Vương Trung Sơn thản nhiên cười, nhìn thẳng vào Lý Đức Lâm:
- Lý do của anh là gì?
Lý Đức Lâm trầm giọng nói:
- Lý do của tôi vô cùng đơn giản. Thứ nhất, những điều lệ đó quá nghiêm
khắc, sẽ làm rất nhiều nhà đầu tư phản đối, làm hạn chế sự phát triển
kinh tế của thành phố chúng ta. Thứ hai, những điều lệ này còn chưa được thực thi, đã tạo ra sóng gió cực kì lớn trên internet, nếu tiến hành
thật thì hậu quả lớn đến mức nào chúng ta không thể đoán trước được. Thứ ba, điều lệ này được đưa vào thực tế, sẽ gây mất đoàn kết nội bộ giữa
các ban ngành. Chỉ bằng ba điều này tôi, đã đủ để tôi phản đối rồi thực
hiện ở Khu công nghệ cao rồi. Chúng ta tuyệt đối không thể thông qua văn kiện này, càng không thể thực hiện trong phạm vi thành phố Thương Sơn
được.
Lý Đức Lâm nói xong, ánh mắt kiên định nhìn Vương Trung Sơn, không hề có ý muốn lùi bước.
Vương Trung Sơn lạnh lùng nhìn Lý Đức Lâm một cái, ông ta đã sớm dự đoán được Lý Đức Lâm sẽ phản đối, nhưng hôm nay, ông ta đã chuẩn bị tâm lý
thật tốt, cũng đã hạ quyết tâm.
Vương Trung Sơn đảo mắt nhìn mọi người một lượt, sau đó trầm giọng nói:
- Các đồng chí, hiện tại quan điểm của tôi và Chủ tịch Lý hoàn toàn
tương phản, bây giờ mọi người hãy biểu quyết một chút, các vị ủng hộ
phương án của người nào?
Vương Trung Sơn vừa nói xong, Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật Mạnh Vĩ Thành liền trầm giọng nói:
- Tôi ủng hộ Bí thư Vương, lý do rất đơn giản, phương án này là phương
án thực sự vì lợi ích của dân chúng, có lẽ sẽ ảnh hưởng tới ích lợi của
một số ban ngành, nhưng trước mắt vấn đề ô nhiễm môi trường đã trở nên
nhức nhối như vậy, rất nhiều thôn ung thư đã hình thành hoặc sắp hình
thành, nếu chúng ta không thắt chặt việc bảo vệ môi trường, dân chúng
Khu công nghệ cao, thậm chí là dân chúng thành phố Thương Sơn tương lai
phải sống thế nào, con cháu đời sau của chúng ta phải sống thế nào bây
giờ?
Những điều lệ này tuy rằng nghiêm khắc, nhưng mỗi một chi tiết đều rất
phù hợp với luật pháp của chúng ta, đều là vì lợi ích của nhân dân mà
suy nghĩ, như vậy thì vì sao lại không thực thi? Những người khác mỗi
ngày đều hô khẩu hiệu bảo vệ môi trường, hạn chế ô nhiễm, nhưng trên
thực tế, bọn họ dù có gây ô nhiễm môi trường cũng chỉ bị phạt tiền rồi
lại phạt tiền. Mà những đồng tiền đó giờ ở chỗ nào rồi, trong lòng mọi
người đều biết rõ, những quy tắc ngầm này, đã đến lúc phải dẹp đi rồi.
Lợi ích của nhân dân tuyệt đối không được bỏ qua, bất kể xí nghiệp nào
gây ô nhiễm đều phải ý thức được trách nhiệm của họ đối với xã hội. Bất
kể là doanh nghiệp nhà nước, tư nhân hay doanh nghiệp nước ngoài, chỉ
cần xây dựng ở thành phố Thương Sơn của chúng ta, đều phải xem xét đến
vấn đề bảo vệ môi trường. Nên chỉnh đốn thì phải chính đốn, nên ngừng
hoạt động thì phải ngừng hoạt động, chúng ta nhất định phải làm thật
công bằng, không thể dung túng cho những hành động gây ô nhiễm môi
trường như vậy được.
Nói tới đây, Mạnh Vĩ Thành dừng lại một chút, sau đó tràn đầy lo lắng nói:
- Thưa các đồng chí, tôi tin tưởng, những ngày qua, phong ba trên
internet các đồng chí đều đã thấy. Theo như lời của Chủ tịch Lý, chuyện
lần này vô cùng ồn ào, nhưng chúng ta cũng cần chú ý đến, người ủng hộ
quan điểm của đồng chí Liễu Kình Vũ chiếm đại đa số, điều này đã nói lên ý muốn của dân chúng, bọn họ muốn có một bộ luật rõ ràng về vấn đề bảo
vệ môi trường đấy.
