Đúng vậy, Hạ Chính Đức thật sự rất tức giận.
Nhất là Hạ Chính Đức thông qua bài post kia của Hạ Tiểu Xuyên trên mạng internet, sau khi hiểu rõ nguyên nhân vì sao Liễu Kình Vũ nổi giận đánh người, sự phẫn nộ của Hạ Chính Đức thực sự tăng lên tới cực điểm! Hơn nữa lúc này bên ngoài tòa nhà Huyện ủy, hàng trăm thôn dân đang tập trung ở đó, lớn tiếng hô hào khẩu hiệu:
- Thả Chủ tịch thị trấn Lieu ra, nghiêm trị hung thủ đánh người của tập đoàn Hải Duyệt.
Hạ Chính Đức gấp gáp tới mức sứt đầu mẻ trán rồi. Bây giờ nhìn thấy nguyên nhân rõ ràng, ông ta biết rằng, lần này ông ta không ngờ bản thân mình lại bị Tiết Văn Long đùa giỡn. Nhưng lúc này, Hạ Chính Đức đã âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, phải dạy cho Tiết Văn Long một bài học, nhất là những thế lực kia của Tiết Văn Long.
Nghĩ đến đây, Hạ Chính Đức trực tiếp gọi điện thoại tới Chánh văn phòng Huyện ủy Trần Phàm Vũ:
- Chủ Nhiệm Trần, anh lập tức thông báo tới tất cả các Ủy viên thường vụ, nói là Thành ủy có chỉ thị đặc biệt quan trọng, tất cả các ủy viên thường vụ trong nửa giờ nữa nhất định phải tới phòng hội nghị thường vụ thành ủy để tiến hành họp.
Nửa giờ sau, các vị Ủy viên thường vụ, ngoại trừ Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Ngưu Kiến Quốc, tất cả những người khác đều có mặt đúng giờ tại phòng họp hội nghị thường vụ Huyện ủy. Tuy rằng bọn họ tỏ ra rất bất mãn vì muộn thế này mà Hạ Chính Đức còn mời tới Hội nghị thường vụ huyện ủy họp, nhưng nghe thấy tin có chỉ thị từ Thành ủy, cho nên không người nào dám chậm trễ.
Sau khi nhìn thấy mọi người tới trình diện đông đủ, Hạ Chính Đức cũng không đợi Ngưu Kiến Quốc nữa mà là trực tiếp hung hăng vỗ bàn một cái, lạnh lùng nhìn về phía Chủ tịch huyện Tiết Văn Long nói:
- Chủ tịch huyện Tiết , video trong cuộc họp hội nghị thường ủy lần trước của ông rốt cuộc từ đâu mà có? Ông lợi dụng video này, gây xích mích cả bộ máy Huyện ủy, làm ra quyết định điều tra Liễu Kình Vũ, thế nhưng bây giờ, trên mạng internet lại tung ra một video hoàn chỉnh hơn. Hơn nữa, chuyện này không chỉ có Thành ủy đã biết, Tỉnh ủy cũng biết, huyện Cảnh Lâm chúng ta lại một lần nữa bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió. Đồng chí Bí thư thành ủy Vương Trung Sơn rất tức giận, hung hăng khiển trách tôi một trận, nói ban lãnh đạo huyện ủy chúng ta làm việc không ra gì. Như vậy Chủ tịch huyện Tiết, chuyện này ông là người khởi xướng, tôi nghĩ trước hết nên nghe ý kiến của ông, xem kế tiếp chúng ta nên làm việc như thế nào? Chúng ta nên báo cáo như thế nào lên Thành ủy, Tỉnh ủy đây.
Có một số người đã biết đến chuyện này, có một số người vẫn chưa biết, nhưng trước mắt sau khi mọi người nghe thấy lời nói của Hạ Chính Đức thì tất cả đều ý thức được, bộ máy Huyện ủy huyện Cảnh Lâm này một lần nữa lại bị Thành ủy, thậm chí là Tỉnh ủy phê bình. Tất cả đều rõ ràng, lần này tất cả mọi người đều bị Tiết Văn Long lừa. Nếu như Tiết Văn Long không đưa ra đoạn video kia thì mọi người cũng không thể ra quyết định để Ủy ban kỷ luật điều tra Liễu Kình Vũ. Lúc này, mặc dù là các đồng minh của Tiết Văn Long cũng không dám đứng lên ra mặt gánh vác trách nhiệm với Hạ Chính Đức. Phải biết rằng, lúc này đây ngay cả Bí thư Thành ủy, Bí thư Tỉnh ủy tất cả đều bày tỏ thái độ với chuyện này rồi, ai dám đối đầu với hai vị sếp lớn này đây.
