Đại Hắc mở miệng cười ha hả:
– Không có chuyện gì đâu, nếu bọn họ chơi xấu, tôi sẽ dùng Ngạnh Khí Công
Liễu Kình Vũ sửng sốt một giây rồi lập tức mỉm cười. Đại Hắc này mới nhìn
thì có vẻ không rành thế sự, nhưng thực tế cũng không ngốc. Trong lòng
gã vẫn có ý kiến đấy. Bây giờ người thật thà chất phác như gã ít lắm.
Nghĩ đến đây. Liễu Kình Vũ cười hỏi:
– Cậu muốn tìm việc gì? Sao vẫn chưa tìm được vậy?
Đại Hắc cộc lốc nói:
– Tôi biết lái ô tô, ô tô gì tôi cũng có thể lái được.
Liễu Kình Vũ ngạc nhiên. Mới nhìn Đại Hắc trông giống như người từ cổ đại đi ra, chỉ cần nhìn hành động của gã cũng có thể đoán được điểm này. Người như vậy đáng lẽ phải xa lạ với ô tô mới đúng. Nhưng gã lại nói mình
biết lái ô tô, điều này khiến Liễu Kình Vũ cảm thấy có chút không tầm
thường.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Cậu đã lái ô tô gì rồi?
Đại Hắc nói:
– Xe gì cũng lái được. Tôi đã từng lái xe ngựa để chở củi, chở lợn, cũng
đã lái chiếc xe con chỉ có thể chở được vài người. Còn có loại có xích
to nã đạn ầm ầm, cũng có loại có thể bay lên trời.
Trong lúc nói chuyện, sắc mặt gã lộ vẻ phấn khích, dường như đối với gã như thế là hạnh phúc.
Nghe xong, Liễu Kình Vũ thật sự sợ hãi rồi. Nếu đúng theo những gì gã nói
thì có thể suy ra được, gã có thể lái được xe tải, ô tô con, còn có cả
xe tăng.
Chuyện đùa, xe tăng có thể nhả đạn đấy, người bình
thường làm sao có thể lái? Còn về phần bay lên trời, chắc chắn là máy
bay rồi. Rốt cuộc Đại Hắc này có lai lịch gì? Đến cả những thứ đó cũng
có thể lái?
Liễu Kình Vũ hỏi:
– Cậu có bằng lái xe không?
Đại Hắc hỏi:
– Bằng lái xe là cái gì?
Liễu Kình Vũ nói:
– Chính là một cuốn sách nhỏ, mang theo nó thì cậu mới được ra đường.
Đại Hắc nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy dường như nhớ ra cái gì, giơ tay lấy từ trong túi áo ra một cuốn sổ nhỏ vô cùng bẩn:
– Có phải cái này không? Thầy giáo của tôi nói chỉ cần có cái này thì có thể ra ngoài kiếm cơm ăn.
Liễu Kình Vũ vừa nhìn thấy cuốn sổ nhỏ đó lập tức khiếp sợ. Bởi vì đây không phải là bằng lái xe bình thường mà là bằng lái xe đặc biệt của quân
đội, người bình thường không thể lấy được. Nếu muốn có loại bằng này
phải hiểu biết nhiều loại xe. Hơn nữa nhìn vào thông tin trong bằng thì
Đại Hắc năm nay mới 22 tuổi, tên là Trình Thiết Ngưu. Thời điểm gã lấy
bằng là 5 năm về trước. Nói cách khác, 17 tuổi gã đã lấy được bằng này.
Trình Thiết Ngưu này thật sự là quái vật rồi.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ không khỏi nảy sinh cảm giác yêu người tài, cười nói:
– Bây giờ cậu còn muốn tìm việc kiếm tiền không?
Trình Thiết Ngưu nhếch miệng cười:
– Đương nhiên muốn, có làm việc mới có thể có tiền, có tiền là có cơm ăn, cũng sẽ không bị đánh.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Vậy cậu làm lái xe chuyên trách cho tôi đi.
Trình Thiết Ngưu nghe thấy Liễu Kình Vũ muốn nhận gã làm lái xe, lập tức vui
vẻ. Tuy nhiên trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ đề phòng, gã nghi ngờ hỏi:
– Lái xe cho anh có thể ăn no không? Nếu ăn không đủ no tôi sẽ không làm
đâu. Những lão chủ trước kia cũng bắt tôi lái xe cho nhưng cũng không
cho ăn no.
Trong lòng Liễu Kình Vũ không khỏi thương hại. Xã hội
bây giờ đã biến thành cái dạng gì rồi? Ngươi thật thà như Trình Thiết
Ngưu cũng bị người khác bắt nạt.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ nói:
– Thiết Ngưu, cậu yên tâm. Làm lái xe cho tôi, cậu không những được ăn no mà còn có tiền nữa.
