Liễu Kình Vũ đi rồi.
Nhóm Quản lý đô thị cũng tan rồi.
Toàn bộ công trường thi công của Câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa lại khôi phục vẻ bận rộn.
Quần chúng nhân dân cũng đã rời đi, rất nhiều người đều mang vẻ mặt chua xót mà lắc đầu, thậm chí còn có người ngậm ngùi khóc vì Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ một lòng vì dân chúng như thế, lý tưởng cao cả lại tốt đẹp như thế, nhưng sự thật, lại tàn khốc như thế.
Trước mắt là cả một tập đoàn thế lực to lớn, chỉ một cá nhân đứng lên chống lại thật nhỏ nhoi, vô lực như vậy.
Nhìn đi, chỉ cần không phải người mù, đều có thể nhìn ra được, loại xây dựng chiếm tới cả nửa mặt đường thế này sao có thể không vi phạm luật xây dựng?
Nhưng loại vi phạm này lại được Phòng Xây dựng công khai thông qua, thậm chí Phó chủ tịch Huyện cũng đã kí tên.
Chẳng lẽ Phó chủ tịch Huyện cũng mù rồi?
Mù, chắc chắn là mù rồi, rất nhiều dân chúng đều đang thầm nói trong lòng như vậy.
Đi thôi, đi thôi, còn tiếp tục đứng đây làm gì, bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, thấp cổ bé họng, ngoài một tiếng thở dài, cũng chẳng thể làm gi hơn.
Giờ phút này, toàn bộ huyện Cảnh Lâm đều như chìm trong tiếng than khóc nỉ non. Ngày này, gió Bắc gào thét, mây đen che phủ.
Trong đám người kia, có vài phóng viên nhìn cảnh Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp rời đi, đã bắt đầu giơ máy ảnh lên.
Trong đám người đang tản dần đi, nếu nói người buồn bực nhất, chính là nhân viên ở Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm, bọn họ khi đến hưng sư động chúng*, khí thế dâng trào. Bọn họ mang theo sự chờ đợi của dân chúng, mang theo lý tưởng và nhiệt huyết ở tận sâu trong tim. Bọn họ muốn vì dân chúng mà làm việc, nhưng, cứ tưởng mã đáo thành công, lúc quyết định lại thất bại. Khí thế của bọn họ cũng tụt đi nhanh chóng, loại tâm lý đối lập thế này, lại nhìn thấy vẻ uể oải, mất mát và tuyệt vọng của dân chúng, bọn họ đều rất đau lòng.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm thấy mất mát, thậm chí có người còn rơi lệ.
Đúng vậy, bọn họ đã từng là đối tượng bị công kích, phê bình, bọn họ nhiều lần bị đưa ra như một tấm gương xấu về hiện tượng tiêu cực. Nhưng, là một nhân viên trong Phòng Quản lý đô thị, bọn họ cũng không hề hy vọng mình bị chỉ trích như vậy, bọn họ cũng có ước ao hình tượng của mình được thay đổi, bọn họ cũng mong được quần chúng nhân dân tôn trọng, mà không phải mắng mỏ, lên án. Bởi vì, hiện tại ở Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm, có một vị Trưởng phòng có gan làm việc, có gan vì dân chúng ra mặt, đây chính là nguyên nhân làm bọn họ có tự tin như vậy.
Nhưng, khi Liễu Kình Vũ bị đánh bại, khi hắn nói xin lỗi, rất nhiều nhân viên và dân chúng có cảm giác giống nhau, tất cả đều tuyệt vọng.
Nhìn đi, Bạch Trường Hỉ, Vương Khải Kiến, Từ Kiến Hoa, có ai đứng về phía Liễu Kình Vũ không?
Không có, không có một ai.
Người trong cơn tuyệt vọng, sẽ sinh ra oán khí, có người bắt đầu nghị luận.
- Trưởng phòng Liễu bảo chúng ta 10h sáng ngày mai đứng ở cổng Phòng Quản lý đô thị là có ý gì? Dự án này cũng đã được xác định không vi phạm luật xây dựng rồi, còn bảo chúng ta đợi làm gì?
- Ai biết được, có khi Trưởng phòng Liễu ăn no rửng mỡ không có việc gì làm cũng nên.
Trong thời gian ngắn, các loại oán khí, nghị luận thi nhau nổi lên.
Nhưng đối với toàn bộ sự kiện xảy ra sau đó, dường như không hề tác động tới Liễu Kình Vũ, hắn vẫn vô cùng bình tĩnh thong dong cùng đại mỹ nữ Tần Duệ Tiệp bước lên xe, nhanh chóng rời đi.
Khi Liễu Kình Vũ rời đi, cũng có vài chiếc xe hơi không nhanh không chậm đi theo phía sau, theo sát xe của Liễu Kình Vũ.
Trong một khách sạn, cách câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa không xa, Hàn Minh Cường đang tự rót rượu uống một mình, cửa phòng mở ra, có mấy người đàn ông mặc quần áo bình thường từ bên ngoài đi vào, vừa tháo máy ảnh, vừa cười thương lượng gì đó.
