Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 75: Chương 75: La Cương tự mãn




Liễu Kình Vũ vừa bước vào trong vừa cất giọng nói:

- Hả? Là ai nói Liễu Kình Vũ tôi không bằng một đống phân chó vậy? Từ lúc Liễu Kình Vũ tôi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy đấy. Có gan thì đứng ra đây cho tôi nhìn mặt!

Vừa nói, Liễu Kình Vũ vừa đi tới trước mặt Triệu Hải Ba, vỗ nhẹ vào vai Triệu Hải Ba, nói:

- Ừ, Triệu Hải Ba, rất tốt, thân là đàn ông, nhất định phải kiên định! Những lợi ích thuộc về mình, nhất định phải bảo vệ tới cùng. Ở thị trấn Quan Sơn của chúng ta, ở Hoa Hạ của chúng ta, ai làm việc gì cũng phải làm theo luật pháp, nếu không thì sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Yên tâm, có Liễu Kình Vũ tôi ở đây, không ai dám động đến một sợi lông của anh đâu!

Trong lúc nói, ánh mắt của Liễu Kình Vũ hướng về phía La Cương.

Lúc đó, La Cương nhìn Liễu Kình Vũ một lượt. Gã sớm nghe ông chủ của mình là Tạ Lão Lục nói về Liễu Kình Vũ. Vị Chủ tịch này tuy trẻ tuổi nhưng y yêu cầu gã sau khi tới Quan Sơn phải rất đề phòng người này, không ngờ lại có lúc gặp mặt trực diện thế này. Liễu Kình Vũ còn trẻ hơn so với tưởng tượng của gã ta, Liễu Kình Vũ đứng trước mặt gã ta tuy thân hình cao to, nhưng gương mặt thì cứ như một sinh viên đang học đại học vậy. Một người trẻ tuổi như vậy không ngờ lại có thể làm Chủ tịch thị trấn, cũng là có chút năng lực đấy! Nhưng nghĩ lại những lời Liễu Kình Vũ nói, mặt La Cương xám lại, gã ta lạnh lùng nói:

- Mày là Liễu Kình Vũ, người nói mày không bằng một đống phân chó chính là tao, mày định làm gì tao?

Lúc này, cả Liễu Kình Vũ và La Cương đều không chú ý tới, trong đám đông đang có một người cầm điện thoại chụp ảnh nhất cử nhất động của Liễu Kình Vũ từ lúc hắn tới. Cùng lúc đó, cách chỗ đám người Liễu Kình Vũ không xa có một chiếc xe bảy chỗ, trong xe có một người đội mũ lưỡi trai, tay cầm một chiếc máy ảnh độ nét cao, người này cũng đang chụp ảnh lại toàn bộ khung cảnh ở đó, mục tiêu chính đương nhiên là Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ thấy La Cương hết lần này đến lần khác thách thức mình, mặt hắn tối đi. Nếu là Liễu Kình Vũ trước kia chưa làm Chủ tịch thị trấn, chắc chắn gã này đã bị sưng má rồi. Với thân phận của hắn, người dám hạ nhục hắn ngay trước mặt vậy, không đánh cho răng cắm xuống đất thì thật có lỗi với chính mình. Nhưng Liễu Kình Vũ hiểu rõ thân phận của mình, hắn là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn, hắn có trách nhiệm với người dân Quan Sơn, hắn phải có trách nhiệm với người dân thôn Du Thụ, hắn tới đây là để hóa giải mâu thuẫn chứ không phải là để gây thêm mâu thuẫn. Vì vậy, Liễu Kình Vũ tạm thời nhẫn nhịn.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn La Cương, trầm giọng nói:

- Anh là người phụ trách của Tập đoàn Hải Duyệt?

La Cương gật đầu nói:

- Đúng vậy, tao là người phụ trách của Tập đoàn Hải Duyệt. Liễu Kình Vũ, một Chủ tịch thị trấn như mày không ở Ủy ban thị trấn mà chạy tới đây làm gì? Có phải là ăn no rồi rửng mỡ không?

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn La Cương một cái, rồi nói:

- Người dân thôn Du Thụ chúng tôi đều bị người của Tập đoàn Hải Duyệt các anh đánh phải vào viện, vị Chủ tịch thị trấn như tôi không tới đây xem xét thì tôi còn đáng làm Chủ tịch nữa không? Anh đánh người dân, không phải đồng nghĩa với việc anh đánh vào mặt Liễu Kình Vũ tôi sao? Hiện giờ tôi cho anh một lựa chọn, lập tức bảo thuộc hạ của mình bỏ vũ khí xuống, ngoan ngoãn nghe theo lệnh của công an, chỉ có như vậy, các anh mới có cơ hội sửa lỗi. Bằng không thì nếu việc đánh người lần này được điều tra tới cùng, các anh chắc chắn đều bị bắt về Đồn công an.

