Triệu Chí Cường hiểu rất rõ, phòng bao chữ Thiên số 8 của khách sạn Hoa Hằng không phải ai cũng có thể thuê được.
Trong chốc lát, sâu trong lòng Triệu Chí Cường dâng lên một sự đố kỵ nồng
đậm. Phải biết rằng, Triệu Chí Cường để thuê được phòng bao chữ Thiên số 9 đã phải tốn rất nhiều công sức, nhưng nhìn đến phòng bao này của tên
Liễu Kình Vũ, ngoài phòng bao chữ Thiên số 1, 2, 3 ra, thì phòng bao số 8 này là phòng bao hoành tráng nhất, trong lòng gã ta thật sự rất khó
chịu.
Dưới sự thôi thúc của lòng đố kỵ, Triệu Khắc Cường lập tức cười nói:
– Liễu Kình Vũ, không biết tối nay cậu mở tiệc chiêu đãi vị Vụ trưởng nào của Vụ quy hoạch.
Triệu Chí Cường rõ ràng là đang đả kích Liễu Kình Vũ. Hiện tại, Vụ quy hoạch
ngoài Vụ trưởng ra thì người có quyền thế nhất đương nhiên là Phó vụ
trưởng Hoàng Phú Quý đang ngồi bên trong phòng bao của mình, Liễu Kình
Vũ còn có thể mời đến vị Phó vụ trưởng nào, hơn nữa, một vài Phó vụ
trưởng khác sớm đã nhận được ám hiệu ngầm của gã ta, trên căn bản không
thể qua lại với Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
– Phó vụ trưởng thì không có, nhưng lại có một Chánh văn phòng. Thế nào,
đồng chí Triệu Chí Cường, anh mở tiệc chiêu đãi vị Phó bộ trưởng nào
vậy?
Tên Liễu Kình Vũ này không phải là một chiếc đèn cạn dầu, miệng lưỡi lợi hại cũng có một phần công lực nhất định.
Lời nói của Liễu Kình Vũ thiếu chút nữa đã khiến cho Triệu Chí Cường nghẹn
chết, vốn dĩ gã ta vẫn muốn ở trước mặt Liễu Kình Vũ đắc chí một chút,
nhưng thật không ngờ Liễu Kình Vũ vậy mà lại đem cái chức vụ Phó bộ
trưởng này ra để ép người.
Tuy nhiên Triệu Chí Cường cũng là một người nham hiểm, gã ta thản nhiên nói:
– Các Phó bộ trưởng tương đối bận, hôm nay không có thời gian, hai ngày
nữa chúng tôi sẽ cùng nhau ăn cơm. Hôm nay người tôi mời đến là Hoàng
Phú Quý Phó vụ trưởng Vụ quy hoạch, Liễu Kình Vũ, lát nữa, cậu và vị
Chánh văn phòng kia có phải hay không nên đến kính Phó vụ trưởng Hoàng
ly rượu.
Triệu Chí Cường rõ ràng là ghét bỏ Liễu Kình Vũ, gã là
đang ám chỉ Liễu Kình Vũ, vị Chánh văn phòng bên kia của cậu đến chỗ tôi chỉ có phần việc kính rượu mà thôi.
Liễu Kình Vũ lại chỉ thản nhiên cười nói:
– Để tôi xem thế nào rồi nói sau.
Liễu Kình Vũ không đưa ra câu trả lời rõ ràng.
Sau khi trở lại phòng bao, Triệu Chí Cường lập tức cười nói:
– Phó vụ trưởng Hoàng, ngài đoán thử xem tôi vừa gặp ai?
Hoàng Phú Quý cười nói:
– Tôi làm sao mà biết được, Chí Cường, đi theo tôi rồi cậu còn giấu giấu diếm diếm gì nữa.
Triệu Chí Cường cười nói:
– Tôi gặp Chu Hạo Minh – Chánh văn phòng của Vụ quy hoạch các ngài và
Liễu Kình Vũ, bọn họ đang ăn cơm ở phòng bao số 8 đối diện.
Hoàng Phú Quý vừa nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức tỏ ra có chút khó chịu.
