Giờ phút này, Liễu Kình Vũ đứng ở trên tầng thượng
của khách sạn Tân Nguyên, chìm đắm trong gió đêm, trong lòng có phần
nặng nề. Hắn tự nhiên không ngờ sau lưng tất cả hệ thống ngân hàng khó
có thể vay tiền có một bàn tay vô hình đang hoạt động.
Tối nay, Liễu Kình Vũ mất ngủ, hắn nằm trên giường trằn trọc khó có
thể ngủ. Liễu Kình Vũ rất rõ hiện tại hắn đang vào giai đoạn khó khăn
nhất trong việc vận hành toàn bộ dự án quy hoạch giao thông, nhưng hắn
không hối hận, hắn từ đầu đến cuối vẫn tin rằng, mình chỉ cần hoàn thành hạng mục này, không những toàn bộ dân chúng huyện Thụy Nguyên sẽ được
lợi, mà dân chúng trong vòng 500km lấy huyện Thụy Nguyên làm trung tâm
cũng có lợi.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, mắt của Liễu Kình Vũ do mất ngủ có hơi
sưng, hắn thức dậy sớm rửa mặt ăn sáng sau đó lập tức đón xe trở về
huyện Thụy Nguyên.
Liễu Kình Vũ vừa mới tới văn phòng, cửa phòng làm việc liền bị gõ.
Liễu Kình Vũ đi ra mở cửa phòng, thấy Lưu Tiểu Phi đứng ở bên ngoài, Liễu Kình Vũ sửng sốt:
– Lưu Tiểu Phi, sao anh lại tới đây?
Lưu Tiểu Phi cười nói:
– Liễu Kình Vũ, anh cũng quá không suy nghĩ rồi, huyện Thụy Nguyên các
anh có dự án tốt như vậy cũng không nói cho tôi một tiếng.
– Dự án nào?
Liễu Kình Vũ có chút bối rối.
– Đương nhiên là dự án đường cao tốc rồi.
Lưu Tiểu Phi cười nói:
– Các anh không phải đưa tin trên bản tin thời sự của thành phố Nam Hoa sẽ thu hút đầu tư bên ngoài à?
Liễu Kình Vũ lần này cũng ngây người ra, nói:
– Sao, Lưu Tiểu Phi, lẽ nào anh thấy hứng thú với dự án này? Lẽ nào anh
không biết hạng mục này có bao nhiêu mạo hiểm ư? Hơn nữa nói thật với
anh, hai ngày nay tôi chạy một vòng thành phố và tỉnh, không thể vay
được nổi một phân tiền, nếu anh thật sự muốn tham gia dự án này, anh
phải suy nghĩ thật kỹ, đây là một dự án vô cùng mạo hiểm đấy.
Lưu Tiểu Phi thản nhiên cười, nói:
– Liễu Kình Vũ à, chuyện khác tôi không nói nhiều, tôi chỉ nói một câu,
dự án này nếu là anh làm, tôi nhất định tham gia. Có thể nói cho tôi
nghe một chút kế hoạch dự án này của anh không? Tôi tin rằng, nếu anh
muốn xây dựng chỉ là một đường cao tốc, dự án này nhất định sẽ lỗ vốn,
cho nên, tôi nghĩ anh phải có ý khác và kế hoạch khác.
Liễu Kình Vũ liếc nhìn Lưu Tiểu Phi tràn đầy vui sướng. Hắn không thể không thừa nhận, Lưu Tiểu Phi này quả thực rất lợi hại, chỉ theo một
chút manh mối đã phân tích được nhiều thứ như vậy. Hắn liền cười đem ý
tưởng công trình kết nối ba tỉnh nói ra, hơn nữa chỉ ra tất cả dự án
phải cần 120 tỷ.