Hàn Minh Cường cười, rồi nhìn về phía một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi:
- Thế nào, lão Vương, chuyện giải quyết đến đâu rồi?
Lão Vương cười nói:
- Sếp Hàn, anh yên tâm, mấy người chúng tôi đã chụp đủ mọi góc độ mặt của Liễu Kình Vũ, còn quay cả cảnh hắn xin lỗi. Còn có ảnh Liễu Kình Vũ cùng người đẹp rời đi, anh cứ đợi mà xem, chỉ sáng mai thôi, tất cả tin tức liên quan đến Liễu Kình Vũ sẽ lan tràn trên internet.
Hàn Minh Cường cười nói:
- Tốt, tốt, mời các anh, vất vả cả ngày rồi, để tôi gọi nhân viên bê thêm một bàn đồ ăn nữa, tôi với các anh uống vài chén.
Sau khi vài người ngồi xuống, ăn uống linh đình cùng Hàn Minh Cường. Qua ba tuần rượu, thử đủ loại đồ ăn xong, bọn họ đứng dậy ra về, Hàn Minh Cường lấy ra vài cái phong bì, đưa cho từng người một, cười nói:
- Các anh em, làm phiền các anh rồi, đây là chút quà nhỏ của tôi.
Bọn họ cũng đã thành quen, cũng không hề khách khí mà nhận luôn, trước khi đi, lão Vương cười nói:
- Sếp Hàn, anh yên tâm đi, chúng tôi cam đoan, ngày mai thôi, Liễu Kình Vũ sẽ phải rời khỏi vị trí Trưởng phòng kia.
Hàn Minh Cường vô cùng hưng phấn tiễn bọn họ ra khỏi phòng.
Tiễn mấy người này ra cửa xong, Hàn Minh Cường vô cùng hưng phấn và chờ mong, gã tự nói trong lòng:
- Liễu Kình Vũ, mày không thể ngờ tới chiêubọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ núp đằng sau này đâu, mày cực khổ đi cưỡng chế phá dỡ, lại không biết rằng bị tao tóm được sơ hở đúng không?
...
Sau khi lên xe cùng Tần Duệ Tiệp, Liễu Kình Vũ cười nói với Đường Trí Dũng:
- Đến khách sạn Hạo Thiên, không cần gấp, cứ đi từ từ.
Đường Trí Dũng gật gật đầu, khởi động xe xong thì không nhanh không chậm mà đi.
Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói với Đường Trí Dũng đi từ từ, Tần Duệ Tiệp nhướn mày, khuôn mặt như băng sơn đột nhiên rã băng, tươi cười rạng rỡ, thầm nghĩ trong lòng:
- Không phải là Liễu Kình Vũ muốn ngồi trên xe với mình lâu hơn một chút chứ.
Nhưng, Tần Duệ Tiệp còn chưa nghĩ xong, quay sang đã thấy Liễu Kình Vũ rút điện thoại ra, tìm tìm một hồi rồi bắt đầu gọi.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, giọng nói vang dội, sang sảng của Bí thư huyện ủy Huyện Cảnh Lâm Hạ Chính Đức truyền đến:
- Liễu Kình Vũ, hành động của cậu ở câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa đã nổi tiếng rồi. Bây giờ có rất nhiều người gọi điện thoại tới trách tôi, nói Phòng Quản lý đô thị các cậu không có quy củ, chấp pháp thô bạo dã man, còn nói hành động cưỡng chế phá dỡ của cậu hôm nay để lấy danh tiếng, muốn tạo ra hình tượng một lòng làm việc với dân chúng. Nhưng thật ra cậu không hề có ý định phá dỡ, mà đã thỏa thuận thông đồng trước với câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa rồi, tôi bây giờ đúng là khó khăn đủ đường.
Liễu Kình Vũ nghe xong cũng chỉ cười thản nhiên:
- Bí thư Hạ, bọn họ thích nói thế nào thì kệ bọn họ đi, tôi không sao cả. Cái gì nên làm tôi vẫn sẽ làm, bởi vì tôi tin, chúng ta là một vị lãnh đạo thế nào trong mắt dân chúng, lãnh đạo cấp trên đều nhìn rõ.
Sau khi nói xong, Liễu Kình Vũ thầm nhủ trong lòng: "Bí thư Hạ ơi Bí thư Hạ, nếu tôi đoán đúng, bây giờ ngài còn đang rất hài lòng đấy. Chỉ sợ ngài vẫn luôn đợi một cơ hội thế này thôi, Bí thư Hạ, ngài đúng là một lão hồ ly. Tôi cũng không tin, câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa vi phạm luật xây dựng nghiêm trọng như thế ngài lại không biết. Hơn nữa trong lòng Hạ Chính Đức tràn đầy chính nghĩa, nguyên tắc làm người của ngài tuyệt đối không cho phép ngài tha thứ dễ dàng như vậy, nhưng lần này ngài lại bỏ qua rất nhẹ nhàng. Hơn nữa vẫn dễ dàng bỏ qua cho tới bây giờ..."