Tôi không biết mọi người có chú ý đến không, cho đến hiện tại, làng ung
thư còn chưa bị đưa lên mặt báo, nhưng lần này, sự kiện điều lệ của khu
Công nghệ cao đã trở nên nổi tiếng như vậy, rất nhiều phó viên truyền
thông đã bắt đầu chú ý đến thành phố Thương Sơn chúng ta, đến Khu công
nghệ cao. Một khi phóng viên truyền thông tới Khu công nghệ cao điều tra làm phóng sự, như vậy việc làng ung thư cũng sẽ bị phơi bày ra ánh
sáng. Nếu chúng ta bây giờ vẫn chần chừ, không đưa ra được phương án bảo vệ môi trường cụ thể, tới khi chuyện này bại lộ, ai sẽ là người gánh
vác trách nhiệm đây?
Chủ tịch Lý, anh kiên quyết phản đối những điều lệ này, chẳng lẽ anh có
biện pháp khác tốt hơn? Nếu có, tôi ủng hộ anh. Nếu không, như vậy một
khi làng ung thư bị đưa lên mặt báo, trách nhiệm này sẽ do ai gánh vác
đây?
Mạnh Vĩ Thành nói xong, trong phòng họp lập tức im lặng.
Ai cũng thật không ngờ, luôn luôn duy trì vị trí trung lập trong hội
nghị thường ủy - Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật Mạnh Vĩ Thành lại chọn ngay
lúc này để nhắm vào Lý Đức Lâm, hơn nữa từng câu từng chữ đều tràn đầy
bất mãn. Nhất là câu nói sau cùng, đem Lý Đức Lâm dồn đến tận bờ vực,
làm cho y không có bất kì đường sống nào, chỉ có thể lựa chọn ủng hộ
hoặc phản đối. Mà một khi y không ủng hộ, như vậy chỉ cần sự kiện làng
ung thư bị đưa ra ánh sáng, mọi trách nhiệm sẽ đổ lên đầu y.
Giờ phút này, các ủy viên thường vụ nhìn về phía Mạnh Vĩ Thành với ánh
mắt tràn đầy khiếp sợ. Cho tới giờ phút này bọn họ mới ý thức được, Mạnh Vĩ Thành bình thường ở vai trò trung lập, nhưng một khi lên tiếng, lại
là sắc bén, đanh thép như thế.
Lý Đức Lâm nhìn Mạnh Vĩ Thành, trong mắt tràn đầy phẫn nộ và lạnh lẽo.
Mà Vương Trung Sơn nhìn Mạnh Vĩ Thành, lại thêm mấy phần tán thưởng và
kiêng kị.
Trong lòng Lý Đức Lâm hận Mạnh Vĩ Thành đến phát điên rồi, nhưng lại
không dám bày tỏ thái độ. Bởi vì y rất rõ ràng, làng ung thư là sự kiện
mà y vĩnh viễn không thể lảng tránh hay đổi trắng thay đen được. Hơn nữa nó còn là một quả bom hẹn giờ, một khi phát nổ, chắc chắn sẽ có rất
nhiều người phải thịt nát xương tan.
Nhưng mà, khi Hàn Minh Huy nhìn thấy Lý Đức Lâm bị ép đến bước đường
cùng, lòng y cũng vô cùng khó chịu. Nếu quả thật những điều lệ này được
áp dụng, như vậy đối tượng bị xui xẻo đầu tiên chính là ba nhà máy kia,
mà hai trong số đấy, con mình lại chiếm cổ phần chủ yếu. Nghĩ tới đây, y lập tức đứng dậy.
- Chủ nhiệm Mạnh, tôi cho rằng quan điểm của anh có chút bi quan rồi.
Chúng ta đều biết, làng ung thư hình thành cũng không phải ngày một ngày hai, mặc dù trong thời điểm chúng ta tại nhiệm xảy ra chuyện này, nhưng cũng không thể đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên người chúng ta được.
Tôi cho rằng biện pháp nhất định phải có, nhưng những điều lệ này không
thể được thông qua. Bằng không, kinh tế của thành phố Thương Sơn chúng
ta chỉ sợ không phát triển nổi…
Hàn Minh Huy nói một tràng, muốn phủ nhận quan điểm của Mạnh Vĩ Thành.
Chờ y nói xong, Trâu Hải Bằng và Đồng Hạo cũng vội vàng hưởng ứng.
Nhìn thế cục đã bắt đầu nghịch chuyển, trên mặt Lý Đức Lâm lộ vẻ vui
mừng. Xem ra chính mình lăn lộn cũng không tệ lắm, thời khắc mấu chốt,
vẫn có người ủng hộ mình. Trái lại bên Vương Trung Sơn, lại không thấy
ai nói gì.
Nhưng mà, Lý Đức Lâm còn đang tươi cười, đã thấy Trưởng ban tổ chức Thành ủy Triệu Đông Lâm nói thẳng:
- Tôi ủng hộ ý kiến của Bí thư Vương.
Nói xong, ông ta lập tức cúi đầu uống nước.
