Cô gái được Trần Chí Hoành bao nuôi trên là Tôn Vân Vân.
Sau khi Tôn Vân Vân nói chuyện điện thoại xong, cô ta bắt đầu vô cùng vội vã.
Trước tiên, cô ta đem hết tất cả chi phiếu, tiền mặt, đô la, tất cả
những đồ đáng giá mà Trần Chí Hoành giấu ở đây lôi hết ra, chuẩn bị chạy trốn.
Nếu Trần Chí Hoành không bị khởi tố, đương nhiên cô ta sẽ không dám làm
thế, dù sao Trần Chí Hoành vẫn là Bí thư Đảng ủy, Trưởng phòng Phòng
Công an thị xã, nếu cô ta dám ôm khoản tiền này chạy trốn, thì chỉ có
một con đường chết. Nhưng bây giờ đã khác trước, Tôn Ngọc Long đã đồng
ý, cô ta được phép mang hết tất cả tài sản của Trần Chí Hoành đi.
Đây cũng là nguyên nhân cô ta gọi điện cho Tôn Ngọc Long báo cáo tình hình đầu tiên.
Nhưng mà, Tôn Vân Vân cũng không thể ngờ được chuyện xảy ra tiếp theo.
Sau khi cô ta vừa đóng gói tất cả đồ đạc xong, cho hết vào va li chuẩn bị rời khỏi phòng, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Người đang đi tới là Phó Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật tỉnh Đằng Kiến Hoa,
phía sau ông ta còn có 2 nhân viên công tác của Ủy ban kỉ luật tỉnh.
Sau khi đi vào, Đằng Kiến Hoa cười nói với Tôn Vân Vân:
- Rất xin lỗi, cô bây giờ vẫn không thể đi, bởi vì cô là đối tượng cần điều tra, mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến.
Nghe Đằng Kiến Hoa nói xong, sắc mặt Tôn Vân Vân trở nên trắng bệch, cô ta cố ôm chặt chiếc cặp da, thanh âm run rẩy nói:
- Người các ông muốn bắt là Trần Chí Hoành, không liên quan đến tôi, tôi chỉ là một đứa con gái phải bán thân mà thôi, cũng chỉ vì cuộc sống bức bách thôi, các ông bỏ qua cho tôi đi.
Vốn là sinh viên trường nghệ thuật, trình độ diễn trò của Tôn Vân Vân cũng không phải loại thường.
Nhưng mà, Tôn Vân Vân vừa nói xong, một nhân viên đứng bên cạnh Đằng Kiến Hoa đã lạnh lùng nói:
- Tôn Vân Vân, không cần đóng kịch trước mặt chúng tôi, nếu cô chỉ đơn
giản là gái bán hoa, cô sẽ gọi cho Tôn Ngọc Long sao? Nếu cô chỉ là một
gái bán hoa bình thường, cô sẽ biết những tài sản do nhận hối lộ của
Trần Chí Hoành giấu ở đâu sao? Không cần diễn trò trước mặt chúng tôi,
nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
Nói xong, người này lấy ra từ tủ đầu giường trong phòng ngủ, bình hoa
trong phòng khách và vài địa điểm nữa, tất cả đều là máy theo dõi và máy nghe lén mini, những thứ này do bọn họ khi xông vào, một tổ nhân viên
khác đã tiến hành lắp đặt.
Một mặt thu máy theo dõi, một mặt bọn họ lấy chiếc vali trong tay Tôn
Vân Vân. Sau khi vali mở ra, sắc mặt của Tôn Vân Vân hoàn toàn trắng
bệch, cô ta biết, mình xong đời rồi, thân thể mềm nhũn ngã xuống, thanh
âm van nài:
- Van cầu các ông bỏ qua cho tôi, tôi chỉ là một sinh viên đáng thương bị Trần Chí Hoành bao dưỡng thôi.
Một nhân viên công tác nói:
- Tôn Vân Vân, cô nghe cho rõ ràng, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự thì nghiêm trị, cô càng phối hợp với chúng tôi, tội của cô sẽ càng nhẹ, chúng tôi sẽ suy xét đến các tình tiết giảm nhẹ, nhưng nếu cô cố tình
che giấu, như vậy kết quả không phải là điều mà cô có thể chịu được đâu. Cô suy nghĩ cho kĩ đi.
Tôn Vân Vân vội vàng gật đầu:
- Tôi muốn lập công, tôi muốn khai, cái gì tôi cũng khai.