Ở trong quan trường, làm bất cứ việc gì đều có những phép tắc nhất định,
lấy việc ăn cơm mà nói, nếu lãnh đạo ngồi ở bàn thứ ba ăn cơm, vậy thì
cấp dưới tốt nhất chỉ có thể ngồi ở bàn thứ ba ăn cơm. Nếu anh thân là
cấp dưới lại chạy đến bàn thứ nhất ăn cơm, như vậy cho thấy địa vị của
anh cao hơn lãnh đạo, trong lòng lãnh đạo làm sao có thể cao hứng.
Hiện tại, Hoàng Phú Quý biết được Chánh văn phòng Chu Hạo Minh vậy mà lại ăn cơm ở phòng bao số 8, trong lòng lập tức càng thêm chán ghét Chu Hạo
Minh. Mặc dù ông ta biết rằng ăn cơm ở phòng bao nào chính là xem mạng
lưới quan hệ của người mời khách, nhưng ông ta cũng hiểu rõ, Triệu Chí
Cường có thể thuê được phòng bao chữ Thiên số 9 cũng khá tốt rồi.
Rất dễ nhận thấy, tên Liễu Kình Vũ này trong cùng một thời gian, cùng một
khách sạn mời cấp dưới của mình ăn cơm ở phòng bao còn hoành tráng hơn
cả phòng bao của mình, cái này rõ ràng là khinh thường mình, vì vậy
Hoàng Phú Quý đồng thời cũng rất hận Liễu Kình Vũ.
Lúc này, Triệu Chí cường lại nói:
– Phó vụ trưởng Hoàng, vừa rồi tôi đã nói với Liễu Kình Vũ và Chu Hạo
Minh, tôi nói, ngài đang ở trong phòng bao này, bảo bọn họ lát nữa qua
đây kính rượu ngài.
Hoàng Phú Quý vốn dĩ bởi vì sự việc phòng bao mà còn có hơi chút bất mãn với Triệu Chí Cường, nhưng nghe thấy những
lời này của Triệu Chí Cường, những bất mãn của ông ta đối với Triệu Chí
Cường cũng dần dần biến mất. Cách làm này của Triệu Chí Cường đã làm rất tốt, cho dù Liễu Kình Vũ và Chu Hạo Minh ăn cơm ở phòng bao nào, nghe
thấy mình ở phòng bao nào, bọn chúng đều phải đến kính rượu, bởi vì mình là lãnh đạo.
Nhưng mà, Triệu Chí Cường và Hoàng Phú Quý bọn họ bên
này rượu cũng đã uống quá ba tuần, thức ăn cũng đã nếm đủ ngũ vị rồi, mà Liễu Kình Vũ và Chu Hạo Minh vẫn chưa tới kính rượu, điều này khiến
trong lòng Triệu Chí Cường và Hoàng Phú Quý rất khó chịu.
Triệu
Chí Cường vốn dĩ muốn thông qua việc Liễu Kình Vũ phải đến kính rượu để
Liễu Kình Vũ khuất phục và thỏa hiệp với mình, bởi vì cho dù Liễu Kình
Vũ trong lòng có thỏa hiệp hay không thỏa hiệp, chỉ cần hắn ta và Chu
Hạo Minh tới đây, bọn chúng đều phải bày ra một bộ dạng khuất phục với
mình. Bởi vì, hiện tại ở đây không có bất kỳ ai có cấp bậc có thể cao
hơn Hoàng Phú Quý. Hơn nữa bọn chúng đều phải nhờ đến sự giúp đỡ của
Hoàng Phú Quý.
Mặc dù vẫn còn uống rượu, nhưng rất dễ nhận thấy, trong lòng Hoàng Phú Quý và Triệu Chí Cường đều không thoải mái.
Lại một lát sau, Hoàng Phú Quý thấy Liễu Kình Vũ bọn họ không qua đây,
trong lòng ông ta vô cùng tức giận, vừa cười vừa nhìn đến Triệu Chí
Cường nói:
– Chí Cường, tôi thấy Liễu Kình Vũ và Chu Hạo Minh bọn họ rất nhẫn nại, hay là chúng ta qua bên đó xem một chút.
Triệu Chí Cường đang đợi câu nói này của Hoàng Phú Quý. Điều gã ta muốn chính là Hoàng Phú Quý tức giận, bởi vì ông ta càng không vui vẻ thì thái độ
đối với Liễu Kình Vũ càng kém, thái độ đối với Liễu Kình Vũ càng kém thì khả năng phương án quy hoạch của Liễu Kình Vũ và huyện Thụy Nguyên được Vụ quy hoạch thông qua càng ít, khả năng thông qua càng ít thì Liễu
Kình Vũ bọn họ càng không thể có được khoản tiền hỗ trợ của Bộ, Liễu
Kình Vũ chắc chắn bị thua.
