Trần Mộng Nghiên đã đoán đúng, Tần Soái thực sự đang đi thẳng về phía cô, trên mặt còn lộ ra một nụ cười.
Đi đến bên cạnh Trần Mộng Nghiên, Tần Soái bỗng nhiên quỳ một chân
trên đất, đem hoa hồng trong miệng và chiếc hộp gỗ hoàng hoa lê tinh xảo đựng bức tranh chữ đưa đến trước người Trần Mộng Nghiên, lớn tiếng nói:
– Tiểu thư Trần Mộng Nghiên tài sắc vẹn toàn, khuynh quốc khuynh thành,
hoa nhường nguyệt thẹn, sắc đẹp và khí chất của em khiến anh say đắm, từ sau khi quen biết em hơn ba năm, trong giấc mộng mỗi đêm mỗi ngày của
anh đều có bóng hình giống như nữ thần kia của em. Nhưng bởi vì chúng ta ở hai nơi khác nhau, muốn gặp mặt em thực sự là quá khó, hơn nữa còn
danh bất chính ngôn bất thuận, hiện tại, anh mượn cơ hội này chân thành
bày tỏ với em tình cảm chân thành nhất trong lòng anh, em làm bạn gái
của anh nhé. Anh cho em hai sự lựa chọn, A là em đồng ý, B là em thích
anh, nữ thần xinh đẹp, em hãy chọn đi.
Tần Soái nói xong, cả hội trường lập tức vang lên một trận cười vang.
Lần tỏ tình này của Tần Soái tuyệt đối là vô cùng có cá tính, không
chỉ tâng bốc long trời lở đất, mà hai sự lựa chọn càng đem độ mặt dày
mày dạn của cậu ta bày ra rõ ràng.
Nhưng mà những người này đều là những người thích xem náo nhiệt, nhất là những tình cảnh như thế này, rất nhiều người cũng bắt đầu ồn ào lớn
tiếng nói:
– Đồng ý với cậu ấy đi, đồng ý với cậu ấy đi.
Cùng với tiếng ồn ào, tiêu điểm của mọi người đều tập trung ở trên người Tần Soái và Trần Mộng Nghiên.
Lúc này, Trần Mộng Nghiên sớm đã đỏ bừng mặt, ráng mây đỏ đầy trời, trong mắt đầy ngượng ngùng.
Cô như thế nào cũng thật không ngờ, tin tức mình đến buổi đấu giá của Giai Sĩ Hồng Kông vậy mà lại bị tên vô lại này biết được, hơn nữa cũng
không biết, cái tên này lúc bình thường ngay cả đi tìm mình cũng đều
ngồi xe bus vậy mà không biết kiếm ở đâu ra 150 triệu để đấu giá bức bút tích thực này của Đường Bá Hổ. Nhưng điều thật sự khiến cho cô cảm nhận được nội tâm rung động vẫn là tên vô lại này vậy mà lại đem bức tranh
đấu giá được này tặng mình.
Giờ phút này, nội tâm Trần Mộng Nghiên thật sự có chút kích động, lại nghĩ đến trong ba năm tên mặt dày mày dạn này hầu như chưa từng vắng
mặt hộ tống và đồng hành, nghĩ đến hắn không quản mưa gió cố chấp và
xuất hiện đúng giờ, lại nghĩ đến lúc bỗng nhiên không nhìn thấy hắn thì
cảm thấy có chút không thích hợp, Trần Mộng Nghiên bỗng nhiên phát hiện, trong lúc bất tri bất giác, bản thân đã quen với sự tồn tại của tên vô
lại này. Hắn đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của
cô.
Mà việc tên vô lại này hôm nay vung tiền tỉ cho hồng nhan càng khiến
cho Trần Mộng Nghiên rung động và cảm động. Cô không quan tâm Tần Soái
tặng cô bức tranh giá bao nhiêu tiền, bởi vì đối với cô mà nói, giá trị
của bức tranh chữ chính là nằm ở chỗ cất giấu và hun đúc tình cảm, ở chỗ hiểu được tài nghệ khéo léo tuyệt vời của cổ nhân. Điều thật sự làm cô
cảm động chính là tình cảm của Tần Soái.