Sắc mặt Tiết Văn Long lúc này cũng tương đối khó coi. Y như thế nào cũng thật sự không ngờ được sự tình lại phát triển đến mức dường như không thể cứu vãn thế này. Mấu chốt nhất chính là bây giờ tất cả mọi người đều biết đoạn video trong tay mình có là có vấn đề, căn bản là không cần động não cũng nghĩ ra được cái video mà mình cung cấp kia nhất định là cố ý vu oan hãm hại người rồi. Thế nhưng mình là Chủ tịch huyện mà, những tiếng xấu này nên giấu sau lưng mới phải. Nếu sau này hình tượng của mình trong mắt Bí thư thành ủy và Bí thư tỉnh ủy hoàn toàn sụp đổ, về phần thăng quan tiến chức scăn bản sẽ không có hy vọng gì rồi. Nghĩ tới đây, Tiết Văn Long không chút do dự nói:
- Bí thư Hạ, các vị Ủy viên thường vụ, để xảy ra sự việc hỗn loạn như vậy, tôi thật sự cảm thấy rất hổ thẹn. Tôi cũng không nghĩ tới video mà đồng chí Ngưu Kiến Quốc giao cho tôi lại xuất hiện nhiều vấn đề nghiêm trọng như vậy. Tôi cho rằng chuyện này trước tiên nên tìm đồng chí Ngưu Kiến Quốc trở về, để đồng chí ấy giải thích một chút với mọi người. Đoạn video này là do đồng chí Ngưu Kiến Quốc lấy được từ bên trong hòm thư báo cáo, là thư nặc danh.
Hạ Chính Đức trầm mặt nói:
- Ngưu Kiến Quốc rốt cuộc đang ở đâu? Điện thoại gọi không được, người cũng không thấy đâu? Ông ta bắt Liễu Kình Vũ mang đi đâu rồi? Chủ tịch huyện Tiết, chuyện này giao cho ông xử lý đi. Bây giờ chúng ta có thể hoàn toàn khẳng định, sở dĩ đồng chí Liễu Kình Vũ vung ống tuýp đánh người, kỳ thật chính là bản năng tự vệ bộc phát, vì để bảo vệ tính mạng tài sản và an toàn của dân chúng mà đã không tiếc thân mình liều chết đấu tranh với phần tử phạm tội. Liễu Kình Vũ không có bất cứ vấn đề gì. Không những không phải chịu sự điều tra của Ủy ban kỷ luật, ngược lại hẳn là nên nhận được sự tuyên dương khen thưởng. Mọi người nhìn kỹ phía cửa lớn bên ngoài một chút xem, bây giờ cũng là mấy giờ rồi, vậy mà dân chúng thôn Du Thụ vẫn đứng bên ngoài cửa lớn vì Liễu Kình Vũ mà biểu tình. Điều này rõ ràng nói lên vấn đề gì? Điều này chứng tỏ rằng Liễu Kình Vũ rất được lòng dân! Tôi muốn hỏi các vị đang ngồi ở đây, các vị đã được dân chúng ủng hộ như vậy bao giờ chưa?
Sau khi Hạ Đức Chính nói xong, Vương Chí Cường lập tức nói theo:
- Đúng vậy đấy, nhất định phải lập tức phóng thích Liễu Kình Vũ, gọi đồng chí Ngưu Kiến Quốc đến Hội nghị thường vụ để giải thích rõ ràng mọi vấn đề. Ban lãnh đạo Huyện ủy chúng ta không thể vô duyên vô cớ mà thay cậu ta chịu tiếng xấu được. Mỗi người phải tự chịu trách nhiệm vì hành vi của chính mình.
Các ủy viên thường vụ khác có mặt ở đây đều tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của Hạ Chính Đức và Vương Chí Cường. Tất cả mọi người cũng không phải là đồ ngốc, mặc dù là đồng minh của Tiết Văn Long đến giờ phút này cũng biết rằng trong vấn đề của Liễu Kình Vũ, Tiết Văn Long đã không thể cứu vãn được nữa rồi.
