Rất nhanh, điện thoại được kết nối, thanh âm của Liễu Kình Vũ truyền đến:
- Chủ tịch Đường, chào ngài, tôi là Liễu Kình Vũ.
Đường Thiệu Cương cười nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, có chuyện gì à?
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Chủ tịch Đường, tôi muốn báo cáo với ngài một chuyện.
Đường Thiệu Cương sửng sốt:
- Chuyện gì?
- Chủ tịch Đường, là thế này, sáng sớm hôm nay, không phải có một đám
người ở thị trấn Hắc Môi đến trước cửa Ủy ban Kỷ luật chúng ta gây rối
sao? Đồng chí Nghiêm Vệ Đông tự mình báo cáo với tôi, còn đề nghị tôi
đưa những dân chúng này nhốt vào Trung tâm giáo dưỡng của UBND Thị xã.
Trước kia tôi chưa từng nghe đến Trung tâm này, sau khi đồng chí Nghiêm
Vệ Đông nhắc đến, tôi cũng tò mò muốn biết nên mới đến Trung tâm xem
xét. Tôi thấy Trung tâm này không nên tồn tại. Dù sao nhà nước ta đã hủy bỏ chế độ giáo dục lao động rồi. Đông Giang chúng ta làm như vậy là
không đúng. Cho nên, lúc đồng chí Nghiêm Vệ Đông nhắc đến, tôi mới đến
đấy xem xét. Nhưng ở đấy, tôi phát hiện ra rất nhiều vấn đề. Tôi có hai
đề nghị thế này, một là hủy bỏ Trung tâm giáo dưỡng, đồng thời cũng miễn chức đồng chí Lý Khúc Đức ngay lập tức.
Nghe được lời này của Liễu Kình Vũ, Đường Thiệu Cương liền sửng sốt.
Y thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lại nói cho mình biết nhiều tin tức như vậy.
Không ngờ nhất là say khi y biết chính Nghiêm Vệ Đông nói cho Liễu Kình
Vũ, trong lòng y bắt đầu nghi ngờ. Y nghĩ, Liễu Kình Vũ vừa mới tới Đông Giang, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hắn không thể biết đến sự
tồn tại của Trung tâm giáo dưỡng được. Dù sao việc thành lập Trung tâm
này cũng là hành động của riêng thị xã Đông Giang, là nhân viên của thị
trấn Hắc Môi cùng với một vài thị trấn có liên quan đến dự án than đá
cùng nhau thành lập. Ngoại trừ Ủy ban Kỷ luật cùng một số người bên
ngoài, người bình thường không thể biết được.
Nhưng việc Liễu Kình Vũ đột nhiên điều tra khiến y nghĩ rằng Liễu Kình
Vũ quá chú ý đến đám dân chúng mà âm thầm điều tra nên mới biết. Lại
thật không ngờ là do Nghiêm Vệ Đông nói cho Liễu Kình Vũ. Lấy tính cách
của Liễu Kình Vũ, hắn không đi điều tra mới là lạ. Nghiêm Vệ Đông còn
không rõ tính cách của Liễu Kình Vũ à? Sao lại phải nhắc nhở hắn cái
Trung tâm ấy. Đây không phải là muốn dẫn đường để hắn đến sao?
Lá gan của Nghiêm Vệ Đông lớn như vậy ư? Chẳng lẽ y không biết Trung tâm này đối với Thị xã Đông Giang có phân lượng thế nào sao? Có lẽ nào là
do Tôn Ngọc Long đứng sau sai khiến? Nhưng Tôn Ngọc Long làm vậy để làm
gì?
Nghĩ đến đây, đôi lông mày của Đường Thiệu Cương cũng nhíu chặt hơn. Bởi vì y vừa nghĩ đến một khả năng, rất có thể Tôn Ngọc Long muốn đem mình
làm vũ khí để đối phó với Liễu Kình Vũ nên cố tình kéo mình xuống nước.
Cứ như vậy, y sẽ thong dong hơn rất nhiều. Thậm chí là ngồi nhìn hai hổ
đánh nhau.
