Sau khi Tôn Ngọc Long nghe xong, nét mặt càng thêm âm trầm:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh phải thả người, nếu không Thị ủy thị xã
Đông Giang chúng ta sẽ rơi vào thế bị động cực độ. Mặc dù trong lòng tôi hiểu anh tất cả đều là vì công việc, nhưng anh phải lấy đại cục làm
trọng. Hiện giờ đồng chí Trần Phú Tiêu là chuyên gia cấp cao của hệ
thống giao thông thành phố Liêu Nguyên, trong hệ thống giao thông có vị
trí vô cùng quan trọng, nếu ông ta bị oan e răng sau này các dự án giao
thông của thị xã Đông Giang chúng ta rất khó được Cục giao thông thành
phố thông qua. Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi hi vọng anh nhất định phải lấy đại cục làm trọng nhé.
Liễu Kình Vũ lắc đầu nói:
- Bí thư Tôn à, tôi hiểu băn khoăn của ngài, nhưng có điều tôi cũng cần
làm sáng tỏ. Thứ nhất, đồng chí Trần Phú Tiêu hiện giờ vẫn không phải bị chúng tôi khởi tố, chỉ là bị Ủy ban Kỷ luật chúng tôi đưa đi phối hợp
điều tra với chúng tôi, bản thân đồng chí ấy hiện vẫn chưa mang bất kỳ
tội danh gì. Thứ hai, nếu trong quá trình điều tra chứng minh được đồng
chí ấy không có vấn đề gì, Ủy ban Kỷ luật thị xã chúng tôi sẽ nhanh
chóng phóng thích. Nhưng, nếu chứng minh có vấn đề thì dù Giám đốc Sở
Giao thông tỉnh đích thân gọi điện cho tôi, nên khởi tố đồng chí ấy vẫn
phải khởi tố. Pháp luật có nguyên tắc. Bí thư Tôn, xin lỗi, tôi rất bận, có việc chúng ta sẽ liên lạc với nhau sau nhé.
Nói xong, Liễu Kình Vũ liền cúp điện thoại, cứng rắn tới cùng.
Đầu dây bên kia Tôn Ngọc Long tức giận quăng điện thoại xuống:
- Liễu Kình Vũ, thằng nhóc con mày dám chống đối tao, thật chẳng ra gì
cả, không thể kiềm chế được nữa rồi. Đây đâu còn là một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật chứ, quả đúng là một tên vô lại.
Sau khi mắng xong, Tôn Ngọc Long lại tiếp tục gọi thêm vài cuộc điện thoại nữa.
Rất nhanh, bên phía Liễu Kình Vũ bỗng chốc trở lên bận rộn, trước tiên
là Cục trưởng cục Giao thông thành phố Liêu Nguyên gọi cho Liễu Kình Vũ, hỏi thăm tình hình của Trần Phú Tiêu, ngoài ra còn bày tỏ với Liễu Kình Vũ, Trần Phú Tiêu là chuyên gia uy quyền của hệ thống giao thông, dù có vấn đề gì cũng phải bảo vệ trọng điểm, dù sao bồi dưỡng một Trưởng
phòng Giao thông biết quản lý mà lại hiểu nghiệp vụ không dễ chút nào.
Liễu Kình Vũ thẳng thắn nói với đối phương rằng tất cả mọi chuyện lấy
kết quả điều tra làm chuẩn, mọi việc lấy luật pháp làm chuẩn, khiến cho
vị Cục trưởng cục Giao thông này tức giận tới mức quăng luôn điện thoại
xuống.
Theo sau, Phó chủ tịch thành phố chủ quản giao thông cũng gọi cho Liễu
Kình Vũ vì chuyện của Trần Phú Tiêu, mặc dù ý tứ hàm súc, nhưng ám hiệu ở các phương diện đều như thế. Liễu Kình Vũ cũng cố tình giả vờ đưa đẩy
theo vị Phó chủ tịch thành phố này, cuối cùng đã khiến cho vị này tức
giận đập tay xuống bàn, hỏi Liễu Kình Vũ rốt cuộc là có ý gì. Liễu Kình
Vũ trực tiếp nói cho đối phương biết, mình chỉ là muốn làm việc của một
vị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật nên làm mà thôi.
