Nếu Liễu Kình Vũ đã dám ngồi yên đợi Bạch Trường Hỉ đến, đương nhiên là hắn đã nghĩ đến lập trường của Bạch Trường Hỉ.
Tuy trong sự kiện quán trà Tàng Chuyết lần trước Bạch Trường Hỉ tỏ thái độ trung lập, nhưng Liễu Kình Vũ biết ông ta nguyên là tay chân thân tín của Tiết Văn Long.
Nhưng rõ ràng Liễu Kình Vũ biết Bạch Trường Hỉ từng là thân tín của Tiết Văn Long, nhưng lần này vẫn gọi điện mời ông ta qua đây, Liễu Kình Vũ há chẳng phải tự đào hố chân mình sao.
Lúc này, sau khi nghe xong báo cáo của Tiết Chí Quân, Bạch Trường Hỉ đảo mắt, sắc mặt trùng xuống, nói với Liễu Kình Vũ bằng điệu bộ rất nghiêm túc:
- Trưởng phòng Liễu, anh có ý kiến gì về những lời nói của Tiết Chí Quân không?
Ngoài mặt, câu nói này của Bạch Trường Hỉ không có vấn đề gì, mà còn có vẻ rất công bằng.
Thế nhưng, trong lời nói của Bạch Trường Hỉ, Liễu Kình Vũ cảm nhận được lập trường của ông ta so với vụ quán trà Tàng Chuyết đã có sự thay đổi. Bởi vì nếu Bạch Trường Hỉ thật sự muốn tuân thủ luật pháp, câu đầu tiên ông ta sẽ không hỏi hắn mà chĩa dùi vào Tiết Chí Quân, bắt gã đưa ra bằng chứng, mà căn cứ theo nguyên tắc và trình tự xử lý vụ án, nếu bọn người Tiết Chí Quân muốn kết tội Liễu Kình Vũ thì phải đưa ra được các đoạn video có liên quan, nhưng trong khi chưa đưa ra được bất kỳ chứng cứ nào bọn họ đã lên án hắn, còn Bạch Trường Hỉ lại không yêu cầu chứng cứ từ phía Tiết Chí Quân, rất rõ ràng, ông ta đang nhắm vào hắn.
Sự phân tích này chỉ lóe lên trong đầu Liễu Kình Vũ, hắn mỉm cười.
Bạch Trường Hỉ đang bày binh bố trận, Liễu Kình Vũ đương nhiên cũng đang lên kế hoạch, nếu không, tại sao hắn phải gọi cho Bạch Trường Hỉ đến hiện trường ngay chứ. Vốn dĩ, nếu Bạch Trường Hỉ tuân thủ pháp luật, ông ta vẫn còn cơ hội nhảy ra khỏi kế hoạch của Liễu Kình Vũ, nhưng giờ ông ta lại cắm đầu vào, Liễu Kình Vũ đành miễn cưỡng đưa ông ta vào cuộc.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ nhếch miệng cười nhạt rồi quay sang Bạch Trưởng Hỉ:
- Phòng công an huyện các ông phá án mà không cần quan tâm chứng cứ sao? Có phải chỉ cần một lời nói của các ông là có thể dễ dàng định tội một công dân bình thường không?
Bạch Trường Hỉ ngây người, ông ta không ngờ Liễu Kình Vũ lại hỏi thẳng mình. Nhưng ông ta cũng thuộc bậc lão làng, nghe Liễu Kình Vũ hỏi vậy, liền cười và đáp:
- Đương nhiên là không, Phòng công an huyện chúng tôi luôn lấy chấp pháp văn minh làm tôn chỉ hành động, chúng tôi lúc nào cũng coi trọng chứng cứ.
Nói đến đây Bạch Trường Hỉ nhìn sang Tiết Chí Quân rồi nói:
- Tiết Chí Quân, chứng cứ của các cậu đâu? Mau mang ra đi.
Đến lúc này, Bạch Trường Hỉ còn làm bộ làm tịch trước mặt Liễu Kình Vũ, còn hắn chỉ đứng bên lạnh lùng quan sát.
Tiết Chí Quân vội giơ tay chỉ mấy người cảnh sát đứng sau:
- Trưởng phòng Bạch, chuyện này tôi là người cáo buộc, đương nhiên tôi không thể làm nhân chứng được, nhưng tất cả bọn họ đều nhìn thấy Liễu Kình Vũ có hành vi khiếm nhã với cô phục vụ kia, và cô phục vụ đó cũng có thể làm chứng được.
Nói rồi, Tiết Chí Quân lại giơ tay chỉ Bạch Mẫu Đơn đang ngồi trên giường Liễu Kình Vũ, còn cô ta đang giữ một tư thế ngồi rất kỳ lạ, không hề cử động, chỉ có đôi mắt đang chuyển động.
