Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 182: Chương 182: Ba cái tát




Liễu Kình Vũ nghe thấy lời giới thiệu này của Tào Thục Tuệ cơ mặt đều gần như bị căng ra.

Thiên hạ này lại có người tiến cử như vậy sao. Đây rốt cuộc là khen mình hay hạ thấp mình vậy, bất kỳ mỹ nữ nào sau khi nghe thấy lời giới thiệu của Tào Thục Tuệ, ai còn dám chọn mình chứ. Đ ây...đây...đây...đầu Liễu Kình Vũ vang một tiếng lớn.

Mà sau khi nghe xong lời giới thiệu này của Tào Thục Tuệ, trong ánh mắt Bảo Kim Phượng nhìn Liễu Kình Vũ lại có thêm vài phần nghi hoặc, có thêm vài phần khó hiểu.

Nhưng, rất nhanh sau đó, Bảo Kim Phượng đảo mắt, cô mỉm cười, cười nói với Tào Thục Tuệ:

- Chị Tào Thục Tuệ, thật sự rất cảm ơn chị đã giới thiệu qua về Liễu Kình Vũ cho tôi. Kỳ thật, chị không cần phải lo, nói thật, từ sau khi chúng tôi gặp mặt, tôi cũng đã nói cho anh ta biết tôi không nhìn trúng anh ta rồi. Hơn nữa buổi xem mắt ngày hôm nay tôi vốn cũng không muốn tới, là do mẹ tôi ép buộc tôi phải tới thôi. Tôi coi như là đến để ứng phó, để không khiến mẹ tôi phải để tâm.

- A, cô từ chối anh ấy sao, vì sao vậy?

Nghe lí do thoái thác của Bảo Kim Phượng, người con gái thông minh như Tào Thục Tuệ cũng có chút bối rối.

Bảo Kim Phượng cười nói:

- Chị Tào Thục Tuệ, vừa rồi tôi đã nói với Liễu Kình Vũ rất rõ ràng, con người của tôi là một người phụ nữ hám của. Bạn trai mà tôi chọn ít nhất cũng phải lái một chiếc BMW, phải có một căn nhà ba phòng hai sảnh. Mà những điều kiện này Liễu Kình Vũ đều không đạt được. Cho nên tôi sẽ không chọn anh ta đâu. Lát nữa bạn trai dự bị của tôi sẽ qua đây đón, tuy nhiên chị Tào Thục Tuệ, tôi thấy chị cũng khá để ý đến Liễu Kình Vũ đó. Không phải là chị coi trọng anh ta chứ, nếu không tôi tác hợp cho hai người nhé.

Tào Thục Tuệ lập tức lắc đầu như trống bỏi:

- Tôi coi trọng anh ấy, đừng đùa, anh ấy rất đa tình, tôi sao có thể để ý anh ấy chứ. Hơn nữa, chúng tôi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau đó, tôi căn bản là không có cảm giác với anh ta.

Liễu Kình Vũ liền ở bên cạnh dùng sức gật gật đầu nói:

- Ừ, đúng, tôi đối với cô ấy cũng không có cảm giác...

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ lại nhíu mày, cắn răng, vì lúc này, Tào Thục Tuệ lại dùng hai ngón tay nhéo một cái thật đau vào hông Liễu Kình Vũ.

Lúc này, Bảo Kim Phượng xem như hoàn toàn hiểu được mối quan hệ giữa hai người, rõ ràng, hai người kia là một đôi oan gia mà. Nhất là Tào Thục Tuệ tuy rằng ngoài miệng nói không có cảm giác với Liễu Kình Vũ, nhưng trên thực tế, tất cả hành động của cô, người sáng suốt liền có thể nhìn ra được, cô thật sự rất có cảm giác với Liễu Kình Vũ.

Bảo Kim Phượng tuy rằng hám của, nhưng tính cách lại hết sức sảng khoái, cười nói:

- Liễu Kình Vũ à, tôi thấy anh cũng là vì muốn ứng phó với mẹ anh mới tới phải không.

