Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 234: Chương 234: Bắt tôi? Các người đủ tư cách sao?




Tên cảnh sát kia nhìn thấy Liễu Kình Vũ tự mình thừa nhận, không chút do dự, lập tức dẫn người qua đó. Liền tay rút từ hông ra chiếc còng tay sáng choang, tính còng vào tay Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn tên cảnh sát kia một cái, thản nhiên nói:

- Gọi Trưởng phòng các anh lại đây đi, muốn còng tay tôi? Anh còn chưa đủ tư cách đâu.

- Tao khinh, mày cho rằng mày là ai? Tao không đủ tư cách? Ông đây nhất định phải xử lý mày.

Nói xong, anh chàng đó liền còng tay Liễu Kình Vũ lại.

Liễu Kình Vũ không thèm nhấc mông, trực tiếp bắt lấy cổ tay đối phương, mạnh mẽ đẩy ra sau. Anh chàng đó liền ngã lăn ra đất.

Lần này, mấy tên cảnh sát còn lại nhìn thấy liền giận dữ, lao về phía Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ đột nhiên hùng hổ đứng dậy. Hai mắt lạnh lùng trừng trừng nhìn họ nói:

- Các người còn dám xằng bậy thì đừng trách Liễu Kình Vũ tôi ra tay không nể tình. Theo tôi được biết đại bộ phận các đồng chí cảnh sát của thành phố Nam Bình đều là những người thực sự chí công vô tư. Nhất là các đồng chí trị an đường phố. Bọn họ ngày đêm bảo vệ an toàn cho sinh mạng và tài sản của dân chúng thành phố Nam Bình. Mấy người các anh là cái thá gì? Các người có thật sự là cảnh sát hay không? Các người đang thực hiện chức trách của cảnh sát đó ư?

Bị Liễu Kình Vũ hỏi như vậy, vài tên cảnh sát mặt đều biến sắc. Nhưng khí thế của Liễu Kình Vũ đều hết sức khinh người. Bọn họ vừa tiến lên một bước liền lập tức dừng lại. Sau đó tất cả đều xoay người đi qua đỡ Đội trưởng đứng lên.

Lúc này, tốt nhất vẫn nên xem ý của Đội trưởng thế nào đã thì hơn.

Tên Đội trưởng này cũng là một kẻ thông minh. Khi anh ta phát hiện Liễu Kình Vũ khăng khăng đòi gọi Trưởng phòng của bọn họ tới đây, thậm chí ngay cả Mã Hoa Lỗi cũng không coi là gì. Anh ta liền hiểu được, khả năng Liễu Kình Vũ không phải người bình thường. Dù sao nơi này cũng là thành phố trực thuộc tỉnh, tuy rằng công tử của Chủ tịch quận có hoành tráng. Nhưng cũng còn nhiều con ông cháu cha còn hoành tráng hơn công tử nhà Chủ tịch quận nhiều. Cho nên, loại người như bọn họ quả thật cần phải cẩn trọng.

Tên đội trưởng đó liếc mắt nhìn Liễu Kình Vũ một cái, cười khổ nói với Mã Hoa Lỗi:

- Mã tổng, tôi thấy hay là ngài nên gọi điện cho Trưởng phòng của chúng tôi đi. Tôi cảm giác người này không đơn giản đâu.

Nhìn đến đây, ba cái người Nhật Bản nãy giờ vẫn nhẫn nại xem xét thực sự nổi giận.

Nhất là Suzuki Hika niwatori của tập đoàn Suzuki. Thân là tổng phụ trách của tập đoàn Suzuki ở tỉnh Hà Tây, gã chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như lúc này. Phải biết rằng, cho dù là lãnh đạo thành phố Nam Bình cũng phải vô cùng tôn kính bọn họ. Hiện tại, ngay cả một người trẻ tuổi bỗng dưng xuất hiện Mã Hoa Lỗi cũng không trừng trị được.

Gã hoàn toàn nổi giận.