Nhưng dù gì Trần Mộng Nghiên cũng là con gái, mặc dù sâu trong lòng
đã bị Tần Soái làm cho chút cảm động, nhưng lúc này, trước mặt bao
người, cô vẫn cảm thấy áp lực rất lớn, sâu trong lòng cũng vô cùng
ngượng ngùng, trong lòng nói thầm: “Tên ngốc này, chẳng lẽ không thể tìm được nơi nào không có người để tỏ tình với mình sao, thật là ngốc!”
Trong lòng nghĩ đến, Trần Mộng Nghiên đỏ bừng mặt đứng dậy, hung hăng nhìn Tần Soái một cái, gắt giọng nói:
– Cái người này có phiền hay không vậy, chỉ biết quấn lấy người ta, thật là âm hồn không tiêu tan, đáng ghét.
Nói xong, xoay người cất bước đi ra ngoài. Lúc này, trên mặt Tần Soái lộ ra vẻ thất vọng, cậu ta cho rằng Trần Mộng Nghiên không thích cậu
ta, đã cự tuyệt cậu ta.
Nhưng mà, vừa lúc đó, Trần Mộng Nghiên sau khi đi được hai bước lại
đột nhiên quay lại, vươn tay ngọc ra cầm lấy bông hồng, cáu giận nói:
– Hừ, hoa hồng này tôi cầm đi, để tránh anh đi khắp nơi tìm con gái người ta xum xoe.
Nói xong, Trần Mộng Nghiên giống như một con hồ ly hoảng sợ vội vàng rời khỏi hiện trường.
Chỉ còn lại Tần Soái giống như tên ngốc vẫn một chân quỳ trên mặt đất ở trong đó không biết làm gì. Một người đàn ông thông minh một khi đã
yêu thì chỉ số thông minh bị giảm nhanh chóng.
Nhìn thấy Tần Soái vẫn còn ngẩn người quỳ ở đó, một ông cụ hơn 60 tuổi ở bên cạnh vỗ vỗ vai Tần Soái nói:
– Nhóc con, còn không mau đuổi theo, người ta không cự tuyệt cháu chính là đồng ý yêu cầu của cháu rồi, còn không mau đuổi theo.
Nói xong người này còn đút một tấm danh thiếp vào trong tay Tần Soái nói:
– Đây là danh thiếp của ta, cháu cầm lấy, có thời gian thì gọi điện cho
ta, ta nói về kỹ xảo tán gái của ta cho cháu nghe. Ta nói cho cháu biết, năm đó ta là vương tử tình trường đó.
Nghe thấy lời chỉ bảo của ông cụ, Tần Soái lập tức giống như đã hiểu
ra cái gì đó, vội vàng cất kỹ tấm danh thiếp, cười với ông cụ, lập tức
đứng dậy chạy ra bên ngoài.
Mà lúc này, ở thành phố Nam Hoa tỉnh Bạch Vân cách vài nghìn km.
Liễu Kình Vũ nằm ở trên giường nhưng lại chau mày.
Trước đó không lâu, hắn vừa mới nhận được điện thoại của Tống Hiểu Quân Chánh văn phòng Huyện ủy huyện Thụy Nguyên nói:
– Bí thư Liễu, ở huyện chúng ta vừa nhận được điện thoại của Chủ tịch
thành phố Hoàng, Chủ tịch thành phố Hoàng nói, ở thành phố vô cùng coi
trọng hạng mục đường cao tốc này của chúng ta, nhưng lại thấy huyện Thụy Nguyên chúng ta không quan tâm đến hạng mục, tốc độ đẩy mạnh quá chậm,
vì vậy Thành phố vô cùng bất mãn.
