Sau khi Liễu Kình Vũ nghe được Nghiêm Lập Bằng chất vấn, chỉ có điều thản nhiên cười, nói:
- Đồng chí Nghiêm Lập Bằng, các vị Ủy viên thường vụ, tôi hiện tại có
thể giải thích một chút với các người. 20% hạng mục theo như lời tôi nói chính là chỉ dự án của tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây và dự án của công
ty TNHH công nghệ thông tin Thiên Mã tỉnh Hà Tây. Hai dự án này đều
thuộc về hạng mục công nghệ cao, không gây ô nhiễm. Nơi bọn họ xây dựng
nhà máy sẽ là thị trấn Đông Xương, tổng kim ngạch ước tính bốn trăm
triệu.
Nghe được Liễu Kình Vũ muốn đặt hai dự án này ở thị trấn Đông Xương, Bí
thư đảng ủy thị trấn Tây Lương Quách Húc lập tức giận dữ rồi. Bởi vì thị trấn Đông Xương chỉ cách thị trấn Tây Lương một con sông, về mặt địa lý thì không có sự khác biệt gì lớn, cho nên y lập tức vỗ bàn đứng lên,
tức giận nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tại sao lại đặt tất cả hai hạng mục ở thị trấn
Đông Xương? Thị trấn Tây Lương chúng tôi có gì khác với thị trấn Đông
Xương đâu? Chẳng lẽ đặt ở thị trấn chúng tôi không được sao?
Ích lợi ngay trước mắt, Quách Húc lại chọn sắm vai nhân vật Quách đại pháo.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
- Không được, chỉ có thể đặt ở thị trấn Đông Xương, thị trấn Tây Lương các ông không được.
Nhìn thấy thái độ kiên định và cố chấp của Liễu Kình Vũ, Quách đại pháo
hoàn toàn bị chọc giận rồi, y hung hăng vỗ bàn một cái, tức giận nói:
- Liễu Kình Vũ, nếu hôm nay anh không giải thích rõ với tôi, tôi sẽ không để yên cho anh đâu.
Nói tới đây, Quách Húc nhìn về phía mọi người, nói:
- Các vị Ủy viên thường vụ, các vị hãy phân xử cho tôi. Liễu Kình Vũ dựa vào cái gì mà đem cả hai hạng mục đều đặt ở thị trấn Đông Xương, mà
không phải là ở thị trấn Tây Lương chúng tôi. Hai thị trấn chỉ ngăn cách một con sông thôi mà. Liễu Kình Vũ đây tuyệt đối là có ý định trả thù.
Giờ phút này, sắc mặt của Khương Tân Vũ cũng có chút khó coi, bởi vì Bí
thư đảng ủy thị trấn Đông Xương cũng không phải người của ông ta, mà
quan hệ giữa ông ta với Bí thư Đảng ủy thị trấn Tây Lương Quách Húc cũng không tệ. Quách Húc vẫn là đồng minh đáng tin cậy của mình. Ngay cả
thời điểm Trịnh Hiểu Thành còn tại vị, y cũng kiên định đi theo mình,
cho nên mình không thể để ông ta chịu thiệt được.
Thoáng trầm tư một chút, Khương Tân Vũ lập tức vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi cho rằng việc phân phối hai hạng mục này
anh hẳn là nên nghe ý kiến của mọi người một chút. Về vị trí địa lý thì
thị trấn Đông Xương và thị trấn Tây Lương kỳ thật không có gì khác biệt, nếu xét về đại cục thì tôi nghĩ nên đặt ở mỗi thị trấn một hạng mục.
Như vậy vấn đề việc làm của dân chúng cả hai thị trấn đều được giải
quyết.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong, lạnh lùng cười, trực tiếp lấy một tập
văn kiện từ cặp sách của mình ra, ném tới trước mặt Khương Tân Vũ, nói:
- Bí thư Khương, ông hãy nhìn tập báo cáo điều tra nghiên cứu này đi.
Đây là tập đoàn Hoàn Bảo và công ty Thiên Mã liên kết điều tra nghiên
cứu. Theo kết quả điều tra, cho dù là về vị trí địa lý, hai thị trấn Tây Lương và Đông Xương đích xác không khác biệt là bao, giao thông cũng
đều rất tiện lợi, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn lựa chọn đầu tư ở thị trấn
Đông Xương, tại sao vậy chứ?