Gã trực tiếp nói với Mã Hoa Lỗi:

- Mã Hoa Lỗi, anh nói với cha anh rằng, nếu các người không thể trả lại công bằng cho chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tiến hành đầu tư ở quận Nam Thành này nữa, thậm chỉ cả hai dự án đã định ở thành phố Nam Bình trước đây, chúng tôi cũng sẽ phải suy nghĩ lại. Ngay cả sự an toàn của các nhà đầu tư chúng tôi ở thành phố này các anh còn không thể đảm bảo. Làm sao chúng tôi có thể yên tâm đầu tư ở nơi này nữa đây?

Lúc Suzuki Hika niwatori nói chuyện, cao ngạo ngẩng đầu lên, ưỡn ngực dương oai, bộ dạng vênh váo hống hách.

Theo gã, mình chính là nhà đầu tư, là Thượng Đế của cả thành phố Nam Bình này, nên xứng đáng được đáp ứng, được cung phụng.

Suzuki Hika niwatori nói xong, Mã Hoa Lỗi lập tức cảm nhận được áp lực rất lớn. Vốn dĩ, gã cũng không muốn vạch mặt Liễu Kình Vũ, bởi gã vẫn còn chút e dè với hắn. Nhưng hiện tại Suzuki Hika niwatori đã nói tới nước này, gã biết rằng, mình không thể do dự nữa rồi. Nếu không sẽ đắc tội với ba tên tiểu Nhật Bản này, thì mọi cố gắng của phụ thân sẽ thành công cốc.

Cho nên, Mã Hoa Lỗi hướng về phía tên Đội trưởng kia la lớn:

- Đội trưởng Phạm, anh không nghe thấy lời của Chủ tịch Suzuki nói sao? Các anh lập tức bắt tên họ Liễu này lại, nếu không đối với dự án đầu tư ở quận Nam Thành, thậm chí là thành phố Nam Bình này mà nói sẽ hỏng bét. Các anh có gánh nổi trách nhiệm này hay không?

Đội trưởng Phạm vừa nghe tới đây, cũng căng thẳng không kém. Lập tức nói với cấp dưới:

- Lên, khống chế tên đó lại cho tôi.

Nói xong, anh ta dẫn theo bốn gã thủ hạ vọt tới phía Liễu Kình Vũ.

Lúc này, Liễu Kình Vũ cũng hết sức giận dữ.

Hắn giận chính là vì Mã Hoa Lỗi này đường đường là con trai Chủ tịch quận, không ngờ vì một lời uy hiếp của tên tiểu Nhật Bản Suzuki Hika niwatori kia mà sợ tới mức mất đi cả nhân cách, bắt ép Đội trưởng Phạm phải động thủ với mình. Người này ngay cả một chút bản lĩnh, một chút nguyên tắc cũng không có.

Nhà đầu tư thì hoành tráng lắm ư? Nhà đầu tư thì muốn làm gì thì làm à?

Nhìn lại bọn Đội trưởng Phạm một cái. Căn bản không phân biệt được phải trái đúng sai đã muốn đi bắt người. Ở đây còn có luật pháp, thể thống gì nữa không?

Mà theo Liễu Kình Vũ được biết, cảnh sát thành phố Nam Bình luôn tự xưng là chấp pháp văn minh cơ đấy. Hắn cũng từng thấy nhiều tình huống chấp pháp văn minh, ấn tượng của hắn với cảnh sát Nam Bình cũng tương đối tốt.

Nhưng hiện tại, biểu hiện của mấy người này làm cho Liễu Kình Vũ vô cùng khó chịu.

Mấy người bọn Đội trưởng Phạm vừa xông lên liền muốn ép Liễu Kình Vũ, nhưng hắn làm sao có thể để bọn họ thỏa mãn cơ chứ?

Liễu Kình Vũ liền động thủ.

Năm giây.

Sau năm giây, tất cả bọn họ đều nằm trên mặt đất, ôm bụng không ngừng kêu giời ơi!! Má ơi!!!

