Nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, cả bốn người Ngô Trung Khải đều ngẩng đầu nhìn hướng ra phía ngoài.
Bọn họ sở dĩ dám chơi mạt chược trong giờ làm việc là bởi vì bọn họ sớm đã
dặn dò cấp dưới rồi, từ sau 9h sáng cho đến 11h trưa, bất cứ ai cũng
không được đến phòng Giám đốc đài truyền hình để báo cáo công việc. Nếu
có việc gì đặc biệt quan trọng cần phải báo cáo gấp, nhất định phải gọi
điện thoại hẹn trước, sau đó mới có thể đến báo cáo được.
Còn về
cửa phòng, bình thường lúc bọn họ chơi mạt chược đều khoá trái bên
trong, hôm nay sở dĩ không khoá là do không lâu trước đó Thạch Khánh Mẫn vừa mới ra ngoài đi vệ sinh, lúc quay về đã quên khoá cửa.
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ và Tống Hiểu Quân bước từ ngoài vào, cả bốn người đều trợn tròn mắt.
Với cấp bậc của bọn họ, đương nhiên là phải khác với tên cấp dưới Vương
Hiểu Hổ rồi, tính mẫn cảm chính trị của bọn họ tất nhiên là phải cao hơn đám người Vương Hiểu Hổ rồi, cho nên bọn họ liếc mắt một cái đã nhận ra Tống Hiểu Quân và Liễu Kình Vũ.
Giờ phút này, cả bốn người đều
mắt to mắt nhỏ nhìn trừng trừng, bọn họ muốn thu lại mạt chược trên bàn
cũng không đứng dậy thu nổi.
Sau khi tiến vào, Liễu Kình Vũ chỉ
lạnh lùng nhìn quét qua tất cả mọi người một lượt, rồi trực tiếp lấy
điện thoại ra tách tách chụp liên tiếp ba tấm hình, sau đó cất điện
thoại đi rồi mới thản nhiên nói:
– Ai có thể nói cho tôi biết hiện tại các anh đang làm cái gì không?
Cả bốn người không ai dám mở miệng nói, nhưng trong lòng bắt đầu thầm
mắng: “Con bà nó, bọn tao đang chơi mạt chược chứ làm gì, chuyện này
chẳng lẽ mày không nhìn thấy sao, còn hỏi cái gì mà hỏi.”
Bốn
người tuy trong lòng đang thầm mắng như vậy, nhưng ngoài miệng lại không dám nói gì, chỉ có thể ngậm chặt miệng không nói gì thôi.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
– Thế nào, các anh cũng không biết mình đang làm việc gì sao?
Mấy người đó vẫn không nói tiếng nào, lúc này, chỉ cần mở miệng thừa nhận
đang chơi mạt chược trong giờ làm việc thì chính bản thân mình có thể
lâm vào thế bị động, im lặng một câu cũng không nói tuy rằng vẫn bị
động, nhưng chung quy vẫn tốt hơn so với thừa nhận tại chỗ.
Nhìn
thấy mấy người đó vẫn như cũ một câu cũng không mở miệng nói, Liễu Kình
Vũ cười lạnh, trực tiếp quay sang nói với Tống Hiểu Quân:
– Chủ
nhiệm Hiểu Quân, anh hãy gọi điện thoại gấp cho đồng chí Trưởng ban
Tuyên giáo Đường Duệ Minh, để ông ấy trực tiếp đến hiện trường một
chuyến.
Tống Hiểu Quân hiểu ý, lập tức liền lấy điện thoại ra gọi ngay tại chỗ cho Đường Duệ Minh:
– Trưởng ban Đường, tôi là Tống Hiểu Quân, Bí thư Liễu mời ngài đến văn phòng của Giám đốc Đài truyền hình Huyện một chuyến.
Sau khi Đường Duệ Minh nhận được cú điện thoại này thì không khỏi nhíu mày, lúc này sao Liễu Kình Vũ lại chạy đến đài truyền hình chứ, còn gọi mình phải đến đó xem nữa, chỉ sợ là không có chuyện gì tốt thôi.
Nghĩ đến đây, Đường Duệ Minh cảm thấy hơi do dự.