Lưu Tiểu Phi sau khi nghe xong, có vẻ trầm ngâm một chút, khẽ gật đầu, nói:
– Cao tay, thực sự rất cao tay, Liễu Kình Vũ à, thật không ngờ về mặt
phát triển kinh tế anh lại có khả năng dự đoán tương lai như vậy. Tôi
tin, chỉ cần nhà đầu tư có tầm nhìn xa, nhất định sẽ sẽ lựa chọn thời
điểm này cắt trong giai đoạn đầu của dự án. Như vậy đi, hiện tại tập
đoàn Tiêu Thị của chỗ tôi thực lực có hạn, chúng tôi cũng không cầm quá
nhiều tiền, 380 triệu, số tiền này là tối đa tập đoàn Tiêu Thị chúng tôi có thể lấy ra được. Chúng tôi dùng 380 triệu này xem như góp cổ phần
vào dự án đường cao tốc này, đợi sau khi công trình kết nối ba tỉnh khởi công, nhất định không được quên tập đoàn Tiêu Thị chúng tôi đấy. Đến
lúc đó chúng tôi sẽ tập trung vốn nhiều hơn nữa để tham gia dự án này.
Nghe được lời nói này của Lưu Tiểu Phi, luồng hơi ấm trong lòng Liễu Kình Vũ bắt đầu khởi động.
Hai ngày hai đêm, Liễu Kình Vũ vì chuyện chạy đi kêu gọi bỏ vốn đầu
tư gần như một ngụm nước cũng không uống. Hai ngày hai đêm cũng chỉ ăn 3 bữa cơm thôi, nhưng mà, bỏ ra cố gắng lớn như vậy, một phân tiền hắn
cũng không nhận được, mà hiện tại Lưu Tiểu Phi không ngờ đột nhiên đưa
cho hắn 380 triệu, Liễu Kình Vũ vô cùng cảm động.
Hắn nhìn Lưu Tiểu Phi nói:
– Lưu Tiểu Phi, nói thật với anh, tuy rằng kế hoạch này rất tốt, nhưng
dự án này có thật sự thành công không, tôi cũng không nắm chắc. Hơn nữa
hiện tại tôi cũng không có được nhiều ủng hộ, nếu sau này dự án nối 3
tỉnh không thể khởi công, 380 triệu của anh có thể bị mất cả chì lẫn
chài đấy, tập đoàn Tiêu Thị bên đó sẽ đồng ý với quyết định này của anh
ư?
Lưu Tiểu Phi cười nhạt một tiếng, nói:
– Liễu Kình Vũ, cảm ơn hảo ý của anh. Tôi cũng biết dự án này tỉ lệ
thành công rất thấp, khó khăn cũng rất lớn, nhưng tôi có lòng tin với
anh, mà tập đoàn Tiêu Thị đối với tôi cũng rất có lòng tin. Tôi là tổng
giám đốc đầu tư của tập đoàn, tôi tin, phía Hội đồng quản trị tập đoàn
Tiêu Thị sẽ ủng hộ quyết định của tôi, bởi vì lúc trước hàng loạt những
hợp tác cùng anh cũng đã chứng minh, mọi dự án hợp tác với anh, không có cái nào phải bồi thường tiền. Hơn nữa những dự án đó cũng vẫn duy trì
liên tục tốc độ phát triển nhanh và lợi nhuận lớn. Nói thật ra, tôi đối
với huyện Thụy Nguyên cũng không có bất kỳ tin tưởng gì, nhưng dựa trên
sự tín nhiệm với anh, tôi bằng lòng đầu tư vào huyện Thụy Nguyên. Tôi
tin, một cán bộ vì nước vì dân như anh nhất định sẽ có trách nhiệm đối
với người dân, đối với quốc gia.
Nói tới đây, Lưu Tiểu Phi dừng lại một chút, sau đó tăng khẩu khí nói:
– Tôi tin tưởng anh.
