Tháng 7 nóng bức, ánh mặt trời như thiêu như đốt làm cho người ta hoảng sợ, chỉ cần động tay động chân một chút là cả người đổ mồ hôi như tắm.
Trong văn phòng làm việc của Chủ tịch thị trấn Quan Sơn.
Liễu Kình Vũ lẳng lặng ngồi ở trên ghế Chủ tịch thị trấn, trong lòng đang rối như tơ vò.
Hôm nay là ngày thứ hai sau khi hắn chính thức nhậm chức Chủ tịch thị trấn. Chiều hôm kia, hắn được Phó chủ nhiệm văn phòng của Ban tổ chức Huyện ủy huyện Cảnh Lâm – Lý Hữu Phúc đưa đến thị trấn Quan Sơn, buổi tối sau khi cùng ăn cơm với một số lãnh đạo thị trấn thì Lý Hữu Phúc liền đi suốt đêm về huyện ngay.
Hiện giờ là 10h sáng, Liễu Kình Vũ đã ngồi trong phòng làm việc hơn hai tiếng đồng hồ rồi, nhưng một ngày một đêm cộng với hơn hai tiếng đồng hồ này, trong thị trấn không một ai đến báo cáo công tác với hắn, càng không có bất kỳ công văn hay tài liệu nào nộp đến, hắn giống như bị toàn bộ thị trấn Quan Sơn quên lãng, lại giống như một người vô hình, bị mọi người hoàn toàn bỏ qua rồi.
Liễu Kình Vũ cau mày, hắn đang suy tư. Trong lòng hắn rất rõ, đây nhất định là động tác nhỏ của Bí thư Đảng ủy thị trấn Thạch Chấn Cường. Bởi vì hắn phát hiện, từ lúc mình được Lý Hữu Phúc đưa đến thị trấn nhậm chức, vị Bí thư Đảng ủy thị trấn này đã bắt đầu có vài phần khách khí với mình rồi, tạo chút uy thế phủ đầu. Trong bữa tiệc chào mừng hôm trước, ngoại trừ Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Tần Duệ Tiệp đến nhậm chức trước mình một tháng đến chạm cốc với mình, những người khác thái độ tương đối “mờ ám”, không phải mời rượu lẫn nhau mà chính là mỗi người một chén đến mời Bí thư Thạch Chấn Cường. Thạch Chấn Cường thỉnh thoảng lại nhìn hắn như cười như không, tỏ rõ cho hắn thấy uy vọng của y ở trong thị trấn.
Liễu Kình Vũ lẳng lặng ngồi ở trên ghế, đại não suy nghĩ rất nhanh, nhưng hắn nghĩ cả ngày cũng không hiểu được vì sao Bí thư Đảng ủy thị trấn Thạch Chấn Cường lại đối đầu với mình. Dựa theo lẽ thường mà nói, chính mình vừa mới đến nhận chức, không có khả năng nảy sinh bất cứ mâu thuẫn và xung đột nào với y. Nhưng Thạch Chấn Cường lại cố tình tạo uy thế phủ đầu với mình, y rốt cuộc là có dụng ý gì? Có mục đích gì?
Ngay trong lúc Liễu Kình Vũ đang suy nghĩ về dụng ý của Thạch Chấn Cường thì Thạch Chấn Cường cũng đang nói chuyện về hắn.
Trong phòng làm việc của Thạch Chấn Cường, Phó chủ tịch thường vụ thị trấn, Đảng uỷ viên thị trấn Hồ Quang Viễn đang ngồi đối diện Thạch Chấn Cường, trên mặt lộ ra thần sắc vui sướng khi người khác gặp họa, nói với Thạch Chấn Cường:
- Bí thư Thạch, tôi thật không ngờ người được điều tới thị trấn lại là một thằng nhóc 22 tuổi chưa ráo máu đầu. Tôi thật sự rất buồn bực, hắn rốt cuộc có bối cảnh như thế nào mà mới 22 tuổi đã được lên làm Chủ tịch thị trấn, điều này cũng thực không tưởng. Không phải thằng nhãi này là con nhà quan hay là con nhà giàu mới nổi chứ? Bằng không sao trẻ như vậy đã lên được chức Chủ tịch thị trấn?