Dường như hiểu được sự do dự của Đường Duệ Minh, Tống Hiểu Quân bổ sung thêm một câu:
– Trưởng ban Đường, hiện giờ ở đài truyền hình, đồng chí Ngô Trung Khải,
Thạch Khánh Mẫn và các đồng chí khác đều có mặt ở đây, hiện giờ chỉ còn
thiếu mỗi ngài thôi, ngài hãy mau đến đây đi.
Nói xong, Tống Hiểu Quân trực tiếp cúp điện thoại, không để cho Đường Duệ Minh có cơ hội tìm lí do từ chối.
Đường Duệ Minh nghe tiếng tút tút vang vọng lại trong điện thoại, liền hiểu
rõ rằng lần này mình nhất định phải đi đến đài truyền hình một chuyến
rồi.
Trước khi lên đường đi đến đài truyền hình, Đường Duệ Minh
không ngừng gọi điện thoại cho bạn bè làm trong đài truyền hình, muốn
xem thử trước bên trong đài truyền hình rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà chuyện khiến cho ông ta khá bất ngờ chính là, ông ta gọi nhiều
cuộc điện thoại như vậy, kết quả đáp án là bọn họ đều nói không hề biết
chuyện gì đang xảy ra, ngay cả việc Liễu Kình Vũ đến Đài truyền hình nếu như Đường Duệ Minh không nói ra thì bọn họ cơ bản cũng không hề biết.
Điều này khiến cho Đường Duệ Minh cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Trong lòng mang đủ loại thắc mắc, Đường Duệ Minh hiện giờ đã có mặt ở bên ngoài phòng làm việc của Giám đốc đài truyền hình.
Khi ông ta đầy cửa bước vào căn phòng đó thì ý thức được ngay rằng sự việc sợ rằng sẽ có chút phiền phức rồi.
Bởi vì sau khi bước qua cánh cửa, ông ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy ngay ở chính giữa phòng làm việc có bày một bàn làm việc, bên cạnh có bốn
khuôn mặt buồn bực, các vị lãnh đạo truyền hình đang vô cùng xấu hổ, mạt chược bày đầy bàn. Phía sau bàn làm việc của Giám đốc Ngô Trung Khải,
Liễu Kình Vũ đang ngồi ở đó nhắm mắt dưỡng thần, mà Chánh văn phòng
Huyện ủy Tống Hiểu Quân vẫn còn đang ngồi trên ghế salon bên cạnh cửa
hút thuốc.
Sau khi bước vào cửa, Đường Duệ Minh đối với tổng thể
tình hình bên trong phòng đã biết sơ qua, trong lòng đã soạn sẵn bài
trước, liền mỉm cười nói với Liễu Kình Vũ:
– Bí thư Liễu, không biết hôm nay ngài cho gọi tôi đến có việc gì dặn dò thế?
Liễu Kình Vũ trực tiếp dùng tay chỉ vào bốn người có mặt ở hiện trường nói:
– Đồng chí Đường Duệ Minh, ông là Ủy viên thường vụ Huyện uỷ chủ quản mặt tuyên truyền, ông xem thử đối với tình huống như thế này thì nên xử lý
làm sao. Lúc tôi cùng với đồng chí Tống Hiểu Quân bước vào, phát hiện ra bốn vị này đang say sưa chiến đấu, nếu tôi nhớ không nhầm thì hiện tại
vẫn đang còn trong giờ làm việc đúng không?
Vẻ mặt Đường Duệ Minh vô cùng khổ sở gật đầu:
– Quả thực là bây giờ vẫn đang là giờ làm việc.Liễu Kình Vũ nói:
– Đồng chí Đường Duệ Minh, nói thử ý kiến xử lý của ông xem.
Đường Duệ Minh trầm ngâm.
Đám người Ngô Trung Khải phần lớn đều là tay chân thân tín của ông ta hoặc
là người của Nguỵ Hoành Lâm, mà ông ta và Nguỵ Hoành Lâm cũng đứng cùng
một phe. Đứng trên lập đường của mình, ông ta tuyệt đối không muốn xử lý gì mấy người này, nhưng ông ta cũng hiểu rất rõ, loại tình huống như
hôm nay, nếu như không để ý đến bọn họ, thì sợ rằng Liễu Kình Vũ đã
không gọi điện thoại cho mình.
