Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 608: Chương 608: Giáp Mặt Bắt Người




Chu Minh Cường đã đoán đúng, Liễu Kình Vũ thật sự là sẽ làm một chuyện đại sự, hơn nữa còn là chuyện kinh thiên động địa.

Khoảng 10h sáng, đám người chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải, chủ tịch huyện Thụy Nguyên Ngụy Hoành Lâm cùng với Trang Hải Đông tiến hành điều tra nghiên cứu thôn Thất Lý Hà. Mọi người dưới sự dẫn đường của bí thư chi bộ thôn Thất Lý Hà – Ngô Hoài Nhân cũng như những người thân tín của y đang tiến hành điều tra nghiên cứu vấn đề đất đai. Bọn họ đang giảng giải về phương án quy hoạch đất đai trong tương lại đoạn từ bên ngoài tới đây. Điều này cho thấy rõ sự nhìn xa trông rộng của những cán bộ thôn này.

Với trình độ của Trang Hải Đông, sao có thể không nhận ra đám người Ngô Hoài Nhân đang nói râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhưng ông ta không quan tâm. Dù sao thì gia đình Ngô gia đối với ông ta cũng có ơn nghĩa. Ông ta luôn nhắm một mắt, mở một mắt cho qua, không khích lệ, cũng chẳng phê bình. Hôm nay, ông ta dẫn Hoàng Lập Hải đi cũng chỉ để chứng tỏ một điều rằng ông ta và gia đình Ngô gia vẫn có ân tình. Trang Hải Đông ông ta cũng không phải là một người vong ơn.

Có động thái này, ông ta tin tưởng những ngày tháng sau này của cha con Ngô gia sẽ dễ chịu hơn một chút, hơn nữa thêm việc bị bắt giáo huấn luần trước, bọn họ có lẽ đã rút được kinh nghiệm.

Thế mà, đúng lúc này, Hoàng Lập Hải hỏi nhỏ Ngụy Hoành Lâm:

– Tôi nói này đồng chí Ngụy Hoành Lâm, bí thư huyện ủy của các anh, Liễu Lình Vũ đâu rồi? Đồng chí rốt cuộc có thông báo cho cậu ta qua đây không? Trưởng ban Trang đến điều tra nghiên cứu, sự việc quan trọng như vậy mà cậu ta lại dám đến muộn. Thật là quá đáng, trong mắt cậu ta còn có lãnh đạo không? Cậu ta rốt cuộc đang bận chuyện gì?

Mặc dù Hoàng Lập Hải đã cố ý hạ thấp giọng song lại không phải là quá nhỏ, đủ để Trang Hải Đông nghe thấy.

Ngày hôm nay y muốn chơi trò mượn dao giết người.

Ngụy Hoành Lâm hiểu ý lãnh đạo, lập tức cũng nói nhỏ:

– Chủ tịch Hoàng, tôi sớm đã gọi điện cho bí thư Liễu để thông báo. Cậu ta nói cậu ta cũng đang trên đường tới thôn Thất Lý Hà. Cậu ta nói có việc cần phải qua đó giải quyết nhưng cụ thể là việc gì thì tôi cũng chưa rõ.

Cuộc đối thoại giữa Ngụy Hoành Lâm và Hoàng Lập Hải, Trang Hải Đông đương nghiên nghe thấy rõ và đương nhiên là hiểu ý của hai người.

Mà cho dù hai người không nói, ông ta cũng đã để ý tới việc này, hơn nữa khi ông ta thông báo cho thư ký, ông ta còn đặc biệt dặn dò thư ký riêng Vương Liên Kỳ, nhắc Vương Liên Kỳ nhất định phải bảo Liễu Kình Vũ bắt buộc phải đi cùng.

Song, điều làm ông ta không hài lòng là từ lúc bắt đầu tới giờ ông ta chưa nhìn thấy Liễu Kình Vũ đâu. Mục đích chủ yếu mà ông ta gọi Liễu Kình Vũ tới đây là vì muốn cho Liễu Kình Vũ biết ông ta và gia đình Ngô gia có quen biết nhau. Liễu Kình Vũ nếu có thể, hãy chiếu cố trong khả năng tốt nhất có thể.

