Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 185: Chương 185: Gây khó dễ!




Nghe Từ Kiến Hoa hỏi, Hàn Minh Cường cố ý tỏ vẻ bất đắc dĩ, cười khổ nói:

- Có thể là Trưởng phòng Liễu khá bận đó.

Hàn Minh Cường cố tình chơi xấu, nói xong, không chỉ có đám người Mã Hoành Vĩ, Hạ Quang Minh nổi giận, mà ngay cả Hạ Chính Đức cũng tức giận.

Lúc này, Mã Hoành Vĩ thản nhiên cười, tỏ vẻ vô cùng rộng lượng nói:

- Ừ, vậy à, nếu Trưởng phòng Liễu bận như vậy, vậy chúng ta phải đến văn phòng của Trưởng phòng Liễu thăm cậu ta một chút mới được. Dù sao cậu ta cũng là vì công tác, chỉ cần cậu ta có thể làm tốt công tác của Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm. Cho dù trong mắt không có lãnh đạo chúng tôi cũng không sao, đồng chí Liễu Kình Vũ không phải thường nói, cậu ta muốn toàn tâm toàn ý vì dân chúng làm việc. Về phần tiếp đãi và nghênh đón lãnh đạo chúng tôi, có thể cậu ta không để ở trong lòng. Những cán bộ giống như đồng chí Liễu Kình Vũ có thể toàn tâm toàn ý làm việc, đặt dân chúng lên hàng đầu, lãnh đạo chúng tôi càng phải ủng hộ hết mình, chúng tôi hẳn là nên kêu gọi cán bộ toàn thành phố học tập cậu ấy. Đi thôi, tôi cũng muốn nhìn xem, Trưởng phòng Liễu của chúng ta đang bận làm gì. Lần này xuống thị sát, chủ yếu là tôi muốn xem tác phong công tác của cán bộ cơ sở như thế nào, tinh thần như thế nào, trong công việc mọi người có vấn đề gì hay không. Nếu đồng chí Liễu Kình Vũ làm tốt, chúng ta có thể lấy đồng chí Liễu Kình Vũ làm một tấm gương điển hình để tuyên truyền.

Mã Hoành Vĩ nói nghe rất rộng lượng, người bình thường nghe thấy cũng cảm thấy vị lãnh đạo này cũng khá là nhã nhặn, khá là đĩnh đạc. Nhưng trong quan trường nghe lãnh đạo nói chuyện, hiểu được suy nghĩ thực sự trong câu nói của lãnh đạo đích thực không dễ dàng. Không phải người trong thể chế nhiều khi rất khó thực sự nắm chắc được ý tứ câu nói của lãnh đạo. Tựa như hiện giờ, tuy rằng Mã Hoành Vĩ nói những lời tốt đẹp như vậy, từng câu từng chữ đều thể hiện ra vị Phó Chủ tịch thành phố này rất khoan hồng độ lượng. Thậm chí còn rất tán thưởng Liễu Kình Vũ, nhưng nếu biết những ân oán đã từng phát sinh giữa Mã Hoành Vĩ và Liễu Kình Vũ thì tất cả mọi người sẽ đều cảm thấy lạnh run trong lòng.

Bởi vì có lúc, lời nói và ý nghĩ của lãnh đạo thực sự hoàn toàn tương phản.

Lúc này, mấy người Hạ Chính Đức, Hạ Quang Minh có thể từ trong lời của Mã Hoành Vĩ lời cảm nhận được sự tức giận mãnh liệt trong lòng Mã Hoành Vĩ. Nhưng, lời của Mã Hoành Vĩ lại làm cho mọi người tìm không ra bất kỳ sơ hở nào cả, nhất là câu nói coi Liễu Kình Vũ là tấm gương điển hình để tuyên truyền. Những lời này càng đáng chú ý, bởi vì điển hình có hai loại, một loại là điển hình theo hướng tích cực, một loại là điển hình theo tiêu cực, mà theo như quan hệ giữa Liễu Kình Vũ và Mã Hoành Vĩ, Liễu Kình Vũ có thể được trở thành điển hình tích cực để tuyên truyền sao? Đương nhiên là không có khả năng này. Cho nên, ý của Mã Hoành Vĩ rất rõ ràng, đây là chuẩn bị cho Liễu Kình Vũ thành điển hình tiêu cực để tuyên truyền. Những lời nói nhìn như biểu dương này lại ẩn chứa bên trong đầy sát khí, đầy nguy hiểm.

