Trịnh Bác Phương sau khi nghe xong thì vô cùng kinh ngạc:
- Cái gì, Chủ nhiệm Liễu bị người của Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu
Nguyên đưa đi rồi sao? Vì lí do gì, tại sao lại có chuyện như vậy? Chủ
nhiệm Liễu là một vị quan tốt luôn luôn đặt quyền lợi chung lên trước
quyền lợi riêng mà, tại sao bọn họ lại có thể đưa Chủ nhiệm Liễu đi? Sao bọn họ lại có thể làm như vậy được?
Long Tường cười khổ nói:
- Có ai nói là không phải đâu chứ, tôi đi theo Chủ nhiệm Liễu đã nhiều
năm như vậy, đối với đạo đức làm quan và nhân phẩm của Chủ nhiệm Liễu
tôi là người hiểu rõ nhất. Chủ nhiệm Liễu chắc chắn sẽ không bao giờ
phạm phải sai lầm, trong lòng anh ấy tất cả đều nghĩ cho dân chúng.
Nhưng mà sự việc hiện tại bây giờ tất cả đều là do tôi tận mắt chứng
kiến, tôi đoán việc này chắc chắn là có mưu tính trước, sắp đặt rất chu
đáo cẩn thận, hơn nữa hành động lần này còn có sự ủng hộ của Bí thư
Thành ủy, uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ Lý Vạn Quân nữa.
Nói xong, Long Tường đem toàn bộ tất cả những chuyện mình đã thấy tỉ mỉ giải thích lại cho Trịnh Bác Phương nghe.
Trịnh Bác Phương sau khi nghe xong, ra sức gật đầu:
- Xem ra chúng ta có thể vì Chủ nhiệm Liễu làm chút chuyện rồi.
Long Tường gật đầu:
- Đúng vậy, lăn lộn trong giới quan trường nhiều năm như vậy, tôi chưa
từng gặp người cán bộ nào thật tâm thật ý lo lắng cho dân chúng như Chủ
nhiệm Liễu, cho nên chúng ta không thể để cho Chủ nhiệm Liễu phải chịu
oan ức như vậy được, nhưng chúng ta cũng chỉ là mấy con tốt nhỏ, không
có quan hệ, không có gia thế, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Trong ánh mắt Trịnh Bác Phương lộ ra hai tia sắc lạnh:
- Áp lực dư luận. Lúc này, chỉ có khiến cho dư luận và truyền thông tham gia vào, mang chuyện này lan truyền khắp thị xã, thành phố, cả tỉnh,
thậm chí là trước mặt nhân dân cả nước, lúc đó Ủy ban Kỷ luật thành phố
Liêu Nguyên mới có thể cảm thấy áp lực thuc sự. Nếu không, chỉ với thân
phận của hai chúng ta, chỉ sợ rằng thanh âm của chúng ta còn chẳng lọt
được vào lỗ tai người ta nữa là. Hai người chúng ta phải có chút dụng
tâm mới khống chế lại được hành động của người khác.
Long Tường gật đầu:
- Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi sắp xếp chuyện này.
Sau khi cúp điện thoại, Long Tường lập tức liền bận lu bù với công việc.
Nhưng điều khiến cho Long Tường không ngờ được chính là, sự việc Liễu
Kình Vũ bị khởi tố xảy ra chưa quá 20 phút, Long Tường liền nhận được
điện thoại của văn phòng Ủy ban Kỷ luật thị xã gọi tới, nói rằng các
nhân viên đã nộp báo cáo cá nhân trước đó, tất cả đều tụ tập ở văn phòng Ủy ban Kỷ luật thị xã, yêu cầu muốn lấy lại tài liệu mà trước đó họ đã
mang tới trình báo.
Long Tường nghe xong thì vô cùng tức giận. Anh ta biết rằng, việc này
nhất định là có người cố ý làm lộ chuyện, anh ta lập tức nói lại với
nhân viên công tác:
- Không được đưa cho bọn họ, nói với họ rằng, chờ Chủ nhiệm Liễu về rồi nói sau.
Nhưng mà điều Long Tường còn không ngờ hơn nữa chính là, nhân viên của văn phòng vẻ mặt cầu xin nói:
- Chủ nhiệm Long, những tài liệu đó đều bị mấy người kia cướp mang đi
hết rồi, bọn họ quá điên cuồng, giống như là một đám ăn cướp vậy.