Chủ tịch thành phố Hoàng còn nói, xét thấy như vậy, để thúc đẩy tốt
hơn hạng mục này, để người dân có được lợi ích thực tế nhanh hơn, cải
thiện giao thông huyện Thụy Nguyên, Thành phố đã đưa quyết định cuối
cùng, cho huyện chúng ta thời gian một tuần, nếu trong một tuần huyện
Thụy Nguyên không thể tìm được nguồn vốn, như vậy quyền chủ đạo và quyền quản lý các hạng mục đường cao tốc có liên quan đến huyện Thụy Nguyên
chúng ta sẽ do thành phố tiếp nhận.
Bí thư Liễu, tôi thấy Chủ tịch thành phố Hoàng làm như vậy chẳng phải rõ ràng là ép chúng ta phải thỏa hiệp với người Nhật Bản sao? Tôi thật
sự hoài nghi Chủ tịch thành phố Hoàng có phải hay không đã nhận được lợi ích từ người Nhật Bản? Cách làm này của ông ta cũng thật là quá đáng.
Bí thư Liễu, rất hy vọng anh có thể mau chóng trở về chủ trì mọi công
việc ở huyện. Bằng không mà nói, e rằng hạng mục đường cao tốc này thật
sự bị thành phố lấy đi mất.
Liễu Kình Vũ nghe đến đó, không khỏi nhướn mày, sắc mặt có chút âm trầm nói:
– Chủ nhiệm Hiểu Quân, hiện tại các Ủy viên thường vụ khác ở huyện rốt cuộc là có thái độ như thế nào?
Tống Hiểu Quân cười khổ nói:
– Tôi gọi điện cho anh cũng chính là muốn báo cáo việc này với anh. Hiện tại thái độ của các ủy viên thường vụ ở huyện vô cùng phức tạp. Chủ
tịch huyện Ngụy Hoành Lâm tuy rằng trước đó cùng với Phó bí thư Tôn lúc
đàm phán đã cự tuyệt những yêu cầu vô lý của người Nhật Bản, nhưng sau
khi nhận được chỉ thị của Chủ tịch thành phố Hoàng, ông ấy lại thay đổi
thái độ trước đó của mình. Rất nhiều Ủy viên thường vụ thỏa hiệp với
phía ngân hàng Suzuki Nhật Bản, đồng ý những điều kiện của bọn họ, nói
rằng như vậy có thể huy động được đủ vốn, giữ lại được cả hạng mục cho
huyện Thụy Nguyên, từ đó, hạng mục đường cao tốc này cũng trở thành
chiến tích của huyện Thụy Nguyên. Đến lúc đó, mọi người đều có phần,
hiện tại rất nhiều Ủy viên thường vụ vẫn tương đối coi trọng đề nghị này của Chủ tịch huyện Ngụy.
Phó bí thư Tôn bên kia hiện tại vẫn giữ im lặng, nhưng bên trong phe
của ông ta đã có một Ủy viên thường vụ bày tỏ thái độ đồng ý với ý kiến
của Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm. Tôi phỏng chừng việc này nếu thảo
luận trong Hội nghị thường vụ, e rằng đa số sẽ chọn thỏa hiệp với người
Nhật Bản. Dù sao thì đứng trước thành tích, sẽ không có ai bằng lòng lùi bước. Về phần hạng mục này tương lai có thể hay không sẽ khiến cho lợi
ích của người dân bị tổn hại, rất nhiều người chưa chắc sẽ quan tâm, cái bọn họ quan tâm trên hết là chiến tích. Bí thư Liễu, nói thực, trong
lòng tôi hiện tại rất lạnh, tôi rất buồn bực, tại sao nhiều cán bộ của
chúng ta lại chỉ thích quan tâm đến chiến tích như vậy, lẽ nào bọn họ
không thể vì đất nước và dân tộc chúng ta, vì lợi ích của người dân
chúng ta, giống như anh, mở rộng tầm nhìn hơn một chút.
Lúc Tống Hiểu Quân nói chuyện, ngữ khí đầy tức giận và thất vọng. Lúc này đây, anh ta thật sự có chút lạnh lòng.
