Đới Giai Minh nghe Hoàng Lập Hải nói muốn cho Liễu Kình Vũ phục chức,
lập tức trợn mắt, nhìn Hoàng Lập Hải đầy thắc mắc. Nhưng ông ta biết rõ, cách đây không lâu tại hội nghị thường vụ Thành ủy, chính Hoàng Lập Hải đã ngăn cản Liễu Kình Vũ phục chức. Sao chưa bao lâu y đã hối hận rồi,
lại còn chủ động đề nghị phục chức cho Liễu Kình Vũ?
Hoàng Lập Hải tất nhiên nhận ra sự hoài nghi của Đới Giai Minh, y cười nói:
– Là thế này, hôm nay đồng chí Liễu Kình Vũ tìm đến chỗ tôi, nói cậu ấy
đã hồi phục sức khỏe rồi. Tôi xem xét một lúc, đúng là cậu ta đã hồi
phục hẳn. Trước đây tôi không đồng ý để cậu ta phục chức cũng là lo cho
sức khỏe cậu ta, giờ cậu ta đã khỏe rồi thì tất nhiên nên phục chức. Dù
sao đồng chí Liễu Kình Vũ cũng làm việc rất tốt.
Nghe Hoàng Lâp
Hải nói vậy, Đới Giai Minh nghĩ thầm: “Lão cáo già, ông đóng kịch gì
chứ? Ông mà nhìn nhận Liễu Kình Vũ mới lạ đấy. Có trời mới biết Liễu
Kình Vũ đã nói gì với ông.”
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Đối
Giai Minh vẫn tương đối ủng hộ ý kiến của Hoàng Lập Hải. Dù sao về lập
trường, Liễu Kình Vũ cũng khá nghiêng về phía của ông ta. Liễu Kình Vũ
phục chức đối với ông ta chỉ có lợi không có hại. Còn việc Hoàng Lập Hải rút cục tại sao lại làm thế, ông ta cũng chẳng muốn quan tâm nữa. Vậy
nên Đới Giai Minh gật đầu nói:
– Được, vậy tôi sẽ cho thư ký
trưởng đi thông báo. Nửa tiếng nữa chúng ta sẽ họp gấp Hội nghị thường
vụ thành ủy, thảo luận vấn đề phục chức cho đồng chí Liễu Kình Vũ.
Trong triều có tay chân thì cũng dễ làm việc. Có Đới Giai Minh và Hoàng Lập
Hải tán đồng, chuyện Liễu Kình Vũ phục chức rất nhanh đã được ủy ban
thường vụ thông qua, lại còn được xử lý đặc biệt. Sau khi hội nghị kết
thúc, một loạt thủ tục cũng làm xong và ban hành văn kiện khôi phục chức vụ.
Hoàng Lập Hải cầm văn kiện về văn phòng mình, nhìn Liễu Kình Vũ và nói:
– Tiểu Liễu này, tôi cũng nhắc anh, giờ huyện Thụy Nguyên các anh đang ở
tình thế rất gay go đấy. Dự án đường cao tốc không chờ được thêm nữa
đâu, các anh phải nhanh chóng giải quyết chuyện bỏ vốn đầu tư dự án đi.
Nếu các anh không thể giải quyết chuyện này trong thời gian đã định, vậy thành phố sẽ thu hồi quyền chỉ đạo dự án đường cao tốc này.
Liễu Kình Vũ gật đầu cười nói:
– Chủ tịch Hoàng, điều này ông cứ yên tâm, huyện Thụy Nguyên chúng tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ này, chúng tôi cũng có niềm tin sẽ hoàn
thành chuyện này.
Nói đến đây, Liễu Kình Vũ nhìn Hoàng Lập Hải nói:
– Chủ tịch Hoàng, chúng tôi dự định nhân cơ hội này khởi động dự án biến
huyện Thụy An thành nút thắt giao thông ba tỉnh. Hi vọng trên thành phố
có thể ủng hộ chính sách này.
Nói tới đây, Liễu Kình Cũ cầm một bộ tài liệu trong tay để trước mặt Hoàng Lập Hải.
Hoàng Lập Hải nhìn bộ tài liệu trước mắt, mắt lập tức trợn tròn. Đây chính là bộ tài liệu về việc xây dựng huyện Thụy Nguyên trở thành đầu mối giao
thông then chốt của ba tỉnh được đích thân Bí thư tỉnh ủy Tăng ký phê
duyệt. Trên bộ tài liệu này, Bí thư Tăng đã có lời khen ngợi, cũng biểu
thị sẽ tận tâm giúp đỡ. Nhưng phía sau Tăng Hồng Đào cũng nhắc đến, chỉ
cần huyện Thụy Nguyên căn cứ quy trình trình lên lần nữa là được, trước
hết sẽ lập dự án tại thành phố Nam Hoa và trình báo lên trên, Tăng Hồng
Đào còn chỉ ra rằng, tỉnh ủy sẽ chỉ hỗ trợ về mặt chính sách chứ không
hỗ trợ về mặt tiền vốn. Vì thế vấn đề vốn Liễu Kình Vũ phải tự lo liệu.
