Ngày đầu tiên Liễu Kình Vũ
nhận chức, buổi sáng 8h57’, Liễu Kình Vũ đã có mặt tại phòng họp, ngồi
vị trí chủ trì, ánh mắt lướt qua tất cả khuôn mặt trong phòng họp.
Hai bên vị trí chủ tịch, trong mười một Ủy viên thường vụ Huyện ủy đã có chín người đến. Phó chủ tịch thường trực huyện Hứa Kiến Quốc và Phó chủ tịch huyện Phương Bảo Vinh vẫn chưa đến. Phía dưới đài chủ tịch, thành
viên bốn bộ máy đã đến gần đủ, nhưng ngồi ở vị trí hàng đầu, phó chủ
tịch huyện Chu Phục Sơn, Vương Diên Tường cùng với Phó chủ tịch mặt trận tổ quốc Kim Lôi, Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân huyện Vương Hoành Nham và nhân vật số một, nhân vật số hai của các Phòng ban trực thuộc vẫn
chưa đến. Tuy rằng số người trong phòng họp không ít, nhưng vẫn có cảm
giác rất thưa thớt.
Liễu Kình Vũ nhìn đồng hồ, đã là 8h59’, những người này vẫn chưa có mặt, sắc mặt Liễu Kình Vũ đã bắt đầu trầm xuống.
Nhìn thấy sắc mặt Liễu Kình Vũ, Nguỵ Hoành Lâm và Tôn Húc Dương nhìn
nhau một cái, từ ánh mắt hai người có thể thấy được sự hưng phấn. Lần
này, trong vấn đề gây hấn với Liễu Kình Vũ, hai người phối hợp rất ăn ý, bởi vì hai người hiểu rất rõ, Liễu Kình Vũ thân là người nắm quyền,
trên chức vụ và quyền lực hai người đều không có ưu thế. Nhưng mà, ưu
thế của hai người thì cao hơn Liễu Kình Vũ rất nhiều, bởi vì, Liễu Kình
Vũ chỉ là một Tư lệnh tay không, còn hai người tại Thuỵ Nguyên đã làm
việc lâu năm, phe phái rất nhiều.
Bọn họ sớm đã nghe được Liễu Kình Vũ rất mạnh, hơn nữa lần này hắn còn
cố ý để Tống Hiểu Quân thông báo cho mọi người không được đến trễ, hiển
nhiên đây là muốn ra uy với bọn họ. Bọn họ quyết định phản kháng, bọn họ muốn Liễu Kình Vũ nhìn sắc mặt một chút, khiến hắn thành thật một chút.
Đã đến 9h đúng.
Nguỵ Hoành Lâm nhìn Liễu Kình Vũ nói:
– Bí thư Liễu, thời gian đã đến, chúng ta bắt đầu cuộc họp đi.
Liễu Kình Vũ giả vờ nhìn đồng hồ một lát, khuôn mặt trầm xuống nói:
– Ừm, thời gian đã đến, nhưng họp ư, hiện tại không cần gấp vậy, vẫn
còn nhiều đồng chí chưa đến như vậy, chúng ta đợi thêm chút nữa, đợi đến đủ rồi mới họp.
Nguỵ Hoành Lâm cau mày, không nói gì nữa, nhưng sắc mặt có chút khó coi.
Thời gian, từng giây từng phút qua đi. Sau năm phút, Phó Chủ tịch Phương Bảo Vinh chậm rãi từ ngoài bước vào, nhìn thấy bên trong phòng họp đang im lặng, ông ta chỉ hướng về Tôn Húc Dương gật gật đầu, sau đó ngồi vào vị trí của mình.
Sau mười phút, Phó chủ tịch thường trực Hứa Kiến Quốc vội vàng từ bên
ngoài bước vào, tiến về Nguỵ Hoành Lâm cười một cái, sau đó ngồi vào vị
trí của mình.
Lúc này, Tôn Húc Dương nói với Liễu Kình Vũ:
– Bí thư Liễu, Ủy viên thường vụ chúng tôi đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu họp thôi.
Liễu Kình Vũ lắc đầu, lấy tay chỉ bên dưới bàn họp:
– Vẫn còn rất nhiều người của các cấp khác nhau vẫn chưa đến, chúng ta
bắt đầu bây giờ có phải đã không tôn trọng những người chưa đến không,
tôi thấy hãy đợi thêm chút nữa.
Tôn Húc Dương như vừa ăn phải chiếc đinh, trong lòng không thoải mái,
nhưng Liễu Kình Vũ vẫn ở đấy mà chờ đợi, ông ta thật không thể nào phản
bác lại. Nếu ông ta phủ định ý Liễu Kình Vũ, chẳng khác nào là nói những người bên dưới không đủ phân lượng, như vậy sẽ khiến những người đó tức giận. Trong lòng Tôn Húc Dương đang thầm rủa Liễu Kình Vũ, tuổi nhỏ dã
tâm lớn, ông ta chỉ có thể im lặng chờ đợi.