Song, điều ông ta không ngờ là Liễu Kình Vũ lại không tới. Điều này khác nào là không nể mặt ông ta, chẳng qua là vị trí của Trang Đông Hải đủ cao, lòng dạ cũng rộng rãi, cũng không có mặt đối mặt so đo tính toán chuyện này. Nhưng chuyện này đã tạo nên một khối u trong lòng ông ta.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.

Hoàng Lập Hải vừa nghĩ tới Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ liền tới.

Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ không tới một mình, đồng hành cùng hắn còn có trưởng đồn cảnh sát thị trấn Ngô Đông – Nguyễn Hồng Ba và tám vị nhân viên cảnh sát của thị trấn Ngô Đông trên ba chiếc xe cảnh sát được gắn còi chạy tới đây.

Vốn dĩ, theo như lộ trình thông thường, khi Trang Hải Đông muốn đi thị sát, chắc chắn là phải do Trưởng phòng công an huyện phụ trách sắp xếp lực lượng bảo vệ. Song, lần này Trang Hải Đông tới thôn Thất Lý Hà là mang tính cá nhân, cho nên chỉ sắp xếp một số ít người. Ngoại trừ ở Tỉnh, cục công an thành phố phái đi một vài nhân viên bảo vệ đi theo và một vài ủy viên thường vụ huyện thì không có kinh động tới lực lượng công an huyện Thụy Nguyên.

Vì vậy, khi Liễu Kình Vũ mang theo vài người nữa tới đây cũng không có gặp nhiều rào cản.

Sau khi dừng xe, đám người Liễu Kình Vũ lập tức đi về phía Hoàng Lập Hải.

Liễu Kình Vũ có biết Hoàng Lập Hải từ trước, nên sau khi tới hiện trường, hắn bước tới chào hỏi Hoàng Lập Hải trước.

Hoàng Lập Hải lúc này mới giới thiệu với Liễu Kình Vũ:

– Đồng chí Liễu Kình Vũ, vị này là lãnh đạo tỉnh ủy của chúng ta – Trưởng ban Trang.

Liễu Kình Vũ vội vàng đưa tay ra với thái độ vô cùng cung kính nói:

– Xin chào Trưởng ban Trang, tôi là Bí thư huyện ủy Thụy Nguyên, hoan nghênh Trưởng ban Trang tới thị sát huyện Thụy Nguyên chúng tôi. Nếu có chỗ không hài lòng mong Trưởng ban tha lỗi.

Sau khi Liễu Kình Vũ nói xong những lời này, Trang Hải Đông chỉ cười nhạt nói:

– Đồng chí Liễu Kình Vũ thật là tuổi trẻ tài cao. Đây là lần đầu tôi gặp một người Bí thư huyện ủy trẻ tuổi như đồng chí.

Liễu Kình Vũ cười cười, cũng không tiếp lời.

Lúc này, sắc mặt không hài lòng, Hoàng Lập Hải nhìn Liễu Kình Vũ nói:

– Đồng chí Liễu Kình Vũ, đồng chí làm gì mà giờ mới chạy tới? Bên hành chính thành phố chẳng phải đã sớm thông báo việc thị sát của Trưởng ban Trang cho đồng chí và đồng chí Ngụy Hoành Lâm rồi sao?

Liễu Kình Vũ cười, nói:

– Chủ tịch Hoàng, khi phía thành phố thông báo cho tôi và đồng chí Ngụy Hoành Lâm, tôi không được biết, bên phía huyện ủy của chúng tôi cũng không tiếp nhận được bất cứ thông báo nào. Tôi mới nhận được thông tin Trưởng ban Trang tới thị sát từ phía đồng chí Ngụy Hoành Lâm cách đây không lâu.