Liễu Kình Vũ thở dài một tiếng nói:
– Hiện tại là lúc có thể khảo nghiệm ý chí của các cán bộ Đảng viên
nhất, thật sự hy vọng đại đa số các đồng chí đều có thể trải qua được
khảo nghiệm. Như thế này đi, tôi sẽ cùng nói chuyện với đồng chí Tôn Húc Dương một chút.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ lập tức bấm số điện thoại của
Phó bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên. Điện thoại được kết nối, trong
điện thoại truyền đến thanh âm có vẻ hơi trầm thấp của Tôn Húc Dương:
– Xin chào Bí thư Liễu, tôi là Tôn Húc Dương.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu, trầm giọng nói:
– Đồng chí Húc Dương, tôi nghe nói ở thành phố đã đưa ra tối hậu thư về vấn đề nguồn vốn làm đường cao tốc cho huyện chúng ta.
Tôn Húc Dương cười thảm một tiếng nói:
– Đúng vậy, theo tôi được biết, việc này là Chủ tịch thành phố Hoàng
trong hội nghị thường vụ chủ trì thông qua, mặc dù Bí thư Đới cực lực
ngăn cản, nhưng đại bộ phận các Ủy viên thường vụ đều đứng về phía Chủ
tịch thành phố Hoàng, Bí thư Đới không còn cách nào.
– Vậy thái độ của ông như thế nào, ông chuẩn bị thỏa hiệp sao?
Liễu Kình Vũ thẳng thắn hỏi.
Tôn Húc Dương cười khổ nói:
– Bí thư Liễu, nói thực, tôi vô cùng ủng hộ ý kiến của ngài, nhưng hiện
tại trong huyện chúng ta, tôi một cây chẳng chống vững nhà, hơn nữa hiện tại áp lực của tôi rất lớn.
Câu nói kế tiếp Tôn Húc Dương không nói ra, nhưng ý tứ cũng đã biểu
đạt rất rõ ràng. Ông ta tuy rằng không ủng hộ ý kiến của thành phố,
nhưng lại vô lực ngăn cản, hơn nữa rất có thể là có người tạo áp lực cho ông ta, ông ta rất khó chống lại.
Liễu Kình Vũ trầm tư một chút, trầm giọng nói:
– Đồng chí Húc Dương, ông xem có thể chống đỡ trước một chút không, cố
gắng để huyện trong vòng 5 ngày không đưa ra quyết định thỏa hiệp với
phía Nhật Bản. Tôi sẽ nghĩ biện pháp khác, tôi cần thời gian 5 ngày.
Tôn Húc Dương sau khi nghe được những lời của Liễu Kình Vũ thì nhướn
mày, trên mặt lộ ra vẻ khó xử. Nhưng trong lòng tính toán một chút, ông
ta vẫn cắn răng nói:
– Được, 5 ngày thì 5 ngày, vì lợi ích của mấy trăm nghìn người dân huyện Thụy Nguyên chúng ta, lần này tôi sẽ làm bất cứ giá nào. Nhưng Bí thư
Liễu, tôi chỉ có thể hứa tôi sẽ cố gắng hết sức chống đỡ đến 5 ngày
thôi, nhưng lại không thể đảm bảo chắc chắn có thể chống đỡ được 5 ngày.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
– Được, vậy vất vả cho ông rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ thật sự có chút rầu rĩ.
Hắn hiện tại căn bản không thể xuất viện, hơn nữa cho dù là xuất viện cũng vô dụng, bởi vì cho tới bây giờ, ở thành phố mới chỉ đưa ra quyết
định cách chức, lại chưa đưa ra quyết định khôi phục chức vụ. Hắn hiện
tại chỉ có thể coi là là một cán bộ cấp Cục trưởng, lại không có bất kỳ
chức vụ gì, việc của huyện Thụy Nguyên hắn muốn nhúng tay vào cũng không có tư cách. Bởi trên danh nghĩa mà nói, hắn đã không phải là Bí thư
Huyện ủy huyện Thụy Nguyên nữa rồi.