Chờ đợi đã ba mươi phút trôi qua, tiếp theo sau là có ba người bước vào
phòng họp, nhưng mà vẫn còn bảy, tám người còn chưa đến.
Nguỵ Hoành Lâm nói với Liễu Kình Vũ:
– Bí thư Liễu, tôi thấy thời gian cũng muộn rồi, phía bên UBND huyện
của tôi còn nhiều việc phải giải quyết. Trước kia khi chúng ta mở cuộc
họp, cũng là một họp một bên đợi người, nếu không sẽ trễ việc cả.
Lúc nói chuyện, trong lời nói Nguỵ Hoành Lâm đã mang vài phần tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
– Được thôi, nếu đồng chí Nguỵ Hoành Lâm đã nói thời gian cũng muộn
rồi, vậy thì chúng ta không đợi những người đó nữa. Bây giờ chính thức
bắt đầu cuộc họp.
Nói đến đây, Liễu Kình Vũ lướt ánh mắt lạnh lùng đến khắp phòng họp, giọng nói bỗng vang cao lên, lớn tiếng nói:
– Hôm nay tôi triệu tập mọi người đến cuộc họp với mục đích là muốn mọi người làm quen với nhau, gia tăng sự hiểu biết và tính ăn ý giữa mỗi
người, giúp cho sự hỗ trợ nhau trong công việc sau này. Nhưng mà, thông
qua ba mươi phút chờ đợi vừa rồi, tôi đột nhiên phát hiện các cán bộ
trong Huyện Thuỵ Nguyên chúng ta tồn tại một vấn đề vô cùng không tốt,
đó là đến họp muộn.
Các vị đồng chí, các vị có thể nhìn xung quanh và phía dưới bàn họp,
hiện tại thời gian đã qua ba mươi phút, hiển nhiên vẫn có vài đồng chí
chưa đến, hơn nữa những người này không có ai xin nghỉ phép. Vậy thì tôi có một nghi vấn muốn hỏi những người đã đến nhưng đến trễ và những
người chưa đến, anh dựa vào cái gì mà đến trễ? Là do công việc quá nhiều hay căn bản là các anh không có ý thức về thời gian?
Anh dựa vào đâu mà bắt mọi người đợi anh lâu như vậy? Chẳng lẽ công việc các anh bận rộn còn người khác thì không? Tôi tin rằng những người đến
trễ sẽ bịa ra lý do để trả lời câu hỏi của tôi, nhưng bất luận các anh
có lý do thế nào, thì cuối cùng các anh cũng chỉ biểu đạt được một ý
nghĩa, đó chính là các anh cho rằng thời gian của mình quý báu hơn của
người khác, các anh cho rằng việc mình cần xử lý quan trọng hơn việc của người khác.
Nói đến đây, Liễu Kình Vũ hung hăng vỗ mạnh chiếc bàn nói:
– Tôi có thể rõ ràng nói với những người đến trễ, các anh như vậy là
không có tôn trọng các đồng chí đang ngồi đây, các anh khinh thường toàn bộ tập thể bộ máy huyện Thuỵ Nguyên.
Liễu Kình Vũ vừa nói những lời này xong, đám đông tại hiện trường toàn bộ đều trợn mắt há mồm.
Liễu Kình Vũ liên tục bắn trách nhiệm, khiến cho những người có mặt tại hiện trường bị áp đảo tinh thần
Lúc này, Liễu Kình Vũ nói tiếp:
– Các vị đồng chí, đặc biệt là những đồng chí đến trễ, tôi nhớ rằng khi nhờ đồng chí Tống Hiểu Quân thông báo mọi người, đặc biệt phía sau còn
ghi chú mấy câu, hy vọng mọi người đừng đến trễ. Nhưng hiển nhiên vẫn
nhiều người đến trễ như vậy, tôi thấy rằng có phải mọi người đối với Bí
thư như tôi có ý kiến gì không?
Thật ra thì người như tôi rất dễ tiếp xúc, cũng là người rất hiểu ý
người khác, nếu như mọi người có ý kiến gì đối với Liễu kình Vũ tôi thì
anh có thể trực tiếp đến trước tôi và mọi người nói ra, có thể vạch ra
những nơi có vấn đề của tôi cho mọi người thấy. Chỗ nào tôi không đúng,
nếu như anh nói có đạo lý, Liễu Kình Vũ tôi sẽ trực tiếp xin lỗi và thay đổi, nhưng tôi hy vọng các đồng chí đừng dùng phương pháp bạo lực không hợp tác này để bộc lộ cảm xúc của mình. Đây là việc rất đáng ghét,
phương thức vô cùng thấp hèn.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ nhìn về phía Ngụy Hoành Lâm và Tôn Húc Dương nói:
– Chủ tịch Nguỵ, Phó bí thư Tôn, các ông đối với sự việc hôm nay cảm
thấy thế nào? Các ông cho rằng, huyện Thuỵ Nguyên chúng ta có cần thiết
phải tăng cường kỷ luật và kết thúc tác phong của những cán bộ này
không?