Sắc mặt của Thạch Chấn Cường vô cùng bình tĩnh. Hồ Quang Viễn đương nhiên rất khó chịu với Liễu Kình Vũ, vì chính hắn đã đoạt mất ngai vàng Chủ tịch thị trấn vốn thuộc về y nên giờ đây đang muốn cho đối phương một bài học. Tuy rằng hai ngày nay Thạch Chấn Cường cũng đã tạo uy thế phủ đầu đối với Liễu Kình Vũ rồi, nhưng đối với thằng nhãi con này y cũng không dám nơi lỏng cảnh giác.
Bởi vì y từng có ý đồ tìm hiểu sơ yếu lý lịch của Liễu Kình Vũ, nhưng lại phát hiện ngoại trừ một bản sơ yếu lý lịch đơn giản, với thân phận của hắn là một Chủ tịch thị trấn nên y không thể tìm được bản lý lịch cụ thể hơn, điểm này là nguyên nhân chủ yếu khiến cho y có phần kiêng kị Liễu Kình Vũ. Tuy nhiên mặc dù là có chút kiêng kị nhưng lại không quá e ngại, bởi vì y là người của Chủ tịch huyện Tiết Văn Long. Mà Tiết Văn Long mặc dù là Chủ tịch huyện nhưng ông ta đã lăn lộn ở huyện Cảnh Lâm mấy chục năm, thế lực rắc rối khó lường, tân Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức tuy rằng nhậm chức gần một năm rồi nhưng lại bị Tiết Văn Long đàn áp gay gắt, có thể nói ở huyện Cảnh Lâm, Tiết Văn Long nhất ngôn cửu đỉnh.
Có Chủ tịch huyện Tiết Văn Long làm chỗ dựa, Thạch Chấn Cường y không còn sợ một ai, huống chi là một thằng nhóc con 22 tuổi còn chưa ráo máu đầu Liễu Kình Vũ. Tuy vâỵ đối với dụng ý của Hồ Quang Viễn khi đến đây thì y cũng hiểu được, đơn giản chính là dò hỏi một chút về lai lịch của Liễu Kình Vũ để có thể lên kế hoạch bước tiếp theo. Về điểm này thì Thạch Chấn Cường tất nhiên là rất vui mừng và ủng hộ, y tuy rằng không trực tiếp ra tay với Liễu Kình Vũ, nhưng tìm được một lính hầu xung phong thì thử một chút thực lực của Liễu Kình Vũ cũng là rất tốt.
Thạch Chấn Cường liền cười nói với Hồ Quang Viễn:
- Lão Hồ à, tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch của Liễu Kình Vũ, người này tuyệt đối là một thanh niên thiên tài. Trên bản lý lịch của anh ta có viết, năm 14 tuổi thi đỗ đại học Thanh Hoa, trong 3 năm học xong chuyên ngành máy tính và thạc sĩ Quản trị kinh doanh, 17 tuổi vào quân đội, 5 năm sau, cũng chính là năm nay thì xuất ngũ. Cấp bậc khi xuất ngũ không ghi rõ, quá trình trước khi xuất ngũ cũng không ghi rõ, nhưng ông suy nghĩ một chút, anh ta vừa xuất ngũ đã được phân đến đây làm Chủ tịch thị trấn, điều này đã đủ chứng minh anh ta là người vô cùng lợi hại. Lão Hồ à, không nên xem thường người này, nếu không ông sẽ bị thua thiệt.
Thạch Chấn Cường vô cùng hiểu tính cách của Hồ Quang Viễn, người này là một người vô cùng ngang ngược, thích thể hiện mình, càng là nói ông ta không nên làm thì ông ta càng muốn xông pha vào.
Quả nhiên, Thạch Chấn Cường vừa mới nói xong, Hồ Quang Viễn liền vỗ vỗ ngực nói:
- Bí thư Thạch, ngài cứ yên tâm, lão Hồ tôi tốt xấu gì cũng đã lăn lộn ở quan trường hơn 20 năm, những gì đã trải qua còn nhiều hơn gấp bội so với Liễu Kình Vũ, tôi chỉ muốn lĩnh giáo một chút xem thằng nhãi này rốt cuộc lợi hại như thế nào. Ồ, đúng rồi, Bí thư Thạch, tôi đã bảo cấp dưới chuyển hết toàn bộ văn kiện đến chỗ tôi, phía Liễu Kình Vũ một chút cũng không đưa, tôi muốn hắn rảnh rỗi đến bức bối cả người, sau khi cảm thấy không có ý nghĩa gì thì sẽ tự mình cuốn xéo thôi.
