Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy,
trong lòng Ngụy Hoành Lâm mừng thầm. Điều y hy vọng nhất là Liễu Kình Vũ ôm đồm nhiều việc, làm hết mọi việc, bức Hoàng Bảo Trụ gây rối. Đến lúc đó, y có thể ngồi nhìn hổ đấu nhau. Mặc dù là lãnh đạo cấp trên truy
cứu, y chỉ gánh vác trách nhiệm thứ yếu. Đến lúc đó, Liễu Kình Vũ rất có thể vì vậy mà uy danh ở huyện Thụy Nguyên sẽ bị giảm sút, thậm chí là
trực tiếp bị giáng chức. Điều này đối với hắn mà nói thì hại nhiều hơn
lợi.
Tuy nhiên, Ngụy Hoành Lâm là một tên cáo già, trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng lại như đổ thêm dầu vào lửa:
– Bí thư Liễu, hành vi của Hoàng Bảo Trụ quả thực là không thích hợp,
nhưng tôi lo vạn nhất ép anh ta quá, mọi chuyện rối lên… Chỉ sợ… Chỉ sợ
sẽ không tốt cho huyện Thụy Nguyên chúng ta.
Liễu Kình Vũ liếc mắt nhìn tên cáo già một cái, thầm nghĩ: “Tên cáo già này, muốn chơi mình một vố sao? Vậy chúng ta thử xem.”
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:
– Nếu không thì Chủ tịch Ngụy anh đưa ra biện pháp đi.
Liễu Kình Vũ phô trương thanh thế, giả bộ muốn đem chuyện này giao phó cho Ngụy Hoành Lâm.
Ngụy Hoành Lâm vừa nghe xong liền hoảng sợ. Nếu thật sự đưa ra biện
pháp, chẳng phải là chui đầu vào rọ. Nghĩ đến đây, Ngụy Hoành Lâm vội
vàng lắc đầu nói:
– Không cần đâu! Tôi cứ làm theo chỉ thị của Bí thư Liễu thôi. Bí thư Liễu, anh còn chỉ thị nào khác không?
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
– Như vậy đi, trong chuyện của Hoàng Bảo Trụ, chúng ta phải xây dựng
một hình tượng phản diện điển hình. Tất cả những công trình vi phạm của
anh ta cần phải dỡ bỏ toàn bộ trong vòng hai ngày mà không có một phân
tiền đền bù nào, hơn nữa còn phải tiến hành phạt tiền anh ta.
Đồng thời lấy danh nghĩa Huyện ủy ra thông báo, gửi chính xác đến tận
tay những người có công trình vi phạm ở ven bờ sông Thụy Nguyên, nói rõ
ràng với họ, cho họ hạn trong ba ngày phải tiến hành di dời tài sản của
mình. Nếu trong thời hạn đó đều đã chuyển đi thì sẽ không tiến hành phạt tiền nữa, coi như đã cho họ một sự ưu đãi, nhưng nếu trong thời hạn đó
mà không chuyển đi, như vậy rất xin lỗi, không chỉ phải cưỡng chế phá dỡ mà còn phải tiến hành phạt tiền giống như Hoàng Bảo Trụ.
Liễu Kình Vũ nói xong, Ngụy Hoành Lâm vội vàng gật đầu, sau đó cáo từ ra về.
Trở về phòng làm việc của mình, Ngụy Hoành Lâm lập tức gọi điện thoại
cho Hoàng Bảo Trụ. Trong điện thoại, Ngụy Hoành Lâm đem hết ý tứ của
Liễu Kình Vũ truyền đạt lại cho Hoàng Bảo Trụ, Hoàng Bảo Trụ nghe xong
liền tức giận, nói:
– Chủ tịch Ngụy, nếu Liễu Kình Vũ muốn làm như vậy thì đừng trách Hoàng Bảo Trụ tôi không trọng nghĩa. Tôi phải dùng cách của tôi để bảo vệ lợi ích chính đáng của mình. Đương nhiên, Chủ tịch Ngụy, đến lúc đó anh
cũng không nên làm khó, cũng đừng để trong lòng. Tôi không nhằm vào anh, mà nhằm vào Liễu Kình Vũ.
Nói xong, Hoàng Bảo Trụ cúp máy, sau đó lập tức gọi điện cho đám bạn của mình, gọi điện thoại sắp xếp mọi chuyện.
Sáng ngày thứ hai, Liễu Kình Vũ vừa vào phòng làm việc không lâu, chưa
ngồi ấm chỗ thì Tống Hiểu Quân đi đến với vẻ mặt lo lắng, giọng nói có
chút lo âu:
– Bí thư Liễu, việc lớn không tốt rồi. Đại sảnh Huyện ủy ta bị Hoàng
Bảo Trụ kéo theo một đám người đến, nói là những người có công trình vi
phạm ở ven sông Thụy Nguyên. Họ tay cầm theo biểu ngữ, miệng hô khẩu
hiệu. Những biểu ngữ đó đều vô cùng khó coi, khó nghe.
Nói xong, Tống Hiểu Quân chỉ tay ra ngoài cửa sổ.