Nguỵ Hoành Lâm không ngờ rằng Liễu Kình Vũ tự n nhiên đặt câu hỏi cho
bản thân. Lão già này trong lòng tất nhiên hiểu rõ ý của Liễu Kình Vũ,
tên nhãi Liễu Kình Vũ này thật xảo quyệt, hiển nhiên trước khi hỏi đã
đặt ra vấn đề tốt xấu rất thích hợp để bản thân y trả lời, y làm sao mà
có thể mắc mưu được.
Ngụy Hoành Lâm cười nói:
– Bí thư Liễu, những lời anh vừa nói rất có đạo lý, những người đến trễ khẳng định là sai. Nhưng tôi cho rằng những lời của anh thì không thoả
đáng cho lắm. Ví dụ như anh nói bọn họ có ý kiến với anh, đối với quan
điểm này tôi không tán đồng. Dù sao anh cũng vừa đến huyện Thuỵ Nguyên,
giữa anh và mọi người không có bất đồng, mọi người không thể có ý kiến
gì với anh được. Cho nên, tôi thấy rằng việc hôm nay coi như cho qua đi, việc này sau này sẽ không xảy ra nữa.
Lão già Nguỵ Hoành Lâm này đánh chủ ý rất hay, y muốn ở chính giữa ba
phải, chỉ cần bản thân có thể khiến cho sự việc này biến mất, thì Liễu
Kình Vũ sẽ vì chuyện này mà đánh mất đi uy tín, uy quyền của Bí thư
Huyện ủy cũng sẽ mất đi. Còn bản thân y bởi vì chủ động vì huyện Thuỵ
Nguyên, vì tất cả cán bộ mà ra mặt nên sẽ được mọi người tôn trọng. Cái
này là một công đôi việc.
Ngụy Hoành Lâm còn chưa nói xong, Tôn Húc Dương liền đoán được mục đích thực sự của y, lập tức theo vào nói:
– Ừ, tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Nguỵ Hoành Lâm. Bí thư Liễu à,
cán bộ huyện Thuỵ Nguyên chúng ta rất thuần phác, nông dân hướng thiện,
trong lòng mọi người không có sự gian xảo. Tuy rằng mọi người có chút
đến trễ, có lẽ họ có lý do riêng. Đương nhiên đến trễ là sai, nhưng
chúng ta không cần thiết bắt con cóc mà ép ra nước tiểu. Chúng ta phải
cho bọn họ cơ hội sửa sai, chỉ cần sau này họ chú ý là được.
Nghe xong những lời nói của Tôn Húc Dương, trong lòng Liễu Kình Vũ đột
nhiên rùng mình. Hắn ý thức được, Tôn Húc Dương là người lòng dạ thâm
sâu là người tính kế chuẩn xác. Những lời nói của ông ta tuy không có
chút sức mạnh gì, giống như chỉ là vì những người đến trễ nói chút lời
lẽ tốt, nhưng trên thực tế, lời nói tên này mang ý sắc bén.
Nếu như theo ý Tôn Húc Dương mà làm, thì như vậy là thừa nhận bản thân
đang làm theo phương pháp bắt cóc ép nước tiểu. Hành động này tương
đương việc thể hiện bản thân là Bí thư Huyện ủy, nghiêm khắc trách móc
người khác, dẫn đến đám đông phản cảm. Nếu như bản thân không theo ý ông ta làm, thì tương đương với việc phủ nhận phong cách chân chất, nông
dân hướng thiện của cán bộ như lời Tôn Húc Dương nói. Hành động này là
muốn đắc tội nhiều người đấy.
Tôn Húc Dương thiết lập cho bản thân một thế cục liên hoàn, bất luận bản thân tiến hay lùi, cũng không thể làm tốt được.
Nham hiểm, thật là nham hiểm,
Xem ra, bất luận là Tôn Húc Dương hay là Nguỵ Hoành Lâm, tất cả đều cực kỳ âm hiểm.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều nhìn Liễu Kình Vũ. Tất cả mọi người muốn xem xem, Liễu Kình Vũ sẽ ứng đối như thế nào.
Ánh mắt Liễu Kình Vũ lạnh lùng đảo qua mặt Ngụy Hoành Lâm, Tôn Húc
Dương. Ngụy Hoành Lâm hướng về phía Liễu Kình Vũ khẽ mỉm cười, thoạt
nhìn cả người lẫn vật vô hại, Tôn Húc Dương sắc mặt thản nhiên, bình
tĩnh như thường.
– Tôi muốn tặng cho mọi người một lễ ra mắt.
Liễu Kình Vũ đột nhiên nói.
– Lễ ra mắt?
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, sao đang nói việc tới trễ, Liễu Kình Vũ lại chuyển hướng sang “lễ ra mắt”?