Sau khi nghe những lời đó của Liễu Kình Vũ, La Cương cười phá lên, nói:

- Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, Chủ tịch thị trấn như mày cũng ngây thơ quá rồi, không ngờ lại bảo bọn tao bỏ vũ khí xuống phối hợp điều tra. Mày nghĩ việc này có thể xảy ra sao? Tao nói cho mày biết, đừng nói mày là Liễu Kình Vũ, cứ cho là Phó chủ tịch huyện Cảnh Lâm tới đây nói những lời này với tao, tao còn chẳng thèm để ý tới ông ta nữa. Liễu Kình Vũ, giờ tao cũng cho mày một lựa chọn, lập tức cút về Ủy ban thị trấn mà ngồi chơi, không có chuyện gì làm thì ra ngoài dạo bộ. Nếu không thì bọn tao chẳng may làm thương mày, mày mà làm sao thì không phải đáng thương lắm sao! Mày nên học tập Bí thư Thạch của mình đi, chẳng bao giờ lo chuyện bao đồng, chỉ tập trung làm tốt chức Bí thư. Đối với người trong quan trường mà nói, thêm một việc không bằng bớt một việc! Tuổi trẻ, mày vẫn còn non nớt lắm.

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, trầm giọng nói:

- Thật ngại quá, Liễu Kình Vũ tôi trước giờ không phải là một người sợ chuyện, nhất là từ sau khi vào quan trường, nguyên tắc làm quan đầu tiên của tôi chính là lấy dân làm gốc, làm chủ cho dân, ai dám ức hiếp người dân dưới nơi tôi làm quan thì tôi sẽ không bỏ qua. Tôi không quan tâm anh tên là gì, có hậu thuẫn ra sao, nhưng tôi khuyên anh một câu, viễn cảnh của dự án khu du lịch núi Thúy Bình rất hấp dẫn người khác, có rất nhiều cơ hội kiếm tiền, nếu Tập đoàn Hải Duyệt các anh làm theo luật pháp, cơ hội kiếm nhiều hơn còn rất nhiều. Dự án cũng không ít, tốt nhất không nên đi đường tắt, nếu không thì các anh nhất định hối hận không kịp.

Nghe xong, La Cương lại cười to, nói:

- Liễu Kình Vũ à, tao nói cho mày biết, tao đây tên là La Cương, mọi người thường gọi là chân xoáy lốc. Hiện giờ tao đại diện cho Tập đoàn Hải Duyệt chính thức thông báo cho mày biết, lập tức cút khỏi đây, nếu không thì đừng trách tao không khách sáo.

Trong lúc nói, mắt La Cương lộ ra vẻ hung hãn.

Mà lúc đó, đám người đứng sau lưng hắn ai nấy đều nắm chặt lấy ống tuýp, côn, nhìn chằm chằm Liễu Kình Vũ.

Nhìn thấy khung cảnh đó, mặt Liễu Kình Vũ càng tối lại, hắn lạnh lùng nói:

- La Cương, anh không cảm thấy mình quá tự mãn sao? Anh có biết thân phận của Liễu Kình Vũ tôi là gì không? Tôi là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn! Không ngờ anh lại nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ anh không coi Chính quyền thị trấn Quan Sơn chúng tôi ra gì sao?

La Cương cười ha hả, lạnh lùng nói:

- Hừ, Liễu Kình Vũ, không phải tao nói gì mày, nhưng tao thực sự không coi cái chức Chủ tịch thị trấn Quan Sơn của mày ra gì đấy. Tao nói rõ ràng cho mày biết, trong mắt tao, cả cái huyện Cảnh Lâm này, ai nắm đấm mạnh, thế lực của ai mạnh nhất, người đó nói sao là vậy! Liễu Kình Vũ mày là Chủ tịch thị trấn, điều đó không sai, nhưng những người quan lớn hơn mày ở thị trấn Quan Sơn này cũng rất nhiều. Mày tính là cái gì. Mày có tin tao gọi một cuộc điện thoại thì mày mất cái chức vị Chủ tịch thị trấn này không?

Ngạo mạn! La Cương quá ngạo mạn! Trong mắt gã, cả cái huyện Cảnh Lâm này ngoài Tiết Văn Long ra, không có ai đáng để coi trọng cả! Theo gã, trong cái huyện Cảnh Lâm này, Tiết Văn Long nói một là một, nói hai là hai, cắt chức Chủ tịch của Liễu Kình Vũ chỉ là chuyện nhỏ.

Liễu Kình Vũ nghe xong, lạnh lùng cười, nói:

- Anh khoan hãy nói, tôi thực sự không tin đó! Chức Chủ tịch thị trấn của tôi tuy nhỏ, nhưng ai dám cắt chức tôi?Hay là anh gọi một cuộc điện thoại thử xem?

Liễu Kình Vũ đã phát hiện, La Cương này mới nhìn là biết ngay là người của xã hội đen, chắc chắn không hiểu gì về chuyện của quan trường. Hắn thực sự hi vọng La Cương gọi một cuộc điện thoại, hắn cũng muốn biết rốt cuộc gã ta sẽ gọi cho ai, từ đó có thể hiểu rõ thế lực sau lưng của gã ta.