Nghe được bốn chữ đơn giản này của Lưu Tiểu Phi, trong lòng Liễu Kình Vũ càng ấm áp. Lưu Tiểu Phi tuy rằng biết mình cũng không lâu, mình và
anh ta có thời gian chung đụng không dài, nhưng người thanh niên ưu tú
xấp xỉ tuổi mình này lại có lòng tin với mình như vậy, tin tưởng như
vậy, hắn cảm thấy, mình và Lưu Tiểu Phi giống như anh em ruột, gần như
không có bất kỳ ngăn cách nào, giao lưu không có bất kỳ trở ngại. Mà hắn đối với sự tín nhiệm của Lưu Tiểu Phi cũng giống như Lưu Tiểu Phi đối
với sự tín nhiệm của hắn, đều gần như không có chút nào giữ lại, từ
phong cách làm việc của Lưu Tiểu Phi cũng có thể cảm nhận được, Lưu Tiểu Phi này cũng không phải là thương nhân bình thường, trong lòng của anh
ta dường như cất giấu toàn đồi núi, cất giấu trăm vạn hùng binh, cất
giấu một giấc mơ Trung Quốc vĩ đại.
Liễu Kình Vũ có một dự cảm, có lẽ sau này, vị tổng giám đốc đầu tư
của tập đoàn Tiêu Thị trước mắt này có lẽ sẽ trở thành một huyền thoại
mới của giới kinh doanh Trung Quốc. Bởi vì cho tới bây giờ, Lưu Tiểu Phi này đã đang dẫn Tập đoàn Tiêu Thị giành được thành tích không tầm
thường trong lĩnh vực bảo vệ môi trường, nông nghiệp, mà hiện tại, anh
ta cũng dám đem sừng nhúng tay vào lĩnh vực xây dựng đường cao tốc không có chút kinh nghiệm gì. Chỉ dựa vào sự tín nhiệm đối với cá nhân mình
liền dám đầu tư, loại quyết đoán này, loại phong thái này, tuyệt đối
không phải thương nhân bình thường có thể có được.
Ánh mắt của Liễu Kình Vũ nhìn về phía Lưu Tiểu Phi, giọng nói rất chân thành:
– Lưu Tiểu Phi, cảm ơn sự tín nhiệm của anh. Hiện tại tôi không dám bảo
đảm với anh điều gì, nhưng tôi có thể nói cho anh biết rõ ràng, tôi sẽ
cố gắng hết sức bảo đảm lợi ích của các nhà đầu tư. Đối với vốn đầu tư,
anh có yêu cầu gì đối với huyện Thụy Nguyên chúng tôi không?
Lưu Tiểu Phi thản nhiên cười:
– Không có yêu cầu gì đặc biệt, tôi chỉ hy vọng cùng các nhà đầu tư lớn
khác, dựa theo tỷ lệ cổ phần, hưởng lợi nhuận hợp lý, cũng duy trì quyền giám sát của tập đoàn chúng tôi.
Liễu Kình Vũ nghe được lời nói này của Lưu Tiểu Phi, ánh mắt toát vẻ
khiếp sợ. Hắn vạn lần không ngờ, thân là nhà đầu tư thứ nhất, Lưu Tiểu
Phi không ngờ không nói ra bất kỳ yêu cầu quá đáng gì. Phải biết rằng,
nhà đầu tư thông thường sẽ vào lúc này đề xuất yêu cầu vô cùng khắc
nghiệt, tranh thủ được lợi ích lớn nhất cho mình, nhưng Lưu Tiểu Phi
không vậy, còn về quyền giám sát đầu tư theo như lời Lưu Tiểu Phi, cái
này căn bản cũng không xem là yêu cầu gì, bởi vì bất cứ nhà đầu tư nào
cũng phải có yêu cầu này. Rất rõ ràng, Lưu Tiểu Phi đang dùng hành động
để chứng minh sự tín nhiệm đối với mình.
Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật đầu:
– Được, tôi hiểu ý của anh rồi.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ đứng dậy chủ động cầm chặt tay của Lưu Tiểu Phi nói:
– Anh em tốt, cảm ơn anh.