Bọn Đội trưởng Phạm ngây dại cả người.

Mã Hoa Lỗi cũng ngây người.

Ba người Nhật Bản cũng ngây ra đó.

Không ai ngờ được, Liễu Kình Vũ lại động thủ với bọn Đội trưởng Phạm như vậy, hơn nữa lại không chút lưu tình.

Họ Liễu này thật quá mạnh đi.

Giờ phút này, ngay cả Từ Dung Dung và Quách Húc Đông tất cả đều khiếp sợ nhìn về phía Liễu Kình Vũ.

Đang trong lúc mọi người đều khiếp sợ. Liễu Kình Vũ cất bước tới trước mặt Suzuki Hika niwatori, lạnh lùng nói:

- Mày thật sự nghĩ rằng nhà đầu tư như mày thì hoành tráng lắm sao? Mày thật sự cho rằng là nhà tư bản thì có thể ở trên đất Trung Hoa chúng tao mà diễu võ dương oai, ngạo mạn phách lối sao. Thậm chí uy hiếp cán bộ Trung Hoa của chúng tao sao? Mày quá đề cao bản thân rồi đấy.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ bất chợt ngẩng đầu lên. Bốp~ bốp~ bốp~ Lại là ba cái tát hung hăng giáng xuống. Vừa dừng tay, Liễu Kình Vũ lạnh lùng vỗ miệng Suzuki Hika niwatori nói:

- Tiểu quỷ, hôm nay anh đánh mày là muốn cho mày nhớ kỹ một điểu. Ở trên đất Trung Hoa chúng tao, nếu mày ngoan ngoãn giữ khuôn phép đầu tư kinh doanh, người Trung Hoa chúng tao, nhất là lãnh đạo của chúng tao sẽ nhiệt liệt hoan nghênh. Chúng tao không hề có một chút dị nghị gì với tư bản. Nhưng, nếu chúng mày vẫn tiếp tục như hôm nay, lấy thân phận của nhà đầu tư làm xằng làm bậy, ức hiếp dân chúng Trung Hoa chúng tao. Tao cho ngươi biết, tao mà thấy mày một lần, sẽ đánh mày một lần. Cút, cút ngay khỏi nhà hàng này cho tao. Ngay lập tức. Nếu không, tao đánh mày nữa. Con bà nó, có tiền thì giỏi lắm à?

Nói xong, Liễu Kình Vũ lấy tay chỉ ra cửa.

Nhìn thấy Suzuki Hika niwatori bị đánh, Ono Fuku buta nổi giận. Gã chỉ tay vào mũi Liễu Kình Vũ rống lớn:

- Con bà nó, ngay cả chủ tịch Suzuki của chúng tao mày cũng dám đánh. Bà nội nó, tao đây sẽ gọi điện cho Chủ tịch thành phố Nam Bình. Không xử lý mày, tao không phải người Nhật Bản.

Nói xong, gã liền lôi điện thoại ra.

Nhưng, lúc này, Liễu Kình Vũ liền ra tay. Chính ngay lúc Ono Fuku buta lấy điện thoại ra. Liễu Kình Vũ liền giơ tay lên. Bốp~ bốp~bốp~ Hắn cho Ono Fuku buta mười cái bạt tai. Đánh cho gã trở lên hồ đồ.

Ba người Nhật Bản bọn chúng trong thời gian ở thành phố Nam Bình bởi có Mã Hoa Lỗi dung túng, có thể nói là đường quan mở rộng, làm gì cũng đều thuận buồm xuôi gió, gần như đem chúng trở thành tầng lớp có đặc quyền rồi. Bọn chúng cho rằng cả thành phố Nam Bình đều không có ai dám trêu chọc bọn chúng.

Nhưng, Liễu Kình Vũ lại dám đánh cho bọn chúng mười cái bạt tai đến tỉnh cả người.

