Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 81: Chương 81: Liên kết bốn phương




Ngay trong lúc đám người Ngưu Kiến Quốc thẩm vấn Liễu Kình Vũ.

Tại thành phố Yến Kinh, trong một tòa biệt thự được canh gác cẩn mật.

Trang viện số Sáu.

Lưu Phi, cha của Liễu Kình Vũ (Liễu Kình Vũ mang họ mẹ, mẹ của hắn là Liễu Mi Yên) lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha. Ở bên cạnh Lưu Phi là vài vị cán bộ tham mưu cao cấp ngồi vây quanh ở hai bên ông ta.

Những người này gồm có Hắc Tử vừa mới thăng chức làm Tổng tham mưu trưởng, Cố vấn chính trị cao cấp Gia Cát Phong, Cố vấn tài chính cấp cao Tôn Quảng Diệu, còn có vị lãnh đạo mập mạp Lưu Ưng vừa mới thăng chức làm Bộ trưởng bộ Công an, là bạn thời đại học của Lưu Phi, Hồng Khắc - Chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn hệ thống thông tin lớn nhất Trung Hoa, Chủ tịch tập đoàn giải trí lớn nhất Trung Hoa - Hàn Như Siêu, cũng chính là cha của tiểu ma nữ đánh lén Hàn Hương Di.

Mọi người nói chuyện cũng đã được một thời gian rồi. Lúc trước Hàn Như Siêu đang thuật lại một chút tình hình của Liễu Kình Vũ ở thành phố Thương Sơn. Thứ nhất là thuật lại chuyện Liễu Kình Vũ gấp rút tiếp viện tiểu ma nữ Hàn Hương Di, thuật lại sự tình Liễu Kình Vũ cứu Hàn Hương Di từ tay đám người của Đổng Thiên Bá. Mọi người sau khi nghe xong tất cả đều vừa lòng gật đầu.

Đợi Hàn Như Siêu nói xong, Gia Cát Phong nhìn về phía Lưu Phi trầm giọng nói:

- Lão Lưu à, tôi vừa mới nhận được tin tức, thằng nhóc Liễu Kình Vũ này ở bên huyện Cảnh Lâm vì bảo vệ lợi ích của dân chúng mà đấu tranh rất gay gắt với bộ máy lãnh đạo địa phương. Nhất là sau khi nó mời được tập đoàn đầu tư Tiên Phong đến đầu tư, khai thác khu du lịch núi Thúy Bình, bộ máy lãnh đạo địa phương vì tranh giành lợi ích kinh tế và lợi ích chính trị mà mưu kế gì cũng đã sử dụng ra hết. Bây giờ Liễu Kình Vũ vì bảo vệ lợi ích của dân chúng mà bị đối phương hãm hại, bị bên Ủy ban kỷ Luật mang đi rồi. Anh xem có cần tìm người của tỉnh Bạch Vân qua hỏi một chút không?

Lưu Phi nhướn mày, thanh âm bình tĩnh nói:

- Không cần hỏi, nếu như ngay cả một chút thủ đoạn nhỏ nhoi như vậy của đối phương mà thằng nhóc cũng không đối phó được, vậy nó còn có thể lăn lộn trong trốn quan trường hay sao. Rất nhiều người cho rằng làm quan vì dân làm chủ rất dễ dàng. Trên thực tế, những người làm quan ai mà lại không muốn vì dân làm chủ, nhưng việc này nói ra thì dễ mà làm thì lại không hề dễ chút nào. Bởi vì có nhiều lúc, địa phương có lợi ích liền có người nhòm ngó, thậm chí có lúc có cả quan viên nhòm ngó. Muốn vì dân chúng làm chủ, vì dân chúng mà tranh giành lợi ích, nhất định phải thích ứng được với các loại hình thức tranh đấu. Trước tiên cứ để cho thằng nhóc rèn luyện cho tốt đã.