Suy nghĩ một chút, Đường Duệ Minh trầm giọng nói:
– Bí thư Liễu, tôi thấy chuyện này nhất định phải xử lý thật nghiêm khắc. Ý kiến của tôi là, từ việc ba người này chơi mạt chược trong giờ làm
việc, ảnh hưởng vô cùng không tốt, mỗi người bọn họ phải viết một bản
kiểm điểm nộp cho tôi, sâu sắc tự xem xét lại hành vi sai lầm của bọn
họ, đồng thời cảnh cáo từng người trong số họ, và trừ hai tháng tiền
thưởng.
Nghe xong câu trả lời của Đường Duệ Minh, đám người Ngô
Trung Khải thở dài nhẹ nhõm. Đối với bọn họ, trừ đi chút tiền thưởng và
viết bản kiểm điểm đều là chút lòng thành. Nhất là Ngô Trung Khải cũng
hiểu rằng, bản kiểm điểm này nếu như nộp cho Đường Duệ Minh thì việc này đối với bọn họ cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Nhưng mà sau khi Đường Duệ Minh nói xong, sắc mặt Liễu Kình Vũ liền trầm xuống, nói thẳng với Ngô Trung Khải:
– Đồng chí Ngô Trung Khải, tôi nhớ rằng không lâu trước đây đồng chí Tống Hiểu Quân đã gọi điện thoại cho ông, kêu ông phái một vài phóng viên
đến phòng làm việc của tôi, lúc đó ông đã nói tất cả các phóng viên
trong đài truyền hình huyện đều đã ra ngoài phỏng vấn hết cả rồi, tôi
nói không sai chứ?
Trong lòng Ngô Trung Khải bỗng thấy run rẩy, y đã hiểu lí do vì sao hôm nay Liễu Kình Vũ tìm đến tận cửa, trong lòng y thầm tự mắng mình là đầu heo, lảm sao lại có thể đối nghịch với Liễu
Kình Vũ trong chuyện này như thế. Nhưng đồng thời trong lòng cũng có
chút bất đắc dĩ, chủ tịch Nguỵ trước khi đi đã gọi điện thoại cho y dặn
dò rằng việc phỏng vấn trên Tv nhất định phải sắp xếp cẩn thận, mặc dù
không trực tiếp nêu thẳng tên Liễu Kình Vũ, nhưng y cũng biết, Liễu Kình Vũ và Chủ tịch Nguỵ vốn không qua lại với nhau, y chỉ có thể đứng bên
phía Ngụy Hoành Lâm thôi.
Nhưng mà hiện giờ y đã có chút hối hận rồi, tên Bí thư huyện uỷ trẻ tuổi này thủ đoạn cũng quá nham hiểm, quá sắc bén đi.
Hối hận thì hối hận, đối mặt với chất vấn của Liễu Kình Vũ, y chỉ có kiên trì nói:
– Vâng, chính xác là tôi đã nói như vậy, thật sự là bọn họ đã đi ra ngoài cả rồi.
Liễu Kình Vũ lại hỏi thêm một câu:
– Ông xác định rằng tất cả các phóng viên đều đi ra ngoài hết rồi chứ?
Ngô Trung Khải gật đầu nói:
– Chính xác là tất cả đều đã đi ra ngoài, không tin thì ngài có thể đến phòng phóng viên xem thử.
Theo Ngô Trung Khải, y tỏ ra phô trương như vậy cơ bản là có thể giành được
sự tin tưởng của Liễu Kình Vũ, dù cho Liễu Kình Vũ có không tin mà đi
đến phòng phóng viên xác nhận lại, y cũng có cơ hội thông báo cho các
phóng viên rời khỏi đó. Cho dù Liễu Kình Vũ bắt buộc y phải đi theo thì
những người khác cũng còn có cơ hội thông báo, dù sao thì phòng phóng
viên với phòng làm việc của y cũng không ở cùng một tầng lầu.