Hoàng Lập Hải nhíu mày, ông ta không ngờ Liễu Kình Vũ lại dám chống đối mình trước mặt Trang Hải Đông. Tuy nhiên ông ta cũng là một người hiểu chuyện, ý thức được rằng trong trường hợp này không thể tranh cãi với Liễu Kình Vũ. Nếu tranh cãi thì sẽ làm cho Trang Hải Đông có ấn tượng không tốt về mình. Nhưng ông ta cũng biết Trang Hải đông khẳng định là có điều không hài lòng về Liễu Kình Vũ, nên lạnh lùng nói:

– Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi muốn hỏi đồng chí. Đồng chí vừa nãy rốt cuộc là bận chuyện gì, nếu như đã nhận được thông báo của đồng chí Ngụy Hoành Lâm, tại sao lại không nhanh chóng tới đây?

Liễu Kình Vũ, cười nói:

– Trưởng ban Trang, chủ tịch Hoàng, chính xác là tôi có tới muộn một chút, nhưng hôm nay tôi tới đây cũng là có chuyện quan trọng cần xử lý. Hai vị lãnh đạo, các đồng chí cứ làm việc của mình trước, sau khi tôi xử lý xong việc của mình, tôi sẽ đích thân nhận tội với hai đồng chí.

Nói xong, Liễu Kình Vũ liền vẫy tay về phía Nguyễn Hồng Ba:

– Nguyễn Hồng Ba, đem bắt toàn bộ người tình nghi phạm tội lại.

Khi nhìn thấy Hoàng Lập Hải, Ngụy Hoành Lâm và Trang Hải Đông, Nguyễn Hồng Ba run lẩy bẩy, nhưng sau khi nghe thấy chỉ thị của Liễu Kình Vũ, tinh thần được kéo lên, mím môi nói với nhóm thủ hạ:

– Tất cả mọi người hành động, bắt toàn bộ cha con Ngô gia. Bọn họ là kẻ tình nghi xui khiến người tự tiện xông vào nhà dân gây chuyện, tham ô nhận hối lộ và phạm nhiều tội nghiêm trọng khác, sự thật đã rõ ràng, lập tức bắt lại toàn bộ.

Theo lệnh của Nguyễn Hồng Ba, các đồng chí cảnh sát dưới quyền ông ta lập tức hành động, tiến lên phía trước, còng tay Ngô Đăng Sinh, Ngô Hoài Nhân, Ngô Hoài Thủy ngay trước mặt của Trang Hải Đông, Hoàng Lập Hải và Ngụy Hoành Lâm.

Lần này, không chỉ có Ngụy Hoành Lâm bất ngờ mà Hoàng Lập Hải và Trang Hải Đông cũng mở to mắt nhìn về phía Liễu Kình Vũ.

Không ai ngờ, Liễu Kình Vũ lại dám hạ lệnh bắt người trước mặt Trang Hải Đông, hơn nữa ở hiện trường còn có rất nhiều người như vậy.

Lúc này đây, lửa giận trong lòng Trang Hải Đông từng đợt từng đợt dâng trào.

Liễu Kình Vũ, đây là ý gì, trước mặt nhiều người như vậy lại tát vào mặt mình?

Liễu Kình Vũ hắn dựa vào cái gì để bắt người? Tại sao hắn dám bắt người? Lẽ nào hắn đã nhận ra dụng ý thực sự của mình tới thị sát thôn Thất Lý Hà lần này?

Trong lòng giận dữ, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh, đôi mắt càng thêm vài phần lạnh lùng.

Trang Hải Đông đương nhiên sẽ không nổi giận với Liễu Kình Vũ, mà lạnh lùng quay sang nói với Hoàng Lập Hải:

– Đồng chí Hoàng Lập Hải, như này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Lúc này, Hoàng Lập Hải cũng chưa hiểu chuyện gì. Theo như ông ta thấy, tên tiểu tử Liễu Kình Vũ thật sự là điên rồi, quá ngông cuồng rồi. Đây thực sự là tự mình tìm tới cái chết mà, người ta đường đường là một vị lãnh đạo tỉnh ủy, anh chỉ một bí thư huyện ủy nhỏ nhoi lại dám bắt ân nhân của ông ta ngay trước mặt ông ta. Đây không phải là làm mất mặt Trang Hải Đông ư? Lãnh đạo có thể không ghen ghét anh sao?

