Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 291: Chương 291: Không nể mặt Lý Đức Lâm.




Lý Đức Lâm đến trước cửa phòng bệnh của Liễu Kình Vũ, bỗng nhiên y đứng lại.

Tâm trạng Lý Đức Lâm bây giờ rất phức tạp, y thật sự không muốn đi vào, y có chút khó xử.

Lý Đức Lâm rất rõ, trong lòng Liễu Kình Vũ chắc chắn bất mãn với y vô cùng. Thân là Chủ tịch thành phố phải đích thân đến xin lỗi đã là rất mất mặt rồi. Với tính khí của Liễu Kình Vũ, chắc chắn sẽ không nể mặt y, vậy nên thật sự không muốn bước vào.

Nhưng mà sự do dự của Lý Đức Lâm chỉ diễn ra trong chốc lát, cuối cùng y cũng quyết định gõ cửa phòng.

Trong phòng bệnh, Liễu Kình Vũ ngồi ở đầu giường, Tần Duệ Tiệp ngồi cạnh Liễu Kình Vũ, vừa gọt cam, vừa nhét cam vào miệng Liễu Kình Vũ. Hắn muốn tự mình cắt, nhưng Tần Duệ Tiệp không đồng ý. Hơn nữa Tần Duệ Tiệp không chỉ cắt cam thành những miếng nhỏ, mà còn dùng ngón tay ngọc trắng như tuyết tinh tế đưa vào miệng hắn, Liễu Kình Vũ coi như là đang hưởng thụ.

Kỳ thật, Lý Đức Lâm không biết rằng khi y vừa xuất phát không lâu thì Liễu Kình Vũ đã nhận được tin nhắn của Lưu Tiểu Phi thông báo về kết quả xử lý của cuộc họp Hội nghị thường ủy, biết tin Lý Đức Lâm sẽ đến.

Khi tiếng gõ cửa phòng vang lên, Liễu Kình Vũ nhìn Tần Duệ Tiệp một cái, lập tức nằm xuống giường, giả vờ đang ngủ, còn Tần Duệ Tiệp thì ở bên cạnh cầm một cuốn sách ngồi trên ghế, sau đó đứng lên mở cửa.

Khi nhìn thấy bên ngoài là Lý Đức Lâm, Tần Duệ Tiệp chỉ nhìn y một cái, căn bản cũng không thèm để ý y, trực tiếp bước nhẹ đến ghế ngồi, cầm sách tiếp tục đọc.

Lý Đức Lâm hiện lên vẻ khó xử, y nghĩ cũng không dám nghĩ, bản thân đường đường là Chủ tịch thành phố, cán bộ một quận nhỏ cấp dưới lại dám không chào y, trong lòng có chút khó chịu, có chút tức giận, nhưng y không dám bộc lộ ra, bởi vì hôm nay y đến đây là có nhiệm vụ.

Khi y bước đến bên giường bệnh Liễu Kình Vũ, nhìn thấy hắn đang ngủ, chân mày y nhăn lại.

Liễu Kình Vũ đang ngủ, cái này khiến y có chút khó khăn. Nếu như Liễu Kình Vũ không ngủ, y trực tiếp ngồi xuống nói chuyện với hắn, nhưng mà hắn lại đang ngủ, nếu bản thân kêu hắn thức dậy thì có chút không ổn. Còn nếu không gọi hắn dậy, để y đường đường là Chủ tịch thành phố ngồi đó đợi thì thể diện của y không còn nữa. Hơn nữa cái làm Lý Đức Lâm xấu hổ nhất đó là Tần Duệ Tiệp xem y như vô hình, ngay cả ý mời y ngồi cũng không có.

Nhất thời, phòng bệnh bỗng trở nên yên lặng, không khí trở nên kỳ dị.

Lý Đức Lâm nhìn tính huống này, do dự một chút, cuối cùng y quyết định ngồi trên ghế kế bên giường bệnh, chờ đợi. Y biết rằng, cho dù Thành ủy đã có quyết định, nhưng nếu mình vô duyên vô cớ gọi Liễu Kình Vũ dậy, khiến Liễu Kình Vũ bất mãn, cuối cùng thất bại, mình thì không phải vấn đề bị mất mặt mà năng lực sẽ bị Tỉnh ủy nghi ngờ.

Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, Tần Duệ Tiệp vừa xem sách, vừa dùng ánh mắt xem xét lén nhìn Liễu Kình Vũ, phát hiện Liễu Kình Vũ đang nhìn cô cười hí hí mờ ám, còn âm thầm giơ ngón cái lên hướng về phía cô. Trong lòng Tần Duệ Tiệp cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cô biết rằng, hắn rất hài lòng với việc cô lãnh đạm đối xử Lý Đức Lâm, việc này khiến cô cảm thấy hết sức vui mừng.