Sau đó, lại có một người đi thẳng tới nói về việc của Trần Phú Tiêu,
đương nhiên, lời nói của những người này đầu tiên đều là những chuyện
linh tinh ngoài lề, sau cùng mới dần dần nói tới chuyện của Trần Phú
Tiêu, không nói cũng biết là vì bảo vệ bản thân, ngầm ra hiệu cho Liễu
Kình Vũ, song Liễu Kình Vũ lại vẫn tiếp tục như trước, giả vờ như không
hiểu chuyện gì.
Mãi cho tới khoảng 10 giờ sáng, điện thoại của Liễu Kình Vũ mới được yên lặng.
Tuy nhiên, sắc mặt Liễu Kình Vũ lại dần âm trầm hơn.
Bởi vì chỉ trong khoảng thời gian vừa rồi, hắn đã ghi lại hết tên của
người gọi điện thoại tới. Có Bí thư Thị ủy thị xã Đông Giang, Phó chủ
tịch UBND, Phó chủ tịch thành phố, Cục trưởng cục Giao thông thành phố
Liêu Nguyên, Phó chủ tịch thường vụ, Phó chủ tịch Thành phố, Cục trưởng
cục Tài chính, Cục trưởng cục Công thương, những nhân vật cấp thực quyền này đều lên tiếng vì Trần Phú Tiêu. Điều này đã cho thấy phía sau Trần
Phú Tiêu có mạng lưới lợi ích khổng lồ, họ đang xin tha cho Trần Phú
Tiêu, đồng thời cũng đang thị uy với mình. Họ đang dùng phương thức này
khuyên nhủ mình, nếu mình khư khư cố chấp sẽ đắc tội với cả một đoàn thể lợi ích khổng lồ, nếu là quan chức lý trí một chút, lúc này sẽ không
dám hành động thiếu suy nghĩ được.
Song, Liễu Kình Vũ lại khác, trong mắt hắn chỉ có người dân, chỉ có đất nước, pháp luật và công bằng.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ tiếp tục vùi đầu vào công việc lu bù.
Tuy nhiên, hắn vừa ngồi xuống chưa bao lâu, điện thoại lại tiếp tục vang lên, Liễu Kình Vũ không khỏi nhướn mày, hắn tin ý của mình đã rõ ràng
rồi, vì sao còn có người gọi điện cho mình làm gì nữa.
Liễu Kình Vũ nghe điện thoại, đầu dây bên kia liền truyền tới một giọng nói vô cùng uy nghiêm:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu
Nguyên - Quách Thiên Minh, Thành ủy vừa ra quyết định, do vụ án của Trần Phú Tiêu thị xã Đông Giang các anh có tầm quan trọng rất lớn, cho nên
Thành ủy quyết định vụ án này do Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên
chúng tôi tiếp nhận, Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang các anh phụ trách
phối hợp vòng ngoài. Bây giờ nhân viên Ủy ban Kỷ luật thành phố chúng
tôi đã xuất phát rồi, khoảng nửa giờ nữa sẽ tới Ủy ban Kỷ luật thị xã
Đông Giang các anh, lúc đó anh nên phối hợp cùng để bàn giao người và hồ sơ liên quan tới vụ án.
Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong, không biết làm thế nào, chỉ còn biết dạ một tiếng, trả lời đã biết, sau đó cúp điện thoại.
Đầu dây bên kia, khóe miệng Quách Thiên Minh lộ rõ vẻ khinh thường:
- Hừ, một tên Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị xã nho nhỏ lại muốn lật thành phố Liêu Nguyên chúng ta sao, Liễu Kình Vũ à, mày đừng có nằm mơ.
Sau khi cúp điện thoại chưa đầy hai mươi phút, điện thoại trên bàn Liễu
Kình Vũ lại đổ chuông, bảo vệ thông báo là có Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ
luật thành khố Liêu Nguyên - Mạnh Khánh Nghĩa dẫn theo năm nhân viên
tới.
