Trong phòng làm việc của Tôn Ngọc Long, Phó chủ tịch thường trực UBND
thị xã Quản Nhữ Bình, Trưởng ban thư ký thị ủy Ngô Hoàn Vũ, Trưởng ban
tổ chức thị ủy Liêu Kính Đông, Bí thư đảng ủy thị trấn Hắc Môi Vu Khánh
Sinh, năm người ngồi vây quanh bàn trà. Hơi trà bốc lên lượn lờ, sắc mặt mỗi người đều tỏ ra vô cùng nghiêm nghị.
Trưởng ban thư ký thị ủy Ngô Hoàn Vũ trầm giọng nói:
- Bí thư Tôn, xem ra Liễu Kình Vũ này không phải là một kẻ thích an
phận. Đầu tiên là chuyện ám sát lần trước dẫn tới khắp nơi chú ý, sau
lại tới chuyện dẫn người tới quán karaoke Thất Tinh gây rối làm liên lụy tới Trần Chí Hoành, khiến Trần Chí Hoành rớt đài. Tôi cảm thấy một loạt sự việc giống như một âm mưu được sắp đặt vô cùng chu đáo, chặt chẽ.
Tôi chợt nghĩ, phải chăng chuyện Liễu Kình Vũ bị ám sát chỉ là khổ nhục
kế mà Liễu Kình Vũ bày ra, cùng việc Liễu Kình Vũ tới quán karaoke chính là một liên hoàn kế? Thông qua đó hắn hoàn toàn đánh ngã được Trần Chí
Hoành lại còn dẫn đến một loạt phản ứng tiếp theo, làm cho chúng ta
không dám có hành động thiếu suy nghĩ?
Nói tới đây, thanh âm Ngô Hoàn Vũ lại thêm phần lạnh lẽo:
- Bí thư Tôn, nếu chuyện đúng là như thế thì Liễu Kình Vũ kia cũng không phải một người trẻ tuổi bình thường. Chúng ta phải tăng cường đề phòng, chú ý hắn mới được.
Ngô Hoàn Vũ nói xong, Vu Khánh Sinh gật gù đáp:
- Đúng vậy, lão Ngô nói rất có đạo lí. Như tôi thấy chuyện này đúng là
rất có thể do Liễu Kình Vũ làm. Bởi vì từ khi Liễu Kình Vũ tới Đông
Giang, nơi này của chúng ta xảy ra không ít chuyện. Tuy đều chỉ là
chuyện nhỏ, bị hắn khởi tố cũng chỉ là một số Trưởng phòng các phòng
nhưng không ngờ hiện giờ Liễu Kình Vũ lại kéo Trần Chí Hoành xuống. Nếu
vậy, bước tiếp theo có khi nào hắn tìm cách đem một hoặc tất cả chúng ta lôi xuống? Nếu tiếp tục như vậy, cục diện Đông Giang của chúng ta phải
thay đổi toàn bộ rồi.
Lúc Vu Khánh Sinh nói, ánh mắt hướng về Tôn Ngọc Long, trên mặt lộ ra vẻ sầu lo.
Sắc mặt của Tôn Ngọc Long có vẻ càng thêm nghiêm trọng. Y tất nhiên cũng hiểu lời nói của Vu Khánh Sinh có ý gì. Vu Khánh Sinh là đang nhắc nhở
mình.
Lúc này Trưởng ban tổ chức thị ủy Liêu Kính Đông lại đột nhiên lên tiếng:
- Trong chuyện này, tôi lại không cho là do Liễu Kình Vũ cố ý bày ra.
Đầu tiên, Liễu Kình Vũ dù có lợi hại đến đâu cũng chỉ là một thằng nhóc
hơn hai mươi tuổi vắt mũi chưa sạch. Cho dù hắn thuộc lòng ba mươi sáu
kế từ trong bụng mẹ cũng chưa chắc có thể sử dụng được như vậy. Hơn nữa
người bình thường ai lại không có việc gì lấy bản thân ra làm bia ngắm?