Tần Duệ Tiệp cũng giống Liễu Kình Vũ, là người yêu ghét phân minh, tuy trong tình huống bình thường cô cũng tôn trọng cấp trên, thậm chí là nhẫn nại, nhưng nếu ép cô đến đường cùng cô sẽ không nhẫn nại nữa. Lý Đức Lâm lại là người ép cô vào đường cùng, đầu tiên là thiết kế ra việc phân chia dự án để tranh công, sau đó phát sinh ra sự việc Liễu Kình Vũ bị đánh. Đối với Lý Đức Lâm và hệ thống của y, cô rất thất vọng và bất mãn, cho nên, cô trực tiếp xem y như vô hình.

Qua hơn 20 phút, khi mà Lý Đức lâm sắp tức điên lên thì Liễu Kình Vũ từ từ thức dậy, mở mắt ra, nhìn Tần Duệ Tiệp nói:

- Duệ Tiệp, bây giờ mấy giờ rồi?

Tần Duệ Tiệp nhìn nhìn đồng hồ, nói:

- Bây giờ là bốn rưỡi rồi.

Liễu Kình Vũ sờ vào bụng nói:

- Tôi có chút đói.

Tần Duệ Tiệp cười nói:

- Liễu Kình Vũ à, anh đúng là tên ham ăn, vừa ăn cơm không lâu mà đã đói rồi, tôi thật là phục anh.

Vừa nói Tần Duệ Tiệp vừa đứng dậy.

Liễu Kình Vũ lập tức kêu oan nói;

- Tần Duệ Tiệp, tôi bây giờ là người bị thương đó, cơ thể cần hồi phục, cho nên khả năng tiêu hoá rất nhanh.

Tần Duệ Tiệp cười nói:

- Được, được, được. Anh luôn đúng, anh đợi đây, tôi ra ngoài mua sủi cảo cho anh ăn, muốn ăn nhân gì?

Liễu Kình Vũ suy nghĩ một chút, sau đó cười nói:

- Thì thịt heo cải trắng đi, món đấy có công hiệu kiện tỳ bổ thận lắm, rất thích hợp cho thời tiết này.

Tần Duệ Tiệp đứng dậy, trực tiếp ra ngoài, căn bản không hề nhìn Lý Đức Lâm.

Lý Đức Lâm nhìn thấy hai người lời qua tiếng lại, xem bản thân không tồn tại, trong lòng cực kỳ tức giận, nhưng không có chút gì nóng nảy, đợi Tần Duệ Tiệp đi khỏi, y lập tức đứng dậy nói:

- Liễu Kình Vũ, vết thương của anh đã khá hơn chút nào chưa?

Lúc này, Liễu Kình Vũ mới quay người lại, nhìn Lý Đức Lâm một cái, ngạc nhiên nói;

- A, Chủ tịch Lý, ông đến rồi à, theo tôi được biết, ông trước giờ không xem tôi ra gì mà.

Lúc này nếu không nhân cơ hội chế nhạo Lý Đức Lâm thì quả không phải là tính khí Liễu Kình Vũ.

Lý Đức Lâm tuy biết Liễu Kình Vũ cố ý, nhưng y chỉ có thể miễn cường cười nói:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ à, là thế này, tôi đại diện cho các vị lãnh đạo Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố đến thăm anh. Đồng thời, tôi cũng đại diện Thành ủy mời anh, hy vọng anh có thể tiếp tục trở về quận Tân Hoa công tác. Anh yên tâm, đảm bảo cho anh được phục chức.

Lý Đức Lâm cũng không trực tiếp nói ra quyết định trong Hội nghị thường vụ Thành ủy, như vậy, sau này quyết định có thể thay đổi.

Nhưng, Lý Đức Lâm không ngờ rằng, Liễu Kình Vũ nghe xong, lập tức lộ vẻ khó chịu nói:

- Rấc tiếc Chủ tịch Lý, tôi đã đệ đơn từ chức với ông rồi, hơn nữa ông đã duyệt rồi. Sau đó Bí thư Thành ủy thành phố Nam Bình, Hồ Hải Ba có đưa thư mời tôi, hy vọng tôi có thể đến Nam Bình công tác. Tôi đã đồng ý rồi, cho nên rất tiếc từ nay về sau, duyên phận với thành phố Thương Sơn đến đây là hết.

Lý Đức Lâm lập tức đổ mồ hôi trán, y không ngờ rằng, Liễu Kình Vũ đã đồng ý với Hồ Hải Bá, lúc này y thực sự rất sốt ruột.