Trên mặt Trình Thiết Ngưu lộ ra vẻ hưng phấn, nhưng trong mắt gã vẫn có đôi chút nghi ngờ:
– Anh chắc chắn sẽ cho tôi ăn no chứ? Tôi tham ăn lắm đấy.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Cậu yên tâm, cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được. Chỉ cần cậu muốn, tôi chắc chắn cho cậu ăn no.
Trình Thiết Ngưu nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, lập tức mỉm cười:
– Bây giờ tôi có thể lấy trước tiền công chứ? Tôi đói bụng rồi.
Lúc này, bảo vệ bên cạnh lập tức hoảng sợ:
– Ôi trời ơi, tên Đại Hắc này vừa mới ăn suất ăn của tám người, bây giờ đã kêu đói, bụng của hắn lớn như vậy à?
Liễu Kình Vũ vung tay lên:
– Được, cậu đã đói bụng thì chúng ta đi ăn cơm.
Đại Hắc có chút ngượng ngùng nói:
– Cái kia… Anh phiếu ăn…Tôi thích ăn thịt, có thể thêm nhiều thịt hơn không?
Liễu Kình Vũ nghe thấy gã gọi mình là Anh “phiếu ăn”, lập tức mỉm cười vui vẻ:
– Được, không thành vấn đề, sẽ có đủ thịt, ăn no cơm. Đi, đi ăn cơm.
Trình Thiết Ngưu dùng sức vỗ vai Liễu Kình Vũ:
– Anh “Phiếu ăn”, anh đã đạt tới trình độ thân thiết rồi đó. Thầy giáo
từng nói với tôi, nếu tôi gặp được ai vừa có thể cho tôi ăn thịt lại
phát tiền lương thì nhất định phải đi theo hắn. Cho nên, anh “phiếu ăn”, tôi quyết định, từ nay về sau sẽ đi theo anh. Anh chắc chắn sẽ không
giống như những người chủ trước, đuổi tôi xuống xe giữa núi rừng hoang
vắng.
Liễu Kình Vũ bị Trình Thiết Ngưu dùng sức vỗ, bả vai lún
xuống, trong lòng liền kêu khổ. Cái vỗ vai này của Trình Thiết Ngưu mà
vỗ trên người bình thường, chỉ sợ cũng khiến người ta ngã xuống rồi. Bản thân mình cũng cảm giác được trên vai đau đớn. Sức lực của Đại Hắc này
cũng khá lớn. Nhưng điều khiến Liễu Kình Vũ buồn bực là: cơ thể Trình
Thiết Ngưu lớn như vậy, tiêu tiền như nước, làm sao có thể lái được
những loại xe tinh vi như thế. Hy vọng bằng lái xe đặc chủng của Trình
Thiết Ngưu không phải là giả.
Trong lúc nói chuyện, Liễu Kình Vũ vừa đi vào bên trong vừa giới thiệu Lưu Tiểu Bàn và Hàn Hương Di cho Trình Thiết Ngưu biết.
Lúc giới thiệu đến Lưu Tiểu Bàn, Trình Thiết Ngưu mở miệng kêu lên:
– Tiểu Bàn, sao bụng của anh lại lớn như vậy? Có phải sắp sinh bé con rồi không? Thầy giáo của tôi nói, người bụng to là có thể sinh em bé rồi.
Lưu Tiểu Bàn lập tức muốn tìm cái lỗ để chui vào, Hàn Hương Di bên cạnh
cười đến chảy nước mắt, dùng sức ôm cổ Liễu Kình Vũ cười ha hả nói:
– Lưu Tiểu Bàn, cậu nhất định phải sinh em bé cho Đại Hắc xem. Hắn nhất định rất tò mò đấy.
Lưu Tiểu Bàn suýt nữa hộc máu, vội vàng sửa chữa lời của Trình Thiết Ngưu:
– Tôi nói cậu nghe, thầy giáo của cậu nói không đúng đâu, chỉ có đàn bà
bụng lớn mới có thể sinh em bé. Tôi là đàn ông không thể sinh con.
Trình Thiết Ngưu ồ một tiếng, đột nhiên chỉ tay theo một người con gái mập mạp vừa đi qua nói:
– Tiểu Bàn, anh nói xem có phải cô ấy sắp sinh con rồi không?
Mọi người nhìn theo tay Trình Thiết Ngưu, người sáng suốt chỉ cần nhìn cũng biết, cô gái đó chỉ là béo thôi, chứ không phải sắp sinh con.
Giọng Trình Thiết Ngưu ồm ồm, một tiếng này của gã vừa nói ra, hai ba mét
xung quanh cũng có thể nghe được rõ ràng. Cô gái vừa đi qua cũng nghe
rõ, tức giận mắng Lưu Tiểu Bàn:
– Đồ lưu manh, anh mới sinh con.