Sau khi đánh xong, Liễu Kình Vũ lấy vài tờ giấy ăn trên bàn lau tay, lắc đầu thở dài:

- Con bà nó, tiểu Nhật Bản chúng mày thật sự là ti tiện đó. Nhìn hai người bọn mày bị tao đánh tới như vậy, còn dám khiêu khích tao. Thực sự nghĩ rằng anh đây cảnh cáo chúng mày là giả sao hả? Cút, lập tức cút ngay cho tao. Muốn gọi điện thoại, cút khỏi nhà hàng này rồi gọi tiếp. Có bản lãnh, thì mày cứ việc gọi. Liễu Kình Vũ tao sẽ cho chúng mày biết. Trung Hoa chúng tao không thiếu đàn ông, cũng không bao giờ thiếu cán bộ cốt cán.

Giờ khắc này đây, Mã Hoa Lỗi nhìn thấy Suzuki Hika niwatori và Ono Fuku buta liên tiếp bị Liễu Kình Vũ quạt cho vài cái bạt tai, gã rốt cuộc hoàn toàn tỉnh mộng. Hiện tại, gã xem như đã nhìn ra, cách làm người của tên họ Liễu kia thật sự quá mãnh liệt. Cái gì cũng không sợ. Đối phó với loại người này, nhất định phải có thực lực hùng hậu. Mặc dù đối phó với dân chúng bình thường chỉ cần cảnh sát cũng đủ dọa họ gần chết. Nhưng họ Liễu này thoạt nhìn không phải người bình thường.

Cho nên, gã quyết định phải bàn bạc chuyện này kỹ hơn. Tránh voi chẳng xấu mặt nào.

Vì vậy hắn dùng tiếng Nhật nói với Suzuki Hika niwatori :

- Suzuki tiên sinh, họ Liễu này thật sự là quá mạnh rồi. Chúng ta không thể đối phó với hắn. Chỉ có thể dùng trí. Chúng ta rời khỏi nhà hàng này trước. Tôi lập tức gọi điện thoại cho Công an quận Nam Thành, bảo bọn họ phái thêm người tới đây. Tôi cam đoan sẽ đem tên nhãi này xử lý gọn. Báo thù cho mọi người.

Suzuki Hika niwatori mặt đầy oán khí nói:

- Đi. Nhớ kỹ, tuyệt đối không thể để cho hắn sống thoải mái. Tôi muốn cắt cụt tay chân hắn, ngay cả cái chân thứ ba cũng phải cắt. Chặt đứt hết. Con bà nó, dám xem thường người Nhật Bản chúng tao, ông đây phải phế hắn.

Hai tên Nhật Bản còn lại cũng tỏ vẻ nhất định phải nghiêm khắc trừng phạt Liễu Kình Vũ.

Mã Hoa Lỗi không chút do dự đáp ứng hết lời của chúng.

Liễu Kình Vũ vẫn đứng đó, lạnh lùng nhìn mấy người đó đối thoại. Trên khóe miệng lộ ra nụ cười tràn đầy khinh thường.

Chờ bọn chúng sắp đi, Liễu Kình Vũ đột nhiên nói với Mã Hoa Lỗi:

- Mã Hoa Lỗi, nhớ kĩ lời tôi vừa nói. Đừng tưởng là tôi đang nói giỡn với anh. Bằng không, tôi thấy anh một lần, sẽ đánh anh một lần. Làm chó săn cho Nhật Bản, thật không biết ông bố làm Chủ tịch quận kia giáo dục anh như thế nào.

Nghe Liễu Kình Vũ nói lời đó, Mã Hoa Lỗi thiếu chút nữa ngã quỵ. Gã xoay người, ánh mắt đầy oán độc liếc Liễu Kình Vũ một cái. Cất bước đi ra ngoài, thầm nghĩ trong lòng: “Họ Liễu kia, mày cứ ở đó mà ngông cuồng. Chờ một lát, viện binh của ông đây đến, xem ông xử lý mày như thế nào”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.