Giờ phút này, Long Tường vẫn đứng trước cửa sổ phòng làm việc của mình quan sát tình hình bên ngoài cửa lớn, khi thấy mấy người Mã Hoành Vĩ đang bắt tay mọi người, trong lòng liền kinh hãi. Anh ta lập tức nhấc điện thoại bàn báo cáo với Liễu Kình Vũ:

- Trưởng phòng, lãnh đạo chủ chốt của lần thị sát này là Phó Chủ tịch thành phố Mã Hoành Vĩ, Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức và Chủ tịch huyện Hạ Quang Minh, Phó chủ tịch huyện Từ Kiến hoa. Ngài xem chúng ta có phải ra ngoài nghênh đón hay không?

Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:

- Không đi, nếu bọn họ đã tới cửa rồi, vậy chúng ta xuống sẽ có vẻ có chút không nể mặt bọn họ rồi. Chúng ta cứ giả vờ không biết là được, tôi muốn xem, lần thị sát này rốt cuộc là ai định ngáng chân tôi. Long Tường à, anh nghĩ thử xem, hôm nay là ngày đi làm đầu tiên sau Tết âm lịch, có lãnh đạo nào lại muốn xuống thị sát vào lúc này chứ. Chuyện này không phải có chút kỳ lạ hay sao, chẳng lẽ Mã Hoành Vĩ thân là Phó Chủ tịch thành phố không cần tham gia Hội nghị Ủy ban nhân dân thành phố, chẳng lẽ Hội nghị Ủy ban nhân dân thành phố sẽ giống như Hội nghị của Phòng Quản lý đô thị huyện chúng ta diễn ra trong vòng nửa giờ là xong sao. Hơn nữa thành phố Thương Sơn cách huyện Cảnh Lâm hơn hai giờ lái xe, hiện tại bọn họ đã đến, vậy bọn họ khởi hành từ lúc nào. Đây hết thảy đều cho thấy, hôm nay Mã Hoành Vĩ đến thị sát tuyệt đối là có chuẩn bị, vì có chuyện cần làm mà đến, mục tiêu của ông ta không hề nghi ngờ chính là Liễu Kình Vũ tôi. Hiện tại kẻ địch đã đến giáp mặt, chúng ta đâu cần đưa mặt ra cho bọn họ đánh chứ. Ngược lại, lần này, tôi muốn đánh cho bọn họ một trận tơi bời mới được.

Nghe Liễu Kình Vũ phân tích, Long Tường liền bừng tỉnh ngộ, anh ta dùng sức gật gật đầu nói:

- Trưởng phòng, vẫn là ngài nhìn xa, nghe ngài nói như vậy, xem ra cái gọi là thị sát ngày hôm nay căn bản là Hồng Môn Yến. Đây căn bản là một cái bẫy đặc biệt nhằm vào ngài, hơn nữa tham dự ván cờ này tuyệt đối không chỉ có mình Hàn Minh Cường, mà cả Mã Hoành Vĩ thậm chí cả đám người Hạ Quang Minh, Từ Kiến Hoa cũng có thể tham dự vào ván cờ này. Những người này thật sự quá âm hiểm.