Lý Đức Lâm nhanh chóng nói:

- Liễu Kình Vũ à, anh đừng nóng vội được không, thành phố Thương Sơn được coi là điểm khởi đầu của anh. Hơn nữa lãnh đạo ở đây rất coi trọng anh, nếu không tôi cũng sẽ không đích thân đến đây, Liễu Kình Vũ, anh phải suy nghĩ kỹ càng lại đó.

Liễu Kình Vũ cười khổ nói:

- Chủ tịch Lý, nói thật ra, tôi thật sự rất là thất vọng với thành phố Thương Sơn, cũng rất thất vọng về quận Tân Hoa. Tôi cực khổ dẫn đội dốc sức làm, dùng hết sức tìm kiếm nhà đầu tư hơn hai tỷ. Ai ngờ rằng sau khi trở về, một câu phân chia là chia hết công sức kết quả nỗ lực của tôi cho người khác. Hành vi tranh công này thật sự là quá đáng. Tôi tuy có lòng muốn giúp nhân dân thành phố Thương Sơn cống hiến sức mình, nhưng bị người khác tranh công, quả thật là không bằng lòng. Tôi đồng ý vì nhân dân mà cống hiến, nhưng tôi không chấp nhận hành vi đê tiện vô sỉ như vậy trên quan trường, tôi chỉ có thể tìm một nơi khiến tôi an tâm nỗ lực phát huy. Chủ tịch Lý, thật xin lỗi, tôi không thể đồng ý với ông, tôi biết ông rất bận rộn, tôi không giữ ông nữa, ông hãy đi làm việc đi.

Liễu Kình Vũ trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Trong lòng Lý Đức Lâm đang buồn bực, phải biết rằng, y đường đường là Chủ tịch thành phố, cấp bậc cao hơn Liễu Kinh Vũ không chỉ một nửa, nhưng cái tên Liễu Kình Vũ này ra lệnh đuổi mình. Tên này thật sự kiêu ngạo, y thật sự muốn trở mặt tại chỗ, nhưng lý trí không cho phép y làm như vậy.

Lý Đức Lâm chỉ có thể cắn răng chịu đựng khuyên bản thân phải lo cho đại cục, miễn cưỡng nở nụ cười chân thành nói:

- Liễu Kình Vũ à, hôm nay tôi đến đây với hai mục đích, một là hy vọng anh có thể ở lại thành phố Thương Sơn chúng tôi, mục đích còn lại là đích thân đến để xin lỗi. Việc phân chia dự án tuy tôi xuất phát là từ lòng tốt, nhưng không ngờ rằng khiến anh sinh ra hiểu lầm, tôi thật sự xin lỗi anh.

Đến lúc này còn nghe Lý Đức Lâm dùng lý do lo cho đại cục để che lấp hành vi xấu xa của y, Liễu Kình Vũ thật sự nổi giận, hắn lập tức lạnh lùng nói:

- Chủ tịch Lý, ông đưa ra phân chia dự án là vì thành phố Thương Sơn, là vì lo cho đại cục. Vậy thì ông xin lỗi là không cần thiết, bởi vì ông không có sai, còn tôi cũng nhận không nổi đâu. Chủ tịch Lý, ông về đi, tôi không được khoẻ, tôi muốn nghỉ ngơi.

Nói xong, Liễu Kình Vũ liền nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.

Lý Đức Lâm không ngờ Liễu Kình Vũ không nể mặt y, trực tiếp hai lần yêu cầu y rời khỏi. Sắc mặt y vì vậy mà trầm xuống, trong lòng tức giận, lúc lên lúc xuống, hai tay nắm thành đấm. Lúc này, từ biểu hiện của Liễu Kình Vũ, Lý Đức Lâm có thể đoán được rằng, hắn đã biết mục đích mình đến đây là gì, cho nên mới có phản ứng như vậy.

Lý Đức Lâm nhanh chóng nhắm mắt trầm tư một lúc, nhẹ nhàng thả lỏng hai tay, sau đó, y thở dài, trầm giọng nói:

- Liễu Kình Vũ, tôi thừa nhận, phương án phân chia dự án của tôi là muốn nhằm vào anh. Tôi xin lỗi anh, nói thật, mục đích lần này tôi đích thân đến đây là muốn giữ anh lại, Thành ủy đã đưa ra đối sách cuối cùng, vì để bù đắp cho anh, quyết định đề bạt anh lên làm Quyền Chủ tịch quận Tân Hoa, Ủy viên thường vụ quận Tân Hoa. Tôi nghĩ, điều kiện như vậy, bù đắp như vậy đã đủ để chứng minh sự coi trọng của Thành ủy thành phố Thương Sơn đối với anh rồi chứ.

Nói xong, hai mắt Lý Đức Lâm gắt gao nhìn Liễu Kình Vũ, trong lòng y đang nghĩ: “Liễu Kình Vũ, mày đợi đấy, xem xem sau này ông đây làm sao xử lý mày”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.