Liễu Kình Vũ đứng ở cửa sổ nhìn ra thấy Mạnh Khánh Nghĩa lúc này vẫn
chưa xuống xe, chiếc xe cũng chưa tiến vào trong, vẫn đang dừng lại
ngoài cổng, chỉ là một người làm việc ở Ủy ban Kỷ luật đang liên hệ với
bảo vệ ở phòng trực ban bảo vệ.
Điệu bộ này có lẽ đối phương có lẽ là đang chờ mình tới nghênh đón đây.
Nhưng, Liễu Kình Vũ lại cầm điện thoại lên nói với bảo vệ:
- Ồ, được rồi, anh cho họ vào đi, tôi đang ở phòng làm việc.
Nói xong, Liễu Kình Vũ liền cúp điện thoại.
Bảo vệ đã thuật lại cuộc đối thoại của Liễu Kình Vũ lại cho nhân viên Ủy ban Kỷ luật thành phố nghe, người nhân viên đó nghe xong lập tức chau
mày, đi tới trước xe truyền đạt ý của Liễu Kình Vũ cho Mạnh Khánh Nghĩa
hay, sắc mặt Mạnh Khánh Nghĩa khi đó cũng sầm xuống. Y không ngờ Liễu
Kình Vũ ngay cả việc đón tiếp mình cũng không có, nên nhớ dù sao mình
cũng là lãnh đạo cấp trên đấy chứ, Liễu Kình Vũ như vậy quả đúng là
không coi mình ra gì cả.
Sắc mặt y trầm xuống, nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ oai quá nhỉ, nếu hắn không xuống thì chúng ta
cũng đi lên, tôi xem xem rốt cuộc tên Liễu Kình Vũ này hình dáng ra làm
sao.
Chiếc xe đi vào đại viện, Mạnh Khánh Nghĩa dẫn theo năm nhân viên hùng hổ tiến vào phòng làm việc của Liễu Kình Vũ.
Trong phòng làm việc, Liễu Kình Vũ không chút hoang mang uống trà, qua
camera trên máy vi tính đã thấy được toàn cảnh khách sạn Tân Nguyên và
tình hình thẩm vấn trong hai phòng thẩm vấn của đám người Diệp Kiến
Quần, vừa xem, sắc mặt hắn vừa thư thái hơn.
Cũng đúng lúc này, cửa phòng làm việc hình như đã có người đá tung ra,
ngay sau đó mấy nhân viên công vụ nối đuôi nhau đi vào, chia ra đứng
thành hai bên trái phải, phía sau Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên Mạnh Khánh Nghĩa mặt đầy ngạo nghễ tiến vào, vừa đi vừa
trầm giọng nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, thật không ngờ anh lại bận rộn đến thế, rốt
cuộc anh đang bận việc gì thế, liệu có thể cho tôi học tập chút được
không?
Nói tới đây, ngữ khí của Mạnh Khánh Nghĩa không được tốt lắm, bước thẳng tới bàn làm việc của Liễu Kình Vũ, muốn kiểm tra đột xuất Liễu Kình Vũ.
Nhưng, Liễu Kình Vũ thì đang làm gì đây, gần như trước khi y bước tới đã tắt ngay cửa sổ camera rồi, tất cả đổi sang file văn bản chuẩn bị thẩm
vấn rồi.
Thấy Mạnh Khánh Nghĩa bước tới, Liễu Kình Vũ liền đứng dậy cười nói:
- Ngài là Phó chủ nhiệm Mạnh Khánh Nghĩa ư? Thật ngại quá, bên tôi quả
thực rất bận, không thể phân thân ra được nên không thể đón tiếp ngài
được, xin ngài lượng thứ cho nhé.
Dù nói như vậy, nhưng trên mặt Liễu Kình Vũ lại không hề lộ vẻ áy náy.