Nhưng mà điều khiến cho Ngô Trung Khải không ngờ đến chính là sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong lời y nói liền lạnh lùng nói tiếp:
– Đồng chí Tống Hiểu Quân, anh nói cho ông ta biết trước khi chúng ta vào đây đã thấy điều gì đi.
Tống Hiểu Quân lạnh lùng liếc Ngô Trung Khải một cái:
– Đồng chí Ngô Trung Khải, xem ra ông cũng là một người thích nói dối.
Tôi cùng với Bí thư Liễu trước khi đến phòng làm việc của ông, đã đến
phòng làm việc của phóng viên trước, chúng tôi đã thấy một nhóm năm sáu
người phóng viên, quay phim, biên đạo ngồi trong phòng đều rất rảnh rỗi, có người ngồi đánh bài, có người ngồi chơi game trên máy vi tính, có
người xem phim. Chẳng lẽ theo lời ông nói đây chính ra ra ngoài thực
hiện nhiệm vụ đó sao, chẳng lẽ cái gọi là thực hiện nhiệm vụ của đài
truyền hình huyện các ông chính là đánh bài, chơi trò chơi, xem phim hay sao?
Tống Hiểu Quân nói xong, trong lòng Ngô Trung Khải đã thầm
than là không tốt. Y biết rằng, hôm nay chỉ sợ rằng bản thân y đã gặp
phải phiền toái rồi.
Vừa lúc đó, Liễu Kình Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngô Trung Khải:
– Đồng chí Ngô Trung Khải, có phải ông có ý kiến gì với Liễu Kình Vũ tôi
hay không? Nếu ông có ý kiến gì thì xin cứ nói, Liễu Kình Vũ tôi xin
chăm chú lắng nghe. Nếu như tôi làm sai sẽ lập tức sửa chữa, nhưng nếu
như tôi không sai thì phương thức làm việc của ông chỉ sợ là phải bàn
bạc lại rồi.
Tuy rằng tôi không phải là lãnh đạo trực tiếp của
ông, nhưng thân là Bí thư huyện uỷ, lời nói của tôi chắc hẳn là cũng có
một chút thực quyền. Thời điểm Chánh văn phòng Huyện uỷ đã hai lần cần
đài truyền hình huyện các ông phối hợp triển khai tuyên truyền, các ông
năm lần bảy lượt từ chối nói các phóng viên không rảnh rỗi, không biết
rốt cuộc vì sao ông lại làm như vậy? Ông hãy cho tôi một lời giải thích
hợp lý đi.
Liễu Kình Vũ nói xong, Ngô Trung Khải lập tức liền đổ
mồ hôi trán. Những lời nói này của Liễu Kình Vũ đã đâm thẳng vào điểm
yếu của y, một khi vấn đề này bị lôi ra, chỉ sợ rằng chính y sẽ gặp phải nguy hiểm.
Lúc này y chỉ có thể đưa mắt cầu cứu Trưởng ban Tuyên giáo Đường Duệ Minh.
Đường Duệ Minh chỉ có thể đứng ra giải vây cho Ngô Trung Khải nói:
– Bí thư Liễu, có thể đồng chí Ngô Trung Khải làm như vậy là do có điểm
bất đắc dĩ. Dù sao thì Đài truyền hình huyện cũng thuộc loại tuyên
truyền miệng, tôi cũng hiểu rất rõ về đài truyền hình huyện, ở một số
việc và vào một số thời điểm, thật sự là bọn họ cũng không dám làm gì
quá, cần phải nắm rõ chừng mực của từng vấn đề. Tôi nghĩ về việc này
đồng chí Ngô Trung Khải phải viết một bản báo cáo thật tỉ mỉ đưa lại cho ngài, sau khi ngài xem xong sẽ nói sau.
Đường Duệ Minh đang sử
dụng kế hoãn binh. Ông ta cho rằng, chỉ cần trì hoãn qua thời gian này,
Liễu Kình Vũ sẽ bớt giận, đến lúc đó để cho Ngô Trung Khải tự đi đến
thừa nhận sai lầm, chuyện này trên cơ bản là có thể xoá bỏ đi được.
Đường Duệ Minh tuyệt đối cũng là một tên cáo già xảo quyệt.