Đối diện với ánh mắt chú ý của mọi người, Liễu Kình Vũ có vẻ vô cùng
bình tĩnh. Sau khi ngồi xuống, Liễu Kình Vũ cũng không giống như các cán bộ khác, cầm di động nghịch, chỉ lẳng lặng ngồi đó, yên lặng và đợi.
Người như Mạnh Vĩ Thành quen biết rất nhiều người, chào hỏi qua loa xong liền ngồi xuống.
Tần Hạo đi vào không lâu liền đi ra, cười nhìn về phía Mạnh Vĩ Thành nói:
- Chủ nhiệm Mạnh, vừa rồi Bí thư Tăng nói, mấy người bên trong đi ra là các anh có thể đi vào.
Tần Hạo nói xong không lâu sau, bên trong liền có một người đi ra. Giữa
ánh mắt kinh sợ của mọi người, Mạnh Vĩ Thành và Liễu Kình Vũ cất bước đi vào văn phòng của Tăng Hồng Đào.
Sau khi đi vào văn phòng, Tăng Hồng Đào đang cúi đầu xem một phần văn
kiện, biết hai người đã vào, Tăng Hồng Đào cũng không ngẩng đầu, nói
thẳng:
- Vĩ Thành à, hai người ngồi trên sô pha đợi một lát nhé, tôi phê chỉ thị cho văn kiện khẩn này đã.
Mạnh Vĩ Thành lập tức dẫn Liễu Kình Vũ đến chỗ sô pha ngồi xuống.
Trong nháy mắt ngồi lên sô pha, Liễu Kình Vũ liền cảm giác được Tăng
Hồng Đào phía đối diện dường như ngẩng đầu nhìn mình một cái. Tuy rằng
hắn không thể xác định, nhưng Liễu Kình Vũ cũng ngay lập tức hiểu được,
chỉ sợ hiện tại Tăng Hồng Đào đang khảo nghiệm mình.
Liễu Kình Vũ chỉ có thể thầm cười khổ trong lòng, thầm nhủ: “Xem ra nếu
muốn lọt vào mắt xanh của lãnh đạo lớn thật không phải chuyện dễ dàng.
Khảo sát, khảo nghiệm chỗ nào cũng có”.
Tuy nhiên đối với loại khảo nghiệm này, Liễu Kình Vũ cũng không mấy lo
lắng. Bởi vì áp lực mà cha hắn tạo ra cho người khác có thể còn lớn hơn
khí thế của Tăng Hồng Đào. Đối diện với cha mình Liễu Kình Vũ còn có thể thản nhiên, huống chi là đối diện với Tăng Hồng Đào. Cho nên, Liễu Kình Vũ chỉ ngồi trên sô pha vô cùng yên tĩnh, vô cùng lễ phép. Hắn cũng
không tựa vào ghế, chỉ đặt mông ngồi trên sô pha, nhưng cũng không giống như nhiều cán bộ khác, để tỏ lòng kính trọng chỉ dám ngồi nửa cái mông
trên sô pha. Vóc người Liễu Kình Vũ tương đối cao lớn, để mình thoải mái một chút, Liễu Kình Vũ ngồi cả mông trên sô pha, hai chân chụm lại, hai tay đặt ở phía trên, sống lưng thẳng tắp, đây là một tư thế ngồi đạt
tiêu chuẩn quân nhân.
Lúc này, tuy ngoài mặt Tăng Hồng Đào đang xem văn kiện, nhưng ánh mắt
lại luôn lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của Liễu Kình Vũ.
Sau khi Liễu Kình Vũ ngồi xuống không lâu, Tăng Hồng Đào liền cười, nhẹ
nhàng buông văn kiện, ông ta đã quyết định, cửa khảo sát thứ nhất dành
cho Liễu Kình Vũ chính thức kết thúc. Toàn bộ quá trình kéo dài không
đến ba phút.
