Tôn Ngọc Long vừa nói xong, những người khác đều phụ họa theo. Trong số
bọn họ, uy quyền của Tôn Ngọc Long là không thể nghi ngờ.
Đương lúc đám người Tôn Ngọc Long nói về Liễu Kình Vũ, tại một quán rượu khác cách đó 1km, Chủ tịch UBND Đường Thiệu Cương, Phó bí thư Thị ủy
Cảnh Lập Sinh, Ủy viên Thường vụ Phó Chủ tịch UBND Diêu Văn Lượng,
Trưởng ban Tuyên giáo Từ Kiến Vũ, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Thường Chí
Cương cùng nhau tụ tập tại một gian phòng. Bọn họ cũng đang thảo luận
chuyện có liên quan đến Liễu Kình Vũ.
Đường Thiệu Cương là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, dáng người bậc trung, mặt chữ điền. Thoạt nhìn liền thấy y tràn đầy thần thái uy
nghiêm, vốn có khí thế của một vị chủ tọa. Tất cả mọi người đều vây
quanh y, biểu hiện vô cùng tôn kính.
Câu chuyện đã được đề cập được một lúc, hiện tại là thời điểm cao trào nhất.
Ủy viên Thường vụ, Phó Chủ tịch UBND Diêu Văn Lượng đột nhiên nói:
- Chủ tịch, chúng ta phối hợp cùng đám Tôn Ngọc Long sắp đặt cho Liễu Kình Vũ, có phải chúng ta tự mua dây buộc mình không?
Đường Thiệu Cương nhướn mày:
- Nói như vậy là ý thế nào?
Diêu Văn Lượng nói:
- Theo tình hình thực tế trước mắt của Đông Giang, đám người Tôn Ngọc
Long luôn chiếm vị trí chủ đạo so với chúng ta. Gần như tất cả tài
nguyên đều bị họ chiếm đoạt, tài nguyên và ích lợi của chúng ta có được
rất ít. Cho nên đối với vị tân Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này, tôi nghĩ
Tôn Ngọc Long phải rất hy vọng đẩy ngã hắn. Bởi lẽ bọn họ quá dơ bẩn
rồi. Hơn nữa những gì họ làm lại quá lộ liễu, bọn họ nhất định sẽ không
hy vọng một vị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật cương trực đến Đông Giang.
Nhưng tương đối mà nói, chúng ta so với họ mạnh hơn nhiều. Tuy rằng
chúng ta cũng lấy đi một phần lợi ích, nhưng dù sao đối với chúng ta mà
nói, phát triển và khuếch đại thế lực mới là mục tiêu chính. Lợi ích chỉ tạo điều kiện cho chúng ta nắm tình hình trong tay dễ dàng hơn thôi.
Nếu muốn khống chế các cán bộ không thể không dùng đến lợi ích và quyền
lực. Tuy nhiên đại bộ phận chúng ta bên này vẫn có những cán bộ thanh
liêm, không tham lam giống đám người Tôn Ngọc Long bên kia. Chúng ta khi làm việc sẽ chú ý đến điểm mấu chốt của pháp luật.
Tuy rằng Đông Giang chúng ta vẫn gió êm sóng lặng, Tỉnh ủy cũng không
gây áp lực phải điều chỉnh nhân sự cho bộ máy của Thị ủy, nhưng tôi cho
rằng, nếu là lần thứ ba Tỉnh ủy điều Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật xuống, rõ
ràng đối với tình hình Đông Giang chúng ta hết sức bất mãn. Cho dù chúng ta có chỗ dựa nhưng nếu động tác quá lớn, cũng khó cam đoan Tỉnh ủy sẽ
không áp dụng phương thức trực tiếp khác nhúng tay vào thế cục Đông
Giang. Vì vậy, tôi cho rằng, đối với vị tân Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật,
chúng ta không thể dựa hoàn toàn vào đường đi của đám người Tôn Ngọc
Long, chúng ta có lẽ nên biến hóa đi một chút
Lúc trước Diêu Văn Lượng không phân tích thế cục trước mắt của Đông
Giang bởi vì y cho rằng nói những lời này là không thích hợp. Dù sao lúc đó, mọi người đều đang rất thuận lợi. Nhưng đã có một vị Chủ nhiệm Ủy
ban Kỷ luật đi tù, Diêu Văn Lượng cảm nhận rất rõ nguy cơ. Cho nên, tuy
lúc mọi người bàn bạc giải quyết Liễu Kình Vũ, y vẫn trầm mặc không nói, nhưng đến lúc này nói ra toàn là những lời khiến người khác phải giật
mình.