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hoàn cảnh đầu tư của thị trấn Tây Lương rất khắc nghiệt. Bọn họ đã tìm hiểu rõ, trước kia cũng đã có nhà đầu tư đến xây nhà máy ở thị trấn Tây Lương, nhưng hạng mục vừa mới hoàn
thành, ngay lập tức đã coi nhà máy người ta như thịt Đường Tăng, thỉnh
thoảng lại đến cắn một miếng, cuối cùng nhà máy này không chịu nổi quấy
nhiễu nên đành rút vốn chuyển đi.
Ngược lại, hoàn cảnh đầu tư ở thị trấn Đông Xương lại hoàn toàn trái
ngược. Tuy rằng cho đến hiện tại, thị trấn Đông Xương mới chỉ có hai nhà máy quy mô nhỏ chừng một triệu nhưng hàng năm đều tạo ra lợi nhuận. Hơn nữa, thị trấn Đông Xương luôn có thái độ ủng hộ mạnh mẽ hai doanh
nghiệp này, chưa từng kiếm cớ đến quấy rầy, ăn chặn của họ. Người quản
lý nhà máy cũng vì vậy mà có thể an tâm làm tốt công tác phát triển nhà
máy.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ trầm mặt nói:
- Bí thư Khương, đồng chí Quách Húc, các người cho rằng nhà đầu tư là đồ ngốc ư? Nếu các người nghĩ như vậy, các người hoàn toàn sai lầm rồi.
Nhà đầu tư nào không hy vọng bình an kiếm tiền, đối với những nơi coi họ trở thành Đường Tăng để ăn thịt, ai dám đến đầu tư nữa. Đồng chí Quách
Húc, việc thị trấn Tây Lương của ông nên làm nhất bây giờ không phải là
tranh giành hạng mục mà là nghĩ lại bản thân mình một chút đi.
Nhất là Bí thư đảng ủy thị trấn như ông. Chẳng lẽ hoàn cảnh đầu tư của
thị trấn Tây Lương xấu như vậy, một Bí thư đảng ủy thị trấn, Ủy viên
thường vụ quận ủy như ông không có trách nhiệm gì sao? Năng lực quản lý
của ông như vậy, ông có tư cách gì ở đây hô to gọi nhỏ? Muốn có dự án
đến đầu tư thì chính mình tự đi tìm đi. Nếu ông có thể kéo nhiều dự án
về thì Chủ tịch quận tôi sẽ rất ủng hộ và tán dương, tuyệt đối không
ngáng chân ông.
Nói xong, Liễu Kình Vũ vô cùng khinh thường nhìn hai người, cầm lấy chén nước trà lên nhấp một ngụm. Dấu hiệu cho thấy Liễu Kình Vũ không muốn
nói thêm gì nữa.
Trong phòng họp lại rơi vào trầm mặc.
Khương Tân Vũ cầm lấy tập báo cáo điều tra nghiên cứu mà Liễu Kình Vũ
cung cấp, lật xem vài trang, sắc mặt lập tức tím đen lại. Ông ta ngàn
vạn lần không ngờ, nhà đầu tư này mới đến Tân Hoa vài ngày, vậy mà điều
tra nghiên cứu cũng đã làm xong rồi. Hơn nữa nhìn ngày tháng đề trên đó, rõ ràng là đúng ngày Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân đáp máy bay đến
thành phố Thương Sơn. Nghĩ đến đây, Khương Tân Vũ đột nhiên hai mắt tỏa
sáng. Ông ta đã hiểu, thì ra hôm đó Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân mới
đến, nhưng chỉ sợ nhân viên điều tra nghiên cứu của bọn họ đã tới trước
hai, ba ngày rồi.
Cho tới giờ khắc này, Khương Tân Vũ mới ý thức được những nhà đầu tư đó
tâm cơ thâm trầm tới mức nào. Bọn họ có thể vừa lá mặt lá trái với anh,
vừa có thể âm thầm điều tra hoàn cảnh đầu tư thực tế. Khương Tân Vũ nhìn thấy trong tập báo cáo điều tra, khi nhắc đến thị trấn Tây Lương dùng
rất nhiều từ bất mãn, sắc mặt càng thêm khó coi, nhìn về phía Quách Húc
với vẻ chán ghét.