Liễu Kình Vũ cười gật gật đầu:

- Đúng vậy, xem ra về điểm này chúng ta là đồng bệnh tương liên đó.

Bảo Kim Phượng gật gật đầu:

- Đúng vậy, quan niệm của cha mẹ và chúng ta khác nhau rất nhiều. Mặc kệ bọn họ đi, chúng ta cứ là chính mình là được rồi. Tuy nhiên hôm nay cứ để tôi trả tiền đi, tôi đã gọi anh bạn trai ngốc của tôi đến tính tiền rồi. Dù sao anh ta cũng là một tên con nhà giàu mới nổi. Trong nhà nhiều tiền lại ngốc, để anh ta tính tiền đi, anh cũng đừng giành với tôi nữa.

Liễu Kình Vũ cười khổ, cũng không biết nói gì nữa. Với hắn, chút tiền ấy cũng không thấm vào đâu. Tuy nhiên nếu đã không có quan hệ thân thiết, quan hệ đôi bên dường như trở nên rất dung hòa.

Nhất là Tào Thục Tuệ, sau khi cô phát hiện cá tính của Bảo Kim Phượng rõ ràng dứt khoát như thế, ngược lại lại có thêm chút ấn tượng tốt với Bảo Kim Phượng. Dù sao gần đây những cô gái có gan thẳng thắn thừa nhận mình là cô gái hám tiền cũng không nhiều. Rất nhiều cô gái rõ ràng rất hám của, nhưng lại luôn tả mình thật thanh thuần, cao quý biết bao, vô cùng dối trá. Vậy mà Bảo Kim Phượng lại thoải mái thừa nhận, thẳng thắn làm người. Tuy rằng Tào Thục Tuệ không ủng hộ quan niệm của Bảo Kim Phượng, nhưng theo cô, Bảo Kim Phượng cũng không khiến người ta chán ghét.

Ba người đang cười nói, một người thanh niên chừng 26 – 27 tuổi đi tới, trên người anh ta mặc bộ Âu phục Armani, đi đôi giàu da cá sấu, trên tay đeo một chiếc nhẫn vàng to, trên cổ còn đeo một chiếc dây chuyền vàng to, thoạt nhìn giống kẻ rất có tiền.

Khi anh ta đi đến bàn số 77 đứng bên cạnh Bảo Kim Phượng, nhìn thấy Tào Thục Tuệ ngồi ở bên cạnh Liễu Kình Vũ, đối diện với Bảo Kim Phượng, hai mắt liền vô cùng dâm đãng. Bởi vì anh ta phát hiện Tào Thục Tuệ thật sự rất đẹp, rất có khí chất, hơn nữa loại khí chất này của cô rõ ràng mạnh hơn Bảo Kim Phượng rất nhiều, hơn nữa diện mạo cũng xinh đẹp hơn Bảo Kim Phượng rất nhiều. Tuy rằng Bảo Kim Phượng quả là một mỹ nữ cao cấp, nhưng Tào Thục Tuệ rõ ràng thuộc loại mỹ nữ hảo hạng, nhất là khi anh ta nhìn thấy Liễu Kình Vũ ngồi ở bên cạnh Tào Thục Tuệ mặc một bộ Âu phục trong nước, lòng anh ta khẽ động, anh ta thầm nhủ trong lòng: “Nếu hôm nay bố đạp đổ được tên đàn ông này xuống, có thể là sẽ đạt được người phụ nữ này hay không, nếu bao nuôi một mỹ nữ như vậy, cho dù là một tháng tốn một, hai trăm ngàn cũng đáng”.Nghĩ đến đây, trong lòng của anh ta liền có chủ ý.

Người đàn ông vàng kia ngồi xuống bên cạnh Bảo Kim Phượng, giơ tay muốn ôm vai Kim Phượng, vừa giơ tay vừa cười nói:

- Kim Phượng, người đàn ông ngồi đối diện kia chính là đối tượng xem mắt của em hả? Sao em lại tìm một người như vậy để xem mắt chứ, anh ta cũng quá keo kiệt rồi đó, thật không phù hợp với quan niệm của em đó.

