Tuy nhiên Tăng Hồng Đào muốn nghĩ sự việc này thật
cẩn thận. Tuy rằng trong lòng lửa giận bốc lên đến đầu nhưng Tăng Hồng
Đào cũng không có mù quáng vội đi giải quyết việc này mà là bình ổn tinh thần lại, cẩn thận tính toán một phen.
Lưu Ung tuy rằng gọi điện thoại tới cho mình, nhưng Lưu Ung trong lời nói cũng không có ý tứ truy cứu, chỉ có điều nói một chút việc của
trưởng đồn công an Lưu Khải Sinh ở đồn công an thị trấn Ngô Đông. Xem ra Lưu Ung đối với Lưu Hải Sinh người này là hết sức thống hận rồi.
Kỳ thực, lấy chức vị của Lưu Ung, nếu muốn trừng trị Lưu Hải Sinh thì chỉ là sự việc của một cuộc điện thoại, nhưng ông ta lại gọi điện cho
mình, đã nói lên ông ta tín nhiệm mình. Cho nên, chuyện này chính mình
cần phải làm là cho Lưu Ung một kết quả. Một khi đã như vậy, sự việc này xử lý đơn giản hơn nhiều.
Xử lý một Trưởng đồn công an ở thị trấn nhỏ căn bản không cần đích thân mình ra mặt.
Tăng Hồng Đào gọi thư ký Tần Hạo tiến vào, nói:
– Tôi nghe nói Trưởng đồn công an Lưu Hải Sinh của thị trấn Ngô Đông
huyện Thụy Nguyên làm việc rất không đáng tin cậy, còn bắt giữ vài người dân vô tội, thậm chí còn ức hiếp con gái nhà lành, cậu gọi hỏi qua
chuyện này một chút.
Tần Hạo nghe được Tăng Hồng Đào nói như vậy, lập tức liền hiểu được ý của Tăng Hồng Đào, gật đầu nói:
– Vâng, tôi lập tức xử lý việc này.
Sau khi Tần Hạo rời khỏi phòng làm việc của Tăng Hồng Đào, ngay lập
tức gọi điện thoại cho Cục trưởng cục công an thành phố Nam Hoa, nói một chút về chuyện của Lưu Hải Sinh, sau đó nói:
– Cục trưởng Thạch à, tồn tại một người như Lưu Hải Sinh đối với Cục
công an thành phố Nam Hoa là một sự bôi nhọ đấy. Lãnh đạo ở trên cũng đã nhìn thấy rất rõ ràng.
Tần Hạo nói xong thì cúp điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại, Cục trưởng cục công an Thạch Kim Sinh thành
phố Nam Hoa lúc ấy liền trợn tròn mắt. Y vạn lần không ngờ tới, thư ký
của Bí thư Tỉnh ủy vậy mà sẽ đích thân gọi điện thoại cho mình hỏi đến
việc của một Trưởng đồn công an nho nhỏ. Bản thân là một cán bộ cấp Cục, tính mẫn cảm chính trị của Thạch Kim Sinh là rất cao, y ngay lập tức ý
thức được, chỉ sợ Lưu Hải Sinh này nhất định là làm sự việc người người
oán trách rồi.
Cho nên, mặc kệ phía sau Lưu Hải Sinh rốt cuộc có bối cảnh gì, trước
cuộc gọi điện thoại bí mật của Bí thư Tỉnh ủy, tất cả đều là con hổ
giấy. Huống chi, chính mình có thể là Cục trưởng cục Công an, muốn trừng trị một Trưởng đồn công an thị trấn là rất dễ dàng. Nếu chuyện này mình cũng làm không xong, về sau có thể phiền toái hơn.
