Sau khi tên to con gọi điện xong không lâu, đầu bên kia điện thoại truyền đến một thanh âm tức giận:
- Lại một thằng muốn chết, tao sẽ thanh toán cho nó.
Sau khi cúp điện thoại, tên to con cực kì oán độc nhìn Liễu Kình Vũ, thì thào lẩm bẩm:
- Cháu trai, đắc tội ông chủ của chúng tao, mày nhất định phải chết.
Liễu Kình Vũ đương nhiên không biết những điều này, bởi vì tất cả tâm
trí của hắn đều đang tập trung vào con đường cao tốc này. Hắn đi dọc
theo con đường phía đông suốt 1km, sau khi xem xét hết tất cả, hắn tức
giận đến mức muốn chửi bậy.
Con mẹ nó, đây thực sự là đường cao tốc sao, đường đất nông thôn còn chắc chắn hơn.
Hết hố to đến hố nhỏ, một cái khe tiếp theo một cái rãnh, đường cao tốc
này như mảnh ruộng khô hạn cả chục năm rồi, vô cùng thê thảm.
Còn hàng rào bảo vệ hai bên đường càng làm Liễu Kình Vũ phát điên. Hàng
rào bảo vệ, nếu đúng như ý nghĩa, phải có tác dụng bảo vệ, nhưng hàng
rào này, nhỏ hơn một nửa, cũng mỏng hơn một nửa, nhìn xa còn không thấy
khác, nhưng nhìn gần chỉ là một miếng sắt mỏng manh, gió thổi qua, miếng sắt còn lay lay hưởng ứng. Liễu Kình Vũ cảm thấy hoang mang khó tả.
Quá khoa trương rồi.
Phải biết rằng, trong quá trình xây dựng đường cao tốc, có bộ phận
nghiệm thu và cả các kĩ sư kiểm tra, giám sát, cho dù bộ phận kiểm tra
có bị mua chuộc, lấp liếm đi, thì cũng chỉ che đậy được phần đường, tại
sao ngay cả hàng rào bảo vệ lù lù ra trước mắt như vậy mà các lãnh đạo
phụ trách nghiệm thu của Thị xã Đông Giang cũng nhìn không ra?
Liễu Kình Vũ nhíu chặt hai hàng chân mày, hắn càng ngày càng cảm giác
được sự nghiêm trọng ở Thị xã Đông Giang này. Phải biết rằng, loại công
trình bã đậu này đã khánh thành gần một năm rồi, vậy mà không hề có dấu
hiệu bị đưa ra ánh sáng, hơn nữa lãnh đạo thị xã lại còn có ý định cải
tạo một lần nữa. Mà một khi cải tạo lại, những vấn đề tồn tại bây giờ
tất cả đều bị che dấu. Mà nếu đường cao tốc mới vẫn do công ty Thiên
Hoành thi công, có phải lại sẽ có một công trình bã đậu mới không?
Sau khi Liễu Kình Vũ đi thêm khoảng mấy trăm mét nữa, cuối cùng cũng
quyết định dừng bước. Bởi vì hắn phát hiện, chỉ sợ 3km còn lại cũng đều
là như vậy, lá gan của công ty Thiên Hoành này quá lớn.
Chẳng lẽ chịu trách nhiệm chỉ có một mình công ty Thiên Hoành thôi sao?
Liễu Kình Vũ vừa đi quay trở lại đầu đường vừa suy nghĩ vấn đề này.
Cách Liễu Kình Vũ khoảng 300m, đột nhiên từng đợt âm thanh cảnh báo vang lên, Liễu Kình Vũ nhìn lại con đường trong thôn, chỉ thấy ở dưới đó, có khoảng 6 chiếc xe cảnh sát hú còi ầm ĩ. Khi tiến tới gần hắn tất cả
nhất loạt dừng lại, trên xe bước xuống khoảng 12 - 13 cảnh sát, lao đến
phía Liễu Kình Vũ. Cùng lúc đó, loa phóng thanh trong xe vang lên:
- Người trên đường cao tốc nghe cho rõ, hiện tại anh là đối tượng tình
nghi vi phạm pháp luật, sắp bị bắt. Mời anh không được lộn xộn, nếu
không chúng tôi sẽ nổ sung. Hậu quả do anh tự gánh chịu.
Nghe được thông báo xong, mặt Liễu Kình Vũ liền trầm xuống.
Hắn không thể tưởng tượng nổi sự tình sẽ phát triển đến mức độ này.