Thạch Chấn Cường chỉ cười thản nhiên, cũng không tỏ thái độ gì, chỉ có điều nhắc nhở:
- Lão Hồ à, nhất định phải chú ý đến đoàn kết nội bộ. Dù sao thì đồng chí Liễu Kình Vũ cũng là Chủ tịch thị trấn, tuy rằng anh ta không có kinh nghiệm làm việc gì nhưng ông là đồng chí lão thành, phải giúp đỡ người trẻ tuổi đấy.
Hồ Quang Viễn vừa nghe Thạch Chấn Cường nói như vậy liền hiểu được ý tứ của Thạch Chấn Cường, vội vàng nói:
- Bí thư Thạch, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chú ý đoàn kết, hết sức trợ giúp đồng chí Liễu Kình Vũ giải quyết công việc.
Nói xong, hai lão hồ ly nhìn nhau cười, không nói thêm lời nào nữa.
Trong văn phòng Chủ tịch thị trấn.
Liễu Kình Vũ ngồi ở trên ghế, sau một thời gian ngắn ngồi suy nghĩ, sắc mặt đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Đối với tình cảnh ở thị trấn Quan Sơn bây giờ hắn sớm đã có tâm lý chuẩn bị, bởi vì trước khi tiến vào quan trường, cha hắn đã từng nói với hắn:
- Kình Vũ à, con thực sự muốn bước vào quan trường sao? Kỳ thật, đối với những biểu hiện của con ở trong quân đội, nếu ở lại thì tương lai khẳng định có nhiều đất dụng võ.
Liễu Kình Vũ nhớ rõ, lúc ấy nét mặt của mình vô cùng bình tĩnh nói với cha:
- Cha, con hiểu rất rõ lựa chọn của bản thân, bởi vì từ nhỏ con đã có mơ ước là phải làm quan, làm một vị quan tốt.
Nghĩ đến lời thề và lý tưởng của mình, Liễu Kình Vũ không khỏi lộ ra một tia cười lạnh. Khó khăn này đã là gì? Thân là Đội trưởng Đại đội Nanh Sói, Liễu Kình Vũ mình khó khăn nào mà chưa từng gặp qua?
Liễu Kình Vũ gạt những suy nghĩ lung tung trong đầu sang một bên, lấy ra một số tài liệu mình đã tìm được trên mạng cùng với bản đồ thị trấn Quan Sơn đặt ở trên bàn, cẩn thận nghiên cứu. Là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn, tuy rằng hiện tại chính mình chỉ coi như một người tạm quyền, còn phải trải qua tuyển cử Hội đồng nhân dân, nhưng Liễu Kình Vũ đã coi mình là Chủ tịch thị trấn thực sự rồi. Những tài liệu về thị trấn Quan Sơn, trong ngày nhậm chức đầu tiên Liễu Kình Vũ đã bắt đầu nghiên cứu hết sức cẩn thận.
Thị trấn Quan Sơn tổng cộng có 25 thôn ấp hành chính, toàn trấn có 8000 hộ, tổng nhân khẩu trên 31000 người, tổng diện tích 61,8km2, trong đó diện tích ruộng là hơn 28000 mẫu. Thị trấn Quan Sơn thuộc vùng núi, địa thế tương đối thấp, cách trấn khoảng 2km có đập nước Quan Sơn, chính là để điều tiết tình hình thủy lợi của thị trấn, nhưng bởi vì Quan Sơn nằm trong núi sâu, giao thông không thuận tiện, diện tích đất canh tác ít, cho nên dân chúng ở đây có cuộc sống vô cùng kham khổ, những gia đình bình thường muốn ăn một bữa thịt cũng chỉ có thể đợi đến ngày lễ tết.
Sau khi nghiên cứu xong tài liệu, Liễu Kình Vũ cảm thấy trong lòng trĩu nặng, vừa cẩn thận nghiên cứu bản đồ vừa tự hỏi làm thế nào mới có thể dẫn dắt bà con thị trấn Quan Sơn tiến lên cuộc sống trung lưu hơn. Bởi vì theo Liễu Kình Vũ, thân là một vị Chủ tịch thị trấn, dẫn dắt bách tính hướng về cuộc sống giàu có no đủ chính là trách nhiệm của Chủ tịch thị trấn.
Nhưng chính vào lúc này, vầng thái dương ngoài cửa sổ nhanh chóng bị che khuất, tầng mây đen ùn ùn kéo đến nhanh như vạn mã, rất nhanh toàn bộ không trung Thị trấn Quan Sơn như bị vẩy mực, đen đến kinh người.