Lúc này, Đằng Kiến Hoa mới vừa lòng gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Tới cấp bậc này, đương nhiên ông ta sao có thể mắc những sai lầm căn bản
như vậy, trước đó sở dĩ ông ta không bắt cả Tôn Vân Vân đi, chính là
dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, muốn thu hoạch thêm thật nhiều tin tức.
Nhưng mà, khi bọn họ rời khỏi, thiết bị nghe lén cũng ngay lập tức được
mở lên, quá trình Tôn Vân Vân gọi điện cho Tôn Ngọc Long, thu thập tài
sản tất cả đều bị bọn họ theo dõi rõ ràng.
Tuy nhiên, mặc dù biết Tôn Vân Vân gọi điện cho Tôn Ngọc Long, nhưng ông ta cũng không có hành động gì đối với Tôn Ngọc Long, bởi vì bây giờ
thời cơ chưa tới.
Tôn Ngọc Long sau khi nhận được tin tức Trần Chí Hoành bị khởi tố, lập
tức gọi điện cho chỗ dựa vững chắc của mình là Bí thư Thành ủy Liêu
Nguyên Lý Vạn Quân:
- Bí thư Lý, tôi nghe nói Trần Chí Hoành đã bị khởi tố, chuyện này bọn
họ làm cũng hơi quá đáng, động tới Ủy viên thị ủy thị xã Đông Giang
chúng tôi, vậy mà ngay cả Bí thư thị ủy là tôi đây cũng không biết gì.
Lý Vạn Quân nghe Tôn Ngọc Long nói xong, sắc mặt liền trở nên vô cùng âm trầm, nhưng đối với chuyện này, ông ta cũng đã đoán được, thanh âm có
chút nặng nề nói:
- Ngọc Long, chuyện Trần Chí Hoành bị khởi tố, tôi cho rằng cũng không
quá ngạc nhiên. Cậu cũng biết, gã lần này chọc phải họa lớn rồi, bởi vì
sau khi Liễu Kình Vũ gặp chuyện, toàn bộ Tỉnh ủy đều phải gánh một áp
lực không nhỏ, vụ án hiện tại vẫn còn chưa phá được, lại xuất hiện thêm
chuyện một sinh viên đến từ Yến Kinh suýt nữa bị xã hội đen ở thị xã
Đông Giang cưỡng hiếp. Hơn nữa người bị hại lại không phải người thường. Lần này, Trần Chí Hoành bị khởi tố có liên quan mật thiết đến chuyện
này.
Tôn Ngọc Long nghe xong vô cùng chấn động:
- Chuyện này nhanh như vậy đã có phản hồi rồi sao?
Lý Vạn Quân buồn bực nói:
- Đúng vậy, ngay đêm qua, tôi đã nghe thấy một ít tin tức, đã có người ở Ban tổ chức tỉnh ủy muốn động đến Trần Chí Hoành rồi, hơn nữa người này cấp bậc không hề thấp. Tuy nhiên ý tứ của đối phương chỉ muốn điều tra
một mình Trần Chí Hoành thôi, sau đó tìm cơ hội giải quyết gã. Lúc ấy
tôi cũng thở phào rồi, lại thật không ngờ có người trực tiếp báo lên Ủy
ban kỉ luật trung ương rồi.
Ngọc Long, cậu suy nghĩ một chút xem. Nếu không có quan hệ, Ủy ban kỉ
luật trung ương sẽ vì một Ủy viên thị ủy nho nhỏ mà xuất quân ư? Hơn nữa cả Ủy ban ki luật tỉnh cũng phái người đến, điều này nói lên lần truy
quét này vô cùng chu đáo chặt chẽ, hơn nữa người đứng sau có năng lực vô cùng lớn. Tôi khuyên cậu hiện tại tốt hơn hết không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Tôn Ngọc Long nghe Lý Vạn Quân nói xong, vô cùng sợ hãi:
- Bí thư Lý, lần này vì sao sự tình lại trở nên nghiêm trọng như vậy?
Lý Vạn Quân cười khổ một tiếng, nói:
- Hiện tại tôi cũng chưa thể đoán được, nhưng nhìn tình hình hiện tại,
chỉ sợ thị xã Đông Giang các cậu có giấu cá lớn, chỉ có điều không biết
con cá lớn này là ai. Nhưng tôi có thể khẳng định, bối cảnh của đối
phương vô cùng vững vàng, ngay cả tôi cũng cảm thấy vô cùng áp lực. Bầu
không khí ở thành phố Yến Kinh cũng vô cùng quỷ dị, dường như có một thế lực đang bắt đầu nhúng tay vào rồi, nên hiện tại, cậu ngàn vạn lần
không được hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải thành thật làm tốt
bổn phận của mình.