Nghĩ đến đây, Thạch Kim Sinh lập tức gọi điện thoại cho Bí thư Đảng ủy La Thiên Lỗi của thị trấn Ngô Đông :
– Lão La à, Trưởng đồn công an Lưu Hải Sinh thị trấn Ngô Đông các ông
rốt cuộc là hạng người như thế nào? Hiện tại chuyện của hắn mà ngay cả
lãnh đạo Tỉnh ủy đều biết rồi. Người này tôi xem thị trấn Ngô Đông các
ông tốt nhất là mau chóng xử lý đi, hình như hắn còn bắt vài người,
nhanh thả họ đi.
Nói xong, Thạch Kim Sinh đang muốn cúp điện thoại.
La Thiên Lỗi là một người làm việc vô cùng cẩn thận,sau khi nghe được lời nói của Thạch Kim Sinh, lập tức truy vấn:
– Cục trưởng Thạch, Lưu Hải Sinh rốt cuộc có chuyện gì thế? Làm sao việc này đều náo loạn đến lãnh đạo Tỉnh ủy nơi đấy rồi, là vị lãnh đạo nào
biết chuyện này?
Thạch Kim Sinh tất nhiên sẽ không nói cho La Thiên Lỗi là vị lãnh đạo nào đã biết việc này. Đối với người ở cấp bậc như ông ta, đối với cấp
dưới phải duy trì được sự thần bí và uy nghiêm nhất định, tự nhiên không thể cầu được ước thấy. Thạch Kim Sinh chỉ là thản nhiên nói:
– Đồng chí La Thiên Lỗi, sự việc không nên hỏi thì cũng đừng có hỏi, như thế đối với ông không có gì tốt cả, việc của ông nên làm tốt đã.
Nghe được Thạch Kim Sinh nói như vậy, La Thiên Lỗi ngay lập tức ý
thức được lần này cấp bậc lãnh đạo Tỉnh ủy khả năng không thấp, y cũng
không dám hỏi nữa, vội vàng gật đầu nói:
– Được, Cục trưởng Thạch, tôi biết nên làm như thế nào rồi.
Sau khi cúp điện thoại, La Thiên Lỗi lập tức gọi điện thoại cho Lưu Hải Sinh.
Tuy rằng Lưu Hải Sinh là trợ thủ đắc lực của y, nhưng giờ phút này,
lúc y biết rằng lãnh đạo Tỉnh ủy đều thấy bất mãn đối với La Hải Sinh,
thậm chí ra chỉ thị rõ ràng muốn bắt lại, Lưu Hải Sinh đã không còn ai
dám bao che nữa rồi. Y cũng không dám bao che.
Điện thoại di động của Lưu Hải Sinh vang lên.
Vào giờ phút này, Lưu Hải Sinh vô cùng buồn bực nằm trên mặt đất
không dám đứng lên. Ở cách gã không xa, Tiểu ma nữ Hàn Hương Di ngồi ở
trên một cái ghế, gậy đánh lén ở trong tay không ngừng đung đưa trước
mắt của Lưu Hải Sinh. Sợ tới mức Lưu Hải Sinh động cũng không dám động,
gã chính là nhận thức được người đẹp với vẻ đẹp thuần khiết ở trước mắt
đang cất giấu một tâm địa vô cùng tàn nhẫn.
Trước kia gã vẫn dùng gậy điện làm giật người khác, nhìn thấy tinh
thần buồn bực đau khổ của đối phương cảm giác rất sung sướng. Hiện tại
sau khi mình bị điện giật mới chính thức cảm nhận được cái loại tê tê
trong đó, đau đến cảm giác muốn đâm đầu vào tường.
Di động cho dù vang lên, gã cũng không dám tiếp.
Lúc này Tiểu ma nữ nhẹ nhàng đá Lưu Hải Sinh một cái nói:
– Nghe điện thoại.
Lưu Hải Sinh như trút được gánh nặng móc lấy điện thoại ra, hy vọng
có thể nghe được một âm thanh làm giải thoát cho mình, cuối cùng đối
phương có thể xuất hiện cứu mình.