Đang ngồi nghiên cứu tài liệu về thị trấn Quan Sơn, Liễu Kình Vũ cảm giác ánh sáng trước mắt lập tức tối sầm đi, không khỏi sửng sốt nhìn về phía sắc trời ngoài cửa sổ, sắc mặt liền trầm xuống. Hắn luôn cảm giác hai ngày nay không khí ở thị trấn Quan Sơn có chút u ám thê lương, độ ẩm trong không khí quá lớn, so với phòng tắm hơi còn mịt mù hơn. Nhớ tới chính mình vừa mới xem qua tài liệu về đập nước Quan Sơn, Liễu Kình Vũ chân mày lập tức nhíu chặt.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của Trần Thiên Kiệt, một người bạn học thời đại học đang công tác ở Cục khí tượng Yến Kinh, điện thoại vừa thông đã vào đề ngay:
- Thiên tài khí tượng học, cậu giúp tôi đoán trước một chút về tình hình thời tiết mấy ngày gần đây của Thị trấn Quan Sơn huyện Cảnh Lâm thành phố Thương Sơn tỉnh Bạch Vân.
Trần Thiên Kiệt cũng giống như Liễu Kình Vũ, đỗ đại học Thanh Hoa năm 14 tuổi, tuy rằng hai người đều học máy tính nhưng Trần Thiên Kiệt lại cảm thấy hứng thú với khí tượng học, sau khi học xong chuyên ngành của mình thì chuyển sang nghiên cứu mảng này, đối với việc dự đoán thời tiết vô cùng am hiểu, được Liễu Kình Vũ gọi là thiên tài khí tượng học. Hiện tại năm nay 22 tuổi cũng đã là cán bộ nòng cốt của Cục khí tượng thành phố Yến Kinh rồi.
Nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ, Trần Thiên Kiệt cũng không nói thêm lời nào vô nghĩa, lập tức mở ảnh mây vệ tinh ra cẩn thận nghiên cứu một chút, sau đó nói với Liễu Kình Vũ:
- Ông anh Liễu, tình hình thời tiết của thị trấn Quan Sơn vô cùng phức tạp, nếu như theo tôi dự đoán thì thị trấn Quan Sơn cũng như toàn bộ huyện Cảnh Lâm trong vòng 3 ngày tới sẽ có mưa to. Nhưng tôi tuyên bố trước, xác suất cũng không phải rất cao, chỉ là có khả năng này mà thôi. Hơn nữa tôi tin tưởng đài khí tượng ở địa phương cậu nhất định sẽ đưa tin có thể có mưa bão cục bộ trong bản tin dự báo thời tiết, bởi vì lúc bọn họ dự báo nhất định sẽ dựa theo tình huống có xác suất cao nhất.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong thì trong lòng cả kinh. Tuy rằng Trần Thiên Kiệt nói việc toàn bộ huyện Cảnh Lâm trong vòng 3 ngày tới sẽ có mưa to xác suất rất thấp, nhưng hắn lại vô cùng rõ ràng, khi còn học đại học, khả năng dự đoán của Trần Thiên Kiệt đã không hề tầm thường, chỉ cần cậu ta cho rằng xác suất thấp thì gần như sẽ ứng nghiệm trở thành sự thật. Cho nên đối với những lời nói của Trần Thiên Kiệt, Liễu Kình Vũ vô cùng để tâm, lập tức liền lo lắng. Bởi vì hắn vô cùng rõ ràng, một khí toàn bộ huyện Cảnh Lâm đều có mưa to, như vậy đập nước Quan Sơn tất nhiên sẽ xuất hiện tình hình nguy hiểm. Nếu đập nước Quan Sơn xuất hiện tình hình nguy hiểm, một khi xuất hiện tình huống vỡ đê thì toàn bộ thị trấn Quan Sơn sẽ thành một vùng nước mênh mông, bà con sẽ bị tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ cũng không ngồi yên nữa, lập tức cầm lấy điện thoại trên bàn bấm số của Bí thư Đảng ủy thị trấn Thạch Chấn Cường, trầm giọng nói:
- Bí thư Thạch, một người bạn học của tôi đang công tác tại Cục khí tượng Yến Kinh có nói thị trấn Quan Sơn chúng ta rất có thể sẽ có mưa to liên tục ba ngày, tôi thấy chúng ta nên bố trí họp một chút về tình hình phòng chống lũ lụt đập chứa Quan Sơn cũng như các đập ven bờ thị trấn.
