Liễu Kình Vũ khẽ gật đầu:
– Đúng vậy, chúng tôi đang thu hút đầu tư.
Mộ Dung Thiện Tuyết tự nhiên cười nói:
– Liễu Kình Vũ, lần này tôi đến huyện Thụy Nguyên, thay mặt tập đoàn đầu tư Thiên Hoành của Mộ Dung gia chúng tôi đến đầu tư, chúng tôi dự định
đầu tư 2 tỷ vào dự án này. Thế nào, chào đón chứ?
Liễu Kình Vũ tràn đầy khiếp sợ nhìn Mộ Dung Thiện Tuyết, trên mặt tràn ngập nghi ngờ:
– Các vị muốn đầu tư 2 tỷ, lẽ nào các vị không lo mất cả chì lẫn chài à?
Mộ Dung Thiện Tuyết cười nói:
– Có gì lo lắng chứ, dự án này do huyện Thụy Nguyên chủ đạo, lại do anh
Liễu Kình Vũ phụ trách, tôi tin dự án này sẽ không lỗ vốn, tôi tin tưởng anh.
Nói tới đây, Mộ Dung Thiện Tuyết nét mặt tươi cười như hoa không để lại
dấu vết liếc nhìn Tào Thục Tuệ một cái, sau đó dịu dàng nhìn về phía
Liễu Kình Vũ, trên mặt lần nữa lộ vẻ không tranh quyền thế.
Liễu Kình Vũ vừa mới ngập trong nỗi khiếp sợ mang tên 2 tỷ, cho nên cũng không nhìn thấy ánh mắt của Mộ Dung Thiện Tuyết nhìn Tào Thục Tuệ.
Nhưng Tào Thục Tuệ lại thấy được, cô cũng lạnh lùng liếc nhìn Mộ Dung
Thiện Tuyết một cái. Cô hiện tại cơ bản có thể khẳng định, Mộ Dung Thiện Tuyết này quả thực không phải là một cô gái đơn giản, nhất định không
thể giống như biểu hiện đơn thuần bề ngoài của cô ta, càng không phải
loại người có tính cách không tranh quyền thế.
Tuy rằng, Mộ Dung Thiện Tuyết luôn miệng nói là đại diện Mộ Dung gia tới đầu tư, nhưng câu nói sau cùng của cô ấy chính là dùng “Tôi tin tưởng
anh” để chốt lại, những lời này khiến cho Liễu Kình Vũ nghe xong nhất
định sẽ vô cùng cảm động, từ đó sẽ không chú ý nhiều chuyện. Mà cái nhìn của Mộ Dung Thiện Tuyết về phía mình mặc dù không có một chút ý khiêu
khích, nhưng theo Tào Thục Tuệ, đó chính là khiêu khích.
Đó là khiêu khích ngầm, cái đó đối với sâu trong nội tâm mình, là một sự khiêu khích mạnh mẽ đối với sự tự tôn của tâm hồn.
Cái nhìn kia của Mộ Dung Thiện Tuyết ẩn chứa quá nhiều hàm ý. Cô ta cũng không nói gì, nhưng Tào Thục Tuệ lại có thể dùng sự nhạy cảm của phụ nữ cảm nhận ra.
Liễu Kình Vũ ngẩng đầu lên, nhìn Mộ Dung Thiện Tuyết nói:
– Mộ Dung Thiện Tuyết, cảm ơn cô, cảm ơn Mộ Dung gia các cô.
Mộ Dung Thiện Tuyết cười nói:
– Cảm ơn làm gì, chúng ta không phải mới quen biết. Tuy rằng anh đến bây giờ còn chưa có bất kỳ một khẳng định chắc chắn cho Mộ Dung gia chúng
tôi, nhưng tôi tin, điều kiện của tôi ưu tú như vậy, anh chắc chắn sẽ
không cự tuyệt, nếu không, đấy chính là tổn thất của anh rồi.
Trong lúc nói chuyện, Mộ Dung Thiện Tuyết và Liễu Kình Vũ có chút đùa
giỡn, nhưng sự vui đùa này khiến cho Tào Thục Tuệ ở bên cạnh lại thấy
chói tai. Đây càng là sự đả kích và khiêu khích mãnh liệt của Mộ Dung
Thiện Tuyết đối với cô. Cô ta rõ ràng là đang muốn nói với mình, cô ta
rất có thể sẽ trở thành phu nhân của Liễu Kình Vũ.