Triệu Chí Cường lập tức gật gật đầu nói:
– Được ạ, tôi sẽ đi cùng ngài qua đó một chuyến. Tên Liễu Kình Vũ này rốt cuộc là đang làm trò gì, biết ngài ở bên này vậy mà cũng không biết chủ động một chút, đây là một cơ hội tốt biết bao để kết giao với lãnh đạo, tên tiểu tử này thật là…
Triệu Chí Cường bên ngoài là ám chỉ
chính mình tạo cơ hội cho Liễu Kình Vũ, nhưng trên thực tế là vẫn đang
tạo sự chán ghét trong lòng Hoàng Phú Quý.
Hoàng Phú Quý đương
nhiên rất sáng suốt, nhìn thấy vô cùng rõ ràng, nhưng cho dù Triệu Chí
Cường có phải thật sự làm như vậy hay không, trong lòng ông ta cũng đã
rất không hài lòng với Liễu Kình Vũ và Chu Hạo Minh.
Lúc Triệu
Chí Cường và Hoàng Phú Quý đi đến phòng bao đối diện, Liễu Kình Vũ, Chu
Hạo Minh và mấy anh em đang cùng kính rượu một người đàn ông trung niên
khoảng 40 tuổi. Đây là một người đàn ông có dáng người trung bình, đầu
húi cua, mặt chữ điền, thoạt nhìn vô cùng uy nghiêm.
Vị này chính là Cổ Chấn Dương – Phó vụ trưởng Vụ kiểm toán mà Hoàng Đức Quảng hẹn tới.
Cổ Chấn Dương vẫn tương đối giữ thể diện cho Hoàng Đức Quảng, nói là 7h30
đến, nhưng trên thực tế hơn 7h20 một chút đã đến rồi, cũng chính là sau
khi Liễu Kình Vũ tiễn Hoa Hằng không lâu thì đến.
Sau khi ông ta nghe được việc của Liễu Kình Vũ, lập tức không chút do dự nói:
– Người anh em Liễu Kình Vũ, cậu là lão đại của Hoàng Đức Quảng, vậy cũng chính là bạn của tôi, việc của cậu tôi nhất định sẽ cố gắng giúp cậu
làm tốt. Chỉ cần phương án quy hoạch của huyện Thụy Nguyên các cậu được
Vụ quy hoạch bên đó thông qua, qua Vụ Kiểm toán của chúng tôi bên này,
tôi đảm bảo sẽ dựa theo tiêu chuẩn hỗ trợ làm đường cao tốc cấp huyện
cao nhất để hỗ trợ các cậu.
Cổ Chấn Dương có thể lăn lội đến vị
trí Phó vụ trưởng này thì tầm nhìn của ông ta là rất rộng. Ông ta sớm đã nghe nói Hoàng Đức Quảng đã đi theo Liễu Kình Vũ lâu rồi, hơn nữa tình
cảm cũng rất tốt, song đối với việc Liễu Kình Vũ hiện tại rốt cuộc đang
làm gì thì ông cũng không rõ. Hôm nay sau khi nghe giới thiệu mới biết
Liễu Kình Vũ vậy mà đã làm đến chức Bí thư Huyện ủy của huyện Thụy
Nguyên, ông ta lập tức đầy kính nể và tán thưởng Liễu Kình Vũ. Trong
lòng ông hiểu rất rõ, cho dù lấy chức Phó vụ trưởng thường vụ của mình
muốn chủ động đi tạo quan hệ với Liễu Kình Vũ, trên cơ bản là rất khó,
bởi vì Liễu Kình Vũ trên căn bản không cần đến khả năng của mình.
Nhưng lần này, Hoàng Đức Quảng vậy mà lại cho mình một cơ hội tốt như vậy, ông ta làm sao có thể bỏ qua chứ.
Vì vậy, Cổ Chấn Dương không chút do dự bày tỏ thái độ.