Liễu Kình Vũ cười gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, Long Tường, anh rất thông minh, có thể suy một ra ba. Hơn nữa căn cứ vào phân tích của tôi, rất có thể bọn họ còn có chiêu bài phía sau. Bằng không, với thân phận đường đường là Phó Chủ tịch thành phố của Mã Hoành Vĩ, sao có thể đến thị sát vào một thời điểm đặc biệt như hôm nay. Xem ra, lần này cái bẫy mà bọn họ bày ra hẳn là không nhỏ. Chỉ là tôi thật sự rất ngạc nhiên, bọn họ rốt cuộc bố trí cái bẫy gì đây, thật không ngờ lại náo động lớn đến như vậy, ngay cả Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức và Chủ tịch huyện Hạ Quang Minh cũng mời tới. Theo lý nên bố trí một Phó chủ tịch thường trực huyện đi cùng với Phó Chủ tịch thành phố như Mã Hoành Vĩ xuống thị sát mới đúng.

Liễu Kình Vũ nói tới đây, ý chí chiến đấu trên mặt càng ngày càng đậm, nắm chặt tay nói:

- Được rồi, Long Tường, cứ như vậy đi, chúng ta xem xem, lần này Hàn Minh Cường định chơi trò gì nào.

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ liền cúi đầu tiếp tục làm việc, giống như căn bản không hề biết có lãnh đạo xuống thị sát.

Lúc này, sau khi nói vài câu xã giao, Phó Chủ tịch thành phố Mã Hoành Vĩ đã cùng mấy người Hạ Chính Đức, Hạ Quang Minh đi lên lầu, sau khi lên lầu, Hạ Chính Đức cười nói:

- Phó chủ tịch thành phố, chi bằng chúng ta đến phòng họp nghỉ ngơi một chút trước, sau đó thông báo cho Liễu Kình Vũ bảo bọn họ tới báo cáo công tác cho ngài.

Lúc này, Hạ Chính Đức vẫn đang nghĩ cách đỡ đòn cho Liễu Kình Vũ.

Nhưng, Mã Hoành Vĩ liền khoát tay nói:

- Không cần không cần, đồng chí Liễu Kình Vũ là một cán bộ tốt, chân chính vì dân chúng làm việc, sao có thể để cậu ấy đến chỗ chúng ta báo cáo công tác chứ. Chúng ta hẳn nên tới xem đồng chí Liễu Kình Vũ, hẳn nên tới phòng làm việc nghe Liễu Kình Vũ báo cáo công việc. Tuy rằng chúng ta là lãnh đạo, nhưng lãnh đạo cũng phải biết thông cảm cho cấp dưới mới được. Đi, chúng ta đến phòng làm việc của Liễu Kình Vũ xem trước. Đồng chí Hàn Minh Cường, cậu dẫn đường đi.

Hàn Minh Cường vội vàng gật gật đầu, bước nhanh đi trước mở đường, thẳng tiến đến phòng làm việc của Liễu Kình Vũ.

Đi đến trước cửa phòng làm việc của Liễu Kình Vũ, Hàn Minh Cường vốn có thể trực tiếp đẩy cửa đi vào, dù sao bên ngoài còn có nhiều lãnh đạo lớn như vậy, nhưng y lại cố ý nhẹ nhàng gõ cửa phòng, đợi một hồi. Sau khi nghe thấy bên trong truyền ra tiếng Liễu Kình Vũ nói "Vào đi" mới đẩy cửa phòng ra, nghiêng người đứng ở một bên, mời đám người Mã Hoành Vĩ đi vào trước.

Lúc này, nhìn thấy bộ dạng diễn xuất của Hàn Minh Cường, sắc mặt mấy người Mã Hoành Vĩ, Hạ Quang Minh đều trầm xuống. Sắc mặt Hạ Chính Đức thì càng âm trầm hơn, theo Hạ Chính Đức, thủ đoạn của Hàn Minh Cường tất nhiên rất đáng xấu hổ, nhưng Liễu Kình Vũ này cũng quá kiêu ngạo rồi, lãnh đạo thành phố và lãnh đạo huyện cũng đã tới cửa phòng làm việc rồi, không ngờ hắn cũng không ra đón tiếp.

Lúc này, Mã Hoành Vĩ, Hạ Chính Đức, Hạ Quang Minh mới lần lượt tiến vào phòng làm việc của Liễu Kình Vũ.

