Do dự của Phạm Chí Quân cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì rất nhanh y
liền đưa ra quyết định. Y lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ một cái nói:
- Thật ngại quá, hành động của Phòng Y tế chúng tôi là dưới sự lãnh đạo
của Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã, triển khai thống nhất kiểm tra
toàn thị xã. Mỗi một quyết định của chúng tôi đều là có lý do, có căn cứ đấy. Chúng tôi sẽ không tiếp nhận bất cứ sự uy hiếp nào.
Nói xong, Phạm Chí Công vung tay lên :
- Tiếp tục niêm phong cho tôi. Có điều không cần đi làm phiền những
người khách ở lại, phái người bảo vệ cửa ra vào, không cho những khách
khác đi vào. Bắt đầu từ bây giờ, Khách sạn Tân Nguyên chỉ cho phép ra,
không cho phép vào.
Phạm Chí Quân tuy là kiêu ngạo nhưng cũng không dám đắc tội với Liễu
Kình Vũ quá mức, chỉ là niêm phong Khách sạn Tân Nguyên, cũng không dám
giở thủ đoạn đối với phòng của Liễu Kình Vũ.
Sáng ngày hôm sau, Liễu Kình Vũ vừa mới đi làm liền gọi hai người Ôn Hữu Sơn và Vương Hải Bằng đến, bảo hai người tìm tất cả những tài liệu có
liên quan đến việc tố cáo Phòng Y tế thị xã Đông Giang mang tới cho
mình.
Hai người rất nhanh liền chia nhau ra triển khai hành động, từ nhiều con đường khác nhau lấy được không ít các tài liệu chứa nhiều tố cáo có
liên quan đến Phòng Y tế Thị xã Đông Giang.
Sau đó, Liễu Kình Vũ lại bảo hai người chia nhau ra tiến hành phân tích, nghiên cứu, phân loại đối với những tài liệu tố cáo này rồi lại đưa lại mình.
Sau khi Liễu Kình Vũ lấy được tài liệu, từ trong đó chọn thêm vài phần
tài liệu tố cáo Trưởng phòng hành chính Phòng Y tế thị xã Đông Giang
Triệu Tuấn Phi. Sau khi xác minh, biết được những tài liệu này khá tin
cậy, sau đó Liễu Kình Vũ tự mình dẫn theo Ôn Hữu Sơn đi đến Ngân hàng
lấy bản kê giao dịch có liên quan đến tài khoản ngân hàng của Triệu Tuấn Phi, phát hiện các số liệu vô cùng ăn khớp với tài liệu tố cáo hành vi
nhận hối lộ. Tiếp theo lại tiến hành ngầm hỏi những người tố cáo của
những tài liệu báo cáo này, từ trong miệng đối phương biết được rất
nhiều tình tiết và tin tức chi tiết.
Vào buổi chiều cùng ngày, Phòng Y tế thị xã đang tổ chức họp. Trên hội
nghị, Trưởng phòng Phạm Chí Quân đang ngồi trên ghế chủ trì, giảng thuật về tính tất yếu phải trong sạch hóa bộ máy chính trị với vẻ mặt đầy
hứng khởi, nhắc nhở đông đảo các cán bộ nhất định phải kiên quyết duy
trì đầu óc tỉnh táo, tuyệt đối không thể tùy ý làm bậy, tuyệt đối không
thể tham ô nhận hối lộ, nếu không nhất định sẽ nhận sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật.
Vừa lúc đó, cửa phòng họp được mở ra, Liễu Kình Vũ bước vào phòng. Phía
sau hắn, Ôn Hữu Sơn mang theo hai nhân viên Ủy ban kỷ luật đi vào.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn lướt qua vẻ mặt hưng phấn của Phạm Chí Quân nói:
- Đồng chí Phạm Chí Quân, tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Liễu Kình
Vũ, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật mới nhậm chức của thị xã Đông Giang. Thật
ngại quá, đã làm phiền đến cuộc họp Phòng y tế các vị rồi.