Giờ phút này, Tiết Văn Long cũng không dám tiếp tục lấy video giả kia ra nói chuyện nữa, vội vàng tỏ vẻ tự mình sẽ lập tức đi ra ngoài tìm Ngưu Kiến Quốc. Thực sự thì Tiết Văn Long hoàn toàn có thể ngồi một chỗ gọi điện thoại là được rồi, nhưng lại có một số vấn đề y muốn dặn dò Ngưu Kiến Quốc một chút, để tránh đến lúc đó Ngưu Kiến Quốc rối loạn tinh thần.
Trong nhà khách của Ủy ban kỷ luật huyện Cảnh Lâm.
Ngưu Kiến Quốc đang thông qua camera giám sát theo dõi hai thủ hạ của mình dạy dỗ Liễu Kình Vũ như thế nào.
Giờ phút này, trong phòng thẩm vấn, Phó Trung Toàn và Hà Chí Hoa đang ở một bên nhẹ nhàng uống trà, vừa có chút hưng phấn nhìn Liễu Kình Vũ. Bọn họ nhìn thấy Liễu Kình Vũ đưa chén trà lên tới miệng rồi, ý hưng phấn trong mắt càng đậm. Bọn họ rõ ràng, chỉ cần Liễu Kình Vũ uống xong chén thuốc mê này, sau đó bị khống chế, đến lúc đó tiến hành một chút biện pháp đối với Liễu Kình Vũ. Cứ coi như là người đàn ông này là sắt đá cũng rất khó có thể chịu đựng được. Bọn họ bây giờ đã bắt đầu mộng tưởng nghĩ làm thế nào dạy dỗ Liễu Kình Vũ rồi.
Đối với hai người này mà nói, bọn họ cũng rất rõ ràng, bây giờ các đơn vị Ủy ban kỷ luật phá án cũng tương đối văn minh, quy trình phá án cũng hoàn toàn hợp quy định. Thế nhưng ở một số khu vực, vẫn có một số nhân viên công tác thích áp dụng những thủ đoạn đặc biệt khác thường để tiến hành phá án. Nhưng những thủ đoạn này vừa đặc biệt không sử dụng hình thức tra tấn bức cung, cũng không thuộc về văn minh chấp pháp, nhưng lại có thể đạt được những hiệu quả tốt nhất. Cho nên vẫn có một vài nhân viên vì muốn mau chóng có được kết quả tốt nhất mà chọn áp dụng phương thức này. Hai người bọn họ lại chính là những nhân viên thích sử dụng những phương thức này. Đương nhiên, đối với người bình thường thì bọn họ cũng không dùng cách này, chỉ là bọn họ nhận thấy rằng, Chủ nhiệm Ngưu đặc biệt rất coi trọng Liễu Kình Vũ, cho nên mới quyết định sử dụng phương pháp này.
Nhưng mà, ngay trong ánh mắt chờ mong của hai người, Liễu Kình Vũ lại đem chén trà đã đưa tới miệng dừng lại, dùng mũi ngửi hương trà, ngay sau đó liền đặt chén trà xuống, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn hai bọn họ một cái, cười nói:
- Hai vị à, hương vị của chén trà này thật sự quá nồng rồi, có chút không thích hợp với tôi. Như vậy đi, chén trà này của tôi chia cho hai vị uống đi.
Liễu Kình vũ đem chén trà của mình chia đều cho hai người mỗi chén một chút, sau đó liền nhìn chằm chằm hai người.
Hai người này làm thế nào cũng không ngờ tới, Liễu Kình Vũ này thật không phải loại dễ lừa, điều này khiến trong lòng hai người âm thầm hoài nghi, nhủ thầm trong lòng chẳng nhẽ Liễu Kình Vũ nhìn ra được chén trà này bị hạ thuốc mê rồi?
- Thế nào? Hai vị, không phải là hai người đang khát sao? Tại sao lại không uống thế? Các vị không cần lo cho tôi, bây giờ tôi không cảm thấy khát. Các vị uống trước đi. Đợi các vị uống xong, các vị muốn hỏi cái gì, tôi trả lời cái đó.
Liễu Kình Vũ cười nói.