Những người này tại sao lại tìm đến mình, nghĩ đến đây, mắt của Liễu
Kình Vũ bắn ra từng tia sắc lạnh:
- Liễu Kình Vũ tôi không muốn gây chiến trước khi nhậm chức ở Thị xã
Đông Giang này, hy vọng các anh tốt nhất đừng động đến tôi, nếu không…
Nhìn thấy cảnh sát đã vây mình lại, Liễu Kình Vũ đứng bất động ở đó, hắn muốn nhìn, những người này rốt cuộc muốn làm gì.
Lúc này, mọi người đều vây quanh Liễu Kình Vũ, tên to con đã được hai cảnh sát nâng dậy, lấy tay chỉ Liễu Kình Vũ:
- Phó phòng Trần, chính là người này làm chúng tôi bị thương. Hắn còn chụp lại toàn bộ cảnh ở đây, xem ra là phóng viên.
Phó phòng Trần là một người trung niên tầm hơn 40 tuổi, mặt trắng không
râu, hói đầu một khoảng bóng loáng, dù là trang phục cảnh sát cũng không thể che giấu cái bụng phình ra như bụng bầu kia.
Nghe được tên to con cáo trạng xong, Phó phòng Trần vung tay lên, nói:
- Trước tiên còng tay người này lại cho tôi.
Lập tức có hai gã cảnh sát hướng về phía Liễu Kình Vũ đi tới, trong đó
có một người móc ra còng tay, những người khác rút súng lục ra chĩa vào
Liễu Kình vũ.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn lướt qua hai người đang tiến về phía mình, nói với Phó phòng Trần:
- Phó phòng Trần, anh không cảm thấy các anh làm như vậy không hề phù
hợp với quy trình làm việc của cảnh sát sao? Các anh dựa vào cái gì mà
muốn còng tay tôi, tôi có làm gì trái pháp luật đâu?
Nghe thấy Liễu Kình Vũ nhắc tới quy trình phá án, Phó phòng Trần khẽ cau mày. Nhìn thần thái của người thanh niên trước mặt này, dù tuổi trẻ,
nhưng cũng không phải là một người dễ đối phó. Tuy nhiên càng là như
thế, Phó phòng Trần càng có lý do kết luận Liễu Kình Vũ rất có thể là
phóng viên. Thân là Phó phòng Phòng Công an Thị xã Đông Giang, nhiệm vụ
của yếu của ông ta là bảo đảm cho sự tình ở đường cao tốc này không bị
lộ ra. Cho nên áp lực của ông ta vô cùng lớn. Bởi vì ông ta vô cùng rõ
ràng, một khi chuyện này bị đưa ra ánh sáng, mặc kệ là bởi vì nguyên
nhân gì, chức vị Phó phòng này nhất định không thể giữ được rồi. Cho
nên, thần kinh của ông ta trong thời gian này vô cùng căng thẳng.
Tuy nhiên, điều khiến ông ta khá vui mừng chính là, từ sau khi có một
tên phóng viên vì chuyện này mà chết, gần như không còn phóng viên nào
dám tới đưa tin về chuyện này nữa, điều này làm cho ông ta thở dài một
hơi.
Nhưng mà, ông ta thật không ngờ, ông ta vừa thở dài nhẹ nhõm, hôm nay
không ngờ lại nhận được điện thoại có người tìm đến đoạn đường cao tốc
này, làm cho ông ta vô cùng buồn bực. Nhưng sau khi Liễu Kình Vũ hỏi
xong, vị Phó phòng Trần này lại vô cùng lạnh lùng, nói:
- Bắt anh bởi vì anh là kẻ tình nghi đánh bị thương dân chúng vô tội,
thủ đoạn cực kì tàn nhẫn, tính chất vô cùng nghiêm trọng. Hiện tại chúng tôi muốn bắt anh về đồn điều tra.
Phó phòng Trần là người thông minh, ông ta đương nhiên sẽ không nói bắt Liễu Kình Vũ bởi vì nghi ngờ hắn là phóng viên.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
- Phó phòng Trần, tôi trịnh trọng nói với ông. Đầu tiên, tôi thật sự
đánh bị thương bọn họ đấy, nhưng tôi không phải là xã hội đen, càng
không đánh dân chúng vô tội, mà là xuất phát từ sự phòng vệ chính đáng
mới động thủ. Tôi có thể phối hợp với các ông điều tra, nhưng các ông
không có quyền còng tay tôi.
Phó phòng Trần lạnh lùng quét Liễu Kình Vũ một cái, lạnh giọng nói:
- Chúng tôi có quy trình phá án, điểm này không cần giải thích với anh.