Sau khi xem xong toàn bộ tài liệu, đầu óc Hoàng Lập Hải lập tức suy nghĩ lung lắm.
Ban đầu, phản ứng đầu tiên của Hoàng Lập Hải sau khi xem xong toàn bộ tài
liệu là phẫn nộ, muốn từ chối ngay lập tức. Vì y tuy đã nghe Ngụy Hoành
Lâm hồi báo có phương án quy hoạch xây dựng huyện Thụy Nguyên thành đầu
mối giao thông ba tỉnh, nhưng y lại chẳng hề coi trọng chuyện này. Giờ
một dự án lớn thế này, đừng nói huyện Thụy Nguyên muốn tiến hành, coi
như cả thành phố Hoa Nam, thậm chí cả tỉnh Bạch Vân e cũng không đủ năng lực tiến hành. Dù sao cũng cần đầu tư tới hơn 120 tỷ, mà chưa biết
trước mắt thế nào, huyện Thụy Nguyên lại chỉ là một huyện nhỏ thu nhập
tài chính hàng năm chỉ có trăm triệu, quy hoạch này chỉ có thể coi là
giấc mộng đẹp mà thôi.
Nhưng y thực không ngờ, Liễu Kình Vũ lại
dám vượt cấp, mang tài liệu này đưa thẳng lên tỉnh, lại còn có được Bí
thư tỉnh ủy Tăng đích thân ký duyệt. Qua đây có thể thấy, Bí thư tỉnh ủy Tăng Hồng Đào khá tán thành phương án xây dựng nút thắt giao thông 3
tỉnh này.
Hoàng Lập Hải là một chính khách lão thành, từ chỉ thị
phê chuẩn của Tăng Hồng Đào, y có thể cảm nhận rõ ràng sự khẳng định cao độ của Tăng Hồng Đào đối với dự án này. Trong lòng y lại gợn lên, nếu
công trình đầu mối giao thông ba tỉnh này có thể xây dựng thành công,
vậy không chỉ có huyện Thụy Nguyên sẽ phát triển nhanh chóng, mà cả
thành phố Hoa Nam cũng sẽ nhờ vậy mà gặt hái được những lợi ích to lớn.
Quan trọng nhất, đây còn là một chiến tích cực lớn.
Hoàng Lập Hải tuy làm việc không thật tốt, nhưng y lại có tài bày mưu tính kế. Tuy
trước đây có đối đầu với Liễu Kình Vũ thế nào, nhưng trong sâu thẳm, y
khá tán thưởng năng lực của Liễu Kình Vũ. Y luôn nhắm vào Liễu Kình Vũ
là vì Liễu Kình Vũ không phải người của y. Đối với y mà nói, nếu không
phải người của y, năng lực càng tốt sẽ càng làm tổn hại đến lợi ích
chính trị và lợi ích kinh tế của y. Vì thế y phải công kích Liễu Kình
Vũ.
Nhưng sau khi xem xong tập tài liệu đã được phê chuẩn, trong
lòng y lại dâng lên một đợt sóng lớn. Đồng thời, trong đầu y cũng xuất
hiện ý nghĩ muốn cược một phen.
Y nhủ thầm: “Nếu Liễu Kình Vũ
thực sự có thể hoàn thành dự án nút giao thông 3 tỉnh này, vậy mình chắc chắn sẽ có một thành tích lớn. Đặc biệt khi Tăng Hồng Đào có thể bị
điều đi, một khi Liễu Kình Vũ làm được bảy tám phần, chỉ cần mình giở
trò điệu hổ ly sơn, ngoại gia hái đào là có thể nhẹ nhàng cuỗm công Liễu Kình Vũ về làm thành tích của mình. Khi ấy, có thành tích lớn như thế,
thậm chí muốn tranh giành vị trí cao hơn, mình cũng có ưu thế khổng lồ.
Cho dù Liễu Kình Vũ không thành công, cũng chẳng có tổn thất gì với mình.
Thận chí còn có thể nhân cơ hội này đánh cho Liễu Kình Vũ và kẻ đứng sau hắn Đới Giai Minh một vố. Đây cũng là cơ hội của mình. Mà những gì mình phải bỏ ra lại chỉ là một cơ hội hỗ trợ về mặt chính sách cho Liễu Kình Vũ.”Nghĩ đến đây, Hoàng Lập Hải trầm giọng nói:
– Đồng chí Liễu
Kình Vũ, thế này đi. Anh mang phương án quy hoạch này theo đúng trình tự hồi báo lên thành phố, tôi sẽ tổ chức thảo luận với các vị lãnh đạo
nhanh nhất có thể và trả lời anh.
Liễu Kình Vũ cười khổ nói:
– Chủ tịch Hoàng, ngày mai tôi chuẩn bị đi thành phố Yến Kinh thực hiện
việc này, nên chính sách hỗ trợ của thành phố với tôi là vô cùng quan
trọng. Vì thế ông có thể xử lý đặc biệt không, ủy ban thành phố tiến
hành bàn luận và có văn kiện biểu thị hỗ trợ.