Đối với tính cách của Quách Húc, Khương Tân Vũ vẫn là rõ ràng, biết rằng người này tuy biểu hiện ra ngoài chính là một thùng thuốc súng, nói
chuyện làm việc không hề suy nghĩ, nhưng chỉ cần lúc nào có lợi ích là
lập tức bay tới như ruồi bọ. Hơn nữa người này cực kỳ tham lam, thậm chí có thể nói là lòng tham không đáy. Đây cũng chính là nguyên nhân thực
sự vì sao y làm Bí thư đảng ủy đã nhiều năm mà vẫn không có lãnh đạo nào tình nguyện đề bạt y.
Lãnh đạo nào cũng muốn đề bạt một người có năng lực và có lòng trung
thành. Nhưng nếu anh có năng lực, có lòng trunh thành nhưng lại lòng
tham vô đáy, như vậy lãnh đạo lại phải suy nghĩ kỹ rồi. Dù sao trên quan trường, một cán bộ có lòng tham vô đáy là dễ dàng gặp chuyện không may
nhất, hơn nữa một khi gặp chuyện không may, làm không tốt sẽ liên lụy
đến lãnh đạo. Ai cũng không muốn mạo hiểm đề bạt một người như Quách
Húc.
Tuy nhiên giờ phút này, điều khiến mọi người khiếp sợ không phải là Liễu Kình Vũ dám quát lớn Quách Húc, mà là Liễu Kình Vũ tại sao đem theo tập báo cáo điều tra này bên mình. Chẳng lẽ từ trước cuộc họp, Liễu Kình Vũ đã dự liệu Quách Húc có thể làm khó dễ hắn? Nếu thực đúng như vậy,
người thanh niên Liễu Kình Vũ này thật lợi hại. Đối với một đối thủ
chính trị trẻ tuổi lại lợi hại như vậy, ai dám khinh thường?
Trong phòng họp không khí càng ngày càng khẩn trương.
Khương Tân Vũ vừa thấy thế cục phát triển đến giai đoạn này, trong lòng
ông ta cười khổ một cái. Ông ta biết rằng, chính mình bỏ bao công sức để bao vây Liễu Kình Vũ, thậm chí mượn lực của mọi người để tính kế, muốn
thông qua hội nghị thường vụ này đả kích sự kiêu ngạo của Liễu Kình Vũ,
nâng cao uy tín của mình trong lòng các vị Ủy viên thường vụ, nhưng
không ngờ Liễu Kình Vũ đã mạnh mẽ, cứng rắn phản đòn. Hành động lần này
chỉ sợ không có kết quả mà lại chuốc lấy thất bại rồi.
Tuy rằng không muốn nhưng ông ta cũng chỉ có thể tuyên bố giải tán. Nếu
không thì không biết Liễu Kình Vũ còn chuẩn bị cái gì ở phía sau, như
vậy chính mình tự rước lấy nhục. Về phần nâng cao uy tín của mình thì
phải nghĩ cách khác rồi.
Nhưng Khương Tân Vũ không ngờ, ngay khi ông ta chuẩn bị tuyên bố tan
họp, Liễu Kình Vũ lại buông chén nước, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Bí thư Khương, nếu hôm nay chúng ta mời họp Hội nghị thường vụ quận
ủy, như vậy thân là Quyền chủ tịch quận Tân Hoa, tôi muốn có một đề
nghị.
Khương Tân Vũ nhướn mày:
- Đề nghị gì?
Liễu Kình Vũ nói:
- Bí thư Khương, trước tiên ông hãy chuyển tập tài liệu vừa rồi cho các
vị Ủy viên thường vụ khác xem một chút, để cho mọi người hiểu rõ, quận
Tân Hoa chúng ta tại sao luôn thua các quận huyện khác trong vấn đề thu
hút đầu tư.
Khương Tân Vũ nghe được Liễu Kình Vũ nhắc tới chuyện này, trong lòng lập tức thầm kêu không ổn. Nhưng ông ta lại không thể phản bác, chỉ có thể
truyền tập báo cáo điều tra nghiên cứu kia xuống.