Nhất là khi Liễu Kình Vũ từng xem qua tư liệu của câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa. Lúc bọn họ xây dựng công trình là khi hắn còn đang công tác ở thị trấn Quan Sơn, chính là sau khi Tạ Lão Lục bị bắt mới bắt đầu quy hoạch và thiết kế. Theo lý, với chỉ số thông minh và năng lực của Hạ Chính Đức, lại trong thời gian dài như vậy, nếu ông ta muốn ngăn cản hạng mục này, tuyệt đối sẽ có cách ngăn cản, nhưng ông ta lại cố tình án binh bất động, chỉ sợ đằng sau Hạ Chính Đức vẫn còn giấu huyền cơ.
Liễu Kình Vũ lại tiếp tục phân tích: "Nếu Hạ Chính Đức đã sớm biết chuyện này, nhưng vẫn cố tình án binh bất động, như vậy suy nghĩ thật sự của ông ta là gì?". Đến tận khi Liễu Kình Vũ thấy Chu Hiểu Đông đưa cho xem tài liệu kia, hắn vẫn nghĩ không thông. Nhưng sau khi hắn đọc xong đống tài liệu đó, còn nhìn thấy con dấu đỏ tươi kia, hắn đột nhiên hiểu rõ, chỉ sợ Hạ Chính Đức vẫn luôn chờ một cơ hội, có thể dậy lên một hồi trống cổ động tinh thần, một chổi quét sạch những con sâu làm rầu nồi canh ở huyện Cảnh Lâm này.
Mà lúc này, Liễu Kình Vũ được điều đến Phòng Quản lý đô thị, không biết là ngẫu nhiên hay là có chủ ý. Đối với chuyện này, Liễu Kình Vũ tuy rằng không thể xác định, nhưng hắn có thể chắc chắn, khi hắn bị điều đến Phòng Quản lý đô thị, Hạ Chính Đức cũng đã biết có một ngày hắn sẽ giải quyết việc câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa vi phạm luật xây dựng. Mà ngày này chính là ngày Hạ Chính Đức đã đợi rất lâu, rất nhiều người đều thích chơi trò bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ núp đằng sau. Hiện tại, xem ra, chim sẻ thật sự chính là lão hồ ly Hạ Chính Đức này, nghĩ đến Hạ Chính Đức có thể ẩn nhẫn thời gian dài như vậy vì ngày hôm nay, Liễu Kình Vũ tràn đầy khâm phục, nhưng đồng thời cũng có một chút buồn bực. Quả thực mình vẫn còn quá non nớt, bị Hạ Chính Đức lấy làm vũ khí rồi.
Giờ phút này, khi Liễu Kình Vũ phân tích suy nghĩ của Hạ Chính Đức, ông ta cũng đang suy nghĩ, Liễu Kình Vũ lấy những tài liệu này để làm gì. Hắn có thể dựa theo kế hoạch của mình mà làm không, có khi nào hắn sẽ vô tình phá hủy kế hoạch của mình hay không. Đối với Hạ Chính Đức, việc ông ta án binh bất động cũng là một loại phiêu lưu chính trị. Ông ta cũng đã từng nghĩ đến trường hợp phá dỡ công trình thi công trái quy định này, nhưng từ khi Liễu Kình Vũ bị điều đến Phòng Quản lý đô thị, ông ta đã thay đổi ý định, bởi vì dù có phá dỡ công trình này, cũng không thể làm sạch bộ máy chính trị ở huyện Cảnh Lâm được. Tuy Tiết Văn Long đã ngã ngựa, nhưng vẫn còn rất nhiều cán bộ may mắn được giữ lại, bọn họ lại tiếp tục không kiêng nể ai, tư lợi cho bản thân mình. Để có thể một lưới bắt hết những người này, Hạ Chính Đức đã vô cùng nhẫn nhịn, ông ta tin, một khi Liễu Kình Vũ đến Phòng Quản lý đô thị, không sớm thì muộn hắn cũng sẽ động đến công trình sai quy định này. Mà lúc ấy, chính là lúc ông ta chính thức hành động, bởi vì ông ta biết, Liễu Kình Vũ là một người không sợ chuyện ồn ào, mà chuyện càng ồn ào, đối với ông ta càng có lợi.
Hai người trầm mặc một hồi, rồi Hạ Chính Đức ha hả cười, nói:
- Liễu Kình Vũ, tôi nghe nói cậu lấy được quyết định phê chuẩn xây dựng câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa rồi đúng không?
Liễu Kình Vũ gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, Bí thư, ngài có dặn dò gì không?
Hạ Chính Đức cười nói:
- Đã lâu không gặp cậu rồi, hôm nào tìm thời gian thích hợp, tôi với cậu gặp nhau ôn lại chuyện cũ một chút.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Được, không thành vấn đề.