Sở dĩ Tăng Hồng Đào kết thúc khảo sát bởi vì thông qua hành động này của Liễu Kình Vũ, ông ta có thể nhìn ra được, Liễu Kình Vũ là một người vô
cùng thẳng thắn, chân thành. Điều này có thể nhìn ra được từ tư thế ngồi của Liễu Kình Vũ. Một cán bộ bình thường khi ngồi trên sô pha sẽ có vẻ
vô cùng tù túng, chỉ dám ngồi non nửa mông trên đó. Nhưng, trong lòng
Tăng Hồng Đào cũng hiểu rõ, những người này tuy rằng biểu hiện bên ngoài hết sức kính trọng mình, nhưng trên thực tế, thứ bọn họ kính trọng
chính là quyền lực của mình, còn tư thế ngồi của Liễu Kình Vũ có vẻ cũng không dối trá. Hắn không muốn vì sự tôn kính dối trá mà khiến mình ngồi không thoải mái, nhưng tư thế ngồi thẳng sống lưng theo tiêu chuẩn quân nhân kia của Liễu Kình Vũ cũng đã thể hiện được sự tôn kính với mình.
Sau khi Tăng Hồng Đào buông văn kiện, cũng không đối đãi giống người
bình thường, ngồi cách xa như vậy mà nói chuyện với hai người Mạnh Vĩ
Thành, mà trực tiếp rời khỏi bàn làm việc, ngồi đối diện với hai người,
cười nói:
- Liễu Kình Vũ, đồng chí Vĩ Thành hẳn đã nói cho cậu biết mục đích thực sự của việc tôi gặp cậu hôm nay rồi chứ?
Liễu Kình Vũ gật gật đầu nói:
- Vâng, Chủ nhiệm Mạnh có nói ông ấy đề cử tôi với ngài, nói ngài muốn gặp mặt kiểm tra tôi.
Liễu Kình Vũ nói xong, Mạnh Vĩ Thành bên cạnh liền lo lắng. Trong lòng
thầm nhủ Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, cậu khôn khéo như vậy sao lại nói
trắng ra hết như vậy, cậu cũng nên giấu đi một chút hoặc là giả bộ hồ đồ chứ. Cậu nói thẳng như vậy, khác gì bán đứng tôi đi.
Liễu Kình Vũ vốn cũng không định nói thẳng chuyện này với Tăng Hồng Đào. Bởi vì theo những gì hắn và Mạnh Vĩ Thành bàn bạc trước đó, sau khi
Liễu Kình Vũ tới, liền giả vờ không biết Tăng Hồng Đào muốn khảo sát
mình, như vậy có thể gia tăng xác suất thông qua khảo sát của Liễu Kình
Vũ. Nhưng sau khi Liễu Kình Vũ ngồi xuống, hắn đột nhiên ý thức được, vị Bí thư Tỉnh ủy trước mặt cũng không phải một nhân vật bình thường, nhất là khi thấy đối phương vẻn vẹn chỉ dùng ba phút, liền kết thúc bài khảo sát đầu tiên đối với mình. Liễu Kình Vũ ý thức được Tăng Hồng Đào hẳn
là một người làm việc vô cùng quyết đoán, cho nên, khi Tăng Hồng Đào
ngồi xuống đối diện với mình, hắn không chút lựa chọn thẳng thắn đối
diện với lần khảo nghiệm này.
Sau khi nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, Tăng Hồng Đào đầu tiên là sửng sốt,
sau đó liền cười. Xem như ông ta đã nhìn ra, Liễu Kình Vũ này quả là một người thông minh. Từ mấy động tác vô cùng đơn giản của mình liền nhìn
ra tính cách của mình. Đây quả là một người thanh niên rất lợi hại. Phải biết rằng, rất nhiều cán bộ cấp sở khi đối diện với mình đều rất khó
duy trì được sự ổn định, mà Liễu Kình Vũ này không chỉ biểu hiện vô cùng điềm tĩnh, còn có thể từ động tác của mình phán đoán ra tính cách của
mình. Điều này đủ chứng minh Liễu Kình Vũ này có tố chất tâm lý vô cùng
vững vàng.
