Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 180: Chương 180: Hoa khôi tuyệt sắc hiếm thấy!




Nhìn thấy ánh mắt đầy sức tưởng tượng và hứng thú của mẹ, Liễu Kình Vũ vội vàng khoát tay nói:

- Không có không có, Liễu Kình Vũ con cũng không phải loại người tùy tiện như vậy. Muốn làm vợ của Liễu Kình Vũ con, không chỉ phải xem nhân phẩm, còn phải xem duyên phận thế nào nữa.

Liễu Kình Vũ vừa nói vậy, Liễu Mị Yên lại ngây ngẩn cả người, nói:

- Kình Vũ à, theo mẹ được biết, con gái của Tào gia kia, còn cả tiểu mỹ nữ của chú Hàn con, đối với con cũng có chút hứng thú. Các cô ấy đều là những tuyệt sắc giai nhân, chẳng lẽ không có chút cảm giác gì với bọn họ sao.

Liễu Kình Vũ phát hiện khi mẹ nói những lời này, ngọn lửa Bát Quái trong mắt Bát Quái cũng sắp bùng nổ rồi, vội vàng khoát tay nói:

- Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy, con chỉ coi bọn họ là em gái của mình, thường ở cùng nhau, đã sớm quen thuộc. Hơn nữa, thỏ không ăn cỏ gần hang, Liễu Kình Vũ con sao có thể tùy tiện ăn cỏ cạnh hang chứ.

"Xì", nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, cùng bộ dạng nóng lòng làm sáng tỏ của hắn khi nói chuyện, Liễu Mị Yên không nhịn được cười lên. Hiện giờ bà xem như đã nhìn ra, xem ra mình thực sự phải nhúng tay vào chuyện hôn nhân đại sự của thằng nhóc này mới được. Thằng nhóc này cũng đã 22 tuổi, thậm chí ngay cả một người bạn gái cũng chưa dẫn vào nhà, mà con của mình bộ dạng đẹp trai như vậy, muốn văn có văn, sinh viên đại học Thanh Hoa, hai bằng học vị, muốn võ có võ, Đại đội trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Đại đội đặc nhiệm Nanh Sói, chiến công hiển hách, mỹ nữ bên người vô số kể, nhưng hắn lại không vừa mắt một ai, chuyện này phải làm như thế nào cho phải đây.

Cho nên, khi Liễu Kình Vũ thừa dịp Liễu Mị Yên ngây người liền nhanh chân chuồn về phòng. Liễu Mị Yên cũng bắt đầu suy nghĩ, vốn trước kia bà chưa từng nghĩ phải giúp Liễu Kình Vũ tìm đối tượng dể hắn đi xem mắt. Nhưng lúc này, bà thực sự đang tính toán xem phải làm thế nào. Đáng thương cho Liễu Kình Vũ không ngờ được, mẹ hắn đã bắt đầu vì hắn mà tính kế. Mà hành trình đào hoa của hắn cũng từ đây chính thức khai màn.

Bóng đêm từ từ buông xuống, Liễu Kình Vũ dưới sự giám sát của mẹ, thay một bộ Âu phục màu đen, áp len màu trắng giữ ấm, anh tuấn tự nhiên, phóng khoáng bắt một chiếc xe taxi tới nhà hàng đồ tây Tước sĩ gặp mặt cô gái kia.

Vốn Liễu Kình Vũ tính lái chiếc Bugatti Veyron hắn thích nhất kia đi. Tuy nhiên nhớ tới những gì mẹ nói về gia cảnh của gia đình cô bạn học kia. Cuối cùng Liễu Kình Vũ lựa chọn bắt xe taxi. Lần xem mắt này, cha mẹ hai bên đều không tham dự, chỉ nói cho hai người điện thoại của nhau, số bàn ăn đặt trước. Những thứ khác để hai người tự mình cảm nhận.

Sau khi Liễu Kình Vũ xuống taxi, trực tiếp đi vào nhà hàng đồ Tây Tước Sĩ này.