Tại sao Bạch Mẫu Đơn giữ nguyên tư thế này Tiết Chí Quân lại không hề để ý, gã chỉ nghĩ Bạch Mẫu Đơn thích tư thế đó.
Liễu Kình Vũ nghe Tiết Chí Quân nói vậy, liền đáp lại:
- Trưởng phòng Bạch, lời nói của anh cảnh sát đây có vấn đề. Anh ta rõ ràng là đang dẫn dắt sai lệch. Theo lý mà nói, anh ta và mấy tay nhân viên cảnh sát này đều thuộc Phòng công an huyện, là bên cáo buộc, không có tư cách làm chứng. Đương nhiên, nếu như bọn họ có thể đưa ra băng hình hay ghi âm làm bằng chứng thì không có vấn đề gì, nhưng nếu không có số tài liệu này, chỉ dựa vào những lời nói suông của bọn họ thì đừng hòng úp chậu phân lên đầu tôi, không hợp lý chút nào. Còn về cô gái này, lời cô ta có thể làm chứng cứ được đó, vậy thì giờ mời mọi người để cô ta đứng ra làm chứng, để coi tôi có sàm sỡ cô ta hay không.
Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, Bạch Trường Hỉ và Tiết Chí Quân khẽ mừng thầm, bởi vì bọn họ đều biết rõ, đó là cô ả nổi tiếng mà bọn Bao Hiểu Tinh cố ý tìm ở khu giải trí Hải Duyệt Thiên Địa về, một cô ả thong minh, cô ta sớm đã được bọn người Bao Hiểu Tinh căn dặn, đó là phải hãm hại cho bằng được Liễu Kình Vũ.
Cho nên, Bạch Trường Hỉ nhìn về hướng Bạch Mẫu Đơn rồi nói:
- Cô gái này, cô hãy kể lại lúc nãy trong phòng Liễu Kình Vũ đã làm gì cô?
Bạch Trường Hỉ đã hỏi xong, mới phát hiện Bạch Mẫu Đơn vẫn giữ nguyên tư thế kỳ dị đó, mắt cứ đảo liên tục, nước mắt gần như trào ra, nhưng lại không nói câu nào.
Không khí trong phòng bỗng nhiên trùng xuống.
Bạch Trường Hỉ và Tiết Chí Quân vô cùng sửng sốt, bọn họ cũng không thể ngờ là Bạch Mẫu Đơn lại không nói một lời nào.
Chuyện này là sao?
Lúc này, Bạch Mẫu Đơn là người khó chịu nhất.
Câu hỏi của Bạch Trường Hỉ cô ta nghe thấy rất rõ ràng, cô ta thật sự rất muốn nhảy ra vu cáo Liễu Kình Vũ ngay bây giờ, bởi vì hắn ta phớt lờ sự quyến rũ của cô ta đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô ta. Phải biết là trong CLB giải trí, cô ta không phải người nổi tiếng nhất, nhưng chắc chắn cũng thuộc hàng đỉnh, rất nhiều các quan chức trong huyện cũng đều thích thú trước sự quyến rũ của cô ta. Ví dụ như một vị Phó chủ tịch huyện nào đó đã gần 60 tuổi mà mỗi tuần đều tìm đến cô ta, tuy đối phương không đủ sức duy trì được mấy giây, nhưng cũng đủ chứng minh sức hấp dẫn của cô ta.
Vậy mà, đẹp trai phong độ như Liễu Kình Vũ lại không thèm đếm xỉa đến nhan sắc và sự quyến rũ của cô ta, cho nên cô ta không thể chấp nhận được chuyện này, cảm thấy rất hận Liễu Kình Vũ.
Lúc này Bạch Mẫu Đơn mới phát hiện mình không nói được câu nào, mà cô ta lại rất muốn nói, nhưng không tài nào mở miệng ra được.
Cô ta không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ mình biến thành người thực vật rồi sao? Tự nhiên cô ta cảm thấy hoảng sợ, nước mắt cứ thế tuôn ra.
Cả phòng vẫn tiếp tục im lặng.
Lúc này, Liễu Kình Vũ phá tan bầu không khí đó, nói bằng giọng trầm trầm:
– Trưởng phòng Bạch, ông coi đi, rõ ràng là tôi không làm gì cô ta, nếu không, cô ta đã lớn tiếng tố cáo tôi từ lâu rồi.
Bạch Trưởng Hỉ có chút khó chịu.
Ông ta không ngờ, chuyện này lại xảy ra trên con cờ quan trọng Bạch Mẫu Đơn.
Lúc này, Tiết Chí Quân bất ngờ lên tiếng:
– Trưởng phòng Liễu, anh có thể đã uy hiếp cô ta. Tuy cô ta không nói gì, nhưng anh không thấy cô ta đang chảy nước mắt sao? Cô ta đang lo sợ quyền thế của anh nên không dám nói gì, cô ta đang dùng nước mắt tố cáo hành vi của anh trong im lặng đó.