Liễu Kình Vũ đứng dậy, ra trước cửa sổ, mở cửa sổ nhìn ra ngoài, lập tức nhìn thấy đông nghịt hàng trăm người đang tụ tập ở bên ngoài đại sảnh
Huyện ủy. Trên tay họ cầm rất nhiều biểu ngữ:
“Liễu Kình Vũ dã man giải phóng mặt bằng, dân chúng lầm than.”
“Liễu Kình Vũ vì chiến tích, mất đi nhân tính, không đếm xỉa đến nỗi khổ của dân.”
“Liễu Kình Vũ chính là ngụy quân tử.”
“Liễu Kình Vũ chỉ biết ức hiếp dân chúng.”
Các loại khẩu hiệu và biểu ngữ bay rợp trời, trong đám đông còn có người không ngừng dùng loa công suất lớn hô to khẩu hiệu, thậm chí yêu cầu
Liễu Kình Vũ từ chức.
Tống Hiểu Quân chỉ đám người bên ngoài nói:
– Bí thư Liễu, hiện trường còn có một vài phóng viên truyền thông trong thành phố Nam Hoa đang tiến hành quay phim chụp hình, coi bộ muốn đưa
chuyện này ra bên ngoài.
Sau khi xem xong tình hình ở hiện trường, Liễu Kình Vũ khinh thường cười một tiếng, nói:
– Những phóng viên của tỉnh đi rồi sao?
Tống Hiểu Quân nói:
– Vẫn chưa, nhưng họ đang chuẩn bị để sáng nay đi.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
– Anh gọi điện cho Nghiêm Thiên Hoa, nói anh ta đừng đi vội, nói lát
nữa tôi sẽ tiễn anh ta để thể hiện sự biết ơn tổ của anh ta đã vất vả vì cuộc đưa tin này.
Tống Hiểu Quân nhướn mày lên, gương mặt hiện vẻ nghi ngờ. Anh ta biết
rằng, tối qua, Liễu Kình Vũ đã tự bỏ tiền ra mời khách để cảm ơn Nghiêm
Thiên Hoa rồi, còn đích thân mời họ đi uống rượu, tại sao giờ lại phải
thể hiện sự biết ơn nữa.
Tuy nhiên, Tống Hiểu Quân không nói ra những nghi vấn của mình mà lập tức gọi điện thoại.
Đợi sau khi Tống Hiểu Quân gọi điện xác nhận xong, Liễu Kình Vũ mới
thong thả cầm điện thoại lên, gọi điện cho Chủ tịch thành phố Hoàng Lập
Hải, trầm giọng nói:
– Chủ tịch Hoàng, tôi là Liễu Kình Vũ, bây giờ tôi muốn báo cáo với ngài một việc, muốn nghe ý kiến của ngài.
Nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ, trong lòng Hoàng Lập Hải có chút chấn động.
Sau khi Liễu Kình Vũ nhậm chức thì chưa bao giờ chủ động gọi điện báo
cáo bất cứ chuyện gì với mình, đến chuyện truyền hình trực tiếp hôm qua
cũng không hề báo cáo, hôm nay Liễu Kình Vũ lại cố tình nhắc tới báo cáo công việc, tên tiểu tử này có ý đồ gì đây.
Nghĩ đến đây, Hoàng Lập Hải trầm giọng hỏi:
– Có việc gì?
Liễu Kình Vũ nói:
– Chủ tịch Hoàng, chẳng phải hôm qua huyện Thụy Nguyên chúng tôi vừa tổ chức xong truyền hình trực tiếp hiện trường mà. Trên chương trình trực
tiếp, ở hiện trường có giải quyết một số vấn đề, nhưng sáng sớm hôm nay, cũng chính là lúc này, một người tên là Hoàng Bảo Trụ đang kéo theo một đám đông bao vây đại sảnh Huyện ủy huyện chúng tôi, mang theo rất nhiều khẩu hiệu, thậm chí còn yêu cầu tôi từ chức. Theo như tôi thấy, đồng
chí Hoàng Bảo Trụ này rõ ràng là đang khiêu khích Huyện ủy chúng tôi.
Đương nhiên rồi, thân là một quan chức, tôi phải suy nghĩ cho dân chúng. Mặc dù có những lúc, cách làm của họ không đúng, chúng ta cần bao dung
một chút.
Liễu Kình Vũ nói đến đây, Hoàng Lập Hải ở phía bên này liền cau mày.
Nghe thấy tên Hoàng Bảo Trụ, y mới nhớ ra rằng hôm qua đã quên nói
chuyện với cháu trai Hoàng Bảo Trụ của mình, chỉ là không ngờ sáng sớm
hôm nay Hoàng Bảo Trụ đã đi làm loạn rồi. Hơn nữa còn mang người đến đại sảnh Huyện ủy nữa. Nếu như vậy, xem ra tên cháu trai này cũng có vài
phần tính toán. Lúc này, y không vội vàng liên lạc với cháu trai, y muốn xem Liễu Kình Vũ sẽ chuẩn bị giải quyết chuyện này như thế nào rồi mới
tính tiếp.