Đây là một nhà hàng đồ Tây khá tốt, bất kể là trang trí hay là phong cách đều khá hiện đại, đứng đầu đấy. Đương nhiên, chi phí khẳng định cũng không thấp.

Liễu Kình Vũ đi vào nhà hàng, hỏi qua nhân viên phục vụ một chút, rồi đi thẳng đến bàn ăn số 77. Đây chính là bàn ăn mà hai bà mẹ đã đặt trước, nhìn thấy con số này, Liễu Kình Vũ không khỏi cười khổ. Hắn biết rằng, cha mẹ đôi bên nhất định là hy vọng thông qua con số này để đem đến một điềm lành, hy vọng cái bàn này có thể giống như cầu hỉ thước, dựng lên cây cầu hôn nhân giữa hai người.

Liễu Kình Vũ ngồi xuống, nhìn đồng hồ, còn cách thời gian đôi bên hẹn gặp chừng 3 phút.

Liễu Kình Vũ yên lặng đợi.

Mười phút đồng hồ trôi qua, cô gái vẫn chưa xuất hiện.

Liễu Kình Vũ không khỏi nhíu mày.

Lại qua chừng bảy tám phút nữa, ngay khi Liễu Kình Vũ không kiên nhẫn được nữa, một mùi hương bay đến phả vào mặt. Liễu Kình Vũ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một cô gái diễm lệ đứng cách mình không đến ba mét, nhìn mình.

Cô gái này cao chừng 1m75, dáng người không mập không gầy, ngực mẩy mông cong, khá là cuốn hút, nhất đôi chân thẳng tắp ngọc ngà vừa dài vừa thẳng của cô xỏ trong đôi tất màu da, rất hợp với chiếc váy ngắn màu vàng nhạt, đôi boot lông ngắn mà vàng nhạt, áo gió lửng màu trắng, có vẻ vô cùng thanh thuần xinh đẹp, trang phục phối hợp cũng không tệ.

Khuôn mặt cô gái này cũng rất được, mặt trái xoan, mày liễu mắt hạnh, sống mũi cao, miệng anh đào nhỏ nhắn, tất cả gần như đều đạt đến tiêu chuẩn vàng. Tuy nhiên cô gái này lại trang điểm quá đậm, môi đỏ tươi, màu môi ở dưới ánh đèn tản ra hào quang rạng rỡ, lông mi vừa dài vừa thẳng, thoạt nhìn thực sự vô cùng xinh đẹp.

Liễu Kình Vũ đứng dậy hướng về phía cô thản nhiên cười, nói:

- Cô là Bảo Kim Phượng phải không, tôi là Liễu Kình Vũ.

Nói xong, Liễu Kình Vũ vươn tay ra định bắt tay cô, xem như lễ nghĩa làm quen.

Nhưng, cô gái xinh đẹp này liền nhìn trên dưới đánh giá Liễu Kình Vũ vài lần, phát hiện bộ Âu phục và giày da mà Liễu Kình Vũ mặc trên người đều là sản phẩm trong nước, hơi cau mày, cũng không có ý vươn tay ra bắt tay Liễu Kình Vũ, chỉ ngồi xuống, thản nhiên nói:

- Tôi chính là Bảo Kim Phượng, nói thẳng luôn, buổi xem mắt với anh hôm nay tôi cũng không ôm nhiều hy vọng lắm. Quan điểm của tôi không giống mẹ tôi, mẹ của tôi muốn tìm cho tôi một người chồng trung thực, đáng tin để gả đi. Tôi không đồng ý, trước tiên tôi muốn hỏi anh mấy vấn đề, anh trả lời đã, tôi sẽ suy nghĩ xem sao.

Trong lúc nói chuyện, cô tỏ vẻ vô cùng kiêu ngạo, căn bản cũng không để ý đến bộ dạng của Liễu Kình Vũ và bất kỳ thứ gì khác.

Thấy cô nói như vậy, Liễu Kình Vũ lại mỉm cười, cô gái này rất ngay thẳng, điều này khiến cho hắn cảm thấy bớt áp lực đi rất nhiều, cười nói:

- Được, cô hỏi đi.