Long Tường nổi giận:
- Kiêu ngạo, quả thật là quá kiêu ngạo rồi, mấy người này cơ bản không
hề coi Ủy ban Kỷ luật chúng ta ra gì. Tiểu Trần, chuyện này cậu có báo
cáo với Phó chủ nhiệm Nghiêm chưa?
Tiểu Trần nói:
- Đã báo rồi, Phó chủ nhiệm Nghiêm nói việc này ông ấy cần điều tra lại, sau khi xác nhận rồi sẽ nói.
Long Tường quá tức giận:
- Điều tra, tài liệu đều bị cướp đi cả rồi mà lão còn điều tra. Cái lão
già khốn kiếp này, lão quả thực là một cây gậy quấy phân heo mà, chính
là một tên quan du côn.
Người chưa bao giờ chửi bậy nói tục như Long Tường cuối cùng cũng hoàn
toàn bị Nghiêm Vệ Đông cùng đám người kia chọc cho nổi điên lên rồi.
Nhưng mà điều này càng kích thích ý chí chiến đấu của Long Tường hơn, anh ta liền ra chỉ thị:
- Tiểu Trần, nếu như Nghiêm Vệ Đông mặc kệ chuyện này, cậu lập tức liền
báo cáo chuyện này cho Phó chủ nhiệm Trịnh Bác Phương, Diêu Kiếm Phong
và Diệp Kiến Quần đi, tôi không tin chuyện này Ủy ban Kỷ luật sẽ không
có ai đứng lên ra mặt giải quyết.
Tiểu Trần là tay chân tin cẩn của Long Tường, vẫn là tương đối khâm phục Long Tường, nên liền làm đúng theo chỉ thị của Long Tường mà đi tiến
hành báo cáo.
Trịnh Bác Phương, Diêu Kiếm Phong và Diệp Kiến Quần biết được việc này,
lập tức liền đi tìm Nghiêm Vệ Đông yêu cầu triệu tập hội nghị thường vụ
Ủy ban Kỷ luật để thảo luận việc này.
Nhưng mà điều khiến tất cả mọi người đều không ngờ chính là, Nghiêm Vệ Đông vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Các đồng chí, cách đây không lâu tôi vừa nhận được chỉ thị của đồng
chí Bí thư Thành ủy Lý Vạn Quân, bởi vì đồng chí Liễu Kình Vũ đang bị
nghi ngờ là vi phạm kỷ luật, hiện nay đã bị Ủy ban Kỷ luật thành phố đưa đi, trước mắt để tôi tạm thời thay mặt đảm nhiệm vị trí Chủ nhiệm Ủy
ban Kỷ luật. Hiện giờ chỉ là thiếu quyết định bổ nhiệm chính thức thôi.
Nói đến đây, Nghiêm Vệ Đông ngẩng cao đầu, giống như một con gà trống,
làm ra bộ dạng đứng từ trên cao nhìn xuống mọi người. Tiếp đó, y còn cố ý dừng lại một chút, để cho mọi người có thời gian phản ứng, để cho mọi
người ý thức được rằng hiện tại chính y mới là chủ nhân đích thực của Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang.
Nghiêm Vệ Đông nói xong, cả đám người Trịnh Bác Phương chợt thấy sửng
sốt. Bọn họ thật là không ngờ được, Lý Vạn Quân nhanh như vậy đã chỉ
định Nghiêm Vệ Đông tạm thời thay mặt làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật rồi.
Nếu như là người bình thường, vào lúc này có lẽ sẽ cần suy xét lại một
chút về lập trường của mình, dù sao thì một đời vua một đời thần mà, nếu như Liễu Kình Vũ thật sự sụp đổ rồi, bọn họ cũng cần suy xét lại một
chút về lập trường của mình, ít nhất cũng không dám đối đầu với Nghiêm
Vệ Đông.
Tuy nhiên Trịnh Bác Phương lại là một nhân vật làm việc vô cùng có
nguyên tắc, sau khi nghe Nghiêm Vệ Đông nói xong, Trịnh Bác Phương lại
chẳng hề có động tĩnh gì, chỉ thấp giọng nói:
- Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, nếu lãnh đạo thành phố đã chỉ thị cho ông
thay mặt đảm nhiệm chức vụ chủ trì công việc của Ủy ban Kỷ luật thị xã
rồi, vậy thì lại càng tốt. Hy vọng ông lập tức mời họp Hội nghị thường
vụ Ủy ban Kỷ luật đi, thảo luận về chuyện các cán bộ trình báo đã cướp
tài liệu về. Những người này cũng quá kiêu ngạo rồi, cơ bản là cũng
không coi Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng ta ra gì. Chúng ta nhất định phải xử phạt thật nghiêm khắc những người này mới được.