Tăng Hồng Đào cười nói:
- Được, tốt lắm, đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu rất thẳng thắn, tôi rất
thích. Cậu đã phân tích ra phong cách làm việc và con người của tôi, tôi đây cũng không quanh co với cậu nữa. Tôi tin hẳn cậu cũng hiểu rõ, cậu
là một nhân tài hơn người, năng lực rất lớn nhưng lại hết sức cao ngạo.
Hiện tại trong quan trường người bình thường tuyệt đối không dám sử dụng người như cậu, bởi vì cậu rất có thể gây ra chuyện. Nhưng tôi cho rằng, chỉ cần trong lòng của cậu có dân chúng, chỉ cần cậu chịu làm việc, tôi sẽ dám dùng cậu. Hiện tại, có hai vị trí để cho cậu lựa chọn. Một là
thay Tần Hạo đảm nhiệm vị trí thư ký của tôi, vẫn là cấp Cục trưởng. Nếu cậu không phạm phải sai lầm gì lớn, hai năm sau tôi có thể đề bạt cậu
đến cấp Phó giám đốc sở.
Vị trí thứ hai chính là xuống thị xã Đông Giang trực thuộc thành phố
Liêu Nguyên làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị xã, cũng là cấp Cục trưởng. Nhưng trước mắt thị xã Đông Giang có rất nhiều vấn đề, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tiền nhiệm bởi vì vi phạm kỷ luật mà bị Ủy ban Kỷ luật thành
phố Liêu Nguyên bắt, còn Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy
thành phố Liêu Nguyên, Lý Vạn Quân quan hệ với tôi cũng bình thường. Cậu muốn đến đó, tất cả đều phải dựa vào năng lực của chính cậu, tôi rất
khó chiếu cố được đến cậu.
Nghe Tăng Hồng Đào nhắc tới hai chức vụ này, trong lòng Mạnh Vĩ Thành
khẽ dao động. Ông ta biết Tăng Hồng Đào vô cùng coi trọng Liễu Kình Vũ,
nhưng thật không ngờ, Tăng Hồng Đào lại muốn để Liễu Kình Vũ làm thư ký
của ông ta. Đây quả là một cơ hội tốt mà không phải ai cũng có thể có
được. Nếu Liễu Kình Vũ có thể làm thư ký của Tăng Hồng Đào, hai năm
tuyệt đối có thể vững vàng lên tới cấp Phó giám đốc sở. Nếu làm khoảng
ba bốn năm, như vậy trước khi Tăng Hồng Đào lên chức, rời đi hoặc về
hưu, tuyệt đối sẽ đề bạt Liễu Kình Vũ đến cấp Giám đốc sở. Đây là cương
vị mà rất nhiều người trong quan trường mơ ước, Thư ký số một của Bí thư Tỉnh ủy không phải chức vụ bình thường mà ai cũng có thể làm đâu. Xác
suất này còn nhỏ hơn xác suất mua xổ số trúng năm triệu.
Ánh mắt Mạnh Vĩ Thành đầy hưng phấn nhìn Liễu Kình Vũ. Ông ta rất hy
vọng Liễu Kình Vũ lựa chọn chức vụ thư ký này. Bởi vì chức vụ Chủ nhiệm
Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang kia cũng không dễ dàng gì. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang tiền nhiệm tuy rằng không phải thuộc hạ
dòng chính của Tăng Hồng Đào, nhưng là thuộc hạ đồng minh với Tăng Hồng
Đào. Vị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật kia trước khi tới thị xã Đông Giang là
một người nổi danh giỏi xử lý các vụ án trong hệ thống Ủy ban Kỷ luật
Tỉnh, làm người vô cùng thanh liêm. Lúc trước Tỉnh phái ông ta xuống đó
chính là hy vọng ông ta có thể phát huy khả năng của mình, quét sạch làn gió tham nhũng của chốn quan trường Đông Giang. Nhưng đến thị xã Đông
Giang chưa đến một năm, liền bị tha hóa hoàn toàn, trực tiếp bị Ủy ban
Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên bắt.