Hoàng Lập Hải hỏi:
– Huyện Thụy Nguyên các anh chuẩn bị xử lý chuyện này thế nào?
Lúc này, Liễu Kình Vũ nói:
– Chủ tịch thành phố Hoàng, dự định của tôi là tiếp tục lấy Hoàng Bảo
Trụ làm trung tâm, mời phóng viên đài truyền hình tỉnh đến làm trực tiếp một lần nữa. Tôi phải đối thoại với Hoàng Bảo Trụ tại hiện trường, đồng thời tôi cũng chuẩn bị triệu tập tất cả công an, lực lượng cảnh sát vũ
trang trong huyện Thụy Nguyên đến bao vây toàn bộ những người trong đại
sảnh Huyện ủy. Việc làm của họ đã gây rối nghiêm trọng đến an ninh trật
tự của huyện Thụy Nguyên chúng tôi. Huyện Thụy Nguyên chúng tôi tuyệt
đối không thể dễ dàng tha thứ cho việc làm này.
Nghe Liễu Kình Vũ nói xong, Hoàng Lập Hải vô cùng tức giận. Trước mặt
thì tên tiểu tử Liễu Kình Vũ này luôn miệng nói là phải bao dung, rốt
cuộc cái bao dung của hắn là dùng vũ lực bắt người. Đây chẳng phải là
quá mâu thuẫn sao?
Hoàng Lập Hải trầm giọng nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi muốn nhắc nhở anh một chút. Công việc quan trọng hiện nay của chúng ta là duy trì ổn định. Chúng ta phải duy trì
không khí đoàn kết ổn định trong khu vực lúc này, tuyệt đối không thể để dân chúng quay lưng với chúng ta.
Liễu Kình Vũ cười nhạt nói:
– Chủ tịch thành phố Hoàng, điểm này thì ngài cứ yên tâm. Tôi muốn dùng đến lực lượng cảnh sát, lý do rất đơn giản. Những người gây loạn này
căn bản không là dân thường, mà là một nhóm côn đồ do Hoàng Bảo Trụ tụ
tập lại, giả mạo là những người có công trình vi phạm ở ven bờ sông Thụy Nguyên. Họ căn bản là cố tình gây sự. Nếu không xử lý nghiêm khắc sẽ
như giết gà dọa khỉ. Hơn nữa, tôi tổ chức truyền hình trực tiếp lần nữa
là để thể hiện sự quang minh lỗi lạc của huyện Thụy Nguyên chúng ta.
Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, sự dồn nén trong lòng Hoàng Lập Hải càng lớn lên.
Truyền hình trực tiếp ngày hôm qua, y đã bị Bí thư Thành ủy Đới Giai
Minh và lãnh đạo Lý Vạn Quân phê bình một phen, thậm chí lãnh đạo trong
tỉnh đều đã có ý kiến về y. Nếu lần này lại truyền hình trực tiếp nữa,
mà lại là cháu trai mình làm loạn, đến lúc đó mặt mũi y không biết phải
giấu đi đâu.
Sau một lúc cân nhắc, Hoàng Lập Hải trầm giọng nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, không nên vội vàng kết luận, cứ bình tĩnh, kết nối với đối phương một chút đã. Tôi sẽ tích cực dùng mọi con đường giúp anh kết nối với họ, xem xem có thể nhanh chóng hòa giải chuyện này hay
không, không thể động một cái là lại làm phiền đến phóng viên của tỉnh.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Thực ra cũng không thể coi là làm phiền. Hiện giờ họ vẫn đang ở trong nhà khách của Huyện ủy, vẫn chưa rời đi.
Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, trong lòng Hoàng Lập Hải khẽ động, ý thức
được rằng tên Liễu Kình Vũ này ắt hẳn đã tính trước rồi. Y trầm giọng
nói:
– Như vậy đi, 30 phút nữa anh báo cáo tình hình lại cho tôi, trước lúc đó, không được hành động thiếu suy nghĩ.
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Lập Hải lập tức lấy di động bấm số của cháu trai Hoàng Bảo Trụ.
Hoàng Bảo Trụ đang cầm đầu cuộc gây rối ở đại sảnh Huyện ủy, nghe thấy
điện thoại đổ chuông, cầm lên xem, là điện thoại của chú, liền tìm một
chỗ yên tĩnh nghe điện thoại:
– Chú, cháu là Bảo Trụ đây.
Hoàng Lập Hải lập tức lớn tiếng mắng:
– Hoàng Bảo Trụ! Mày đúng là đồ ngốc! Ai bảo mày gây rối thế hả? Mày có biết mày làm như vậy không chỉ là làm chuyện vô bổ, mà ngược lại còn
càng để lộ nhược điểm với Liễu Kình Vũ không? Có phải mày muốn tao bị
mày hại đến mức mất quan mất chức không hả? Mày nghe cho rõ đây. Lập tức dẫn người về ngay, ngoan ngoãn chấm dứt chuyện này theo yêu cầu của
huyện Thụy Nguyên, sau đó rời khỏi huyện Thụy Nguyên, đi càng xa càng
tốt.