Nên biết rằng từ hiện trường xem xét, khoảng cách giữa tay súng bắn tỉa
với Liễu Kình Vũ khoảng chừng 200m, mà ở khoảng cách này nổ súng, độ
ngắm bắn rõ ràng là một nhân tố ảnh hưởng rất lớn. Nếu chẳng may tay
súng này không dựa theo địa điểm đã thương lượng lúc trước mà tiến hành
lại bắn chệch, bắn chết Liễu Kình Vũ, sự việc chẳng phải Liễu Kình Vũ bị đưa vào chỗ hiểm sao?
Nói tới đây, Liêu Kính Đông lại tiếp tục:
- Tôi cho là cục diện thị xã Đông Giang phát sinh đến tình trạng hiện
giờ, chúng ta nhất định phải đề cao cảnh giác với Liễu Kình Vũ. Đồng
thời, Liễu Kình Vũ đến Đông Giang tuyệt đối không phải để thăng quan
phát tài mà là hướng về phía mấy người chúng ta, thậm chí là muốn làm
rối loạn Đông Giang. Hiện tại, điểm này trên cơ bản là xác định rồi.
Còn một điều có thể khẳng định là lúc này, Liễu Kình Vũ đã liên thủ với
Tân Bí thư Đảng ủy Lý Vân Bằng. Bọn họ tuyệt đối không chỉ là ngồi hàn
huyên một chút thôi đâu mà rất có thể đã vạch sẵn kế hoạch hành động. Mà hiện tại, việc cần làm của chúng ta là phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra chứ không phải tự hỏi Liễu Kình Vũ rốt cuộc muốn làm gì? Bày ra thủ
đoạn nào?
Tôi cho rằng bây giờ chúng ta phải nghĩ xem nên ứng phó với sự liên hợp
của Liễu Kình Vũ và Lý Vân Bằng như thế nào. Chúng ta chắc phải tìm
Đường Thiệu Cương nói chuyện, thương lượng một chút. Dù sao hai người
bọn họ mặc dù hiện không chiếm giữ vị trí chủ tọa trong hội nghị thường
vụ nhưng thực quyền trong tay bọn họ không phải nhỏ. Chúng ta nhất định
phải cẩn thận ứng đối.
Với vấn đề bản thân Liễu Kình Vũ, chúng ta vừa không thể coi nhẹ hắn
nhưng lại không cần chỉ chăm chăm chú ý đến hắn. Dù sao cũng chỉ là một
thằng nhãi vắt mũi chưa sạch hơn hai mươi tuổi mà thôi.
Liêu Kính Đông nói xong, tất cả ủy viên thường vụ khác đều lộ ra vẻ suy
nghĩ sâu xa, kể cả Ngô Hoàn Vũ và Vu Khánh Sinh. Bọn họ đã không có lời
nào phản bác bởi vì lời của Liêu Kính Đông cũng chính là suy nghĩ trong
lòng mỗi người.
Tôn Ngọc Long cau mày, ngón tay khẽ khàng gõ lên mặt bàn, trầm tư thật lâu rồi đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Đúng thế, lời của Kính Đông rất có lý. Chúng ta trước không cần ngẫm
xem Liễu Kình Vũ đã làm gì, mọi người nói xem tiếp theo Liễu Kình Vũ sẽ
làm như thế nào?
Tôn Ngọc Long nói xong, cả phòng liền trở lên trầm mặc. Tất cả đều bắt
đầu tự hỏi, đến vị trí của bọn họ, đối với những chi tiết nhỏ nhặt lại
càng phải coi trọng, bởi vì bọn họ biết có lẽ chỉ sơ xảy một chút sẽ tạo thành thất bại vô cùng thê thảm. Trong lịch sử, loại chuyện này nhiều
không kể xiết.