Tào Thục Tuệ không nói gì, nhưng sắc mặt có vẻ có chút khó coi.
Liễu Kình Vũ nghe được Mộ Dung Thiện Tuyết hiếm khi đùa giỡn với mình,
không khỏi mỉm cười, nhưng khi ánh mắt của Liễu Kình Vũ rơi trên mặt của Tào Thục Tuệ, trong lòng cũng bị chấn động. Hắn đã nhìn ra, tâm trạng
của Tào Thục Tuệ hiện tại không tốt lắm.
Cho nên, đối với câu nói đùa của Mộ Dung Thiện Tuyết, Liễu Kình Vũ không có bất kỳ sự đáp trả. Vừa lúc đó, nhân viên phục vụ bưng món ăn tới,
Liễu Kình vũ lập tức cười nói:
– Nào, nào, chúng ta ăn cơm trước. Hai vị khách quý các cô từ xa tới
chắc chắn đều đã đói bụng, tôi không thể để bạn bè của tôi đến địa bàn
của tôi bị đói bụng được.
Nói xong, Liễu Kình Vũ chia đũa đồng thời cho hai người, chuyển hướng sang đề tài khác.
Trong lòng Mộ Dung Thiện Tuyết không khỏi căng thẳng. Liễu Kình Vũ khi
chứng kiến sự biến đổi sắc mặt của Tào Thục Tuệ liền chuyển đề tài khác, cô cảm thấy Liễu Kình Vũ đối với Tào Thục Tuệ vẫn tương đối quan tâm,
trong lòng không khỏi có chút lo âu, nhưng trên mặt cô vẫn lộ vẻ thờ ơ,
không tranh quyền thế.
Sau khi thức ăn được mang lên, Mộ Dung Thiện Tuyết từ đầu tới cuối bắt
đầu im lặng, mà lúc này đây tâm trạng của Tào Thục Tuệ cũng không tốt,
cũng lặng lẽ. Liễu Kình Vũ thấy hai người đều không nói lời nào, chỉ có
thể chủ động khơi mào đề tài, kể cho hai người mấy mẩu chuyện cười, kết
quả lại phát hiện hai người vốn không ai cười, khiến hắn có chút buồn
bực. Về phần người anh em Trình Thiết Ngưu, ở trong đại sảnh đã muốn một bàn thức ăn lớn, một mình ăn no một mạch, liền trở lại xe ngồi chờ.
Bữa cơm này có vẻ khó nuốt, Liễu Kình Vũ cũng không biết làm sao.
Khi ba người cơm nước xong xuôi, cùng nhau đi ra ngoài, Mộ Dung Thiện Tuyết nói:
– Liễu Kình Vũ, đầu tư bỏ vốn của huyện Thụy Nguyên các anh, tính cả tập đoàn Thiên Hoành chúng tôi đầu tư 2 tỷ, hiên tại còn thiếu bao nhiêu
vốn?
Liễu Kình Vũ cười khổ nói:
– Còn thiếu hơn 2 tỷ.
Mộ Dung Thiện Tuyết thở dài một tiếng nói:
– Ôi, anh thật sự không dễ dàng nhỉ, nếu có một sức mạnh tương đương
hoặc mạnh hơn so với thực lực của tập đoàn Thiên Hoành chúng tôi đầu tư
thì tốt rồi. Nói như vậy, dự án đường cao tốc của huyện Thụy Nguyên các
anh vấn đề tiền bạc có thể giải quyết dễ dàng rồi.
Trong lúc nói chuyện, Mộ Dung Thiện Tuyết lại tránh ánh mắt của Liễu
Kình Vũ, dùng mắt liếc nhìn Tào Thục Tuệ, sau đó lại lần nữa khôi phục
cái vẻ mặt không tranh quyền thế, chẳng qua trong ánh mắt lại lộ vẻ lo
lắng đối với vấn đề của huyện Thụy Nguyên.
Tầm mắt của Liễu Kình Vũ bị thân thể của Mộ Dung Thiện Tuyết chặn lại,
cho nên cũng không nhìn thấy ánh mắt kia của Mộ Dung Thiện Tuyết nhìn
Tào Thục Tuệ nhiều lần, nhưng Tào Thục Tuệ lại thấy được.
