Đám người Liễu Kình Vũ và Tiểu ma nữ đưa Lưu Tiểu Bàn đến trong phòng
cấp cứu của bệnh viện. Sau khi tiến hành xử lý vết thương xong, Lưu Tiểu Bàn đã tỉnh lại, anh ta chỉ bị thương một tí ngoài da thôi, máu chảy
không ít, sau khi xử lý vết thương và truyền thêm máu xong, trên cơ bản
Lưu Tiểu Bàn đã không vấn đề gì.
Tuy nhiên loanh quanh như vậy cũng đã đến 2h chiều rồi.
Liễu Kình Vũ trên đường đưa Lưu Tiểu Bàn tới bệnh viện, cũng đã gọi điện
thoại cho Chánh văn phòng Tống Hiểu Quân, báo cho anh ta biết mình đang ở đâu, kêu anh ta tạm thời thay mình trông coi công việc bên Huyện ủy.
Tống Hiểu Quân hiển nhiên sẽ đảm nhận công việc này.
Tuy nhiên sau khi chuyện chủ yếu nói xong, Tống Hiểu Quân lại đưa ra một nghi vấn đã từ rất lâu:
– Bí thư Liễu, lần trước tại hội nghị thường ủy, lúc ấy vấn đề của Khang
Kiến Hùng nghiêm trọng như vậy, vì sao anh lúc ấy không trực tiếp đem
bắt ông ta, để ông ta có cơ hội trở mình, vấn đề này tôi vẫn nghĩ hoài
không hiểu.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Hiểu Quân à, anh nói không sai, lần trước tôi xác thực có cơ hội trực tiếp bắt ông ta, nhưng không biết anh có nghĩ tới không, nếu đem bắt ông ta lại, đổi ai thay
thế đây? Dưới tình huống bình thường, vị trí Trưởng phòng Công an huyện
này nhất định phải tiến hành đề bạt trong nội bộ phòng Công an huyện
Thụy Nguyên, hoặc là địa phương khác điều đến một người, nhưng nếu như
đề bạt từ trong bản địa mà nói, chúng ta có thể tìm được một người có đủ năng lực và phẩm đức để đảm nhiệm vị trí này không? Sẽ tìm không thấy
đâu.
Như vậy nếu như từ nơi khác điều qua một người, chuyện này
khẳng định là không phải Huyện ủy huyện Thụy Nguyên chúng ta có thể làm
chủ được. Đến lúc đó nhất định là trên thành phố sẽ nhúng tay vào, nhưng tôi bây giờ đối với tình trạng của thành phố lại không rõ mấy, các loại thế lực bố cục ra sao còn không hiểu rõ cho lắm, cho nên nếu chẳng may ở thành phố cho hạ cánh một cán bộ mà tôi không hề biết gì, như vậy đối
với trật tự xã hội của huyện Thụy Nguyên chưa chắc có thể có sự thay
đổi. Vị trí Trưởng phòng Công an huyện này rất quan trọng, không thể để
mất được, cho nên vị trí này hoặc là không động đến, khi muốn động đến,
nhất định phải bảo đảm ứng cử viên sau này là một người có thể làm nên
việc. Về phần rốt cuộc là người của doanh trận nào thật ra cũng không
sao cả.
Tống Hiểu Quân hơi hơi nhíu mày lại nói:
– Ừ,
điểm này tôi thật ra có nghĩ tới, nhưng tôi nghĩ rằng, chuyện này chắc
không hẳn là toàn bộ, bằng không mà nói, vấn đề này cũng vẫn có thể giải quyết mà.
Liễu Kình Vũ nghe được Tống Hiểu Quân nghi ngờ, sau đó ha hả cười:
– Lão Tống à, anh rất có ý tưởng đó. Anh đoán không sai, vấn đề ở Khang
Kiến Hùng này, tôi xác thực còn có một chút ý nghĩ khác. Điều thứ nhất,
Khang Kiến Hùng người này tuy rằng xảo quyệt, nhưng lại thiếu chút cái
nhìn đại cục, bằng không mà nói, ông ta tại nào lại dám khiêu chiến cùng Bí thư huyện ủy là tôi đây. Cho dù tôi là một Bí thư huyện ủy vừa mới
nhậm chức đi nữa, nhưng tôi dù sao cũng là nhân vật số một, theo các chi tiết trên, tôi thấy được Khang Kiến Hùng này có nhiều khuyết điểm, cho
nên, tôi cho là tôi hoàn toàn có thể nắm chắc được người này.