Theo Mạnh Vĩ Thành được biết, tốc độ phát triển của thị xã Đông Giang
này rất nhanh, tổng sản lượng kinh tế xếp thứ ba trên tổng số mười mấy
thành phố toàn tỉnh thành Liêu Nguyên, thực lực rất mạnh. Nhưng, sự tha
hóa chốn quan trường thị xã Đông Giang cũng vô cùng ngang ngược. Tỉnh
từng nhiều lần phái người xuống, nhưng đa số đều không làm gì được, hoặc là chỉ mong tự bảo vệ mình, hoặc chính là bị tha hóa, cùng một giuộc
với thế lực tha hóa của địa phương. Những người chân chính muốn thực
hiện sứ mệnh đa phần đều có kết cục vô cùng bi thảm, không phải xảy ra
tai họa bất ngờ thì là bị thế lực bày kế hãm hại, cuối cùng bị bắt.
Trong hai năm Tăng Hồng Đào nhậm chức, thị xã Đông Giang đã thành tâm bệnh của ông ta.
Sau khi Tăng Hồng Đào cho Liễu Kình Vũ hai lựa chọn, liền nhìn Liễu Kình Vũ, quan sát nét mặt Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong, thoáng trầm tư một chút, liền cười nói:
- Vô cùng cảm ơn sự tín nhiệm của Bí thư Tăng đối với tôi. Nếu để cho tôi lựa chọn, tôi hy vọng có thể đến thị xã Đông Giang.
Nghe thấy sự lựa chọn của Liễu Kình Vũ, Mạnh Vĩ Thành âm thầm thở dài
một tiếng, cảm giác có chút thất vọng với lựa chọn của Liễu Kình Vũ. Dù
sao, thị xã Đông Giang đó cũng là đầm rồng hang hổ, rất nhiều cán bộ lớn tuổi hơn, kinh nghiệm phong phú hơn Liễu Kình Vũ đều thất bại thê thảm ở thị xã Đông Giang. Liễu Kình Vũ mới tiến vào quan trường được khoảng
hai năm, nếu chẳng may hắn thất bại ở thị xã Đông Giang, chỉ sợ muốn
quật khởi sẽ rất khó khăn.
Nhưng, cách nhìn của Tăng Hồng Đào khác với Mạnh Vĩ Thành. Sau khi nghe
thấy sự lựa chọn của Liễu Kình Vũ, nét mặt tuy rằng vô cùng bình tĩnh,
nhưng trong lòng lại rất vui. Điều ông ta coi trọng nhất ở Liễu Kình Vũ
chính là Liễu Kình Vũ làm việc rất có dũng khí và quyết đoán Không ngờ,
hiện tại, Liễu Kình Vũ đối diện với chức vụ Thư ký Bí thư Tỉnh ủy đầy
hấp dẫn như vậy lại không chút lay động, lựa chọn tới thị xã Đông Giang
nhậm chức. Từ điểm này có thể nhìn ra, Liễu Kình Vũ là người vô cùng
thông minh.
Tăng Hồng Đào thản nhiên hỏi:
- Liễu Kình Vũ, tại sao cậu lại lựa chọn như vậy? Chẳng lẽ ở lại bên
cạnh tôi làm thư ký không tốt sao, hay là cậu không muốn làm thư ký của
tôi?
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
- Bí thư Tăng, tôi đương nhiên hy vọng có thể ở lại bên cạnh ngài làm
thư ký cho ngài. Như vậy đối với tôi mà nói là một cơ hội hiếm có để học tập mọi mặt tri thức của ngài. Cơ hội này một khi bỏ lỡ, chỉ sợ sẽ rất
khó có được nữa. Nhưng, tôi cho rằng ngài không cho tôi lựa chọn duy
nhất này, mà cho tôi lựa chọn thứ hai, điều này chứng minh vị trí Chủ
nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang này ngài cũng vô cùng coi trọng,
chứng minh ngài vô cùng chú ý thị xã Đông Giang, phân lượng của thị xã
Đông Giang trong lòng ngài chỉ sợ cũng quan trọng như làm thư ký của
ngài.