Bảo Kim Phượng nhìn Liễu Kình Vũ hỏi:

- Anh có xe đua không?

Liễu Kình Vũ cười khổ lắc đầu:

- Không có.

Thật sự là hắn không có, bởi vì xe đua không phải sở thích của hắn, hắn vẫn thích dòng Bugatti hơn.

Bảo Kim Phượng nghe Liễu Kình Vũ ngay cả xe đua cũng không có, sắc mặt trầm xuống một chút, trong ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng không nói lên lời, lại hỏi:

- Anh có căn nhà ba phòng hai sảnh không?

Liễu Kình Vũ vẫn lắc đầu, thật sự là hắn không có căn nhà ba phòng hai sảnh, bởi vì ở thành phố Yến Kinh, nhà hắn ở chính là biệt thự, bởi vì hắn là đại thiếu gia dòng độc đinh của gia tộc Liễu thị. Sau khi trở về Yến Kinh, cho dù hắn có muốn ở căn nhà ba phòng hai sảnh cũng không có cơ hội.

- Tiền lương của anh là bao nhiêu?

Bảo Kim Phượng hỏi.

Liễu Kình Vũ cười khổ nói:

- Tôi là nhân viên công vụ, tiền lương khoảng ba triệu.

Nghe Liễu Kình Vũ nói xong, Bảo Kim Phượng hoàn toàn thất vọng, cô có chút thương hại nhìn Liễu Kình Vũ rồi nói:

- Được rồi, vấn đề tôi cần hỏi đã hỏi xong, tôi cũng xin nói thẳng, chúng ta không cần diễn nữa, tôi là một cô gái hám tiền. Tôi cho rằng trong xã hội hiện nay, tiền là tối thượng, chỉ có tiền, mới có thể hưởng thụ được tất cả những thứ mà ta muốn, chỉ có tiền, mới có thể giúp ta sống có tôn nghiêm, có thể diện. Cho nên tiêu chuẩn tìm bạn trai của tôi, ít nhất cũng phải lái một chiếc Benz, kém cỏi nhất cũng phải có một căn nhà ba phòng hai sảnh, biệt thự càng tốt, về phần tiền lương, dù sao cũng phải mấy chục triệu trở lên. Bởi vì tiền lương của cha tôi cũng đã hơn mười triệu, tốt nhất là con nhà giàu mới nổi hoặc con nhà quan. Điều kiện của anh quá kém, xem anh mặc bộ đồ như vậy, bữa cơm hôm nay tôi mời.

Nói xong, cô căn bản không đợi Liễu Kình Vũ nói chuyện, trực tiếp hô:

- Nhân viên phục vụ, gọi món ăn.

Nói xong, cô liền tự chọn một vài món ăn mình thích, sau đó nói với Liễu Kình Vũ:

- Anh tự chọn đi, thích ăn gì cứ gọi, lát sẽ có người qua đây tính tiền.

Nhìn thấy vị mỹ nữ hiếm thấy như thế này, trong khoảng thời gian ngắn Liễu Kình Vũ thật sự không biết phải nói gì nữa. Cô gái này thật sự quá ngông cuồng, căn bản không để ý đến suy nghĩ và cảm nhận của người khác. Tuy nhiên cô cũng không thực sự là người xấu, làm người cũng rất sảng khoái, Liễu Kình Vũ cười tùy tiện chọn một suất cơm thịt bò hun khói, một ly nước chanh. Sau khi chọn xong, Liễu Kình Vũ cười nói:

- Bữa ăn hôm nay cứ để tôi mời đi, dù sao tôi cũng là đàn ông.

Bảo Kim Phượng liếc mắt nhìn Liễu Kình Vũ, nói:

- Tùy anh.

Nói xong, cô lấy điện thoại di động ra trực tiếp bấm một dãy số, lớn tiếng nói:

- Trương Kim Long, một lát nữa lái xe tới đón em. Đúng, em ở gần nhà hàng đồ Tây Hiệp sĩ, nhanh lên, nửa giờ nữa không tới thì anh chết chắc đó.