Cho nên, tôi có thể lợi dụng ông ta tạm thời nắm giữ đại cục ổn định của
phòng Công an huyện Thụy Nguyên, đợi cho đến khi có thể chọn được người
thích hợp lên nhậm chức Trưởng phòng, lúc đó có thể đem bắt ông ta bất
cứ lúc nào. Tôi tin tưởng những năm gần đây, cái mông của ông ta sẽ
không sạch sẽ, bắt lấy ông ta hẳn là cũng không quá khó khăn đâu.
Điều thứ hai, tôi hiện tại tạm thời còn chưa muốn hoàn toàn vạch mặt với
phái bản địa của Ngụy Hoành Lâm, như vậy đối với sự phát triển dài lâu
của huyện Thụy Nguyên cũng không có chỗ nào tốt hết. Mà nếu tôi thật sự
muốn bắt Khang Kiến Hùng, Ngụy Hoành Lâm và phái bản địa nhất định sẽ
rất bất mãn với tôi, nhất định sẽ nghĩ biện pháp chống lại tới cùng các
phương sách sau này mà tôi muốn áp dụng, như vậy tôi bị họ bó tay bó
chân ngược lại. Vậy sao mình không giơ gậy lên thật cao, dùng sức đánh
xuống, nhưng cũng không đến mức làm cho đối phương bị thương gân động
cốt, khi đối phương nhìn thấy tôi sát phạt quyết đoán như vậy, trong
lòng sẽ cảm thấy sợ hãi đối với tôi, sau này khi làm việc bọn họ sẽ
kiêng nể tôi.
Cái này trên tranh đang vẽ được gọi là lưu lại,
lưu lại cho bọn họ một con đường sống, cũng lưu lại cho mình một con
đường sống.
Nghe được Liễu Kình Vũ giải thích xong, Tống Hiểu
Quân mới chợt tỉnh ngộ, trong lòng đối với Liễu Kình Vũ lại khâm phục
nhiều thêm. Anh ta không thể không thừa nhận, người Bí thư huyện ủy trẻ
tuổi Liễu Kình Vũ này, tâm tư và suy nghĩ sâu xa hơn so với chính mình,
một người đã lăn lộn trong quan trường bao năm. Thật không biết người
thanh niên này làm thế nào mà tu luyện ra được như vậy.
Sau khi
cúp điện thoại, lại trở vào trong phòng bệnh, Lưu Tiểu Bàn đã ngồi trên
giường vừa xem TV vừa ăn táo, ở bên cạnh Lưu Tiểu Bàn, Tiểu ma nữ Hàn
Hương Di đang tay cầm dao hết sức chuyên tâm gọt táo. Lưu Tiểu Bàn khó
lắm mới có thể được Tiểu ma nữ hầu hạ, cho nên rất vui vẻ, lúc ăn trái
cây cũng ngấu nga ngấu nghiến đấy.
Tuy nhiên tướng ăn của Lưu
Tiểu Bàn so sánh với người phía bên kia giường bệnh là Trình Thiết Ngưu, đó mới chính xác là nhã nhặn hết sức. Chỉ thấy Trình Thiết Ngưu cầm lấy một quả táo, chỉ có điều đưa lên miệng răng rắc răng rắc nhẹ nhàng vừa
cắn vừa xoay một vòng, một quả táo to như vậy rất nhanh chỉ còn lại có
một hột táo. Trình Thiết Ngưu cầm lấy hột táo trực tiếp hướng thùng rác
cách đó hai mét tiện tay ném một cái, quá chuẩn xác đã ném vào thùng,
lập tức lại cầm lấy một quả táo khác, không đến một phút, lại giải quyết xong. Trong vòng năm phút, sáu quả táo đã nhẹ nhàng giải quyết hết,
trong khi bên Lưu Tiểu Bàn vừa mới ăn xong một quả táo. Sau khi ăn xong, Lưu Tiểu Bàn giơ tay hướng về phía Tiểu ma nữ, chuẩn bị nhận lấy.
Nhưng mà, Tiểu ma nữ lại cầm táo giật lại, hai mắt nén giận nói:
– Lão mập, anh đã ăn một trái rồi, đây là tôi gọt cho anh Liễu đấy.