Nghĩ đến khả năng này, nghi ngờ trong lòng Đường Thiệu Cương càng ngày
càng lớn. Đồng thời y đối với Tôn Ngọc Long cũng tràn đầy bất mãn. Bởi y biết rất rõ, hành vi này của Nghiêm Vệ Đông là phong cách điển hình của Tôn Ngọc Long. Y tin tưởng Liễu Kình Vũ sẽ không nói dối. Nếu hắn đem
tất cả chuyện nay nói cho mình biết chứng tỏ hắn đã nhìn rõ mưu đồ của
Tôn Ngọc Long. Sở dĩ Liễu Kình Vũ nói muốn hủy bỏ Trung tâm giáo dưỡng
và cách chức Lý Khúc Đức cũng chỉ là thái độ của hắn mà thôi. Bất cứ là
ai, chỉ cần dính dáng đến phương diện chức trách, hắn kiên quyết sẽ
không nhượng bộ. Nhưng hắn cũng không đồng ý trở thành bia ngắm của
người khác
Phân tích đến nước này, trong lòng Đường Thiệu Cương không khỏi giật
mình. Người thanh niên này quả nhiên rất lợi hại, tuy rằng rất trẻ tuổi
nhưng lúc suy xét đến mọi vấn đề lại rất hiểu chuyện. Những người như
vậy trong chốn quan trường có rất ít. Bây giờ những người trẻ tuổi mới
bước chân vào chốn quan trường đều rất khiêm tốn, hoặc là rất khúm núm,
cẩn thận hoặc là rất kiêu ngạo đến mức không chịu được. Tất cả cuối cùng đều rơi vào trắc trở. Liễu Kình Vũ vừa mới bước chân vào quan trường
được một, hai năm lại có thể có được tố chất này, thật sự không đơn
giản. Mấu chốt chính là người này tuy còn trẻ tuổi nhưng cấp bậc không
hề thấp. Đây chính là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Ủy viên Thường vụ Thịh
ủy của Đông Giang
Nhưng đối với đề nghị hủy bỏ Trung tâm giáo dưỡng, Đường Thiệu Cương lại vô cùng bất mãn, y trầm giọng nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi cho rằng nếu như cá nhân Lý Khúc Đức có vấn đề thì có thể cách chức ông ta, nhưng không cần phải xóa bỏ Trung tâm
giáo dưỡng. Cậu vừa đến Đông Giang nên có thể không biết, trước kia đơn
thư khiếu nại oan ức của Đông Giang rất lớn nên lãnh đạo cấp trên đối
với chúng ta có phê bình kín đáo, mà sau khi Trung tâm được thành lập,
những chuyện thế này quá nhiều. Nếu xóa bỏ, tôi nghĩ Đông Giang chúng ta sẽ trở thành thành phố có tỷ lệ khiếu nại đứng thứ nhất, thứ hai rồi.
Đến lúc đó, tất cả chúng ta đều phải chịu đựng cơn giận của lãnh đạo.
Điều này đối với chúng ta mà nói vô cùng bất lợi. Hy vọng đồng chí phải
suy nghĩ thật kỹ.
Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:
- Chủ tịch Đường, tôi hiểu suy nghĩ của ngài, nhưng tôi nghĩ Trung tâm này nhất định phải bị xóa. Có ba nguyên nhân lớn:
Thứ nhất bản thân Trung tâm được thành lập một cách phi pháp, tác dụng
lớn nhất của nó là trở thành trại giam. Mà nhà nước đã có chỉ thị xóa bỏ toàn bộ trại giam rồi. Chúng ta làm như vậy là vi phạm chính sách của
nhà nước.
Thứ hai, tôi không biết ngài có đến xem qua Trung tâm đó không, nhưng
nơi đó rất dã man, không có cửa sổ thì thôi, tất cả sinh hoạt đều ở cùng một chỗ, lại còn cả ngày không nhìn thấy nổi một tia sáng. Đây là nơi
dành cho người ở sao, chỉ sợ nhà giam so với nơi này còn tốt hơn.
Nói tới đây, thanh âm của Liễu Kình Vũ đột nhiên cao lên:
- Chủ tịch Đường, tôi hỏi ngài, bọn họ có phạm pháp hay không? Nếu phạm
pháp thì đưa bọn họ vào tù đi. Nếu không phạm pháp tại sao lại nhốt bọn
họ trong điều kiện hoàn cảnh tệ hại như vậy. Đây mà là Trung tâm giáo
dưỡng ư? Rõ ràng đây là nơi tra tấn người, là nơi nhốt người phi pháp.