Điện thoại vang lên, thanh âm của La Thiên Lỗi theo trong điện thoại di động truyền ra:
– Đồng chí Lưu Hải Sinh, hiện tại có hai chỉ thị cho anh. Thứ nhất, lập
tức thả toàn bộ bốn người mà tối nay anh bắt ra, chỉ thị này lập tức
chấp hành.
Khi Lưu Hải Sinh vừa nghe liền sợ ngây người. Gã có chút sợ hãi liếc
nhìn Hàn Hương Di một cái, gã đã ý thức được, chỉ sợ rằng lần này chính
mình thật sự đá trúng lên tấm sắt. Xem ra, cô bé này giống như rất có
bối cảnh, một cuộc điện thoại có thể khiến Bí thư La đích thân ra mặt
gọi điện thoại cho mình.
Nhưng nghĩ đến chính mình lần này là vì cha con Ngô gia mới ra mặt,
gã cảm giác sự tự tin của mình lại được khích lệ một ít. Phải biết rằng, cha con Ngôn gia có quan hệ trong tỉnh đấy.
Lưu Hải Sinh nói:
– Bí thư La, mấy người này là do Ngô Hoài Nhân đích thân chỉ điểm đấy,
ngài xem sự việc này có phải đợi chúng tôi ở nơi này điều tra rõ ràng
rồi mới nói không?
La Thiên Lỗi nghe được Lưu Hải Sinh lại đem Ngô Hoài Nhân đẩy ra, sắc mặt bình tĩnh nói:
– Đồng chí Lưu Hải Sinh, tôi biết nói thế nào với anh bây giờ. Vốn dĩ
tôi muốn cho anh một cơ hội để chuộc lỗi, thật không ngờ anh không tiếp
nhận tình cảm tốt đẹp này. Một khi đã như vậy, tôi đây tuyên bố sớm một
chút quyết định xử lý anh. Lãnh đạo thị trấn và thành phố sau khi bàn
bạc, quyết định tạm thời đình chỉ chức vụ Trưởng đồn công an của anh,
yêu cầu anh lập tức thả người. Đồng thời, tiếp sau còn có khả năng sẽ có một loạt điều tra nhắm vào anh, chính anh tự giải quyết cho tốt.
Nghe được lời nói này của La Thiên Lỗi, Lưu Hải Sinh lúc ấy liền ngây người ra: “Mình bị đình chỉ công tác? Là quyết định của Cục công an
thành phố và Phòng công an thị trấn? Sự tình làm sao lại biến thành như
thế này? Mình bất quá là do trợ giúp bố con Ngô Hoài Nhân xử lý thu được vài phần đất bên ngoài, không cần phải làm cho mình trả giá nghiêm
trọng như vậy chứ?”
Lưu Hải Sinh lúc ấy tức giận:
– Bí thư La, tôi Lưu Hải Sinh đối với ngài luôn trung thành và tận tâm,
sự việc này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, làm sao lại bị bãi chức chứ?
La Thiên Lỗi thở dài một tiếng nói:
– Hải sinh à, tôi đã sớm nhắc nhở anh rồi, cố gắng hết sức không nên
liên quan đến cha con nhà họ Ngô. Cha con nhà họ hiện tại làm những
chuyện như vậy đã khiến nhân thần cùng phẫn nộ rồi, sớm muộn gì cũng sẽ
xảy ra chuyện đấy. Nhưng anh lại cố tình không nghe, anh luôn nói cha
con nhà họ Ngô có quan hệ lớn. Lẽ nào anh không hiểu, cho dù quan hệ của bọn họ càng cứng rắn, có thể giúp ích gì cho anh không? Không thể. Tôi e là lần này cha con nhà họ đã dây vào người không nên dây vào rồi. Quyết định xử lý chuyện của anh là trực tiếp từ phía trên áp xuống tới đấy.
Mà ngay cả Cục trưởng Thạch cũng là bị cấp trên áp xuống mới gọi điện
thoại cho tôi đấy.