Lúc này, Liễu Kình Vũ nghe thấy tiếng bước chân mới làm bộ ngẩng đầu lên nhìn. Sau đó trên mặt cố ý lộ ra vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, vội vàng đứng dậy đi về phía mọi người, vừa đi vừa nói;

- Trời ơi, Bí thư Hạ, Chủ tịch huyện Hạ, các ngài tới sao, các ngài cùng nhau đến Phòng Quản lý đô thị chúng tôi đông như vậy, tôi chưa kịp ra nghênh đón, xin thứ tội. Bí thư Hạ, Chủ tịch huyện Hạ, các ngài đến đây thị sát sao không thông báo trước một tiếng, để tôi cho người ra nghênh đón.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ làm bộ như lần đầu tiên gặp Mã Hoành Vĩ nói:

- Hai vị lãnh đạo, vị lãnh đạo này là..

Khi Liễu Kình Vũ nói xong, sắc mặt Mã Hoành Vĩ, Hạ Chính Đức, Hạ Quang Minh đều là thay đổi.

Mã Hoành Vĩ không ngờ Liễu Kình Vũ lại không ân cần thăm hỏi ông ta trước, Hạ Chính Đức cũng không ngờ Liễu Kình Vũ không biết bọn họ xuống thị sát, còn Hạ Quang Minh không ngờ Liễu Kình Vũ đã biết giả vờ không biết, ông ta càng không ngờ Liễu Kình Vũ giả vờ không biết không thấy vị Phó Chủ tịch thành phố Mã Hoành Vĩ, mãi đến cuối cùng mới hỏi một câu.

Sắc mặt của Mã Hoành Vĩ tất nhiên hết sức khó coi.

Lúc này, Hạ Quang Minh có chút tức giận, ông ta lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ nói:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ, vị này chính là Phó Chủ tịch thành phố chủ quản việc xây dựng đô thị thành phố Thương Sơn chúng ta Mã Hoành Vĩ. Trưởng phòng như anh cũng thật lớn đó, những đồng chí khác đều đi xuống nghênh đón, vậy mà một Trưởng phòng như anh lại ngồi trong phòng làm việc nghênh ngang chờ lãnh đạo chúng tôi đến gặp anh. Xem ra cấp bậc của anh còn cao hơn chúng tôi nhỉ.

Trong lúc nói chuyện, Hạ Quang Minh đầy châm chọc và chế nhạo, lại trực tiếp ám chỉ Liễu Kình Vũ căn bản là đang đùa giỡn cấp trên, đang nói xạo.

Sau khi Hạ Quang Minh nói xong, Phó chủ tịch huyện Từ Kiến Hoa khuôn mặt âm trầm nói:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ, trước khi chúng tôi xuống thị sát, Phòng xử lý của huyện hẳn là đã gửi thông báo cho Phòng Quản lý đô thị của các anh rồi, anh sao có thể không biết được chứ. Vì sao những thành viên tổ Đảng khác đều biết, mà sao có mình Trưởng phòng anh không biết. Vì sao những đồng chí khác đều xuống nghênh đón vì sao anh không xuống. Không phải anh đang muốn đùa giỡn lãnh đạo sao. Anh có bản lãnh lắm, ngay cả lãnh đạo thành phố và lãnh đạo huyện cũng không coi ra gì.

Từ Kiến Hoa chụp cho Liễu Kình Vũ mấy cái mũ.

Lúc này, Hạ Chính Đức vẫn trầm mặc không nói, ông ta muốn xem xem Liễu Kình Vũ rốt cuộc sẽ giải thích như thế nào. Bởi vì ông ta biết rõ, nếu Liễu Kình Vũ không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, chỉ e mình cũng rất khó bao che được cho hắn. Dù sao nếu Liễu Kình Vũ thật sự là vô duyên vô cớ đùa giỡn lãnh đạo, trong quan trường đây là một hành động vô cùng không lý trí, gần như một hành vi tự sát trong chính trị, bất kỳ lãnh đạo nào cũng muốn chèn ép. Dù sao, quan trường là một nơi vô cùng chú ý cấp bậc và lễ nghi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.