Thanh âm của hắn thoáng bình tĩnh rồi lại nói tiếp:
- Chủ tịch Đường, tôi nghĩ ngài nên tự mình đi thị sát một chút. Không
điều tra thì không thể lên tiếng. Sau khi xem xét xong, tôi tin tưởng
ngài có thể ra được quyết định chính xác nhất.
Thứ ba, có làm như vậy thì người làm quan chúng ta mới có được tâm ý của dân chúng. Tôi biết Ủy ban Kỷ luật mà nói đến vấn đề này thì quả thật
cũng có chút quá phận. Hơn nữa tôi cũng không dám khoa chân múa tay
trước mặt ngài.
Tôi chỉ muốn hỏi ngài ba vấn đề:
Thứ nhất: Ngài nghĩ Trung tâm giáo dưỡng có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề của dân chúng không? Bọn họ tại sao phải khiếu oan? Vì hoàn cảnh
sinh tồn của bọn họ, lợi ích của bọn họ bị xâm phạm, họ không có con
đường sống. Bọn họ chỉ muốn có người đứng ra đòi lại công bằng cho họ,
làm cho điều kiện sống của họ không bị xâm phạm nữa.
Chủ tịch Đường, ngài nghĩ một cái Trung tâm có thể nhốt thân thể của họ
nhưng có thể nhốt được lòng của bọn họ hay không? Nếu sau khi trở về,
dân chúng phát hiện ra mình không còn một con đường sống, họ sẽ tiếp tục đi kiện kêu oan thôi.
Thứ hai, chúng ta nên giải quyết những vấn đề này của dân chúng như thế
nào? Hẳn phải là ngăn chặn hành động kêu oan của dân chúng. Chúng ta cần chủ động, tích cực giải quyết những mâu thuẫn thực tế của dân chúng,
hóa giải các loại bất mãn của họ, cam đoan giữ gìn lợi ích hợp pháp của
dân chúng.
Chủ tịch Đường, tôi đề nghị một việc có lẽ là không nên nói. Tôi cho
rằng, các mâu thuẫn xã hội xảy ra trước mắt chúng ta, hẳn chúng ta nên
chủ động xuất kích. Phải làm nguội đi cơn tức giận của dân chúng. Giống
như Đại Vũ trị thủy vậy, nhất định phải lấy khai thông là chủ yếu mà
không phải là đi phá hoại, như vậy chỉ càng làm dân chúng bất mãn hơn
thôi. Thành phần dân chúng không ổn định cũng lớn hơn nhiều.
Chủ tịch Đường, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.
Nói xong, Liễu Kình Vũ liền trầm mặc
Đầu điện thoại bên kia, sau khi nghe Liễu Kình Vũ nói, sắc mặt của Đường Thiệu Cương biến hóa nhiều lần, cuối cùng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng. Lời nói vừa rồi của hắn tuy rằng rất kịch liệt, nhưng hết sức sâu sắc, hắn
chỉ ra đúng tình trạng vô cùng quẫn bách của Đông Giang hiện tại. Bởi vì tình trạng Đông Giang trước mắt vô cùng khó khăn, các thế lực đen tối
mặc sức hành hoành, thậm chí rất nhiều lợi ích hợp pháp của dân chúng
đều bị tổn hại. Lúc này Trung tâm giáo dưỡng mới được thành lập, để
khiến những người dân thường xuyên tìm lãnh đạo kêu oan kinh sợ.
Nhưng mà, trong lòng Đường Thiệu Cương hiểu rất rõ, Trung tâm giáo dưỡng chỉ trị được phần ngọn chứ không trị được phần gốc. Theo những gì Liễu
Kình vũ nói, Đường Thiệu Cương nghe ra được hình như hắn có biện pháp để giải quyết mấu chốt vấn đề.
Nghĩ đến đây, Đường Thiệu Cương không ngại học hỏi người dưới:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu nói chúng ta nên làm như thế nào để giải
quyết những mâu thuẫn, giải quyết vấn đề kêu oan của dân chúng?