Lưu Tiểu Phi cười nói:
– Nếu là anh em, nói gì chữ cảm ơn, tầm thường.
Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi nhìn nhau cười. Giờ phút này, hai người
chính thức trở thành anh em đáng tin cậy thật sự, đây là loại tình cảm
vốn không cần phải nói nhiều, cái này cao hơn sự tín nhiệm, đây là cùng
chung ý tưởng.
Lưu Tiểu Phi giống như vị cứu tinh của Liễu Kình Vũ, hắn vừa tiễn Lưu Tiểu Phi ra khỏi tòa nhà huyện ủy, liền nhận được điện thoại của Mộ
Dung Thiện Tuyết:
– lkv, chiều tối hôm nay tôi sẽ đến huyện Thụy Nguyên.
Nhận được điện thoại của Mộ Dung Thiện Tuyết, Liễu Kình Vũ vô cùng
sửng sốt. Mộ Dung Thiện Tuyết chính là nữ thần trong lòng hắn, lúc nghe
được giọng nói của Mộ Dung Thiện Tuyết, Liễu Kình Vũ có cảm giác tim
mình đập nhanh hơn, song Liễu Kình Vũ rất nhanh hỏi nghi vấn của mình:
– Mộ Dung Thiện Tuyết, cô nghĩ thế nào lại tới huyện Thụy Nguyên?
Liễu Kình Vũ sở dĩ đặt ra câu hỏi này bởi vì từ lần trước sau khi
chia tay Mộ Dung Thiện Tuyết, đám người Tào Thục Tuệ, Mộ Dung Thiện
Tuyết cũng rất ít liên lạc với hắn.
Mộ Dung Thiện Tuyết cười nói:
– Tôi nghe nói huyện Thụy Nguyên các anh đang tiến hành thu hút đầu tư
cho dự án đường cao tốc, cho nên tôi dự định tới xem có cơ hội đầu tư
hay không.
Liễu Kình Vũ nghe đến đó, thoáng có chút thất vọng, gật đầu nói:
– À, như vậy ư?
Lúc này, Mộ Dung Thiện Tuyết đột nhiên bổ sung một câu:
– Dĩ nhiên, tôi cũng muốn thăm anh một chút, lâu lắm không gặp, cũng
không biết anh có mập lên chút nào không. Lần trước tại Yến Kinh anh đã
cứu tôi, tôi còn không có cơ hội bày tỏ sự biết ơn với anh, lần này phải bày tỏ lòng cảm kích với anh một chút.
Nghe Mộ Dung Thiện Tuyết nói như vậy, Liễu Kình Vũ lập tức cảm thấy
trong lòng như được tưới thêm mật ngọt. Tuy là Mộ Dung Thiện Tuyết nói
gần nói xa, nhưng cũng rất dễ nhận thấy, Mộ Dung Thiện Tuyết vẫn biểu
hiện chút hứng thú đối với mình.
Điều này làm cho Liễu Kình Vũ vô cùng hưng phấn, hắn vội vàng nói:
– Được rồi, không thành vấn đề, đến lúc đó tôi đến đón cô. Cô đến đây như thế nào?
Mộ Dung Thiện Tuyết cười nói:
– Trước tiên tôi bay đến thành phố Liêu Nguyên, sau đó đi xe bus, vé xe cũng đã mua rồi, khoảng 6 giờ tối tới.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
– Được, đến lúc đó tôi đến bến xe khách đón cô đi.
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Liễu Kình Vũ nóng như lửa đốt.
Khoảng 5 giờ chiều, Liễu Kình Vũ đang nghiên cứu tài liệu chờ Mộ Dung Thiện Tuyết, điện thoại của hắn lần nữa vang lên. Liễu Kình Vũ cầm điện thoại lên xem, không ngờ lại là Tào Thục Tuệ gọi tới.