Thời điểm nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ, Thạch Chấn Cường đang chơi đánh bài trên máy tính, đang giành phần thắng nên rất hào hứng, nghe thấy Liễu Kình Vũ nói như vậy, tiện tay bấm vào trang web dự báo thời tiết huyện Cảnh Lâm, phát hiện chỉ có mưa to cục bộ, hơn nữa ngày mai và ngày kia chỉ là trời nhiều mây, Thạch Chấn Cường một tay dùng chuột thao tác ra bài, một tay cầm điện thoại nói:
- Tiểu Liễu à, tôi vừa xem dự báo thời tiết của huyện Cảnh Lâm, trên đó nói sẽ có mưa to cục bộ trong một thời gian ngắn, cũng không phải là ở thị trấn Quan Sơn chúng ta. Hơn nữa mưa to trong một thời gian ngắn cũng không tạo thành bất cứ uy hiếp nào đối với đập nước Quan Sơn, hoàn toàn không cần phải huy động đến chúng tôi. Đương nhiên thái độ tích cực làm việc của cậu khiến tôi vô cùng hài lòng, nhưng chúng ta làm việc nhất định phải chú ý đến cả chi phí, cho nên tôi thấy tổ chức một cuộc họp là không cần thiết. Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho bộ phận quản lý cấp nước, nói họ chú ý một chút là được. Được rồi, tôi còn nhiều việc, cúp máy trước đây.
Thạch Chấn Cường nói xong liền ngắt điện thoại, trong lòng không hề coi trọng những lời nói của Liễu Kình Vũ. Đánh rắm cũng muốn điều động binh lực, thằng nhãi này thật không biết cao thấp. Đập nước Quan Sơn đã xây dựng mấy chục năm, mưa to kiểu gì chưa từng trải qua? Kể cả thực sự sẽ có mưa to ba ngày liên tiếp, tối đa cũng chỉ là làm ngập đập lớn mà thôi, có thể gây ra chuyện gì lớn? Người trẻ tuổi chính là vừa nghe tiếng gió đã bảo mưa, không có chủ kiến gì, nóng nảy kích động, thực không được.
Nghe tiếng tút tút vang dài, Liễu Kình Vũ cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng buông điện thoại xuống. Hắn làm sao không nghe ra giọng điệu thiếu kiên nhẫn và ứng phó của Thạch Chấn Cường, Liễu Kình Vũ nhíu chặt hai hàng chân mày lại, trở nên trầm tư. Hắn đang nghĩ đến những hậu quả nghiêm trọng có thể xảy ra một khi đập nước Quan Sơn lâm vào tình hình nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ trong lòng tự nhủ chuyện này vô cùng quan trọng, mặc dù mình và lãnh đạo Huyện ủy ngay cả mặt mũi đều chưa từng gặp qua, nhưng cần phải hướng lãnh đạo Huyện ủy báo cáo một chút. Sau đó. Liễu Kình Vũ lập tức gọi điện thoại cho Bí thư Huyện ủy Hạ Chí Đức, nhưng điện thoại của ông ta không liên lạc được. Rơi vào đường cùng, Liễu Kình Vũ chỉ có thể gọi cho Chủ tịch Huyện Tiết Văn Long. Điện thoại rất nhanh được kết nối, Liễu Kình Vũ báo cáo tình hình cho Tiết Văn Long, Tiết Văn Long đã sớm nghe nói tin tức Liễu Kình Vũ đến thị trấn Quan Sơn làm Chủ tịch thị trấn, tuy nhiên trước đó Liễu Kình Vũ cũng không đến chỗ y báo cáo công tác, cho nên y đã sớm loại bỏ Liễu Kình Vũ ra khỏi vòng người của mình. Nghe Liễu Kình Vũ báo cáo bạn học của hắn nói huyện Cảnh Lâm sẽ có mưa to, trong lòng lập tức xếp Liễu Kình Vũ vào hàng ngũ không đáng tin cậy, chỉ có điều ứng phó nói:
- Ừ, tôi biết rồi. Tạm biệt!
Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, miệng còn càu nhàu:
- Bạn học của cậu bao nhiêu tuổi chứ? Lời hắn nói có thể tin sao? Có dự báo thời tiết chuẩn xác không? Bí thư Đảng ủy thị trấn còn chưa mở lời, cậu nói cái gì chứ. Thật sự là một chút quy củ đều không có