Nghe Lưu Phi nói như vậy, Gia Cát Phong cũng không nói gì nữa. Ông ta biết rằng, thực ra trong lòng vị lão đại này của mình, Liễu Kinh Vũ là bảo bối cực kỳ quý báu. Ông ta tận mắt nhìn thấy năm đó lúc Liễu Kình Vũ còn nhỏ, Lưu Phi thân là quan chức cấp cao của Đảng, vì để cho Liễu Kình Vũ vui vẻ, lại làm ngựa cho Liễu Kình Vũ chơi cưỡi ngựa. Chỉ có điều Liễu Kình Vũ dần dần trưởng thành, loại tình thương cha con này của Lưu Phi đối với Liễu Kình Vũ cũng dần trở nên cụ thể hơn, đối với Liễu Kình Vũ yêu cầu cũng ngày càng cao hơn. Người làm cha nào mà không thương con cái, thế nhưng Lưu Phi lại hết lần này tới lần khác để cho Liễu Kình Vũ tự mình giải quyết vấn đề khó khăn của bản thân, làm việc này cần phải có bao nhiêu quyết tâm đây! Kỳ thật, Lưu Phi nếu như muốn giải quyết khó khăn của Liễu Kình Vũ, chỉ là vấn đề của một lời nói, thế nhưng ông ta một câu cũng không chịu nhiều lời. Lão đại vì muốn cho Liễu Kình Vũ mau chóng trưởng thành có thể nói là quá hao tổn tâm huyết rồi.

Sau đó, các vị anh em lại mỗi người nói một chút chuyện gần đây. Nội dung sự việc đều liên quan tới các lĩnh vực tương đối quan trọng, khiến cho mặt tin tức của Lưu Phi càng thêm mở rộng. Lưu Phi bây giờ tuy quyền cao chức trọng nhưng trong lòng ông vẫn là dân chúng. Ông mỗi tuần đều giành thời gian cùng các anh em tụ tập, để có được một số thông tin gắn bó mật thiết với dân chúng trong một số lĩnh vực từ miệng của bọn họ. Bởi vì thời gian này ông đang tiến hành một số quyết sách, nếu như có thể thâm nhập càng sâu thực tế thì càng cân nhắc được lợi ích thiết thân của người dân.

Lúc mọi người sắp tan họp, Lưu Phi dặn dò Gia Cát Phong một câu:

- Gia Cát Phong, tuy rằng chúng ta không nhúng tay vào việc của Liễu Kình Vũ, nhưng nó ở bên đó có bất cứ chuyện gì phải kịp thời nói cho tôi biết, để cho tôi còn biết đường.

Gia Cát Phong gật đầu.

Bên trong phòng khách của Ủy ban kỷ luật. Trên hành lang, một nhân viên công tác trên tay bưng ba chén trà đi vào trong phòng thẩm vấn. Như thường lệ cô đem hai chén trà trong số đó đặt trước mặt Phó Trung Toàn và Hà Chí Hoa, một chén khác rót thêm trà đặt trên bàn sát về phía Liễu Kình Vũ, sau đó quay người đi ra ngoài.

Sau khi Hà Chí Hoa nhẹ nhàng cầm lấy chén trà thưởng thức một ngụm, cười nói với Liễu Kình Vũ:

- Liễu Kình Vũ, chúng ta nghỉ ngơi chút đã, uống cốc trà, sau đó chúng ta lại tiếp tục tiến hành.

Nhìn thấy cốc trà, sắc mặt của Liễu Kình Vũ lúc này mới có chút hòa hoãn, nhẹ nhàng gật gật đầu nói:

- À, lúc này mới giống lời nói nha, Liễu Kình Vũ tôi cũng không phải là đối tượng khởi tố, các người sao có thể đối đãi với tôi giống như đối tượng khởi tố được!

Hà Chí Hoa vẻ mặt ngậm cười nói:

- Đúng vậy đúng vậy, chuyện này là do chúng tôi nhầm phương hướng trước rồi. Chủ nhiệm Ngưu vừa mới gọi chúng tôi ra ngoài phê bình một trận xong, ông ấy có việc đi trước rồi. Bây giờ do hai người chúng tôi phụ trách phối hợp cùng cậu tiến hành điều tra, hy vọng Chủ tịch thị trấn Liễu có thể phối hợp với chúng tôi tốt một chút. Nào, uống trà đi, vừa uống vừa nói chuyện.