Nhưng, tay của anh ta còn chưa ôm được bờ vai của Kim Phượng, liền bị Bảo Kim Phượng đẩy ra, thúc giục nói:

- Trương Kim Long, đừng giở trò nữa, mau tính tiền đi, trả xong đưa em về trường học.

Nhìn thấy cánh tay của mình bị Bảo Kim Phượng đẩy ra, sắc mặt của Trương Kim Long hơi trầm xuống. Tuy nhiên ngay lập tức lại mỉm cười, vừa cười vừa tiếp tục vươn tay cánh tay muốn ôm bờ vai của Bảo Kim Phượng nói:

- Còn về trường học làm gì chứ, hôm nay cùng anh tới nhà anh đi. Biệt thự nhà tôi khá rộng, chúng ta muốn làm gì thì làm.

Lúc nói chuyện, người đàn ông vàng căn bản cũng không để Liễu Kình Vũ trong mắt.

Nhưng, tay của người đàn ông vàng vẫn không ôm được bờ vai của Bảo Kim Phượng. Bảo Kim Phượng lại vươn tay ra hất cánh tay anh ta sang một bên, có chút không vui nói:

- Trương Kim Long, anh nói bậy gì vậy? Ngày mai tôi còn phải đi học, anh mau tính tiền đi.

- Tính tiền, tính tiền con mẹ cô ấy, Bảo Kim Phượng, có phải cô coi Trương Kim Long là đồ ngốc hay không? Mỗi lần gọi điện thoại cho tôi đều là để tính tiền, cô cho tôi là máy rút tiền ATM của cô đó hả? Ngay ôm một chút cũng không được, thân một chút cũng không cho. Cô cho rằng cô là ai? Tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay cô không cùng tôi trở về ngủ một đêm, bố tìm người qua rạch mặt của cô, cưỡng cô luôn đó.

Nói xong, tiểu tử này liền vươn tay giơ cái tát về phía Bảo Kim Phượng, trong ánh mắt đầy âm u lạnh lẽo nhìn Bảo Kim Phượng.

Vốn, Liễu Kình Vũ và Tào Thục Tuệ nghĩ giữa hai người sớm đã phát sinh quan hệ rồi, nhưng thật không ngờ, tình huống thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người. Tuy rằng Trương Kim Long chỉ nói mấy câu vô cùng đơn giản, nhưng Liễu Kình Vũ cũng đã nghe ra quan hệ thực chất giữa hai người từ mấy câu nói đó của anh ta. Rõ ràng, Bảo Kim Phượng là một cô gái vô cùng thông minh, tuy rằng vẫn duy trì quan hệ bạn trai bạn gái với Trương Kim Long, nhưng loại quan hệ này cũng có một chiều, cô chỉ lợi dụng tình cảm của Trương Kim Long để trả tiền mà thôi. Mà rất rõ ràng, lúc này mỹ nữ trước mặt mình và Tào Thục Tuệ kia Trương Kim Long muốn ôm cô cũng không được, anh bạn này thẹn quá hóa giận rồi

Lúc này, không đợi Liễu Kình Vũ nói chuyện, Tào Thục Tuệ bên cạnh liền nổi giận. Cô lạnh lùng nhìn qua Trương Kim Long nói:

- Tôi nói này, Trương Kim Long, anh dù gì cũng là một đại lão gia. Bảo Kim Phượng người ta có để cho anh ôm hay không, có để cho anh ngủ cùng hay không đó là quyền tự do của người ta. Anh bức bách người ta như vậy có phải rất không có phong độ hay không, một Đại lão gia lại đánh phụ nữ thì có bản lĩnh gì kia chứ.