Mạnh Khánh Nghĩa bước tới phía trước máy tính của Liễu Kình Vũ liếc
nhìn, không phát hiện thấy Liễu Kình Vũ đang chơi điện tử hay làm việc
gì khác, cảm thấy có chút thất vọng. Nếu Liễu Kình Vũ đang chơi game, y
sẽ không e dè mà trực tiếp thông báo phê bình Liễu Kình Vũ toàn thành
phố, quay mặt đi Mạnh Khánh Nghĩa trầm giọng nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi đã tới rồi, yêu cầu người của anh giao Trần Phú Tiêu và người của công ty Thiên Lộ cho chúng tôi, vụ án này Ủy ban
Kỷ luật thành phố chúng tôi đã tiếp nhận rồi.
Liễu Kình Vũ cười thản nhiên, giả vờ như đau đầu, lấy tay day day huyệt thái dương:
- Ây da, Phó chủ nhiệm Mạnh, thật ngại quá, bây giờ tôi không thể giao Trần Phú Tiêu cho các anh được.
Mạnh Khánh Nghĩa lộ rõ vẻ phẫn nộ:
- Không thể giao cho chúng tôi? Vì sao, lẽ nào trước đó Chủ nhiệm Quách Thiên Minh chưa liên lạc với anh sao?
Liễu Kình Vũ gật đầu nói:
- Gọi rồi chứ, đương nhiên là gọi rồi, khi đó tôi cũng đã đồng ý rồi, nhưng bây giờ sự việc đã có chút thay đổi.
Mạnh Khánh Nghĩa tức giận quát:
- Thay đổi? Thay đổi gì? Mặc kệ có thay đổi gì, những người này nhất
định phải giao lại cho người của Ủy ban Kỷ luật thành phố chúng tôi đưa
đi.
Mạnh Khánh Nghĩa vừa dứt lời, cửa phòng làm việc liền mở ra, một người bước từ bên ngoài vào, trầm giọng nói:
- Nếu Ủy ban Kỷ luật tỉnh chúng tôi muốn nhúng tay vào việc này thì sao? Lẽ nào người của Ủy ban Kỷ luật thành phố các anh cũng vẫn muốn đưa
người đi sao?
Mạnh Khánh Nghĩa quay đầu lại nhìn, trong lòng run sợ, người bước từ
ngoài cửa vào y cũng quen, không ngờ đó là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật
tỉnh Đằng Kiến Hoa. Mạnh Khánh Nghĩa chẳng lạ lẫm gì vị Phó chủ nhiệm
Đằng Kiến Hoa này, bởi vì ông ta được mệnh danh là Công Tôn Sách, tương
đương với quân sư đắc lực của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho
Siêu. Hầu như trong những vụ án lớn của Hàn Nho Siêu đều có thể thấy
được bóng dáng của Đằng Kiến Hoa. Người Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này túc trí đa mưu, năng lực siêu phàm, các quan chức trên dưới tỉnh Bạch
vân đều vô cùng sợ hãi và Mạnh Khánh Nghĩa cũng không ngoại lệ.
Mạnh Khánh Nghĩa có chút đau đầu, nói:
- Phó Chủ nhiệm Đằng à, sao ngài lại tới đây?
Đằng Kiến Hoa thản nhiên nói:
- Tôi phải tới chứ, nếu tôi không tới thì vụ án này của Trần Phú Tiêu
một khi bị thế lực nào đó tiếp nhận, e rằng lại mất 8 năm, 10 năm nữa
cũng không thể tìm ra manh mối được. Đồng chí Mạnh Khánh Nghĩa, anh đã
tới muộn rồi, sáng sớm hôm nay khi tôi vừa tới làm việc đã tới đây rồi,
cứ coi như phải đưa Trần Phú Tiêu đi, chúng ta cũng phải nói tới thứ tự
trước sau chứ. Hơn nữa tôi còn phụng chỉ của Chủ nhiệm Hàn ở Ủy ban Kỷ
luật tỉnh tới đôn đốc vụ án này nữa.
Lần này, Mạnh Khánh Nghĩa hoàn toàn trợn tròn mắt lên, y không ngờ Liễu Kình Vũ còn chuẩn bị sẵn phục binh như vậy.