Liễu Kình Vũ chưa từng có
thói quen bỏ mặc anh em. Cho dù là bản thân mình tan xương nát thịt cũng không bỏ mặc anh em bị vây đánh, càng không vì mạng sống của mình mà
vứt bỏ anh em.
Trình Thiết Ngưu đang chuẩn bị đi giúp Liễu Kình Vũ thì bị ba tên vung dao vây lại.
Đám người này so với hai tên lúc trước mạnh hơn nhiều, trong khoảng thời gian ngắn gã không thể dứt ra được.
Lúc này, Đoàn Thiên Nhai đứng bên cạnh, không chút do dự rút điện thoại ra ấn một phím tắt, la lớn:
– Tôn Đại Ma, ngay lập tức mang người của cậu đến nhà hàng hải sản Việt Cảng giúp tôi, nhanh lên, đến chậm tôi chém cậu.
Nói xong, Đoàn Thiên Nhai cúp điện thoại, rút từ hông ra một con dao, cũng xông lên.
Đoàn Thiên Nhai là một tên vừa giảo hoạt vừa cẩn thận cực điểm, gã đang tìm kiếm cơ hội chiến đấu.
Hắn thấy Liễu Kình Vũ ôm Lưu Tiểu Bàn trong tay cầm một con dao đánh nhau
với ba tên, đang bị bức lui về phía này, cách gã chỉ khoảng 5 mét.
Thấy vậy, Đoàn Thiên Nhai bèn giấu dao sau lưng để tránh Liễu Kình Vũ để ý,
gã chậm rãi di chuyển ra phía sau Liễu Kình Vũ, chuẩn bị đánh lén. Gã
tin chắc, chỉ cần ra tay với người này thì đối phó với tên đen đúa kia
không thành vấn đề.
Có lẽ không cần đợi viện binh gã cũng có thể
kết thúc trận chiến ở đây. Thân là đại ca đám côn đồ, kinh nghiệm chiến
đấu của gã cực kỳ phong phú. Đoàn Thiên Nhai có thể nhìn thấy việc mình
chấm dứt cuộc chiến bỏ trốn khỏi hiện trường.
Khóe miệng gã mỉm cười.
Nhưng mà, lúc này, Đoàn Thiên Nhai đột nhiên cảm giác có người ở phía sau
đang đến gần gã. Nhưng gã cũng không quá để ý. Mặc kệ đối phương là ai,
bản thân gã ở huyện Thụy Nguyên này tương đối nổi tiếng đấy, không có
mấy ai dám đánh lén gã đâu. Về phần đám Liễu Kình Vũ, hình như còn một
cô gái nữa nhưng gã cũng không để vào mắt. Dù sao cũng chỉ là một cô gái xinh đẹp. Gã còn nghĩ sau khi thu phục xong đám người Liễu Kình Vũ sẽ
đem cô gái đó ra ngoài vui đùa một chút.
Bất cứ lúc nào cũng không thể coi thường đối thủ, nếu không sẽ phải trả giá rất đắt.
Đoàn Thiên Nhai coi khinh tiểu ma nữ Hàn Hương Di, thế nên khi gã cách Liễu
Kình Vũ khoảng 2m, đang giơ cao con dao chuẩn bị bổ về phía sau Liễu
Kình Vũ cũng là lúc cảm giác được trên đầu phát ra một tiếng vang thật
lớn. Lập tức nổ đom đóm mắt, một trận đau đớn từ sau gáy truyền đến.
Trong nháy mắt máu tươi chảy ròng xuống.
Đoàn Thiên Nhai biết mình bị người khác đánh lén, gã chậm rãi xoay người lại, tức giận mói:
– Là ai dám đánh lén bố mày, bố mày đánh chết mày.
Phía sau Đoàn Thiên Nhai, tiểu ma nữ Hàn Hương Di ngạo nghễ cầm trong tay một thứ màu hồng.
Thân thể Đoàn Thiên Nhai xoay người lại đồng thời ngã xuống. Trong ánh mắt
còn thấy được đôi chân thon dài, cái đồ màu hồng phấn và nụ cười nhạo
cùng ánh mắt đầy khinh thường của tiểu ma nữ.