Lưu Tiểu Bàn vẻ mặt đau khổ nói:
– Em Hương Di, anh mập của em bây giờ là người bệnh mà, em dù thế nào
cũng phải chăm sóc một chút cho người bệnh trước chứ, phải không?
Tiểu ma nữ lại nói:
– Thôi đi, anh mập thối, trên người của anh đâu có vết thương trí mạng
đâu, giả bộ làm người bệnh. Cho anh thời gian một ngày thôi là có thể
khôi phục lại thân thể, chiều mai anh phải theo tôi đi leo núi.
– Cái gì? Leo núi? Em ma nữ à, em muốn lấy cái mạng già của anh sao, em
nhìn anh hơn 100kg thịt này, nếu phải leo núi em có biết sẽ tổn thất bao nhiêu kg mỡ không? Muốn làm anh mệt chết sao.
Lưu Tiểu Bàn kêu
thảm, nhưng anh ta biết được, Tiểu ma nữ này nói chuyện là nói một không hai đấy, nếu như mình thật sự đi theo cô ta, ngày mai trở về tuyệt đối
sẽ gầy đi hơn 5kg thịt đấy.
Trong đôi mắt đẹp của Hàn Hương Di lộ ra hai luồng sát khí:
– Cái gì? Em ma nữ, anh nói ai là ma nữ hả?
Lưu Tiểu Bàn vội vàng sửa lời nói:
– Không không không, anh nói sai rồi, là em Hương Di.
– Nói sai? Người nào không biết anh Lưu Tiểu Bàn luôn luôn nổi tiếng là
mồm miệng lanh lợi. Anh nói sai, tôi xem anh đang cố ý đặt biệt hiệu cho tôi thì có. Tôi quyết định rồi, chiều mai leo núi sẽ hủy bỏ.
Nghe đến đó, Lưu Tiểu Bàn lập tức vẻ mặt mỉm cười hưng phấn dùng sức vung vẫy cánh tay một cái.
Nhưng mà, Tiểu ma nữ Hàn Hương Di lại nói tiếp:
– Tôi quyết định thay đổi thời gian leo núi thành buổi sáng, thời gian khôi phục của anh giảm bớt nửa ngày. – Ôi trời ơi! Hàn Hương Di à, em đây là đang muốn lấy cái mạng già của anh mập này đấy.
Lưu Tiểu Bàn lại kêu rên lên.
Lúc này, Liễu Kình Vũ cũng vừa đi tới.
Tiểu ma nữ cầm trong tay quả táo đã gọt xong đưa cho Liễu Kình Vũ, vô cùng dịu dàng nói:
– Anh Liễu, anh ăn táo đi.
Liễu Kình Vũ nhìn quả táo trong tay đã hoàn toàn biến dạng này, có chỗ dao
gọt thật sâu, có chỗ dao lia thật nhẹ, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu
dàng.
Đối với cô em gái Hàn Hương Di này, hắn rất là yêu thích
đấy. Cô bé từ nhỏ ở nhà đã rất được nuông chiều, chưa từng phải tự mình
làm cái gì hết, khi muốn ăn táo thì trực tiếp cho vào máy ép trái cây,
không có lúc nào phải tự mình gọt vỏ. Nhưng bây giờ, anh mập bị thương,
không ngờ cô tự tay gọt táo cho anh ta ăn, đây đã là vô cùng hiếm có
rồi. Mặc dù Tiểu ma nữ và Lưu Tiểu Bàn luôn luôn đấu võ mồm, nhưng Liễu
Kình Vũ nhìn ra được, Tiểu ma nữ rất quan tâm đến Lưu Tiểu Bàn, chẳng
qua Tiểu ma nữ vẫn cứ ưa thích dùng một điệu bộ ngỗ nghịch để che dấu sự quan tâm của mình thôi.
Liễu Kình Vũ nhận lấy quả táo, dùng sức cắn một miệng lớn, vẻ mặt mỉm cười nhai nhai nhấm nuốt một hồi nói:
– Ừ, em Hương Di của chúng ta gọt táo ăn ngon thật.
Nghe được Liễu Kình Vũ khích lệ, cặp mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu ma nữ cười như trăng lưỡi liềm.