Trong lòng Hoàng Lập Hải tuy âm thầm mắng mỏ Liễu Kình Vũ nhưng lại rất vui mừng. Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, mày hoàn toàn tự tìm tới cái chết mà, lần này tiểu tử mày chết chắc rồi.

Mặc dù trong lòng Hoàng Lập Hải hân hoan vui sướng, nhưng lại thể hiện sự nghiêm túc trên nét mặt, giận dữ nói:

– Liễu Kình Vũ, cậu rốt cuộc định làm cái gì? Ai cho cậu bắt người? Ai cho cậu cái quyền bắt người?

Liễu Kình Vũ giả bộ buồn bực trả lời Hoàng Lập Hải:

– Chủ tịch Hoàng, đồng chí quên rồi sao? Tôi là bí thư huyện Thụy Nguyên. Nay có người khả nghi vi phạm pháp luật nghiêm trọng trên đất Thụy Nguyên. Lẽ nào tôi không thể hạ lệnh bắt người ư?

Sắc mặt âm u, Hoàng Lập Hải nói:

– Bắt người? Thủ tục trong tay đồng chí hết sao? Đồng chí có lệnh bắt giữ không?

Liễu Kình Vũ gật đầu nói:

– Đương nhiên là có. Tôi tới đây lần này có cả đồng chí Bí thư Đảng ủy công an huyện Chu Minh Cường đi cùng. Anh ta sẽ trực tiếp ký lệnh bắt giam ngay tại đây.

Hoàng Lập Hải sửng sốt, liếc nhìn Chu Minh Cường đứng bên cạnh, lúc này ông ta mới sực tỉnh. Song ngay lập tức cũng phản ứng lại, lạnh lùng nói:

– Liễu Kình Vũ, đồng chí dựa vào cái gì mà bắt bọn người Ngô Đăng Sinh?

Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:

– Chủ tịch Hoàng, Tôi nghĩ việc này đồng chí nên hỏi bọn họ mới đúng. Buổi tối hôm qua, bọn họ đêm hôm khuya khoắt, trên loa phóng thanh nói bọn họ lại quay lại. Theo sau là rất nhiều người dân địa phương bị bọn ác nhân xông vào nhà đánh. Một số người liên quan đã bị đồn cảnh sát Ngô Đông bắt giữ rồi. Tất cả bọn họ đều khai nhận là đã nhận tiền của cha con Ngô Đăng Sinh, Ngô Hoài Nhân mới hành động. Ngoài ra, đám người Ngô Đăng Sinh, Ngô Hoài Nhân, Ngô Hoài Thủy là những kẻ bị tình nghi tham ô nghiêm trọng, vi phạm kỷ luật, cũng đang trong quá trình điều tra thẩm vấn. Vốn dĩ là không có đạo luật nào cho phép bọn họ ung dung tự tại bên ngoài như vậy. Tình trạng của bọn họ bây giờ không khác gì những kẻ vượt ngục. Chủ tịch Hoàng, đồng chí nói đi, kẻ tình nghi phạm tội như vậy, tôi dựa vào cái gì mà lại không bắt bọn họ?

Liễu Kình Vũ nói xong, sắc mặt Hoàng Lập Hải tối sầm:

– Liễu Kình Vũ, theo những gì tôi được biết, Ngô Đăng Sinh, Ngô Hoài Nhân sở dĩ được phóng thích là do bọn họ bị oan, là kết quả sau khi điều tra của bên huyện và bên thành phố chứng minh bọn họ vô tội mới tiến hành phóng thích.

Nghe Hoàng Lập Hải nói như vậy, Liễu Kình Vũ đột nhiên mỉm cười. Hắn đợi câu này rất lâu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.