Tôn Ngọc Long nghe Lý Vạn Quân nói vậy, liền biết chuyện lần này vô cùng nghiêm trọng rồi, nên gật gật đầu nói:
- Vâng, Bí thư Lý, tôi biết nên làm gì rồi.
Rạng sáng ngày thứ hai, sau khi Tôn Ngọc Long đến phòng làm việc, thư ký của y vẻ mặt trầm trọng đi tới, nói:
- Bí thư Tôn, tôi nhận được tin tức, đêm qua Bí thư Đảng ủy Công an thị
xã Trần Chí Hoành đã bị Ủy ban kỉ luật tỉnh khởi tố, đồng thời còn có
hai Phó Bí thư Đảng ủy Công an thị xã, ba Phó phòng Phòng công an thị
xã, sáu trưởng phòng bị khởi tố. Trưởng phòng tư pháp Lục Thiên Hoa, hai Phó phòng, bốn nhân viên cũng đều bị khởi tố.
Tôn Ngọc Long nghe xong thì vô cùng sửng sốt. Y thật không ngờ, đêm qua
hành động truy quét lại trong phạm vi lớn đến thế. Ủy ban kỉ luật tỉnh
và Ủy ban Kỉ luật Trung Ương đã đem hệ thống chính trị pháp luật có liên quan đến Trần Chí Hoành và mình phá hủy gần như không còn gì. Đây quả
thực là muốn đuổi tận giết tuyệt mà.
Tôn Ngọc Long sắc mặt vô cùng nặng nề ngồi trên ghế, y có dự cảm, thị xã Đông Giang sắp có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi.
Tuy nhiên Tôn Ngọc Long cũng là một người có tâm trí vô cùng kiên định.
Trước kia, đã có rất nhiều tình huống tương tự, nhưng đều được y hóa
giải thành công, nên y rất rõ ràng, càng là chuyện phức tạp, nguy hiểm
trùng trùng, càng là lúc cần ổn định tinh thần, tuyệt đối không thể bối
rối, nếu không lại càng dễ mắc sai lầm.
Lúc này, điều Tôn Ngọc Long không ngờ chính là, còn một cục diện mà y
không bao giờ ngờ tới sắp sửa diễn ra. Bởi vì đứa con gái mà y vô cùng
yêu thương, thật không ngờ lại không phải con gái ruột của y. Chuyện này tuy rằng hiện tại y không hề biết, nhưng thời điểm bị đưa ra ánh sáng
càng ngày càng gần rồi.
Đến lúc đó, sẽ là cục diện gì đây?
Giờ phút này, Tôn Khởi Mộng đang ngồi ở bệnh viện chăm sóc Liễu Kình Vũ
cũng thật không ngờ, ngày thân thế của cô được hé lộ cũng chẳng còn bao
xa.
Giờ phút này, Liễu Kình Vũ nằm ở trên giường bệnh, đã bắt đầu có chút
mệt mỏi, suốt từ sáng tới trưa, hết quan chức Thị ủy thị xã Đông Giang,
Ủy ban Nhân dân thị xã đến nhân viên Ủy ban Kỉ luật thị xã đến thăm, ứng phó với những người này cũng đã tiêu tốn hết một buổi sáng.
Tới chiều, chỉ còn bà nội của Liễu Kình Vũ, mẹ, các cô cùng với Tào Thục Tuệ, Tần Duệ Tiệp, Tôn Khởi Mộng, Mộ Dung Thiện Tuyết thay phiên chăm
sóc Liễu Kình Vũ.
Tuy rằng được người thân cùng mỹ nữ chăm sóc, Liễu Kình Vũ cảm thấy hạnh phúc trào dâng, nhưng cũng làm hắn vô cùng đau đầu, nhất là tới thời
điểm bốn mỹ nữ cùng chăm sóc, đã có chuyện xảy ra. Bởi vì dựa vào quy
tắc trước đó, người thân của hắn luân phiên thay nhau, nhưng tới lượt
bốn vị mỹ nhân này chăm, lại nảy sinh vấn đề, ai chăm trước ai chăm sau, thứ tự chăm ám chỉ rất nhiều thứ đấy.
Nhất là thời điểm này, mẹ và bà nội của hắn vô cùng giảo hoạt, không có
bất cứ ý kiến gì, cuối cùng Tào Thục Tuệ, Tần Duệ Tiệp, Tôn Khởi Mộng
ánh mắt đều sáng quắc nhìn chằm chằm Liễu Kình Vũ, hy vọng đợi được
quyết định của hắn. Còn Mộ Dung Thiện Tuyết, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn
ra ngoài cửa sổ, không tranh không giành.