Nhìn thấy đám người Liễu Kình Vũ đi tới, Phạm Chí Quân lúc ấy trong lòng run lên, giọng cũng mang theo âm rung nói:
- Chào Chủ nhiệm Liễu, không biết hôm nay ngài đến đây có dặn dò gì?
Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:
- Bây giờ, tôi tuyên bố một việc. Trưởng phòng hành chính Phòng Y tế thị xã Đông Giang, đồng chí Triệu Tuấn Phi bị tình nghi về hành vi vi phạm
kỷ luật nghiêm trọng. Thị ủy chính thức thực thi khởi tố đối với anh ta. Đồng chí nào là đồng chí TriệuTuấn Phi, mời đứng lên cùng chúng tôi đi
một chuyến.
Liễu Kình Vũ nói xong, Ôn Hữu Sơn đã dẫn theo hai nhân viên cộng tác đi
qua một người đàn ông chừng hơn 30 tuổi ngồi ở một chiếc ghế cạnh bàn
hội nghị. Người này lúc đó sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, những giọt mồ
hôi to như hạt đậu từ trán rơi xuống.
Khi mà tâp văn kiện khởi tố được đưa đến trước mắt gã để ký tên, lưng
của anh bạn này đã không thẳng dậy được rồi, thân thể mềm nhũn, tầm mắt
đều có chút mơ hồ, tay ký tên run run rẩy rẩy.
Sau khi chờ gã ký tên xong, hai người nhân viên công tác lập tức lôi gã dậy, đem gã ra ngoài.
Sau khi Triệu Tuấn Phi bị mang ra ngoài, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Phạm Chí Quân, nói :
- Trưởng phòng Phạm, theo nhiều báo cáo mà Ủy ban Kỷ luật chúng tôi nhận được, trong nội bộ Phòng Y tế các ông tồn tại một quỹ đen cùng với rất
nhiều cán bộ lãnh đạo vi phạm pháp luật. Tôi hi vọng Phòng Y tế các ông
có thể tích cực triển khai công tác tự điều chỉnh. Tôi nghĩ đợi qua một
thời gian ngắn, sau khi giải quyết xong vấn đề của đồng chí Triệu Tuấn
Phi, người của Ủy ban Kỷ luật thị xã chúng tôi sẽ còn tới. Tôi hi vọng
mọi người tự thu xếp cho ổn thỏa. Ngoài ra, trong vòng một tháng kế
tiếp, cán bộ lãnh đạo nào từ cấp Phó phòng trở lên của Phòng Y tế thị
xã, nếu muốn ra ngoài, đặc biệt là ra khỏi thị xã Đông Giang, nhất định
phải tiến hành báo cáo tới Ủy ban Kỷ luật thị xã. Sau khi được xác nhận
thì mới có thể rời đi.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ thoáng dừng một chút, lập tức cười nói với Phạm Chí Quân:
- Trưởng phòng Phạm, lần này chúng ta xem như biết nhau. Hy vọng về sau
ông không nhất thiết giống ngày hôm qua, sau khi nhìn thấy tôi lại xem
tôi như người xa lạ, làm như thế tôi sẽ rất thất vọng đấy. Hi vọng sau
một tháng tiến hành công tác trong sạch hóa bộ máy chính trị, vẫn còn có thể nhìn thấy được hình ảnh của ông.
Nói xong, Liễu Kình Vũ xoay người đi ra ngoài.
Liễu Kình Vũ rời đi, trong phòng họp của Phòng Y Tế hoàn toàn yên tĩnh,
tất cả mọi người đều đang suy nghĩ về lời mà Liễu Kình Vũ vừa mới nói.
Trong những người ngồi ở đây, có những người không biết giữa Liễu Kình
Vũ và Phạm Chí Quân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng có một số
cá nhân cũng tham gia vào việc niêm phong Khách sạn Tân Nguyên ngày hôm
qua, tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình nói chuyện giữa Liễu Kình Vũ và Phạm Chí Quân.