Trương Kim Long ha hả cười dâm một trận, nhìn Tào Thục Tuệ nói:

- Đại mỹ nữ, nếu không như vậy đi. Anh có thể không ngủ cùng cô ta, em có thể phục vụ anh một đêm nhé. Nếu em đồng ý, anh có thể bao nuôi em, mỗi tháng đều cho em ba trăm ngàn, muốn xe sẽ mua xe cho em, muốn phòng sẽ mua phòng cho em. Tuy nhiên em cũng không thể giống Bảo Kim Phượng chỉ đùa giỡn anh vậy thôi.

Nói xong, Trương Kim Long lại vươn tay ra định tát Bảo Kim Phượng một cái.

Nhưng, lúc này, cánh tay của anh ta vừa mới nhấc lên, liền không nhúc nhích được nữa, Liễu Kình Vũ thủ đã tóm lấy tay anh ta, sau đó bẻ ra sau.

Liễu Kình Vũ dùng lực mạnh hơn một chút, hơn nữa lại sử dụng một chút kỹ xảo nhỏ, bẻ tay khiến Trương Kim Long nhe răng trợn mắt, đau đến trán đổ đầy mồ hôi, vừa lẩm bẩm vừa mắng:

- Con mẹ nó chứ, mày là cái thá gì, mày tóm tay của tao làm cái gì.

"Bốp~." Một cái tát nóng bỏng đám vào mặt Trương Kim Long, người đánh anh ta chính là Liễu Kình Vũ.

Lần này, đã đánh cho Trương Kim Long hồ đồ luôn rồi.

Trương Kim Long tức giận nhìn Liễu Kình Vũ nói:

- Khốn kiếp, mày dám đánh tao, mày có phải không muốn sống rồi chăng.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng cười, nói:

- Này người anh em, cái tát này là đánh thay cho Bảo Kim Phượng. Anh đường đường là một người đàn ông, muốn tán gái phải có tâm lý tốn tiền. Ai quy định anh thay người ta tính tiền người ta nhất định phải ngủ cùng anh. Đầu của anh chỉ đáng để cho con lừa nó đá mà thôi. Tình cảm cần phải đầu tư, anh theo không được cũng đừng giả làm con nhà hào phú.

"Bốp~" Lại là một cái tát.

Liễu Kình Vũ nói tiếp:

- Cái tát này là đánh thay cho tất cả đấng nam nhi chúng tôi. Anh đường đường là một người đàn ông, không ngờ lại uy hiếp một người phụ nữ, còn đánh một người phụ nữ xinh đẹp như thế. Anh còn chút lương tri và thông cảm không, anh còn là một người đàn ông sao. Có phải ở bên ngoài thậm chí là trong nhà anh đặc biệt không có địa vị hay không, chỉ có thể dựa vào đánh phụ nữ mới có thể tìm được chút cảm giác giải phóng hay không.

Liễu Kình Vũ nói xong, tất cả mọi người đang ăn cơm trong nhà hàng đồ Tây đều nhiệt liệt vỗ tay. Từ sau khi Tào Thục Tuệ đến đây, bọn họ liền chú ý đến bàn ăn này, đã hoàn thành biến bàn ăn này thành tiêu điểm của nhà hàng đồ Tây. Mà hành động và lời nói lần này của Trương Kim Long kia càng khiến cho tất cả phụ nữ trong sảnh đều nghiến răng nghiến lợi, đàn ông trong sảnh cũng khá tức giận.

- Tao nhổ vào...

Trương Kim Long tức giận mắng một tiếng, câu nói tiếp theo đang định mắng, kết quả lại là "bốp~" một tiếng giòn vang, Liễu Kình Vũ lại tát anh ta một cái.

Lúc này, Trương Kim Long đã có thể nói chuyện, cả giận nói:

- Cái tát này là vì ai?

Trong sảnh, tất cả mọi người đều cười rộ lên, đầy hưng phấn nhìn Liễu Kình Vũ, bọn họ đều muốn biết cái tát này là vì ai, Liễu Kình Vũ còn có thể đánh tiếp vài cái nữa hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.