Chương 484: Diễn viên tài ba
Tôn Ngọc Long nghe Ngô Lượng Khoan nói xong, cũng không nói lời nào mà nhìn về phía Lý Vạn Quân.
Lý Vạn Quân trầm tư một lát, nói với Tôn Ngọc Long:
– Ngọc Long, chuẩn bị điều động tiền đi. Khoảng 50 đến 60 tỷ. Có thể
góp được bao nhiêu thì góp. Sau khi góp xong thì giao cho Ngô Lượng
Khoan làm đại diện. Thủ tục liên quan anh cùng với Ngô Lượng Khoan tiến
hành công việc.
Nghe được chỉ thị của Lý Vạn Quân, Tôn Ngọc Long lập tức gật đầu:
– Được, Bí thư Tôn, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Lần này, cuối cùng chúng ta cũng phải đi lên con đường Tư bản hóa rồi.
Trong lòng Lý Vạn Quân cũng rất vui mừng. Bởi vì ông ta biết rõ, để bảo
đảm lợi ích của Tập đoàn lợi ích thị xã Đông Giang này, y đã lo lắng hết lòng, hao tổn rất nhiều tâm huyết, cân bằng lợi ích khắp nơi mới có thể đẩy mạnh tốc độ phát triển của Tập đoàn lợi ích. Nhưng nhìn lại sự phát triển trên thì tốc độ tăng giá trị tài sản vẫn như cũ không theo kịp
tốc độ tăng của giá cả hàng hóa. Hơn nữa các yếu tố tiêu dùng và thị
trường, lợi ích của mọi người khắp nơi đã khiến cho tiền lãi hàng năm
đều giảm xuống. Mà khắp nơi đã có người bắt đầu lên tiếng. Nếu không
nhanh chóng cân bằng lợi ích, chỉ sợ người cầm lái cuối cùng là y rất
khó cân bằng quan hệ khắp nơi. Cho đến lúc này, toàn bộ Tập đoàn lợi ích có thể vì một vài vấn đề lợi ích nội bộ mà sụp đổ.
Y là một người trong quan trường, am hiểu rất rõ hợp tác thì cùng có
lợi, phân ra thì có hại. Cho nên, y luôn luôn dồn hết tâm huyết để bảo
vệ lợi ích của tập đoàn. Đây cũng là lý do vì sao những năm gần đây
ngoài chức vụ Bí thư Thành ủy y cũng không thể tiến thêm, bởi vì y không dồn toàn bộ sức lực vào công việc chính thức.
Còn lần này, sự xuất hiện của Ngô Lượng Khoan khiến y nhìn thấy tương lai chói lọi.
Đương nhiên, đối với Ngô Lượng Khoan, y cũng không hoàn toàn tin tưởng.
Sở dĩ cho đến hôm nay y mới đồng ý gom góp tài chính để đổ dồn vào dự án metan hydrat này là bởi vì y đã phái người đến phố Wall bí mật điều tra Ngô Lượng Khoan. Mà kết quả điều tra giống với những gì Tôn Ngọc Long
giới thiệu. Trên mạng cũng giới thiệu rất nhiều về những thành công của
Ngô Lượng Khoan.
Sau khi có kết quả điều tra cuối cùng, Lý Vạn Quân mới quyết định tham
gia vào dự án này. Tuy nhiên Lý Vạn Quân không hổ danh là con cáo già.
Lúc bình thường, tuy rằng y ở phía sau việc cân bằng quan hệ khắp nơi
nhưng chẳng có ai biết đến y. Tất cả mọi hành động đều do Tôn Ngọc Long
phụ trách. Mọi người chỉ biết đến Tôn Ngọc Long mà không biết Lý Vạn
Quân. Lý Vạn Quân thông qua việc điều khiển Tôn Ngọc Long để đạt được
mục đích của mình.
Ba ngày sau, dưới sự phối hợp chặt chẽ của Tôn Ngọc Long, về cơ bản đã
gom đủ tiền. Sau khi giao 53 tỷ cho Ngô Lượng Khoan, lập tức hai người
quyết định đến trụ sở của Tập đoàn Tân Nguyên ở thành phố Đông Giang tìm Tiết Ngọc Tuệ đàm phán bỏ vốn đầu tư vào dự án. Tuy nhiên trước khi lên đường, Tôn Ngọc Long nói với Ngô Lượng Khoan:
– Lão Ngô, mặc dù dự án này rất hấp dẫn, nhưng không biết vì sao, trong lòng tôi có chút hoảng sợ. Cho nên lúc đàm phán với Tiết Ngọc Tuệ,
chúng ta nhất định phải thông minh một chút. Nếu phát hiện có chỗ không
đúng phải lập tức rút ra, để tránh mắc phải bẫy. Nếu không, đến lúc đó,
có thể sẽ mất cả 53 tỷ này.