Lúc này, sâu trong lòng của Tào THục Tuệ đau đớn như bị xoắn lại.
Tào Thục Tuệ hiểu rõ, Mộ Dung Thiện Tuyết lúc này thật sự là đang khiêu
khích mình, đả kích mình. Cô ta đang ám chỉ mình, Mộ Dung gia chúng tôi
dám vì Liễu Kình Vũ bỏ 2 tỷ tiền vốn, Tào gia các cô dám không? Cô Tào
Thục Tuệ có loại quyết đoán này không?
Nếu như trước kia chưa rời khỏi Tào gia, Tào Thục Tuệ quả thực có loại
quyết đoán này, hơn nữa cô cũng hoàn toàn có lòng tin thuyết phục được
người phụ trách lĩnh vực kinh tế của Tào gia, nhưng hiện tại, mình đã
rời khỏi Tào gia, Tào Thục Tuệ cũng đã quyết định cắt đứt quan hệ với
Tào gia, không còn bất kỳ quan hệ gì với Tào gia nữa. Nếu không, một mai mình và Tào gia có liên quan, mà một khi mình và Liễu Kình Vũ kết hôn,
như vậy chắc chắn sẽ mang đến tai họa cho một trong hai nhà Lưu gia và
Tào gia.
Chính vì như vậy, Tào Thục Tuệ cảm thấy trong lòng vô cùng rối rắm. Một
mặt, cô vì đại cục không thể xin viện trợ từ Tào gia, mặt khác, cô tận
mắt chứng kiến Liễu Kình Vũ rơi vào khốn cục mà không có cách giúp nên
cảm thấy rất đau lòng. Nhất là khi cô thấy Mộ Dung Thiện Tuyết có khả
năng cạnh tranh chiếm ưu thế, hơn nữa không chút do dự đầu tư 2 tỷ cho
dự án đường cao tốc của huyện Thụy Nguyên, cô cũng không thể không khâm
phục quyết định của Mộ Dung Thiện Tuyết.
Nghe thấy Mộ Dung Thiện Tuyết thở dài, Liễu Kình Vũ lại hết sức bình tĩnh nói:
– Không sao, chỉ thiếu hơn 2 tỷ thôi, tôi tin, nhà đầu tư chân chính có
con mắt tinh tường tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ dự án này của huyện Thụy
nguyên chúng tôi. Huyện Thụy Nguyên chúng tôi còn nghĩ sẽ xây dựng một
loạt các dự án giao thông, nhà đầu tư khi đầu tư vào dự án đường cao tốc huyện Thụy Nguyên chúng tôi lần này, các dự án giao thông trong tương
lai sẽ giành được ưu thế.
Nói xong, Liễu Kình Vũ đem quy hoạch giao thông của huyện Thụy Nguyên
trong tương lai nói qua loa với Mộ Dung Thiện Tuyết một lần, nếu Mộ Dung Thiện Tuyết đầu tư vào đường cao tốc huyện Thụy Nguyên, Liễu Kình Vũ sẽ tạm thời coi cô là nhà đầu tư để đối đãi, đem toàn thể kế hoạch của
huyện Thụy nguyên nói cho cô biết. Từ đó để cô hiểu, tập đoàn Thiên
Hoành của Mộ Dung gia ở huyện Thụy Nguyên đầu tư là quyết định sáng
suốt.
Mộ Dung Thiện Tuyết sau khi nghe Liễu kình Vũ giải thích, lập tức trừng
mắt, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ. Cô mặc dù là người phụ nữ hiếm thấy của
thương trường, có thể nói chiến lược chiến thắng một ngàn dặm, mấy tỷ
tiền vốn trong mắt cô chẳng qua cũng chỉ là một con số đưa vào kinh
doanh thôi. Nhưng, Liễu kình Vũ không ngờ phải dùng dự án của một huyện
nhỏ như huyện Thụy Nguyên để điều động số vốn cao đến hàng trăm tỷ. Tham vọng của Liễu Kình Vũ cũng quá lớn rồi.