Đối với mấy chuyện đổi trắng thay đen, Tiết Chí Quân như ngựa quen đường cũ, nói mà không cần suy nghĩ.
Nghe xong, Liễu Kình Vũ mới cười ha ha:
– Anh cảnh sát này, với tài ăn nói của anh, không đi Mỹ làm luật sư đúng là mai một nhân tài. Mấy câu đổi trắng thay đen mà anh cũng nói được, tôi phục anh sát đất rồi. Tôi và mọi người ở đây thật sự rất kinh ngạc. Trưởng phòng Bạch, chuyện này ông thấy sao?
Bạch Trường Hỉ thoáng do dự, lúc này, ông ta cần phải chọc gậy bánh xe, nếu không, rất khó để giải quyết êm thấm Liễu Kình Vũ. Nghĩ đến đây, ông ta mới nói:
- Ý kiến của tôi và Tiết Chí Quân cũng khá giống nhau. Cô gái này nhất định là do sợ quá, lại e sợ quyền thế của anh, nên mới không dám nói gì. Trưởng phòng Liễu, tôi thấy anh hãy đi theo Tiết Chí Quân về Phòng công an để lấy lời khai, anh hãy giải thích cụ thể tình hình lúc đó. Anh hãy tin tưởng vào công an chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối không đổ oan người tốt, nếu không có vấn đề gì thì lấy lời khai xong anh có thể ra về.
Liễu Kình Vũ nghe Bạch Trường Hỉ nói vậy, đột nhiên sa sầm mặt lại, lạnh lùng nói:
- Nếu tôi không đi thì sao?
Sắc mặt Bạch Trường Hỉ cũng trầm xuống, ông ta nói:
- Trưởng phòng Liễu, tôi thấy tốt nhất là anh hãy phối hợp với Phòng công an chúng tôi, nếu không có xảy ra mấy chuyện không vui, đối với cả hai chúng ta đều không có lợi.
Lúc này, Bạch Trường Hỉ đã lộ ra vẻ đe dọa. Nếu đã quyết định chọc gậy bánh xe, đương nhiên ông ta phải chuẩn bị trước những chuyện này.
Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên có sáu tay cảnh sát đột ngột xông vào, trong tay còn cầm cả súng, họng súng đen ngòm đều đang chĩa vào Liễu Kình Vũ.
Lần này, Bạch Trường Hỉ đã hạ quyết tâm phải hợp thức hóa vụ án này, không để Liễu Kình Vũ có cơ hội phản đòn.
Chứng kiến cảnh tượng này, ánh mắt của Tiết Chí Quân đầy đắc ý.
Liễu Kình Vũ không chút hoang mang, thong thả móc điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho ai đó.
Lúc này, Bạch Trường Hỉ lạnh lùng nói:
- Trưởng phòng Liễu, giờ anh đã là nghi phạm rồi, nghiêm cấm liên lạc với bên ngoài. Tiết Chí Quân, mau tịch thu điện thoại của anh ta đi.
Tiết Chí Quân nghe vậy liền tiến đến chuẩn bị giật lấy điện thoại của Liễu Kình Vũ.
Vậy mà đúng ngay lúc này, điện thoại của Liễu Kình Vũ đột nhiên vang lên, trên màn hình hiện lên ba chữ “Lý Tiểu Ba” to tướng.
Liễu Kình Vũ chuẩn bị bắt máy, lúc này, hai tay cảnh sát giơ súng lên chĩa vào ngay thái dương của hắn.
Bạch Trường Hỉ giở giọng lạnh lùng nói:
- Liễu Kình Vũ, tốt nhất là anh đừng nghe máy.
Liễu Kình Vũ liếc Bạch Trường Hỉ, thở dài một tiếng nói:
– Haizz, đúng là không thể ngờ, lúc một cán bộ sa ngã lại lột xác thành ra như vậy. Bạch Trường Hỉ, ông làm người ta thất vọng quá. Ông đã không còn tư cách đảm nhiệm chức vụ Trường phòng công an huyện nữa.
Bạch Trường Hỉ khinh thường nhìn Liễu Kình Vũ nói:
– Liễu Kình Vũ, tôi có đủ tư cách đảm nhiệm chức Trưởng phòng công an huyện hay không, không phải cậu nói là được, cho dù Bí thư Hạ Chính Đức nói cũng không tính.
Liễu Kình Vũ cười nhạt:
- Trưởng phòng Bạch, chúng ta đánh cược với nhau đi. Tôi đảm bảo, trong vòng nửa năm, ông sẽ không giữ được vị trí Trưởng phòng này.