Ngô Lượng Khoan cười nói:
– Ông yên tâm, Ngô Lượng Khoan tôi đã trải qua nhiều việc. Dự án này có phải âm mưu hay không, chúng ta đến gặp Tiết Ngọc Tuệ sẽ biết. Tiết
Ngọc Tuệ chỉ là một cô bé mà thôi. Đối phó với cô ta dễ như ăn sáng vậy.
Nghe Ngô Lượng Khoan nói như vậy, tâm trạng Tôn Ngọc Long lúc này mới
kiên định thêm một ít. Lần này Tôn Ngọc Long lấy danh nghĩa là người
được các nhà đầu tư của thị xã Đông Giang ủy thác tới. Mục tiêu của y là theo dõi Ngô Lượng Khoan để tránh sự việc phát sinh ngoài ý muốn. Dù
sao đây cũng là một khoản tiền lớn, đây chính là số tiền thiết thân của
toàn bộ tập đoàn lợi ích theo sau y. Nếu xuất hiện vấn đề, chỉ sợ y chết cũng không có chỗ chôn.
Sau khi Ngô Lượng Khoan và Tôn Ngọc Long lên đến tầng 22 của khách sạn
Tân Nguyên liền phát hiện nơi này đã được cải tạo thành khu văn phòng.
Hành lang có các nhân viên đi qua đi lại không ngớt. Tất cả mọi người
đều rất bận rộn, trong tay cầm rất nhiều văn kiện và tài liệu.
Ở không xa lối vào là đại sảnh công ty, trên bàn có dòng chữ viết rất to: Phòng làm việc của Tập đoàn Tân Nguyên.
Thấy Tôn Ngọc Long và Ngô Lượng Khoan đến, cô tiếp tân tươi cười đón chào:
– Hai vị tiên sinh, xin hỏi các vị tìm ai? Có hẹn trước không?
Tôn Ngọc Long không ra mặt, dù sao y cũng là cán bộ, Ngô Lượng Khoan cười nói:
– Tôi đến tìm bà Tiết Ngọc Tuệ, không hẹn trước nhưng chúng tôi có
chuyện quan trọng cần trao đổi với bà Tiết Ngọc Tuệ, phiền cô thông báo
giúp một tiếng.
Nghe thấy vậy, cô tiếp tân ra vẻ làm khó:
– Thật xin lỗi hai vị, hiện tại Tổng giám đốc Tiết đang tiếp một vị khách vô cùng quan trọng.
Ngô Lượng Khoan khẽ mỉm cười, lấy hai hộp chocolate đặt trên mặt bàn, cười nói:
– Người đẹp, cô làm ơn cho biết Tổng giám đốc Tiết cùng vị khách đó
tiến hành đàm phán đến đâu rồi. Chúng tôi thật sự có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói chuyện với Tổng giám đốc Tiết.
Cô tiếp tân nhìn đến hai hộp Chocolate tinh xảo, trên mặt hiện ra nét vui vẻ, cười nói:
– Nghe nói là đại diện Tập đoàn BX nước Anh, Tập đoàn Deeya của mĩ và
Tập đoàn Suzuki của Nhật Bản, cụ thể họ là những ai tôi không nhớ rõ.
– Bọn họ ở phòng họp nào?
Ngô Lượng Khoan cười hỏi.
– Hình như là phòng họp số 2212, chính là phòng họp của Ban giám đốc.
Cô tiếp tân nói:
– Tuy nhiên, hai vị phải chờ một lát. Khi nào bọn họ đi ra tôi lập tức thông báo.
Ngô Lượng Khoan gật đầu:
– Được, chúng tôi sẽ chờ
Nói xong, Ngô Lượng Khoan kéo Tôn Ngọc Long đi vào nhà vệ sinh cách đó
không xa. Xem xét một lượt thấy không có người mới đóng kỹ cửa, hạ giọng nói:
– Bí thư Tôn, thật không ngờ, ba tập đoàn năng lương cũng đã tới. Tài
chính bọn họ cực kỳ hùng hậu, nếu để bọn họ hợp tác thành công với Tập
đoàn Tân Nguyên, chỉ sợ chúng ta không lấy được số tiền nghìn tỷ này
rồi.
Nghe được ý kiến của Ngô Lượng Khoan, Tôn Ngọc Long lập tức gật đầu:
– Đúng vậy, lỗ hổng tài chính lớn như vậy, bọn họ có thể đầu tư nhiều tiền hơn chúng ta rồi.