Đã như vậy, tôi cho rằng trước mắt đồng chí Tần Hạo đã có thể làm tốt
công tác thư ký, tôi ở lại làm thư ký của ngài, cùng lắm chỉ có thể làm
một người giống như Tần Hạo mà thôi. Nhưng vấn đề của thị xã Đông Giang
chỉ sợ khó có thể giải quyết được, tôi nguyện đến thị xã Đông Giang thử
một lần, càng khó khăn càng kích thích, cũng càng có thể nhanh chóng
thành thục. Đây chính là nguyên nhân tôi lựa chọn thị xã Đông Giang.
Sau khi nghe Liễu Kình Vũ giải thích xong, Tăng Hồng Đào bật cười ha hả:
- Được được, hay cho Liễu Kình Vũ, quả là hậu sinh khả uý. Xem ra cậu
tuy còn trẻ nhưng lại am hiểu lòng người và tính người. Đúng vậy, nơi
tôi hy vọng cậu đến nhất chính là thị xã Đông Giang. Thị xã Đông Giang
mặc dù chỉ là một thị xã, nhưng vấn đề tha hóa của thị xã Đông Giang lại khiến tôi vô cùng tức giận và đau lòng. Tôi phái cậu đến thị xã Đông
Giang chính là hy vọng cậu có thể được hết phát huy bản lĩnh của cậu,
khuấy đục đầm nước thị xã Đông Giang này, tốt nhất có thể giải quyết
hoàn toàn vấn đề tha hóa của thị xã Đông Giang cho tôi. Cậu có lòng tin
hay không?
Liễu Kình Vũ cũng không trực tiếp trả lời Tăng Hồng Đào, mà thản nhiên cười:
- Ủy ban Kỷ luật là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, trách nhiệm của tôi chính
là đấu tranh và loại bỏ những phần tử xấu, đưa bọn họ ra trước công lý.
Tăng Hồng Đào vừa lòng gật đầu:
- Được, cậu chuẩn bị ổn thỏa một chút, ba ngày nữa tới thị xã Đông Giang đảm nhiệm chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, cấp Cục trưởng.
Khi Liễu Kình Vũ và Mạnh Vĩ Thành cùng nhau từ văn phòng Tăng Hồng Đào
đi ra, sắc mặt Mạnh Vĩ Thành lại có vẻ vô cùng nghiêm trọng.
Sau khi lên xe, Mạnh Vĩ Thành nhìn Liễu Kình Vũ thở dài một tiếng nói:
- Kình Vũ à, lựa chọn lần này của cậu thật sự có chút lỗ mãng. Nước của
thị xã Đông Giang kia rất sâu đó, ngay cả người do Tỉnh ủy trực tiếp cử
xuống đều từng người từng người thất bại thê thảm đó.
Liễu Kình Vũ đầy cảm kích nhìn Mạnh Vĩ Thành nói:
- Chú Mạnh, cháu hiểu ý tốt của chú, có điều cháu chỉ có thể lựa chọn
như vậy. Cha cháu từng nói với cháu, ông ấy yêu cầu cháu lúc còn trẻ
tuyệt đối không thể chọn nhẹ sợ nặng, nhất định phải đến nơi gian khổ
rèn luyện. Ông ấy nói, chỉ có người trổ hết tài năng và có thể kiên trì
vì dân chúng giành phúc lợi trong hoàn cảnh khó khăn nhất, mới có thể
đạt đến được vị trí cao hơn. Mặc dù trong lòng cháu cũng không có nhiều
khát vọng với việc thăng quan như vậy, nhưng cháu lại hy vọng có thể hết lòng vì dân chúng, càng là nơi tha hóa nghiêm trọng, cuộc sống dân
chúng càng khó khăn, những nơi như này càng cần cháu.