Nghe được lời giải thích của La Thiên Lỗi, Lưu Hải Sinh hoàn toàn
buồn bực. Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt của gã lập tức nhìn lên người
của Tiểu ma nữ Hàn Hương Di, “Phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt cô,
vẻ mặt cầu xin nói:
– Bà cô nhỏ, cầu xin bà giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho tôi, trên có già
dưới có trẻ, người nhà đều mong chờ tiền lương của tôi để sống qua ngày. Cầu xin bà ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với tôi.
Lúc này Lưu Hải Sinh hoàn toàn từ bỏ ánh mắt ngạo mạn kia, thay vào
đó là biểu hiện của một kẻ đáng thương, gã giống như một con chó quê
bình thường đáng thương, hướng về Hàn Hương Di vẫy đuôi mừng chủ. Mục
đích của gã rất rõ ràng và đơn giản, phải làm bất cứ giá nào để bảo vệ
chức quan của mình. Chỉ cần bảo vệ chức quan của mình, gã liền có thể
trước mặt người khác vênh vang kiêu ngạo.
Hàn Hương Di vô cùng khinh thường liếc mắt nhìn Lưu Hải Sinh một cái nói:
– Còn nhớ rõ lúc trước tôi nói đánh cược với ông không? Hiện tại có kết quả rồi, muốn bảo vệ chức vị sao?
Lưu Hải Sinh ra sức gật đầu:
– Bà cô, cầu van người, chỉ cần bà có thể buông tha tôi, tôi cam đoan sẽ làm trâu làm ngựa cho bà.
Hàn Hương Di thản nhiên cười nói:
– Lưu Hải Sinh, tôi rõ ràng nói cho ông biết, lần này ông thật sự chọc
tới người không nên dây vào rồi. Nhưng người này cũng không phải là tôi, mà là người bị nhốt trong phòng thẩm vấn kia. Nếu ông không muốn hậu
quả càng nghiêm trọng hơn, hãy chạy mau qua đó xem. Một khi thuộc hạ của ông đã tra tấn bức cung đối với những người kia, cho dù là thần tiên
cũng không cứu được ông.
Hàn Hương Di vừa nói như vậy, Lưu Hải Sinh lập tức liền nhảy dựng
lên. Gã thật sự sợ hãi rồi, cho dù là bà cô nhỏ này đang nói xạo gã cũng phải nghe. Đối với tính tình nóng nảy của bọn thủ hạ này gã hiểu rất
rõ, những người này có lúc quả thực là làm việc rất lỗ mãng.
Nghĩ đến đây, gã lập tức đứng dậy chạy ra bên ngoài, thẳng đến một phòng thẩm vấn.
Mà giờ khắc này, trong phòng thẩm vấn, sau khi Liễu Kình Vũ, Trình
Thiết Ngưu, Lưu Tiểu Bàn ba người đang bị còng tay, lập tức có ba người đi đến, trong tay cầm ba cái thùng nước, trong thùng nước đổ đầy nước.
Ba cái thùng nước được đặt ngay trước mặt đám người Liễu Kình Vũ.
Đây là dự án “Dìm nước thất quân” của bọn họ.
“Thất quân” như thế nào, chính là hai cái lỗ tai, hai cái má, hai con mắt cộng thêm cái miệng.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn mấy người trước mắt, phát hiện mấy người
này tất cả đều cười toe toét nhìn vào mình và các anh em, trong ánh mắt
mang theo vẻ hưng phấn.
Rất hiển nhiên, dường như những người này làm mấy việc này không biết mệt, hơn nữa không phải chỉ lần một, lần hai.
Liễu Kình Vũ liền cau mày. Từ chi tiết nhỏ này có thể nhìn ra được,
khả năng chấp pháp văn minh của Đồn công an thị trấn Ngô Đông này rất
thấp.
Vừa lúc này, một viên công an dẫn đầu nói:
– Tốt lắm, hiện tại thời gian cũng không sớm nữa, chúng ta bên này cũng
có thể bắt đầu rồi. Mọi người hôm nay cùng nhau vui vẻ thỏa thích một
chút, bắt đầu nào.