Chỉ có điều ai cũng không ngờ tới, ngày hôm qua Phạm Chí Quân vừa mới
nói bóng gió Liễu Kình Vũ ở Khách sạn Tân Nguyên, Liễu Kình Vũ không ngờ trong thời gian ngắn không đến một ngày đã trả được mối hận, vừa ra tay liền trực tiếp khởi tố một gã Trưởng phòng. Hơn nữa phía sau còn để lại hàng loạt tối hậu thư. Liễu Kình Vũ dường như còn để lộ ra một tầng ý
nghĩa khác, hắn không chỉ biết trong Phòng Y tế thị xã còn tồn tại quỹ
đen, còn có thể sẽ từng bước tiến hành điều tra Phòng Y tế thị xã. Hơn
nữa câu bóng gió cuối cùng mà Liễu Kình Vũ nói, bản thân Phạm Chí Quân
cũng có thể bị điều tra.
Cứ như vậy, tất cả mọi người nhìn về phía Phạm Chí Quân, ánh mắt bắt đầu đã có một chút thay đổi.
Lúc này, trong lòng Phạm Chí Quân không bình tĩnh chút nào. Y tuy rằng
biết Liễu Kình Vũ có thể sẽ trả thù mình, nhưng lại không ngờ tới, sự
trả thù của Liễu Kình Vũ lại nhanh như vậy, thủ đoạn sắc bén đến vậy.
Điều này khiến cho y có chút mơ hồ, lần này y thực sự đau đầu. Hôm qua
sở dĩ y tự mình dẫn theo một đội quân tới là vì y nhận được điện thoại
của Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch UBND thị xã Quản Nhữ Bình, muốn y
đích thân dẫn người đi một chuyến. Lãnh đạo có lệnh y làm sao dám không
phục tùng chứ. Nếu thực sự không phục tùng thì chức quan của mình e rằng khó mà giữ được.
Điểm mấu chốt nhất là, theo ông ta, mình thuộc dòng chính của Quản Nhữ
Bình, mà Quản Nhữ Bình lại thuộc tuyến dưới của Bí thư thị ủy Tôn Ngọc
Long. Mà Bí thư thị ủy Tôn Ngọc Long được xếp vào hạng làm việc lâu năm ở thị xã Đông Giang, từ trước đến giờ chưa xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Coi như Liễu Kình Vũ càng lợi hại, chắc chắn cũng đấu không lại
Tôn Ngọc Long. Cho nên y tin tưởng Liễu Kình Vũ nếu muốn động đến mình
thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng đạt được. Trái lại, nếu lần này mình dựa
vào chỉ thị của lãnh đạo đi làm việc, làm tốt những việc này, vậy thì
lãnh đạo nhất định sẽ rất hài lòng với mình, như vậy khoảng cách thăng
quan phát tài của mình không xa nữa.
Liễu Kình Vũ đột nhiên ra tay triệt để làm rối loạn mưu kế nhỏ của Phạm Chí Quân.
Lần này, y thật sự hơi sợ, y trực tiếp tuyên bố giải tán cuộc họp. Sau
khi về tới phòng làm việc, y lập tức gọi điện cho Quản Nhự Bình :
- Phó Chủ tịch Quản, tôi muốn báo cáo với ngài một việc. Đồng chí Liễu
Kình Vũ vừa mới nhậm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang
đang có hành động không tốt đối với Phòng Y tế thị xã chúng tôi. Hắn sao có thể làm như thế này chứ…
Nói xong, Phạm Chí Quân kể lại tường tận toàn bộ quá trình từ khi y và
Liễu Kình Vũ gặp nhau hôm qua đến việc hôm nay Liễu Kình Vũ đột nhiên ra tay.
Sau khi Quản Nhữ Bình nghe xong cũng sững sờ :
- Liễu Kình Vũ hôm nay lại không đi thị trấn Hắc Môi, còn đi đến Phòng Y tế thị xã các cậu sao?