Nói xong, Bảo Kim Phượng liền cúp điện thoại.

Lập tức cười nhìn về phía Liễu Kình Vũ có chút khoe khoang nói:

- Đây là một trong những bạn trai dự bị của tôi, lái một chiếc BMW 730, là một cậu ấm con nhà giàu mới nổi, gia sản có mấy tỷ. Người giống anh ta tôi có đến mấy người, đều dùng để trả tiền cho tôi thôi đấy. Bây giờ tôi là cưỡi ngựa tìm ngựa, trong xã hội hiện nay, thân là hoa khôi Học việc điện ảnh và truyền hình thành phố Yến Kinh nếu không tìm được cậu ấm con nhà giàu mới nổi có tài sản bạc triệu hoặc là một con nhà quan cán bộ cấp sở trở lên, căn bản không dám nói với bạn học mình có bạn trai.

Liễu Kình Vũnghe xong không khỏi cười một tiếng:

- Tiền thật sự quan trọng như vậy sao, sống thực tế như vậy không tốt đâu.

Bảo Kim Phượng liếc mắt nhìn Liễu Kình Vũ, mỉm cười. Tuy rằng cô không coi trọng Liễu Kình Vũ, nhưng đối mặt với một người bảnh bao, hơn nữa lại thẳng thắn thành khẩn như vậy, tâm tình của cô cũng không tệ lắm, liền cười nói:

- Anh thực ấu trĩ, trong cái xã hội coi trọng vật chất này, bánh mì nhất định phải có, có bánh mì mới có tình yêu, không có bánh mì tình yêu sẽ héo rũ mà thôi. Trời sinh phụ nữ đã có tính vật chất, tựa như tôi còn trẻ như vậy xinh đẹp như vậy, vóc người lại đẹp, lại là hoa khôi giảng đường. Nếu tôi không tìm ra một người bạn trai bạc triệu hoặc một cậu ấm con nhà quan có tiền đồ, chẳng phải tôi đã phụ công nuôi dưỡng cực khổ nhiều năm của cha mẹ tôi rồi sao, không phải tôi đã uổng phí thân hình của tôi rồi sao. Gả cho kẻ có tiền, ít nhất đời này tôi cũng sẽ không giống như những cô gái bình thường khác, mỗi ngày đều vì củi gạo dầu muối tương dấm chua trà mà vất vả phấn đấu. Cuộc sống như vậy rất nhàm chán, rất buồn tẻ.

Nghe xong lý luận này của Bảo Kim Phượng, Liễu Kình Vũ cười khổ một cái. Hắn cũng không phản bác, cũng không muốn phản bác bởi vì hắn biết, trong xã hội hiện nay, có không ít những cô gái như vậy. Mỗi người đều có quyền theo đuổi giấc mộng của mình.

Vừa lúc đó, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ vang lên. Hắn vừa lấy điện thoại di động ra xem, không ngờ lại là điện thoại của đại ma nữ Tào Thục Tuệ, đầu của Liễu Kình Vũ liền muốn nổ tung. Vào lúc này Tào Thục Tuệ lại gọi điện thoại tới chắc không biết mình tới đây đi xem mắt, cú điện thoại này mình rốt cuộc là nên nhận hay là không nhận đây.

Nhìn thấy Liễu Kình Vũ do dự không nghe, Bảo Kim Phượng có chút tò mò, trực tiếp lấy điện thoại di động của Liễu Kình Vũ nghe máy, lớn tiếng nói:

- Này, ai vậy, chúng tôi đang dùng cơm, lát gọi lại sau nhé.

Nói xong, liền cúp điện thoại đưa cho Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ liền ngây dại. Hắn thực không ngờ cô nàng hoa khôi giảng đường này không ngờ lại nhiệt tình như vậy, nhiệt tình đến mức có chút quá đáng.

Sẽ nhanh gọi lại thôi, đối với tính cách của Tào Thục Tuệ, Liễu Kình Vũ hiểu rất rõ rồi.

Quả nhiên, di động vừa tới tay Liễu Kình Vũ, điện thoại liền lại vang lên


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.