Sau khi tất cả các vị Ủy viên xem xong, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Được rồi, hiện tại tất cả mọi người đều xem xong rồi, tôi muốn nói một chút liên quan đến vấn đề thu hút đầu tư. Tôi tin tưởng, mọi người đều
vô cùng chú ý vấn đề này, hơn nữa trong lòng mọi người cũng rõ ràng,
thành tích thu hút đầu tư như thế nào, kinh tế quận Tân Hoa chúng ta
phát triển như thế nào đều liên quan đến chiến tích của mọi người. Mà
điều khiến tất cả các vị đang ngồi đây vô cùng buồn bực chính là thu hút đầu tư mấy năm gần đây đều vô cùng kém, chiến tích của mọi người đều
không ra hồn. Tôi không biết khi mọi người xem xong bản điều tra nghiên
cứu kia, có tự hỏi mình, tại sao lại xuất hiện vấn đề như vậy? Liệu có
biện pháp giải quyết hay không?
Liễu Kình Vũ vừa nói xong, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Cố Lỗi đột nhiên nói:
- Chủ tịch quận Liễu, theo tôi thấy, các vị đang ngồi ở đây chỉ sợ là
không có biện pháp gì giải quyết, bằng không thì tình trạng không thể
kéo dài nhiều năm như vậy. Anh hãy nói cao kiến của anh đi, tôi tin
tưởng các vị ngồi đây đều có đầu óc suy xét minh mẫn đấy.
Cố Lỗi vừa nói như vậy, mặc dù có một, hai Ủy viên thường vụ muốn ngăn
cản đề tài thảo luận này thì cũng không có cách nào. Lời nói của Cố Lỗi
tương đương cấp cho Liễu Kình Vũ một cây thang.
Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu nói:
- Được, nếu chủ nhiệm Cố đã nói như vậy, Liễu Kình Vũ tôi cũng không
giấu diếm rồi. Quận Tân Hoa chúng ta sở dĩ xuất hiện tình cảnh hiện giờ, mấu chốt là ở tư tưởng, quan niệm lạc hậu của cán bộ các cấp, thậm chí
có một số cán bộ chỉ biết vớt tư lợi mà không biết vì nhà đầu tư làm tốt công tác phục vụ, để cho nhà đầu tư an tâm phát triển, do đó kéo kinh
tế địa phương đi lên. Cho nên, muốn thay đổi hiện trạng này, đường đi
đúng đắn duy nhất chính là chỉnh đốn mạnh mẽ đội ngũ cán bộ.
a một địa đạo khác, nhưng trong tầng hầm ngầm lại không có một bóng
người, tất cả những dân nữ gã bắt về cũng biến mất không tung tích. Diêm Bá Quang cũng cực kỳ kinh ngạc.
Hồ Tiểu Thiên đá gã một phát, giận dữ nói:
- Không ngờ ngươi lại nói láo!
Diêm Bá Quang không ngừng kêu khổ nói:
- Trời đất chứng giám, ta căn bản không hề biết đã xảy ra chuyện gì.
Hồ Tiểu Thiên nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đồ chó hoang nhà ngươi cũng có lương tâm đấy nhỉ.
Diêm Nộ Kiều nghe thấy câu này thì không khỏi nhíu mày. Nàng ghét nhất
nam nhân nói lời thô tục, Hồ Tiểu Thiên chửi Nhị ca của nàng chẳng phải
là cũng đang chửi nàng luôn sao.
Diêm Nộ Kiều nói:
- Bọn họ có lẽ là đã chạy thoát, có nhìn thấy thi thể của bọn họ hay
không, việc cấp bách của chúng ta bây giờ nên bắt tay hợp tác với nhau,
trước hết phải rời khỏi Thanh Vân sơn trang cái đã.
Diêm Bá Quang gật đầu nói:
- Đúng vậy! Đúng vậy! Lúc nguy nan chúng ta hẳn là phải nên hợp tác.
Gã liếc nhìn Tiết Linh Quân đang nằm trong lòng Hồ Tiểu Thiên:
- Không bằng để ta nói cho ngươi biết làm thế nào để cứu nàng ấy đi.