Nếu là lúc trước, Lưu Tiểu Bàn chắc chắn sẽ đáp trả nhưng tình huống hôm
nay có chút đặc thù, anh ta chỉ ngượng ngùng cười, ngửa mặt lên trời
không nói gì. Anh ta rõ ràng bị sửa chữa, tuy rằng miệng lưỡi mình lợi
hại, thời đại học là một thành viên hùng biện chủ chốt nhưng đối mặt với một vị ngốc ngếch này, coi như mình cũng không thể đối phó.
Liễu Kình Vũ ha hả cười. Lần đầu tiên hắn thấy Lưu Tiểu Bàn không phản bác được người khác, cười nói:
– Lưu Tiểu Bàn, lần này cậu gặp được đối thủ thực sự rồi.
Lưu Tiểu Bàn vẻ mặt cầu xin nói:
– Đại ca, anh cũng bắt nạt em.
Cười đùa xong, Liễu Kình Vũ giới thiệu đến Hàn Hương Di. Vừa nói xong, Hàn Hương Di liền ngắt lời:
– Trình Thiết Ngưu, nếu anh gọi tôi là chị Hai, từ nay về sau, mỗi ngày tôi sẽ mua thịt nướng cho anh.
Trình Thiết Ngưu nghe đến đó, lập tức lộ vẻ do dự. Thịt nướng đối với gã vô cùng hấp dẫn.
Vừa lúc đó, Lưu Tiểu Bàn buồn bực lập tức nói:
– Trình Thiết Ngưu, đừng nghe cô ta nói bậy. Cô ta chỉ muốn lừa cậu thôi. Bây giờ cậu đi theo anh Phiếu ăn, muốn ăn gì cũng có, không cần phải cô ta mua cho. Tôi nói cậu biết, tên của cô ta là Tiểu ma nữ. Về sau cậu
chỉ cần gọi là Tiểu ma nữ là được.
Trình Thiết Ngưu nghe Lưu Tiểu Bàn nói có lý, lập tức hô:
– Tiểu ma nữ, được, tôi nhớ kỹ tên này rồi.
Tiểu ma nữ Hàn Hương Di vừa nghe, tức giận đến nổ mũi, mạnh lẽ véo lỗ tai của Lưu Tiểu Bàn tức giận nói:
– Được, Bàn Tử thối, cậu dám phá tôi, xem tôi dạy dỗ cậu thế nào?
Vừa lắc lắc lỗ tai, vừa dùng giày cao gót dẫm lên mu bàn chân của Lưu Tiểu
Bàn, anh ta đau đến nhe răng trợn mắt, lại không có cách nào phản lại.
Đối mặt với cô nàng tiểu ma nữ này, anh ta cùng Liễu Kình Vũ từ nhỏ đã
nhìn cô lớn lên, đối với cô yêu thương vô cùng. Cho nên cưng chiều thành tiểu ma nữ không sợ trời không sợ đất như này.
Giới thiệu xong, mọi người đi thẳng vào đại sảnh. Ngồi xuống chiếc bàn đã đặt trước,
Liễu Kình Vũ gọi lên mười món thịt, Bát Trân Đậu Hũ Tiểu ma nữ thích ăn
nhất rồi đến Hồng Thiêu Gia Tử của Lưu Tiểu Bàn, cuối cùng là thức ăn.
Gọi xong liền hàn huyên câu chuyện.
Liễu Kình Vũ nói với Trình Thiết Ngưu:
– Thiết Ngưu, nhà cậu ở đâu?
Thiết Ngưu lắc đầu nói:
– Thầy giáo của tôi dặn, không được nói chuyện trong nhà cho người khác, nói là để cho tôi trưởng thành.
Liễu Kình Vũ ồ một tiếng, cũng không hỏi nữa, lập tức nói với Lưu Tiểu Bàn:
– Lưu Tiểu Bàn, cậu thật sự muốn đến đầu tư tại huyện Thụy Nguyên chúng tôi?
Lưu Tiểu Bàn gật đầu:
– Đúng vậy, đại ca, chuyện này anh cứ yên tâm. Tuyệt đối không phải vì
anh mà bởi vì vị trí địa lý của huyện Thụy Nguyên tương đối quan trọng.
Em nghĩ, muốn phát triển sản nghiệp nông nghiệp hữu cơ của mình, nhất
định phải đặt nền móng ở huyện Thụy Nguyên các anh.
Lúc Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Bàn nói chuyện, cách bọn họ không xa có một người đàn
ông đang cùng bạn bè ăn uống linh đình. Vừa lúc y ngẩng đầu lên nhìn
thấy Lưu Tiểu Bàn và Liễu Kình Vũ, hai mắt chợt sáng lên.