Phạm Chí Quân gật gật đầu nói:
- Đúng vậy ạ, Phó Chủ tịch Quản, Liễu Kình Vũ không chỉ đến đây, còn rất kiêu ngạo buông lời nói độc ác, hình như còn có ý muốn khởi tố tôi. Phó Chủ tịch Quản, ngài biết đấy, tôi luôn luôn chỉ nghe theo chỉ thị của
ngài như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, tuyệt đối không dám làm trái lại.
Ngài nhất định phải nghĩ biện pháp giúp tôi. Tôi thấy tên Liễu Kình Vũ
này như thể sắp nổi điên lên rồi.
Quản Nhữ Bình gật gật đầu nói:
- Tiểu Phạm à, cậu yên tâm đi, về việc niêm phong Khách sạn Tân Nguyên
này là tôi sai cậu đi làm, tôi nhất định sẽ phụ trách cho đến cùng. Cậu
yên tâm đi, Liễu Kình Vũ tuyệt nhiên không dám động tới cậu đâu.
Sau khi ngắt điện thoại, Quản Nhữ Bình lập tức gọi điện cho Tôn Ngọc
Long, đem việc báo cáo của Phạm Chí Quân cùng y tường thuật lại một lần, cuối cùng lại nói:
- Bí thư Tôn, ngài nói xem, lúc trước Liễu Kình Vũ nói muốn điều tra sự
việc đường cao tốc kia, kết quả đến bây giờ không có động tĩnh gì. Hai
ngày trước Liễu Kình Vũ lại nói đích thân phải đến thị trấn Hắc Môi điều tra về những khiếu oan của người dân, tổ điều tra đã phái người đi
xuống rồi, thế nhưng hắn lại năm lần bảy lượt không đi, ngược lại hắn
đến Phòng Y tế giết một con ngựa. Hắn rốt cuộc đang làm cái trò gì thế?
Lẽ nào Liễu Kình Vũ thật sự bị hành động của những người kia làm cho
khúm núm, không dám đi xuống thị trấn Hắc Môi điều tra? Đây dường như
không phải là tính cách của Liễu Kình Vũ.
Tôn Ngọc Long cười khổ nói:
- Lão Quản a, nói thật, tôi hiện tại cũng thật sự có chút không hiểu,
Liễu Kình Vũ rốt cuộc là tính toán cái gì. Căn cứ vào các tài liệu lúc
trước chúng ta nắm được và các hành động mà Liễu Kình Vũ biểu hiện sau
khi đến thị xã Đông Giang, Liễu Kình Vũ tuyệt đối là một người nói được
làm được, hơn nữa không e ngại bất kỳ khiêu chiến gì. Nhưng lần này hắn
lại làm toàn chuyện vô bổ, tôi thật sự hơi lo lắng. Nhiều khi, quan
trường như chiến trường, nếu đối thủ vùng lên trái lại dễ dàng đối phó,
nhưng nếu hắn ta vẫn án binh bất động, thậm chí là hành đông lung tung,
điều này ngược lại sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của chúng ta. Trong khoảng thời gian này tôi thực sự không hiểu Liễu Kình Vũ rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng căn cứ vào phân tích của tôi, tôi tin rằng hắn ta nhất định sẽ đi đến thị trấn Hắc Môi để điều tra. Cậu thông báo với thị trấn Hắc Môi
bên kia, nhất định phải chuẩn bị chu đáo ven toàn, tuyệt đối không thể
để cho thị trấn Hắc Môi xuất hiện việc gì ngoài ý muốn.
Quản Nhữ Bình gật gật đầu:
- Vâng, bí thư Tôn, ngài yên tâm đi. Tôi cho rằng kể cả Liễu Kình Vũ
thật sự đi đến thị trấn Hắc Môi, cũng tuyệt đối không thể điều tra ra
được bất luận tin tức hữu dụng nào. Bên kia, thiên la địa võng đã bố trí xong cho hắn.