Sắc mặt Nghiêm Vệ Đông trầm xuống:
- Xử phạt, xử phạt cái gì? Chuyện này cho đến giờ vẫn chưa được điều tra rõ ràng, xử phạt ai chứ. Hơn nữa ngược lại lúc này đơn trình báo tăng
lên nhiều như vậy, lãnh đạo Thành uỷ bị thị xã Đông Giang chúng ta mang
đến phiền toái lớn như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao? Tôi đã quyết
định rồi, từ bây giờ trở đi, lập tức đình chỉ việc trình báo tình hình
cá nhân. Từ nay trở về sau, nếu không có yêu cầu đặc biệt từ cấp trên,
Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng ta sẽ không tăng cường đẩy mạnh
việc này nữa. Còn về việc những người đó cướp đoạt lại tài liệu, có thể
đợi sau khi chúng ta điều tra rõ ràng sẽ bàn bạc một chút.
À, có mặt cả ba người ở đây, tôi tuyên bố lại một việc. Tôi quyết định,
từ bây giờ trở đi, huỷ bỏ toàn bộ ba tổ tuần tra. Mọi người xem đi, từ
khi ba tổ tuần tra được thành lập đến nay, thoạt nhìn thì mọi người ai
cũng bận rộn cả ngày, trên thực tế thì đánh rắm cũng chưa làm, kinh phí
thì tiêu tốn không ít, hao tiền tốn của. Từ nay về sau, cũng đừng có vẽ
ra thêm công tác thanh tra gì cả, chúng ta là văn phòng Ủy ban Kỷ luật,
không thể muốn vẽ ra gì thì vẽ. Được rồi, nếu không có chuyện gì khác,
tôi còn đang bận rộn công việc.
Nói xong, Nghiêm Vệ Đông cúi đầu, cầm lấy một bản văn kiện tiếp tục xem, trực tiếp mang ba người Trịnh Bác Phương, Diêu Kiếm Phong và Diệp Kiến
Quần gạt sang một bên.
Giờ phút này, trong lòng Nghiêm Vệ Đông cảm thấy vô cùng thoải mái, trong lòng cảm giác rất hưng phấn.
Y thật sự cảm thấy cảm giác sảng khoái khi được làm nhân vật đứng đầu.
Đây mới thực sự là được vênh mặt hất hàm sai khiến, đây mới thực sự là
nhất ngôn cửu đỉnh chứ.
Ba người này trước kia không ngờ là lại phản bội y mà đi theo Liễu Kình
Vũ, chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ được, sau này nhất định phải
thông qua công việc mà điều chỉnh lại, đem ba người này nhanh chóng loại trừ ra khỏi đội ngũ Ủy ban Kỷ luật hoặc là khiến cho tất cả bọn họ trở
thành nhân viên công chức nhàn hạ, trong tay không có chút quyền lực
nào, để tránh cho bọn họ gây ra ảnh hưởng không tốt đến uy tín của y.
Nhìn thấy điệu bộ này của Nghiêm Vệ Đông, trên mặt tất cả đám người
Trịnh Bác Phương đều lộ ra vẻ coi thường, quay người bước ra ngoài.
Ra khỏi phòng làm việc của Nghiêm Vệ Đông, Diêu Kiếm Phong lập tức mắng:
- Con bà nó, lão Nghiêm Vệ Đông này quả thật là một tên tiểu nhân. Lão
chỉ vừa lên làm Quyền chủ nhiệm thôi liền đã la lối om sòm, cứ như lão
đã thật sự làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật rồi vậy.
Diệp Kiến Quần không nói gì, nhưng sắc mặt cũng chẳng tốt.
Trịnh Bác Phương lạnh lùng cười:
- Quyền chủ nhiệm của lão cũng chỉ là thay mặt thôi, muốn chuyển thành
chính thức thì lão cứ nằm mơ đi. Tôi tin chắc là Chủ nhiệm Liễu sẽ quay
trở lại, các ông thấy thế nào?