Triệu Đông Lâm bình thường cũng ở phái trung lập, dưới sự cân bằng quyền lực của Lý Đức Lâm và Vương Trung Sơn, nhưng biểu hiện hôm nay của
Triệu Đông Lâm đã làm Lý Đức Lâm quá bất ngờ rồi.
Sau đó, Trưởng ban thư ký Thành ủy Diệp Minh Vũ, Phó chủ tịch thường
trực thành phố Đường Kiến Quốc, Bí thư huyện ủy huyện Đông Dương - Dương Quang Dân tất cả đều ủng hộ Vương Trung Sơ. Tuy rằng bọn họ nói không
nhiều lắm, nói xong ngay lập tức cúi đầu, nhưng ý tứ lại vô cùng rõ
ràng.
Trong nháy mắt, bên Vương Trung Sơn đã được 6 phiếu, thêm một người nữa là quá bán rồi.
Lần này, Lý Đức Lâm vô cùng lo lắng. Y thật không ngờ, hội nghị thường
vụ hôm nay chính mình lại mất khả năng nắm trong tay đại cục.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao phải như vậy, rất nhiều nghi vấn hiện lên trong đầu Lý Đức Lâm.
Giờ phút này, Lý Đức Lâm chỉ có thể đưa ánh mắt về phía Trưởng ban tuyên giáo thành ủy Vương Thạc. Vương Thạc tuy cũng ở phái trung lập, nhưng
phần lớn thời gian, ông ta vẫn sẽ ủng hộ mình. Lần này lá phiếu của ông
ta là vô cùng quan trọng.
Nhưng là, cảnh tượng trước mắt làm Lý Đức Lâm quá bất ngờ.
Vương Thạc cúi đầu trầm tư thật lâu, chợt ngẩng đầu lên nói:
- Tôi ủng hộ ý kiến của Bí thư Vương.
Nói xong, ông ta lại cúi đầu.
Lý Đức Lâm vô cùng buồn bực. Y biết rằng, hôm nay mình thua rồi. Mà
khiến y càng không ngờ, sau đó Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Thành ủy Trương Hạo Hiên, Chính ủy ban chỉ huy quân sự thành phố Quách Hải Dương, tất
cả đều ủng hộ ý kiến của Vương Trung Sơn, tỉ lệ 9:4, Lý Đức Lâm bại quá
thảm.
Lần này, Lý Đức Lâm mờ mịt rồi.
Y thật không ngờ, sẽ xuất hiện một màn hài kịch thế này, mà ngay cả
Vương Thạc phần lớn thời gian đều ủng hộ mình cũng quay lưng, đây rốt
cuộc là vì sao?
Giờ phút này, trên mặt Vương Trung Sơn vô cùng bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại cất giấu một cỗ khí phách cùng sát khí.
Thân là một Bí thư Thành ủy, nhân vật số một, ông ta chờ đợi ngày này,
chờ cơ hội này đã từ rất lâu rồi. Ông ta cũng không phải không muốn nắm
trong tay đại cục của thành phố Thương Sơn, nhưng ông ta vẫn luôn phải
ẩn nhẫn. Bởi vì ông ta muốn trả thù, muốn bước lên vị trí cao hơn nữa,
vì vậy luôn phải xem xét đến sự đoàn kết của bộ máy Thành ủy, phải suy
nghĩ đến sự phát triển toàn diện của thành phố Thương Sơn, nên những
điều ông ta phải băn khoăng do dự rất nhiều. Nhưng khi cơ hội tới, ông
ta lại hết sức quyết đoán, ra tay tàn nhẫn.
Lý Đức Lâm thua hoàn toàn.
Nhưng, mọi chuyện cũng không dừng lại ở đây.
Vương Trung Sơn lạnh lùng nhìn Lý Đức Lâm một cái, trầm giọng nói:
- Tốt lắm, hiện tại kết quả biểu quyết đã có, điều lệ của Khu công nghệ
cao về vấn đề xử lý ô nhiễm môi trường được thông qua, lập tức công bố
chính thức trên website của Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy, cũng
chính thức đánh thành văn kiện đưa xuống các ban ngành để triển khai.
Nói xong, Vương Trung Sơn hướng về phía thư kí của mình, ra hiệu cho anh ta lập tức tiến hành việc này.
Sau khi thư kí của Vương Trung Sơn rời đi, trên mặt của ông ta đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Bây giờ, mời đồng chí Chủ nhiệm ủy ban kỉ luật thành phố Mạnh Vĩ Thành nói vài câu.
Vương Trung Sơn nói xong, mọi người đều vô cùng sửng sốt, Mạnh Vĩ Thành có thể nói chuyện gì được.
Mạnh Vĩ Thành bình tĩnh nói:
- Tôi hiện tại công bố một tin, thủ phạm làm cháy phòng họp của Khu công nghệ cao đã tìm được rồi.
Mạnh Vĩ Thành vừa nói xong, đám người Lý Đức Lâm, Trâu Hải Bằng ngay lập tức vô cùng lo lắng.