Diêu Văn Lượng nói xong, trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
Tất cả những người ở đây đều không phải những người bình thường. Có thể
đứng ở vị trí hiện tại cũng từng là giẫm lên vai người khác xông lên,
chỉ số thông minh cũng không phải thấp.
Lời Diêu Văn Lượng nói ra đều khiến tất cả rơi vào trầm tư
Một lát sau, Phó Bí thư Thị ủy Cảnh Lập Sinh nói:
- Ừ, tôi thấy những lời này của lão Diêu nói rất có lý. Tình hình Đông
Giang mấy năm trước quả thật có chút thuận lợi, nhất là kinh tế phát
triển nhanh chóng khiến chúng ta cảm thấy tự mãn, làm chuyện gì cũng
nhất định phải chiến thắng. Nhưng cho dù chúng ta có làm ra bao nhiêu
thành tích thì vẫn cần phải lưu ý đến kỷ luật.
Ngoại trừ kỷ luật, thái độ của cấp trên đối với chúng ta cũng vô cùng
quan trọng. Tỉnh ủy liên tiếp điều Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật xuống đã
biểu đạt ý tứ vô cùng rõ ràng, họ đối với tình trạng kỷ luật ở Đông
Giang hết sức bất mãn. Nhất là hiện giờ, tinh thần nhà nước ta chống đối hủ bại ngày càng lớn, một số quan tham cấp bậc tương đối cao cũng bị
đem ta khởi tố rồi. Chúng ta chỉ là cao hơn quan huyện một chút. Nếu
lãnh đạo tỉnh đối với chúng ta thực sự không vừa lòng, tôi tin chắc bọn
họ tuyệt đối có đủ thủ đoạn để đối phó với chúng ta. Cho nên tôi cho
rằng thái độ của chúng ta đối với Liễu Kình Vũ nên có chuyển biến, không thể hợp tác quá sâu với đám người Tôn Ngọc Long được.
Theo tôi được biết, trước khi đến Đông Giang, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật
thành phố Thương Sơn là Mạnh Vĩ Thành đã dẫn Liễu Kình Vũ tới văn phòng
Bí thư Tỉnh ủy nói chuyện một giờ đồng hồ. Trước kia không hề có tiền lệ này. Hơn nữa, thời điểm Liễu Kình Vũ đem Thương Sơn phá đến long trời
lở đất, Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn không thể tiếp nhận tình huống
của hắn. Dựa vào điều này chúng ta có thể suy đoán, Liễu Kình Vũ là do
Bí thư Tăng đưa đến Đông Giang. Nếu quả thật như vậy, chỉ sợ Đông Giang
đã tiến vào tầm ngắm của lãnh đạo Tỉnh ủy, thậm chí có thể sẽ trở thành
nước cờ mấu chốt của họ.
Nếu đúng như vậy, mọi người nghĩ mà xem, kết cục của một quân cờ đã bao
giờ có hạnh phúc chưa? Nhất là khi vị Bí thư này vô cùng cứng rắn. Sauk
hi ông ta đến tỉnh Bạch Vân chúng ta, ra tay không mấy lần nhưng lần nào cũng nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Hiện tại đã có đến bốn cán bộ
cấp sở bị đẩy ngã trong tay Bí thư Tăng rồi. Nếu thật sự đối với Đông
Giang chúng ta có suy nghĩ, người của chúng ta ít như vậy, không chịu
nổi áp lực đâu. Chỉ sợ ngay cả Liêu Nguyên cũng không thể chống đỡ được
Bí thư Tăng. Đến lúc đấy, vận mệnh của mỗi người chúng ta sẽ ra sao?
Không hổ là Phó Bí thư Thị ủy, phân tích thế cục của Đông Giang đâu ra
đấy. So với Diêu Văn Lượng còn cao hơn, cách nghĩ còn sâu xa hơn.
Cảnh Lập Sinh nói xong, sắc mặt của Đường Thiệu Cương ngưng đọng thêm vài phần.
Thân là người đứng đầu, y suy xét sự tình luôn cẩn thận. Thật ra ngay từ đầu y cũng có loại lo lắng này. Nhưng liên tiếp bị hoàn cảnh như ý đẩy
xuống, nguy cơ cũng dần biến mất. Hôm nay Cảnh Lập Sinh và Diêu Văn
Lượng đột nhiên nói đến khiến y tỉnh ngủ rồi.