Liễu Kình Vũ nói xong, Mạnh Vĩ Thành có chút bất đắc dĩ nhìn Liễu Kình
Vũ, trong lòng tràn đầy sự kính trọng với cha của Liễu Kình Vũ và Liễu
Kình Vũ. Trong lòng của ông ta cũng có chút nghi hoặc, cha của Liễu Kình Vũ rốt cuộc là người như thế nào. Đối phương nếu có thể nói ra như vậy, chắc hẳn không phải là một người bình thường.
Buổi chiều cùng ngày Liễu Kình Vũ trở lại thành phố Thương Sơn, lệnh
thuyên chuyển của hắn cũng đã tới. Mà hiệu suất làm việc của thành phố
Thương Sơn cũng vô cùng cao, Chủ tịch quận mới nhậm chức của quận Tân
Hoa đã được xác định. Trong vòng một ngày Liễu Kình Vũ đã tiến hành bàn
giao công việc xong cho đối phương. Về phần Khu công nghệ cao, bất kể là Vương Trung Sơn hay là Đường Kiến Quốc cũng được, bọn họ đều hiểu rõ,
công việc của Khu công nghệ cao này chỉ có thuộc hạ do Liễu Kình Vũ lưu
lại mới có thể làm tốt. Cho nên cả hai người đều hết sức ăn ý không tiến hành điều chỉnh nhân sự quy mô lớn đối với Khu công nghệ cao. Tần Duệ
Tiệp trực tiếp được đề bạt làm Chủ nhiệm Ban quản lý, cấp bậc cũng được
đề bạt tới cấp Phó phòng. Còn Chánh văn phòng Ban quản lý Hồng Tam Kim
dưới sự đề cử của Liễu Kình Vũ, trực tiếp được đề bạt làm Phó chủ nhiệm
Ban quản lý, cấp bậc đề bạt tới cấp Trưởng phòng. Còn Trưởng phòng Bảo
vệ Môi trường Đường Trí Dũng thì được đề bạt làm Chánh văn phòng Ban
quản lý. Trưởng phòng Phòng Bảo vệ Môi trường thì do trợ thủ của gã đảm
nhiệm. Tất cả công tác đều triển khai đâu vào đấy.
Ba ngày sau, buổi tối, Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp, Hồng Tam Kim, Mạnh
Hoan, Đường Trí Dũng và nhóm cấp dưới cũ tụ tập ở khách sạn Tân Nguyên
thành phố Thương Sơn một bữa. Ngày hôm sau, mọi người liền đến sân bay
tiễn Liễu Kình Vũ.
Trước khi chuẩn bị đi, Tần Duệ Tiệp giữ chặt tay Liễu Kình Vũ đi tới bên cạnh, hạ giọng nói:
- Liễu Kình Vũ, sau khi rời đi anh sẽ nhớ tôi chứ?
Liễu Kình Vũ nhìn khuôn mặt tràn đầy chờ mong của Tần Duệ Tiệp xinh đẹp kia, nhẹ nhàng gật gật đầu:
- Sẽ nhớ.
Trên mặt Tần Duệ Tiệp lập tức lộ ra vẻ vui mừng, khuôn mặt khẽ đỏ ửng,
thoáng do dự một chút, Tần Duệ Tiệp đột nhiên ôm chặt cổ Liễu Kình Vũ,
thân thể từ từ nghiêng về phía trước, cuồng nhiệt hôn Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ đột nhiên ngây dại. Lúc này, toàn bộ sân bay đầy người đi qua đi lại.
Đôi môi mềm mại ướt át mang theo mùi thơm kín đáo của cơ thể, khiến Liễu Kình Vũ cảm thấy tâm tình vô cùng thoải mái.
Ngay lúc đó, cái lưỡi mềm mại thơm tho đột nhiên tiến vào. Liễu Kình Vũ
không chút do dự, mở miệng, tùy ý để cái lưỡi thơm tho hung hăng cuộn
trong miệng mình.