Nói rồi, Liễu Kình Vũ lại lấy từ trong túi ra một tài liệu khác và nói:
– Chủ tịch Hoàng, ông xem, đây là văn kiện dự án xây dựng nút giao thông 3 tỉnh trước đây huyện ủy và ủy ban huyện Thụy Nguyên chúng tôi đã thông
qua. Giờ tôi chính thức trình văn kiện này lên cho ông, ông xem có thể
tổ chức nhóm lãnh đạo Thành ủy nhanh chóng thảo luận một chút được
không?
Hoàng Lập Hải nhìn thấy văn kiện này, lập tức sửng sốt,
nghĩ bụng tên tiểu tử này được voi đòi tiên. Nhưng y không ngờ rằng,
Liễu Kình Vũ lại mang theo văn kiện này bên mình. Có thể thấy rõ, tên
tiểu tử Liễu Kình Vũ này chắc chắn đã biết mình có thể khôi phục chức vụ rồi. Tên tiểu tử này rõ ràng đã chuẩn bị sẵn. Giờ này, y không thể
không thừa nhận, lòng dạ tên tiểu tử Liễu Kình Vũ này không dễ đoán chút nào.
Nhưng khi tán dương Liễu Kình Vũ, trong lòng y cũng trào
lên sự khinh bỉ, y nghĩ thầm: “Liễu Kình Vũ ơi Liễu Kình Vũ, lòng dạ anh có thâm sâu khó đoán thế nào đi nữa, với tôi chẳng qua cũng chỉ là trò
trẻ con tập làm người lớn mà thôi. Hơn nữa với cấp bậc của tôi bây giờ,
muốn giải quyết anh cũng dễ như trở bàn tay. Huống gì dự án này thực sự
tiến hành cũng cần một khoảng thời gian dài nữa. Đến lúc đó tôi muốn làm gì cũng đơn giản.”
Nghĩ đến đây, Hoàng Lập Hải cầm lấy văn kiện xem kỹ một hồi, lập tức gật đầu:
– Được, nể đồng chí Liễu Kình Vũ tận tâm hết mình vì trách nhiệm, lãnh
đạo thành ủy như tôi cũng không thể làm ngơ. Thế này đi, anh tiếp tục
chờ một lát, tôi cầm văn kiện này đi nói chuyện với đồng chí Bí thư
thành ủy Đới một lát.
Nói xong, Hoàng Lập Hải liền rời khỏi phòng làm việc, đến văn phòng Đới Giai Minh một lần nữa.
Đới Giai Minh thấy Hoàng Lập Hải đến tìm mình lần nữa thì vô cùng ngạc
nhiên, trong lòng nghĩ thầm Hoàng Lập Hải hôm nay bị sao thế, lại đến
tìm mình lần nữa.
Hoàng Lập Hải ngồi xuống trước mặt Đới Giai Minh, cười nói:
– Bí thư Đới, anh hãy xem văn kiện này đi.
Nói xong, Hoàng Lập Hải đặt văn kiện trước mặt Đới Giai Minh.
Đới Giai Minh sau khi xem cẩn thận xong, lập tức nhíu mày, trầm giọng:
– Chủ tịch Hoàng, phương án quy hoạch này trước đây tôi cũng có nghe nói. Nhưng phương án này hoàn toàn không có tính khả thi. Vốn đầu tư 120 tỷ
hoàn toàn không có khả năng góp.
Hoàng Lập Hải gật đầu cười:
– Anh nói không sai. Tính khả thi của dự án này quả thật không cao, nhưng tôi cho rằng, phương án quy hoạch này rất tốt, chỉ là vấn đề trên
phương diện thực hiện tương đối khó khăn. Nhưng tôi cho rằng, chúng ta
không nên tập trung quá vào phần thực hiện, mà nên thực hiện dự án này
từng bước một, để dự án có thể từng bước tiến tới thành công.
Nghe Hoàng Lập Hải nói vậy, Đới Giai Minh gần như ngạc nhiên hết mức, trong
bụng nghĩ thầm: “Tên Hoàng Lập Hải hôm nay bị sao thế, sao tự dưng lại
nói đỡ cho Liễu Kình Vũ? Tên cáo già này đang định giở trò gì đây?”
Lúc này, Hoàng Lập Hải lại nói tiếp:
– Bí thư Đới, dự án này cần đầu tư lớn, điều phối cũng khó khăn. Thành
phố Nam Hoa chúng ta chắc chắn không thể dồn tâm sức vào nó được. Nhưng
anh cũng biết, đồng chí Liễu Kình Vũ ở huyện Thụy Nguyên của chúng ta là một người vô cùng tài giỏi. Phương án này khi nãy cậu ấy đã giao cho
tôi. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cho rằng nếu đồng chí Liễu Kình Vũ đã kiến
nghị chuyện này, sao chúng ta không cho cậu ấy hỗ trợ về mặt chính sách, để cậu ấy có thể tận dụng thời gian rảnh rỗi xúc tiến dự án này? Nếu
cậu ấy có gặt hái gì, lãnh đạo thành ủy như chúng ta cũng được nở mày nở mặt. Mà nếu có thất bại chúng ta cũng chẳng có tổn thất gì.