Hai người đương nhiên không dám uống. Cho nên vẫn như cũ án binh bất động, vẻ mặt có vẻ hết sức khó xử.
Ánh mắt của Liễu Kình Vũ dần dần trở nên lạnh, trầm giọng nói:
- Hai vị, các người tại sao lại không uống? Không phải là trong chén trà của tôi có giở trò gì chứ?
Phó Trung Toàn vội vàng vàng khoát tay nói:
- Không có, không có. Làm sao có thể giở trò gì chứ.
- Không có vậy tại sao các vị lại không uống chứ?
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Phó Trung Toàn nói.
Phó Trung Toàn sau khi ậm ừ mấy tiếng thì một câu cũng không thốt nên lời rồi.
Không khí lập tức đông cứng lại. Ba người sáu con mắt, hết anh nhìn tôi, rồi lại tôi nhìn anh.
Đúng lúc này, Liễu Kình Vũ hung hăng vỗ bàn tức giận nói:
- Phó Trung Toàn, Hà Chí Hoa, còn có Ngưu Kiến Quốc trốn ở phía sau theo dõi camera giám sát nhìn vào đây.
Nói xong, Liễu Kình Vũ liếc mắt một cái dùng ngón tay chỉ về phía một cái lỗ có đặt camera.
Lập tức nói tiếp:
- Đồng chí Ngưu Kiến Quốc, Chủ nhiệm Ngưu, tôi biết ông nhất định nghe thấy lời tôi nói, thấy được nét mặt của tôi, tôi thật sự không biết nói gì với các người nữa. Lẽ nào Liễu Kình Vũ tôi thật sự là cái gai trong mắt các người sao? Thật là không ngờ bản thân các người là cán bộ Ủy ban kỷ luật lại chọn dùng thủ đoạn hạ lưu bỉ ổi này để đối phó với tôi. Trong mắt các người còn có pháp luật sao? Biết cái gì gọi là văn minh chấp pháp không? Nói cho các ngươi biết, Liễu Kình Vũ tôi đã trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết cũng mấy trăm lần rồi, một chút thủ đoạn hạ lưu nhỏ nhoi này của các người còn muốn đối phó với tôi sao? Không có cửa đâu! Ngưu Kiến Quốc, Phó Trung Toàn, Hà Chí Hoa, ba người các ông cũng rõ ràng rồi, tác phong của các ông hôm nay khiến tôi khá thất vọng. Ở đây tôi có thể nói cho các người hiểu rõ, chỉ cần tôi đi ra ngoài, tôi dám cam đoan, sớm muộn gì tôi cũng sẽ lật đổ ba người các ông. Hôm nay các ông cũng quá đáng lắm rồi.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, bất kể là Phó Trung Toàn và Hà Chí Hoa, còn có Ngưu Kiến Quốc trốn ở phía sau, sắc mặt của cả ba người đều hết sức khó coi. Bọn họ làm thế nào cũng nghĩ không ra, loại mưu kế mười phần chắc chín này tại sao Liễu Kình Vũ lại có thể nhìn thấu. Bọn họ đâu biết rằng, bản thân Liễu Kình Vũ là Đại đội trưởng của đại đội Nanh Sói, có cái thủ đoạn hiểm ác nào mà chưa từng gặp qua, nhất là lúc cùng vật lộn đánh nhau với gián điệp ngoại quốc, đối phương thậm chí ngay cả khí độc, kim độc..v..v.. đều thường xuyên sử dụng, chứ đừng nói đến những thứ như là thuốc mê, khói mê loại này. Đối với loại thuốc mê này Liễu Kình Vũ chỉ cần dùng mũi là có thể ngửi ra ngay.
Lúc này, nghe thấy Liễu Kình Vũ vạch trần nói trắng ra như vậy, đám người Ngưu Kiến Quốc, Phó Trung Toàn, Hà Chí Hoa tất cả đều cảm thấy được sắc mặt mình hết sức khó coi.
Ngưu Kiến Quốc tuy rằng trốn ở phía sau nhưng cũng cảm thấy được khuôn mặt mình nóng rần lên. Tuy nhiên nghe thấy Liễu Kình Vũ nói nhất định phải lật đổ mình, sắc mặt của y lập tức liền âm trầm hẳn xuống.
Đúng lúc này, điện thoại của Tiết Văn Long gọi tới.