Hai tay của Liễu Kình Vũ lại không chút do dự, trực tiếp đặt lên vòng eo mềm mại mảnh khảnh của Tần Duệ Tiệp, mạnh mẽ kéo Tần Duệ Tiệp vào trong lòng.
Cùng Tần Duệ Tiệp làm cộng sự gần hai năm rồi, tâm ý của Tần Duệ Tiệp
đối với mình Liễu Kình Vũ sao có thể không hiểu. Liễu Kình Vũ không phải thánh nhân, nhưng cũng không phải kẻ lãng tử phóng đãng, Liễu Kình Vũ
coi trọng Tần Duệ Tiệp, nhưng trong lòng có chút băn khoăn. Bởi vì Liễu
Kình Vũ luôn cảm thấy giữa mình và Tần Duệ Tiệp tuy rằng coi trọng lẫn
nhau, nhưng khi đối diện với Tần Duệ Tiệp, lại luôn thiếu đi loại cảm
giác khiến hắn tim đập thình thịch. Liễu Kình Vũ là một người theo chủ
nghĩa hoàn mỹ, đối với người vợ trong tương lai của mình, hắn hy vọng có thể gặp một người có thể khiến hắn tim đập thình thịch. Cho nên, cho dù người đối diện là Tần Duệ Tiệp hay là Tào Thục Tuệ cũng được, Liễu Kình Vũ chỉ có thể coi các cô là bạn bè tốt, cũng không làm gì khác hơn với
các cô. Bởi vì Liễu Kình Vũ biết rằng mình không thể hứa hẹn gì với các
cô, hắn không hy vọng làm tổn thương hai người phụ nữ yêu mình sâu đậm
này.
Nhưng, giờ phút này, băng sơn mỹ nữ Tần Duệ Tiệp đột nhiên bộc phát ra
như lửa nhiệt tình. Liễu Kình Vũ cảm giác trái tim mình bắt đầu tan
chảy, hắn nhiệt tình đáp lại.
Ngay lúc đó, loa sân bay lại vang lên:
- Kính mời hành khách, chuyến bay 3806 sắp cất cánh, mời mọi người nhanh chóng vào đăng ký...
Loa phát thanh lập tức khiến Tần Duệ Tiệp trong say mê bừng tỉnh, vội vàng đẩy Liễu Kình Vũ ra, lườm hắn một cái nói:
- Liễu Kình Vũ, đại sắc lang, nhanh vào đăng ký đi, bằng không thì không kịp nữa đâu.
Liễu Kình Vũ nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của đám người Mạnh Hoan đứng cách đó không xa. Lúc này, nét mặt của Tần Duệ Tiệp quyến rũ như vậy, mê người
như vậy, khiến rất nhiều người đều tim đập chân run, mà Liễu Kình Vũ lại không nói gì. Vốn nụ hôn nước Pháp này là Tần Duệ Tiệp chủ động, kết
quả mình lại trở thành đại sắc lang, mình quả thực còn oan uổng hơn cả
Đậu Nga.
Liễu Kình Vũ lại chủ động ôm Tần Duệ Tiệp, sau đó vẫy tay từ biệt đám
thuộc hạ, cất bước đi vào bên trong, chính thức bước vào hành trình đi
tới thị xã Đông Giang.
Lúc Liễu Kình Vũ rời đi, mang theo hùng tâm tráng chí rời khỏi. Bởi vì
Khu công nghệ cao và quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn qua tay hắn đã
trở thành địa phương đầy sức sống và hỏa lực. Ít nhất sau này trong vòng ba năm tổng sản lượng GDP hàng năm đều tăng lên ít nhất 200%. Liễu Kình Vũ hy vọng sau khi mình tới thị xã Đông Giang, có thể tiếp tục vì dân
chúng thị xã Đông Giang làm nhiều chuyện có ích.
Nhưng, Liễu Kình Vũ tuyệt đối không ngờ, hành trình ở thị xã Đông Giang
đã trở thành hành trình hung hiểm nhất trên con đường quan trường của
hắn.