Đúng lúc này, điện thoại của Tôn Ngọc Long reo lên, y lấy điện thoại ra, ngay lập tức được kết nối. Bên kia truyền ra âm thanh của Nghiêm Vệ
Đông mang theo vài phần lo lắng:
- Bí thư Tôn, Liễu Kình Vũ vừa từ thị ủy trở về, ngay lập tức triệu tập
hội nghị Ủy ban kỉ luật. Trên hội nghị, hắn lại nhắc đến vấn đề liên
quan oan giả án sai của thị trấn Hắc môi, thậm chí còn vạch ra sự hỗn
loạn, vô trật tự của Ban quản lý mỏ than trấn Hắc Môi. Hắn quyết định
phái đồng thời ba đội tuần tra lớn đến thị trấn Hắc Môi tiến hành tuần
tra nhiều vấn đề tồn tại ở Hắc Môi. Đồng thời hắn giao cho tôi nhiệm vụ
lập tức bắt đầu phối hợp với Phòng kiểm toán thị xã. Tôi ở bên này chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào mang theo người phòng kiểm toán triển khai
hành động. Nếu tôi đoán không sai, Liễu Kình Vũ sẽ để tôi cùng với người Phòng kiểm toán tới trấn Hắc Môi tiến hành kiểm tra.
Tuy rằng Phòng kiểm toán đều là người của ta nhưng tôi lo rằng trong
chuyện này, Liễu Kình Vũ có thể đặt bẫy khác, bằng không hắn sao phải
phái tôi đi phối hợp với người Phòng kiểm toán? Hắn có thể chỉ cần tìm
một số nhân viên kiểm toán đi tới trấn Hắc Môi tiến hành kiểm toán đúng
không?
Cú điện thoại của Nghiêm Vệ Đông lập tức khiến mọi người tỉnh táo, bao
gồm cả Tôn Ngoc Long. Bọn họ đột nhiên ý thức được vừa rồi đã quá mức
coi trọng bản thân Liễu Kình Vũ mà không để ý đến vấn đề mà Liễu Kình Vũ luôn chú ý: “Thị trấn Hắc Môi”. Mà trấn Hắc Môi lại là nơi đem lại lợi
ích cho tất cả mọi người.
Xem ra, Liễu Kình Vũ và Lý Vân Bằng ở hội nghị rất có thể chỉ là muốn
phô trương thanh thế mà thôi, mục đích là dời đi sự chú ý của bọn họ còn hắn ta âm thầm nhân cơ hội đó bố trí người ở thị trấn Hắc Môi.
Nghĩ đến đây, sắc mặt tất cả nhất loạt thay đổi. Hơn nữa, Tôn Ngọc Long, người đầu tiên nghe tin tức này trầm giọng nói:
- Nghiêm Vệ Đông, cậu lập tức điều động tất cả những người có quan hệ
tranh thủ nắm giữ tất cả hành động của Liễu Kình Vũ và ba đội tuần tra,
phát hiện vấn đề lập tức báo cáo!.
Nghiêm Vệ Đông đồng ý ngay lập tức.
Sau khi cúp điện thoại, Tôn Ngọc Long lập tức nhìn Vu Khánh Sinh nói:
- Lão Vu, tôi xem anh bây giờ nên lập tức quay về thị trấn Hắc Môi chủ
trì đại cục. Lúc trước tôi đoán hắn phái ba đội tuần tra lớn đi thị trấn Hắc môi chỉ là phô trương thanh thế nhưng giờ xem ra đội tuần tra này
có khi không phải giả phô trương thanh thế, bằng không nhất định là Liễu Kình Vũ sử dụng kế dương đông kích tây để lừa chúng ta. Điều tôi lo
nhất là vào lúc Liễu Kình Vũ và Lý Vân Bằng nói chuyện phiếm trong phòng làm việc của Liễu Kình Vũ, hắn đã âm thầm sai các tổ trưởng của ba đội
tuần tra phái người đến thị trấn Hắc Môi rồi. Nếu đúng như thế, người
của bọn họ sẽ tới trước chúng ta gần hai tiếng rồi.