Liễu Kình Vũ vô cùng hài lòng với sự hào sảng của Cổ Chấn Dương. Đương
nhiên, hắn cũng nhìn ra, tầm nhìn của Cổ Chấn Dương rõ ràng cao hơn rất
nhiều so với Chu Hạo Minh. Chu Hạo Minh không nhìn ra thân phận của
mình, nhưng Cổ Chấn Dương hẳn là đã nhìn ra, vì vậy mới hào sảng như
vậy. Đối với việc này mà nói, Liễu Kình Vũ cũng không chán ghét, đối với thành viên tổ mình, Liễu Kình Vũ cũng có những tiêu chuẩn của riêng
mình, đó chính là “tam cao”, cao đầu tiên chính là phẩm chất đạo đức
cao, phải có tấm lòng vì nhân dân phục vụ, cao thứ hai chính là năng lực cao, nếu chỉ có phẩm chất đạo đức mà không có năng lực làm việc, người
như vậy là không thể vươn xa được, cao thứ ba chính là tầm nhìn cao,
phải có ánh mắt dùng người, nhìn người, như vậy con đường phát triển của bản thân anh ta mới có thể càng thông thuận.
Vì vậy, xuất phát
từ những tiêu chuẩn của bản thân Liễu Kình Vũ, Cổ Chấn Dương hiện tại đã phù hợp với tiêu chuẩn thứ ba của Liễu Kình Vũ, hai tiêu chuẩn khác
phải từ từ xem xét.
Vừa lúc đó, của phòng bị mở ra, Triệu Chí
Cường và Hoàng Phú Quý chỉ gõ cửa phòng một cái, chưa được sự đồng ý của Liễu Kình Vũ bọn họ đã đi vào.
Người vừa mới tiến vào, vẫn chưa
nhìn rõ trong phòng có những ai, Triệu Chí Cường liền giành quyền phát
ngôn, nói với Liễu Kình Vũ:
– Tôi nói này Liễu Kình Vũ, cậu cũng
quá là không có suy nghĩ rồi, tôi đã bảo với cậu Phó vụ trưởng Hoàng
đang ở trong phòng bao của chúng tôi, tên tiểu tử cậu cũng không qua
kính rượu. Cũng may lòng dạ của Phó vụ trưởng Hoàng tương đối bao dung,
nói muốn gặp vị anh tài trẻ tuổi là cậu một chút, vì vậy, chúng tôi liền qua đây, cậu có phải hay không nên nhường lại ghế chủ tọa?
Những lời nói này của Triệu Chí Cường mang theo ý khiêu khích nồng đậm, một
mặt là dùng Hoàng Phú Quý để dọa Liễu kình Vũ, mặt khác là tạo nên sự
mâu thuẫn giữa hai người. Gã hy vọng Liễu Kình Vũ trở mặt ngay tại đây,
như vậy, phương án quy hoạch của huyện Thụy Nguyên càng không có cách
nào có được sự thông qua của Vụ quy hoạch.
Nhưng mà, sau khi vừa nói xong những lời này, Triệu Chí Cường ngay tại chỗ liền ngây dại.
Bởi vì sau khi nói xong, gã nhìn kỹ những vị trí trên bàn rượu của đám
người Liễu Kình Vũ mới phát hiện ra, hóa ra, Liễu Kình Vũ vốn dĩ không
ngồi ở vị trí chủ tọa, ngay cả Chu Hạo Minh cũng không có ngồi ở vị trí
chủ tọa, ngồi ở vị trí chủ tọa vậy mà lại là Cổ Chấn Dương – Phó vụ
trưởng thường vụ Vụ kiểm toán.
Về Cổ Chấn Dương thì gã cũng biết, bởi vì gã hiểu rõ, muốn thuận lợi lấy được khoản tiền hỗ trợ của Bộ, Vụ kiểm toán bên đó nhất định cũng phải tạo quan hệ. Lúc trước gã đã liên
hệ với Cổ Chấn Dương, Cổ Chấn Dương đã đáp ứng tối mai ông ta sẽ tham dự bữa tiệc chiêu đãi của mình.
Nhưng mà, gã thật không ngờ, tối
nay Cổ Chấn Dương vậy mà lại tham dự bữa tiệc chiêu đãi của Liễu Kình
Vũ, mà bản thân mình lại vừa nói muốn Liễu Kình Vũ đem ghế chủ tọa
nhường lại.