Lúc này, Lưu Tiểu Bàn giơ tay ôm lấy cánh tay của Liễu Kình Vũ nói:
– Đại ca ơi, Đại ca à, anh làm chủ cho em đi, em đang là người bệnh mà,
em Hương Di nhất định thế nào đi nữa cũng bắt em ngày mai đi leo núi với cô ấy đó. Đại ca à, anh chính là Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn đó,
nhanh tay cứu vớt em đi.
Liễu Kình Vũ trực tiếp giơ tay vỗ vỗ bờ vai của Lưu Tiểu Bàn nói:
– Lưu Tiểu Bàn à, tôi xem Hương Di đối xử với cậu đã rất dịu dàng rồi,
nếu là tôi, chiều nay tôi bắt cậu đi leo núi luôn đó. Cậu nhìn một chút
bản thân đi, thịt mỡ trên người cậu mỗi năm càng thêm béo đó. Trước kia
khi gọi cậu là Lưu Tiểu Bàn, cân nặng của cậu khoảng 85kg thôi, lúc đó
một mình cậu đánh bốn năm tên cũng không thành vấn đề. Lần này cậu xem
lại một chút đi, một người bị đối phương chỉ có năm, sáu tên đã đánh
thành bộ dạng này. Tôi thấy cậu nên rèn luyện thật tốt đi. Tôi rất đồng ý quyết định của Hương Di, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày cậu đều phải
theo Hương Di đi leo núi. Trong khoảng thời gian ở huyện Thụy Nguyên
này, cậu không cho tôi thấy được cân nặng của cậu giảm xuống đến 85kg,
tôi sẽ không cho cậu đi đâu hết, chôn chân tại huyện Thụy Nguyên này cho tôi đi, tôi sẽ đích thân giám sát cậu.
Sau khi nghe được lời nói của Liễu Kình Vũ, Lưu Tiểu Bàn lập tức liền ngã xuống giường, hai tay ôm đầu nói:
– Đại ca ơi là Đại ca, anh không cần ác như vậy đâu, em là đứa em của anh mà, anh cho đứa em này một con đường sống đi.
Lúc này Hàn Hương Di nói:
– Hừ, anh mập, anh đừng có ở đó mà giả bộ nữa, Đại ca nói rồi, anh không
giảm đến 85kg thì anh cũng đừng nghĩ đến đi đâu hết nha.
Lúc này, Trình Thiết Ngưu nhếch miệng cười hi hi nói:
– Anh “Phiếu ăn” à, sư phụ tôi truyền cho tôi một bộ quyền pháp, sư phụ
nói bộ quyền pháp này là có thể chuyên môn dùng cho người mập giảm béo
đấy, chỉ cần đối phương mỗi ngày cho tôi hung hăng đánh khoảng 2 tiếng
đồng hồ là được.
Hàn Hương Di lập tức trừng lớn hai mắt nói:
– Đại Hắc, anh đừng có mà tào lao, trên thế giới này làm sao có loại quyền pháp này được.
Trình Thiết Ngưu nói:
– Ngọn núi của chúng tôi có một con gấu đen đã bị tôi dùng bộ quyền pháp
này đánh đến gầy đi mấy vòng đó, nhìn đến tôi là bỏ chạy liền.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
– Ừ, nếu quả thật có hiệu quả như vậy, tôi thấy là có thể cho Lưu Tiểu Bàn thử xem.
Lưu Tiểu Bàn vừa nghe, lập tức ngồi dậy nói:
– Đừng đừng đừng, Đại ca, em sai rồi, ngày mai bắt đầu, em sẽ theo Tiểu ma nữ đi leo núi.
– Cái gì, anh lại gọi tôi là Tiểu ma nữ hả, đỡ đòn đi.
Trong lúc nói chuyện, Hàn Hương Di cầm lấy một quả táo hung hăng nện trên ót
của Lưu Tiểu Bàn, Lưu Tiểu Bàn lại kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống.
Tất cả mọi người bật cười ha hả.
Vừa lúc đó, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ đột nhiên vang lên.
Điện thoại là Tống Hiểu Quân gọi tới, Tống Hiểu Quân nói cho Liễu Kình Vũ:
– Bí thư Liễu, đài truyền hình huyện bị cúp điện rồi, tòa nhà huyện ủy
chúng ta cũng nhận được thông tin này, nói là sau 5h chiều công ty điện
lực phải đến chỗ chúng ta tiến hành kiểm tra tu sửa đường dây.