Lúc này, Trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy Từ Kiến Vũ sau khi trầm tư một lúc, trầm giọng nói:
- Chủ tịch Đường, tôi thấy hai người bọn họ nói rất có lý. Đối với đề
nghị chỉnh đốn Liễu Kình Vũ của đám người Tôn Ngọc Long, chúng ta tạm
thời ngừng lại, không ủng hộ, không phối hợp, không phản đối. Hơn nữa,
trước khi nhậm chức Liễu Kình Vũ đối với dự án đường cao tốc có hứng
thú, đối với chúng ta cũng không phải chuyện gì xấu.
Nếu Liễu Kình Vũ có thể đem dự án đường cao tốc đưa ra ánh sáng, nhất
định Tôn Ngọc Long sẽ bị tổn thương nặng nề, dự án này bọn họ phải buông tay. Như vậy, cơ hội của chúng ta đến rồi. Cho dù là Liễu Kình Vũ bị
đánh bại, thậm chí Tôn Ngọc Long có làm xong dự án này đi chăng nữa, đối với chúng ta cũng không có tổn thất gì. Bí thư Tăng có tức giận thì
phát gậy đầu tiên này cũng là đánh trên người Tôn Ngọc Long. Chúng ta ở
giữa có thể làm ngư ông đắc lợi rồi.
Từ Kiến Vũ nói xong, Đường Thiệu Cương gật đầu:
- Đề nghị của Kiến Vũ hay lắm, chúng ta cứ làm như vậy đi. Trước tiên cứ để cho Liễu Kình Vũ cùng Tôn Ngọc Long đánh một trận. Dự án đường cao
tốc, Tôn Ngọc Long làm thật sự hơi quá, không ngờ lại làm ra một công
trình bã đậu, thật sự quá to gan rồi.
Tại Khách sạn Khải Hoàn.
Liễu Kình Vũ và mọi người qua ba tuần rượu, ăn uống cũng đủ rồi, nói
chuyện cũng cực kỳ vui vẻ. Nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào không
tàn. Đến 20h30’, mọi người cùng nhau đi ra khỏi phòng chữ Thiên số 1.
Liễu Kình Vũ và Khương Văn Quốc mới vừa đi ra cửa, trong phòng chữ Thiên số 6, đám người Tôn Ngọc Long cũng đi ra. Hai phòng này ở hai phía hành lang, cách nhau không quá 20m. Bọn họ sau khi đi ra đều phải đi đến
thang máy ở giữa hành lang.
Cho nên, lúc cả hai bên cùng nhau đi ra, lập tức mọi người đều nhìn thấy đối phương.
Liễu Kình Vũ gương mắt nhìn đám người Tôn Ngọc Long từ phòng số 6 đi ra, trong lòng liền hiểu ra rất nhiều chuyện. Căn bản hôm nay Tôn Ngọc Long không có chuyện công gì hết, y cố tình làm cho mình mất hết mặt mũi mà
rời đi. Tiếp đến y mang theo mọi người tụ tập ở đây mà không phải là nhà khách Thị ủy, có lẽ nhà khách Thị ủy bên kia đã bố trí hết thế cục. Nếu như hôm nay hắn không lôi kéo đám người này đến đây ăn cơm thì có lẽ đã rơi vào cái bẫy của đám người này rồi. Nhìn trong đội hình của Tôn Ngọc Long không thấy có Chủ tịch UBND thị xã Đường Thiệu Cương và những Ủy
viên Thường vụ Thành ủy khác. Điều này cho thấy Tôn Ngọc Long và Đường
Thiệu Cương không cùng một phe.
Suy nghĩ cẩn thận, ánh mắt của Liễu kình Vũ nhìn về phía Tôn Ngọc Long lạnh thêm vài phần.
Hắn đến Đông Giang đảm nhiệm chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật cũng không có dự định nhằm vào ai, chỉ muốn làm tốt công việc của mình. Nhưng sau
khi đến Đông Giang, liên tiếp vấp phải một loạt chuyện kỳ lạ, đủ để hắn
biết vấn đề của Đông Giang vô cùng nghiêm trọng. Chỉ sợ đây cũng chính
là lý do tại sao Bí thư Tăng phái mình đến Đông Giang.
Có điều, Liễu Kình Vũ không biết, giờ phút này, trong lòng Tôn Ngọc Long vô cùng khiếp sợ.
Nghi vấn lớn nhất của Tôn Ngọc Long chính là tại sao Liễu Kình Vũ lại
bước ra từ phòng chữ Thiên số 1, chẳng lẽ lãnh đạo Tỉnh ủy đến thị xã
Đông Giang, hơn nữa còn là do Liễu Kình Vũ tiếp khách?