Tuy nhiên, Mộ Dung Thiện Tuyết đã từng cẩn thận nghiên cứu qua các loại
tài liệu về Liễu Kình Vũ, cô hiểu rất rõ, cho đến hiện tại, các kế hoạch trong lĩnh vực kinh tế của Liễu Kình Vũ chưa một lần thất bại. Cho dù
người khác cho rằng dự án điên cuồng nhất, tới tay Liễu Kình Vũ cũng đều thành công. Suy nghĩ thêm thân phận của Liễu Kình Vũ, Mộ Dung Thiện
Tuyết mới có thể khiến cho gia tộc Mộ Dung bỏ 2 tỷ đầu tư vào dự án của
huyện Thụy Nguyên. Làm như vậy, một là có thể tự mình tăng lợi thế cạnh
tranh trở thành Liễu phu nhân, mặt khác cũng là vì lợi ích chính trị và
quyền lợi kinh tế của Mộ Dung gia. Trước khi Mộ Dung thiện Tuyết bỏ vốn
đã làm tốt các loại phân tích và kế hoạch.
Giờ phút này, trong sâu thẳm tâm hồn của Tào Thục Tuệ tràn đầy khiếp sợ. Cô tuy rằng từ nhỏ xem Liễu Kình Vũ là một người đàn ông vô cùng ưu tú, sâu trong lòng cô, còn chưa từng gặp một người đàn ông nào ưu tú hơn
Liễu Kình Vũ. Nhưng cô thế nào cũng không thể ngờ, Liễu Kình Vũ còn dám
làm một việc, chính là đầu tư vào dự án hơn trăm tỷ, trong đó nhân tố
thất bại rủi ro và không khống chế được thật sự quá nhiều. Liễu Kình Vũ
lẽ nào không lo thất bại ư? Phải biết rằng, rất nhiều người trong quan
trường trước giờ đều muốn bình bình an an tại vị, Liễu Kình Vũ lại khăng khăng lựa chọn dự án mạo hiểm lớn như vậy. Người đàn ông này, thật sự
quá mạnh mẽ.
Nhưng mà, khi đang khiếp sợ, trong lòng Tào Thục Tuệ lại thêm yêu quý
Liễu Kình Vũ nhiều hơn. Bởi vì cô hiểu, Liễu Kình Vũ sở dĩ làm như vậy
là để phát triển huyện Thụy Nguyên, thậm chí là để phát triển cả thành
phố Nam Hoa. Hắn là vì dân chúng. Tào Thục Tuệ là từ Tào gia đi ra, từ
trên người của Liễu Kình Vũ, cô nhìn thấy bóng dáng của cha mình – Tào
Tấn Dương. Cô thường xuyên có thể nhìn thấy cha cho dù mỗi lúc trời tối
về tới nhà vẫn phải thức khuya để làm việc, cô đã từng hỏi người cha Tào Tấn Dương:
– Cha, đã trễ như vậy rồi sao cha vẫn vất vả làm việc? Vì cái gì? Cha không mệt mỏi sao?
Tào Tấn Dương lúc ấy cười nói:
– Con gái, đó chính là để phục hưng dân tộc Trung Hoa vĩ đại chúng ta,
để nhân dân Trung Hoa chúng ta đều có thể có cuộc sống hạnh phúc, cha
mệt mỏi một chút thì có đáng kể gì, miễn là dân tộc Trung Hoa chúng ta
có thể mạnh mẽ lên, miễn là dân chúng Trung Hoa chúng ta có thể giàu có
đứng dậy, ta sống cũng không uổng.
Tào Thục Tuệ nhớ rõ, lúc đó cô đã rơi lệ. Lúc này, chứng kiến Liễu Kình
Vũ bằng chừng ấy tuổi mà cũng đi theo con đường của cha, Tào Thục Tuệ
lại càng cảm phục Liễu Kình Vũ hơn. Cô đã quyết định, bất luận gặp bao
nhiêu khó khăn, bất luận Mộ Dung Thiện Tuyết đả kích mình thế nào, mình
cũng tuyệt đối không rút lui khỏi cuộc tranh giành vị trí Liễu phu nhân.
Phụ nữ của Tào gia chưa bao giờ sợ bất kỳ sự khiêu chiến nào.
Vừa lúc đó, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ đột nhiên vang lên.
Liễu Kình Vũ lấy điện thoại ra xem, là Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải
gọi tới. Liễu Kình vũ không khỏi nhướn mày, trễ thế này Hoàng Lập Hải
gọi điện cho mình làm gì, không phải lão già này lại muốn tính kế gì với mình chứ.