Tuy nhiên, lúc đó, một tên trợ thủ đứng bên cạnh La Cương bước tới nói vài câu gì đó vào tai gã, La Cương nghe xong, phẫn nộ nhìn Liễu Kình Vũ, sau đó giơ cái ông tuýp trong tay lên, lạnh lùng nói:

- Liễu Kình Vũ, mày được đó, mày dám thách thức tao sao? Không nhiều lời nữa, câu cuối cùng, rốt cuộc mày có cút hay không?

Liễu Kình Vũ sắc mặt trầm xuống, tức giận nói:

- La Cương, người phải cút khỏi đây là các anh đó! Các anh là người của Tập đoàn Hải Duyệt thì phải tuân thủ pháp luật, không nên có hành động ép bán. Đây cũng là câu cảnh báo cuối cùng của tôi, lập tức rời khỏi thôn Du Thụ!

- Chết tiệt! Liễu Kình Vũ, mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Anh em, xông lên! Đánh cho Liễu Kình Vũ, mấy tên công an và cả Triệu Hải Ba bẹp dí dưới đất cho tao!

La Cương hô một tiếng, gã vung gậy mạnh về phía trước hô hào tất cả đám người xông lên.

Thủ hạ nhìn thấy vậy đều cầm gậy xông lê. Đúng lúc đó, có một người đứng trước mặt Liễu Kình Vũ, chính là lái xe kiêm đàn em thực tập của Liễu Kình Vũ - Đường Trí Dũng. Gã đứng chắn trước mặt Liễu Kình Vũ, cùng với La Cương giao đấu.

Giờ phút này, hai người công an già thấy tình hình không ổn, liền chạy nhanh lên xe công an. Sau khi lên xe ngồi, lập tức khởi động xe, phóng xe nhanh không thấy bóng dáng đâu. Hai người công an trẻ thì cầm gậy đứng cạnh Liễu Kình Vũ, nói:

- Chủ tịch thị trấn Liễu, ngài trốn đi đã, người của đối phương nhiều quá, sẽ dễ bị thương.

Liễu Kình Vũ lắc đầu, nói:

- Không cần, tôi mới nói rồi đó, tôi nhất định phải bảo vệ người dân thôn Du Thụ! Tôi tuyệt đối không thể để bọn chúng thực hiện được mục đích của mình!

Nói xong, Liễu Kình Vũ bước về phía trước, tay hắn cầm cái ống tuýp mới giật được của một tên côn đồ.

Hai cảnh sát trẻ thấy ngay cả Chủ tịch cũng lên rồi, bọn họ cũng không dám chậm trễ, mỗi người đứng một bên bảo vệ cho Liễu Kình Vũ.

Nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn, những người dân xung quanh bắt đầu bỏ chạy, tìm chỗ an toàn để trốn, không ai dám ra tay hỗ trợ. Tuy bọn họ trong lòng hiểu rõ, người tiếp theo bị đánh rất có thể là mình, nhưng tư tưởng không nhúng tay vào chuyện không liên quan thì bao đời nay cũng khó có thể thay đổi được. Nhưng mọi người đều rất quan tâm tới Liễu Kình Vũ, tuy trốn ở xa, nhưng ánh mắt của họ luôn hướng về phía Liễu Kình Vũ. Bọn họ cũng cầu mong cho Liễu Kình Vũ không bị làm sao.

Nhìn thấy Liễu Kình Vũ ra tay, người đàn ông trốn ở trong xe thấy rất hứng thú, lập tức tập trung tinh thần điều chỉnh máy ảnh hướng thẳng về phía Liễu Kình Vũ, hơn nữa người đó còn nghĩ ngay ra một cái tiêu đề cho Liễu Kình Vũ, đó là sự dũng mãnh khi đánh người của Liễu Kình Vũ. Đồng thời, người cầm điện thoại chụp ảnh lúc nãy cũng không trốn quá xa, người đó tìm một chỗ thuận tiện để quay video toàn cảnh lúc đó.

Lúc mới đầu, Liễu Kình Vũ khí thế bừng bừng, vài tên côn đồ bị hắn vật thẳng xuống đất. Tuy nhiên, một chuyện mà Liễu Kình Vũ không ngờ tới đã xảy ra. Trong lúc đánh nhau, một tên lưu manh tóc vàng bốc một nắm cát từ trong túi ra, vứt thẳng về phía mặt Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ thấy tình thế không ổn, lập tức nghiêng đầu, tuy nhiên, lại có hai tên cũng ném cát tới chỗ hắn. Lúc đó đúng là cuối tiết thu, gió thu xào xạc, cát bay thẳng vào mặt. Liễu Kình Vũ tuy tránh được nắm cát thứ nhất, nhưng không tránh được nắm cát thứ hai, mắt hắn bị cát đập vào, không mở ra được.

Lúc đó La Cương giơ cái ống tuýp trong tay đập mạnh về phía đầu Liễu Kình Vũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.