Giờ phút này, nghi ngờ trong đầu Tôn Ngọc Long biến mất rất nhanh. Nhất
là khi y nghe được ba tập đoàn năng lượng đến đàm phán cùng với Tập đoàn Tân Nguyên, y cảm thấy có nguy cơ.
Cho nên, Tôn Ngọc Long lập tức nói với Ngô Lượng Khoan:
– Lão Ngô, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Ngô Lượng Khoan lập tức nói:
– Tôi thấy chúng ta nên nghĩ cách xông vào đi. Nếu không, một khi bọn
họ đàm phán thành công, chỉ sợ chúng ta sẽ thất bại. Ông là Bí thư Thị
ủy thị xã Đông Giang, là đầu não của địa phương, ông ra mặt trước đối
với chúng ta rất có lợi.
Tôn Ngọc Long gật đầu:
– Được, chúng ta nghĩ cách xông vào.
Hai người ở trong phòng vệ sinh tính toán một lúc, Ngô Lượng Khoan giả
bộ gọi điện thoại đi ra ngoài, Tôn Ngọc Long theo sát phía sau.
Lập tức, hai người đi vào bên trong.
Lúc đi vào, Ngô Lượng Khoan lớn giọng nói:
– Ồ, Tổng giám đốc Tiết, cô đang ở công ty đúng không? Được, tôi sẽ đến ngay.
Nói tới đây, Ngô Lượng Khoan quay đầu nhìn cô tiếp tân cười nói:
– Người đẹp, tôi đã nói chuyện điện thoại với Tổng giám đốc Tiết, cô ấy bảo chúng tôi đi vào, cô ấy đang đợi ở bên trong.
Vừa nói, Ngô Lượng Khoan và Tôn Ngọc Long cất bước đi vào bên trong.
Cô tiếp tân lập tức đuổi theo:
– Tiên sinh, tiên sinh, xin ngài chờ một chút, tôi phải xác nhận lại.
Nhưng mà Ngô Lượng Khoan và Tôn Ngọc Long cũng đã bước nhanh đến phía phòng họp.
Cô tiếp tân theo nửa ngày cũng không kịp ngăn cản. Đến khi bọn họ tới cửa phòng họp, cô mới dậm chân, theo bọn họ đi vào.
Trong phòng họp, đối diện cửa phòng đúng là Philip, Charlotte và Abe.
Gần cửa là Tiết Ngọc Tuệ và vài cán bộ cấp cao của Tập đoàn Tân Nguyên.
Hai bên đang giương đao múa kiếm bên trong.
Tôn Ngọc Long đột nhiên xuất hiện khiến hai bên rất ngạc nhiên.
Tiết Ngọc Tuệ lập tức cau mày nhìn về cô tiếp tân nói:
– Tiểu Tôn, chuyện gì vậy? Tôi đã dặn đừng cho bất cứ ai đến quấy rầy cơ mà.
Cô tiếp tân ủy khuất nói:
– Tổng giám đốc Tiết, rất xin lỗi, bọn họ nói là ngài gọi bọn họ vào, tôi ngăn không được.
Tiết Ngọc Tuệ nhìn về phía Tôn Ngọc Long và Ngô Lượng Khoan nói:
– Các vị là…
Lúc này, Ngô Lượng Khoan đưa danh thiếp của mình nói:
– Tổng giám đốc Tiết, đây là danh thiếp của tôi, vị này là Bí thư Thị ủy thị xã Đông Giang Tôn Ngọc Long.
Ngô Lượng Khoan nói xong, trên mặt Tiết Ngọc Tuệ lộ rõ vẻ khiếp sợ nhìn về phía Tôn Ngọc Long và Ngô Lượng Khoan, nhíu mày nói:
– Không biết hôm nay hai vị đến đây có việc gì?
Tôn Ngọc Long trầm giọng nói:
– Tổng giám đốc Tiết, là thế này, hôm nay tôi và Ngô Lượng Khoan đại
diện cho một số nhà đầu tư của thị xã Đông Giang đến đây để đàm phán với Tập đoàn Tân Nguyên. Tôi tin Tổng giám đốc Tiết biết, dự án metan
hydrat chính là ở Đông Giang. Hơn nữa tôi nghe nói tài chính các vị có
chút khó khăn, cho nên một số tập đoàn buôn bán của thị xã Đông Giang
rất hứng thú, ủy thác cho Ngô tiên sinh toàn quyền đại diện họ tiến hành đàm phán. Chúng tôi đã chuẩn bị hơn 50 tỷ đến đây.
Tiết Ngọc Tuệ nghe xong không chút do dự nói:
– Rất xin lỗi, tài chính chúng tôi cũng đã gom gần đủ, tạm thời không cần đến nữa.