Diêu Kiếm Phong không chút do dự nói:
- Tôi cũng nghĩ giống lão Trịnh, tôi tin chắc Chủ nhiệm Liễu nhất định
sẽ không có chuyện gì đâu. Cho dù là Ủy ban Kỷ luật Tỉnh ra tay cũng
chẳng thể tìm ra bất cứ vấn đề gì về Chủ nhiệm Liễu, ngược lại nếu là
Nghiêm Vệ Đông này, nếu quả thật điều tra lão, chỉ sợ lão sớm muộn gì
cũng về vườn thôi.
Diệp Kiến Quần cũng gật đầu nói:
- Tôi kiên quyết đi theo Chủ nhiệm Liễu, nếu thật sự Chủ nhiệm Liễu có
xảy ra vấn đề gì, tôi cũng đã tính đến chuyện từ quan không làm nữa. Nếu như một vị quan tốt như Chủ nhiệm Liễu mà cũng bị xử lý, như vậy thì
làm quan cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Dưới sự dẫn đường của Trịnh Bác Phương, ba người rất nhanh đã kết thành
đồng minh, cùng tiếp tục quyết tâm kiên trì vì công việc của Liễu Kình
Vũ, cho dù là Liễu Kình Vũ không về được, cũng kiên quyết muốn vì nhân
dân mà làm một số việc hiện thực.
Lúc bọn họ đang bận rộn, Long Tường cũng không hề nhàn rỗi, theo Liễu
Kình Vũ một thời gian dài như vậy, hiệu suất công việc của Long Tường
cũng vô cùng cao.
Ba giờ sau khi Liễu Kình Vũ bị đưa đi, tin tức Liễu Kình Vũ bị Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên bắt đi đã xuất hiện trên mạng. Đồng thời bên trong bài viết, người viết vô cùng ngạc nhiên hỏi:
- Liễu Kình Vũ cuối cùng là đã vi phạm pháp luật gì, rốt cuộc là đã vi
phạm kỷ luật gì, sao lại bị công khai giải đi từ hội nghị thường vụ Thị
uỷ?Vì sao Lý Vạn Quân không xem qua trước việc này, vì sao Liễu Kình Vũ
bị đưa đi ngay sau khi tiến hành công bố danh sách cán bộ chưa trình báo hoàn cảnh cá nhân ở thị xã Đông Giang? Vì sao sau khi Liễu Kình Vũ vừa
bị mang đi, những tài liệu trình báo được lưu trữ tại Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang lại bị bọn quan viên ép buộc cướp đoạt đi? Vì sao việc
này không được người quản lý quan tâm hỏi đến?
Sau khi bài viết này xuất hiện, trong vòng không đến hai giờ đồng hồ, liền gây nên sóng to gió lớn trên Internet.
Nhưng mà đám người Long Tường cũng không hề biết, Liễu Kình Vũ vừa mới
bị người của Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên đưa đi, tin tức liền
đã đến tai Lưu Phi ở thành phố Yến Kinh.
Tin tức là do Gia Cát Phong gọi điện thoại báo cho ông ta.
Sau khi Gia Cát Phong báo cáo xong liền thấp giọng hỏi:
- Lão Đại, ngài có muốn tôi tìm người hỏi rõ việc này không? Tôi thấy
việc này chứng tỏ Lý Vạn Quân cùng với đám người Tôn Ngọc Long là cố ý
muốn chơi xấu Kình Vũ đó.
Lưu Phi hơi trầm ngâm rồi lắc đầu nói:
- Tạm thời chuyện này chưa cần nhúng tay vào, chúng ta cứ đứng xem
chuyện này sẽ phát triển theo hướng như thế nào, tỉnh Bạch Vân có động
tĩnh gì hay không. Hơn nữa tôi vẫn cảm thấy thằng nhóc Liễu Kình Vũ này
sẽ không làm việc mà không có sự chuẩn bị sẵn ở phía sau, nếu chỉ có
chút chuyện này mà nó không làm nổi, tôi cho rằng nó không thích hợp để
phát triển trong quan trường đâu.
Gia Cát Phong nhướn mày:
- Lão Đại, tôi thấy sự việc lần này có thể là do Lý Vạn Quân đích thân
chỉ đạo, ở dưới lại có Bí thư thị ủy Tôn Ngọc Long phối hợp hành động,
chỉ sợ dù cho Liễu Kình Vũ có chuẩn bị sẵn phía sau cũng không có hiệu
quả. Dù sao thì cấp bậc của bọn họ vẫn còn cách nhau nhiều lắm.