Vu Khánh Sinh nghe phân tích của Tôn Ngọc Long vội vàng gật đầu, ngay
lập tức lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho Chủ tịch thị trấn Hắc
Môi, Chu Đông Hoa:
- Chu Đông Hoa, anh lập tức tiến hành phương án phòng bị. Hiện tại nhân
viên của đội tuần tra của Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang rất có thể đã tới thị trấn Hắc Môi rồi. Lúc này bọn họ có lẽ không phải chỉ đùa cợt
thôi đâu mà rất có thể sẽ có hành động thực sự. Các anh nhất định phải
đề cao cảnh giác, không được lộ ra bất kỳ sơ hở ở phương diện nào, đồng
thời phải theo dõi những kẻ không an phận, chớ để cho bọn họ nói lung
tung.
Chu Đông Hoa vội vàng nói:
- Được, Bí thư Vu, ngài yên tâm đi, tôi lập tức chuẩn bị.
Sau khi cúp điện thoại, Vu Khánh Sinh lập tức đứng dậy cáo từ, vô cùng lo lắng chạy về thị trấn Hắc Môi trấn giữ.
Vu Khánh Sinh vừa đi, những người khác cũng đều tản đi, nhanh chóng hành động.
Tôn Ngọc Long đứng dậy, đi đến cửa sổ phía trước, nhìn hướng Ủy ban kỷ luật thị xã trầm giọng nói:
- Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ! Tên nhóc mày cuối cùng đang bày trò gì?
Tuổi không lớn mà tâm nhãn cũng không nhỏ. Xem ra cần cho mày nếm chút
khổ sở rồi.
Nghĩ đến đây, Tôn Ngọc Long lấy điện thoại di động ra gọi cho một số điện thoại.
Tuy rằng đám người Tôn Ngọc Long vô cùng coi trọng Liễu Kình Vũ, thậm
chí còn đoán xem Liễu Kình Vũ sẽ dùng thủ đoạn nào, nhưng trên thực tế
Liễu Kình Vũ đang vô cùng bình tĩnh, thong dong ở trong phòng làm việc
của mình nghiên cứu đủ loại tài liệu trước mắt.
Những tài liệu này là tư liệu liên quan đến thị trấn Hắc Môi, đại bộ
phận do Trình Thiên Hoành và các cán bộ bị khởi tố cung cấp những tin
tức vụn vặt, lẻ tẻ.
Tuy là những tin tức này vô cùng rải rác nhưng thông qua nó mà nghiên
cứu, Liễu Kình Vũ vẫn sắc bén cảm nhận được sản lượng than đá bình
thường trong thị trấn này cất giấu mạng lưới quan hệ lợi ích khổng lồ.
Tấm lưới này to và chặt chẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Liễu Kình Vũ cau mày. “Trung tâm mạng lưới quan hệ lợi ích khổng lồ của
thị trấn Hắc Môi này rốt cuộc là người nào? Tôn Ngọc Long? Có khả năng.
Nhưng nếu như là ông ta, ông ta sao lại có năng lực đem tất cả nhân mạch thành phố Liêu Dương cột chung một chỗ? Nếu không phải Tôn Ngọc Long
thì nhân vật chủ chốt rốt cuộc là người nào? Lỗ hổng mạng lưới quan hệ
này ở đâu?”
Liễu Kình Vũ lâm vào trầm tư thật lâu. Nước cờ đầu tiên mình đã bố trí
tốt lắm, tin tưởng rất nhanh sẽ có thu hoạch. Như vậy nước cờ tiếp theo
mình nên bố trí như thế nào? Làm sao để có thể bắt giữ hết đám người
tham ô nắm trong tay tài chính lớn trong thành phố?