Hiện tại chúng tôi nhất định phải còng tay anh, đây chính là quy trình
phá án của Phòng Công an thị xã Đông Giang chúng tôi. Nếu anh không phối hợp, cảnh sát của chúng tôi có ai đó súng chẳng may bị cướp cò, hậu quả chỉ sợ anh không gánh được. Cho nên tôi khuyên anh một câu, không nên
chống cự làm gì, ngoan ngoãn đi cùng chúng tôi một chuyến. Chúng tôi là
cảnh sát, là vệ sĩ của nhân dân, chúng tôi sẽ không oan uổng người tốt,
nhưng cũng tuyệt đối không buông tha người xấu.
Phó phòng Trần nói xong, cực kì khinh thường nhìn Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ nhìn kĩ nét mặt của vị Phó phòng này, liền biết ông ta
không phải chỉ dọa suông. Bởi vì vừa xong, từ đáy mắt của đối phương,
xẹt qua một tia sát khí. Liễu Kình Vũ là Đại đội trưởng của Nanh Sói,
nhiều lần trải qua lằn ranh sinh tử, đường nhiên vô cùng mẫn cảm.
Vừa lúc hắn cũng muốn biết đối phương muốn làm gì, hắn vô cùng sảng khoái vươn hai tay ra nói:
- Tốt, tốt, tôi để các người còng tay. Tuy nhiên Phó phòng Trần, tôi
nhắc nhở ông một lần cuối cùng, tốt nhất nên dựa theo quy trình phá án
bình thường mà làm, nếu không, ông tự gánh lấy hậu quả.
Phó phòng Trần bĩu môi khinh thường, dùng ánh mắt liếc qua hai gã cảnh
sát kia, hai người kia lập tức còng tay Liễu Kình Vũ, còn lục soát trong người của hắn.
Nhưng mà, hai người sờ soạng nửa ngày, ngoài mấy trăm đồng tiền, không hề tìm thấy gì nữa.
Tới đây, Phó phòng Trần lại nhìn về tên to con kia.
Tên to con lập tức lớn tiếng nói:
- Phó phòng Trần, tôi vừa mới nhìn thấy tên này dùng di động quay chụp
rất nhiều, điểm này tuyệt đối không sai, tôi tuyệt đối không nói dối.
Phó phòng Trần là một tay cáo già, xem nét mặt của tên to con, biết rằng gã không hề nói dối, hơn nữa gã cũng không dám nói dối mình, nhưng hiện tại lại không tìm thấy di động của đối phương, vậy có thể hắn đã giấu
đi rồi.
Nghĩ đến đây, Phó phòng Trần nhìn Liễu Kình Vũ, trầm giọng nói:
- Điện thoại di động của anh đâu?
Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:
- Tôi không mang đi động.
Lúc này, tên cảnh sát bên cạnh đá một cái rất mạnh vào đùi của Liễu Kình Vũ:
- Phó phòng của chúng tao nói chuyện với mày đấy, thành thật một chút.
Lưu mặt đen chưa bao giờ nói dối, thành thật khai báo, điện thoại di
động của mày đâu rồi?
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn tên cảnh sát kia, nói:
- Anh dựa vào cái gì mà dám đá tôi, anh dựa vào cái gì?
Tên cảnh sát thấy thái độ của Liễu Kình Vũ như vậy, trong lòng vô cùng
giận giữ, đã bị mình còng tay còn kiêu ngạo như vật, gã đã nghĩ đến việc lấy côn cảnh sát đánh Liễu Kình Vũ vài cái.
Lúc này, Phó phòng Trần nhìn đi nhìn lại Liễu Kình Vũ, hướng về tên cảnh sát kia trợn mắt một cái, đối phương lập tức thành thật, một câu cũng
không dám nói thêm, đứng ở một bên.
Phó phòng Trần đột nhiên cười ha hả:
- Được, nếu không mang di động cũng không sao. Có ai không, mang hắn về đồn điều tra đi.
Lúc nói chuyện, thanh âm có chút trầm thấp.
Tên cảnh sát vừa đá Liễu Kình Vũ một đạp kia, nghe giọng điệu này, lập
tức trở nên vui vẻ. Gã lộ ra vẻ mặt dữ tợn, bởi vì gã rất rõ ràng, một
khi Phó phòng nói như vậy, có nghĩa là ông ta thực sự phát hỏa rồi. Tên
bị còng này muốn không bị thương tích gì là không có khả năng.