Liễu Kình Vũ đứng dậy, cất bước đi tới, bàn tay to hướng về phía chén trà, bưng chén trà lên.

Nhìn thấy Liễu Kình Vũ nâng chén trà lên, trong lòng Hà Chí Hoa kêu gào một cách vui sướng, thầm nghĩ trong lòng: “Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, tuy rằng cậu rất mạnh mẽ, nhưng đợi sau khi cậu uống xong cốc trà đó, hôn mê rồi, chúng tôi chỉ cần khống chế cậu. Đến lúc đó, chính là Phượng hoàng rụng lông, lão hổ không răng, lúc đó chúng tôi tùy ý hành hạ”.

Có điều tuy rằng trong lòng gã hận Liễu Kình Vũ đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng biểu hiện trên mặt y vô cùng bình tĩnh, nhìn thấy Liễu Kình Vũ bưng chén trà lên, ông ta mỉm cười nâng chén trà lên nói:

- Nào, Chủ tịch thị trấn Liễu.

Nói xong, gã nâng chén trà lên nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm. Sau đó, y thấy Liễu Kình Vũ đem chén trà đưa tới bên miệng.

Lúc này, ở thị trấn Quan Sơn.

Kể từ sau khi Liễu Kình Vũ bị mang đi, toàn bộ thị trấn Quan Sơn liền nổ tung rồi.

Nhất là sau khi Liễu Kình Vũ bị Ủy an kỷ luật đưa đi, người dân ở trong bệnh viện đã đem tin tức này nói cho người thân trong thị trấn biết. Rất nhanh, gần như toàn bộ người dân của cả thôn đều biết tin này.

Lần này, dân chúng của toàn thôn Du Thụ thật sự phẫn nộ rồi!

Nhất là trưởng thôn Triệu Hải Cường, toàn bộ sự việc Liễu Kình Vũ trải qua ở thôn Du Thụ của bọn họ ông ta đều tận mắt chứng kiến. Ai dám nói Liễu Kình Vũ có bất luận hành vi vi phạm kỷ luật nào, ông ta là người đầu tiên không đồng ý. Nhưng bây giờ, Liễu Kình Vũ lại vì thôn Du Thụ của bọn họ mà bị Ủy ban kỷ luật mang đi.

Triệu Hải Cường thật sự rất phẫn nộ! Các thôn dân của thôn cũng rất phẫn nộ.

Triệu Hải Cường trực tiếp cầm cái loa lớn vặn volume hết cỡ nói:

- Các vị bà con, Chủ tịch Liễu vì bảo vệ cho em trai tôi là Triệu Hải Ba, vì bảo vệ cho lợi ích của dân chúng thôn Du Thụ chúng ta, mà bị Ủy ban kỷ luật mang đi rồi, tôi cảm thấy rất phẫn nộ. Một vị Chủ tịch thị trấn tốt như Chủ tịch Liễu Kình Vũ chúng ta đi đi đâu mà tìm được đây. Nếu như Chủ tịch Liễu tốt như vậy mà còn bị khởi tố, vậy thì còn ai có thể đảm bảo lợi ích cho thôn dân chúng ta nữa đây. Tôi Triệu Hải Cường quyết định, thà rằng không làm trưởng thôn này, tôi cũng phải vì Chủ tịch Liễu mà đòi lại công đạo. Tôi muốn cùng gia đình của tôi kiến nghị lên Huyện. Tôi muốn lãnh đạo Huyện ủy trả lại công đạo cho Chủ tịch Liễu. Chúng ta tuyệt đối không cho phép những người lãnh đạo một lòng một dạ vì nhân dân phục vụ như Chủ tịch Liễu bị người ta hãm hại. Tôi lập tức lấy xe tải của nhà tôi đi lên Huyện, có ai đồng ý đi cùng tôi thì đến cửa nhà tôi tập hợp. Ai có xe đi xe, không có xe thì ngồi xe tải nhà tôi cùng đi. Hai mươi phút sau xuất phát.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ dân chúng thôn Du Thụ đều sục sôi cả lên, tình cảnh hỗn loạn. Đừng thấy lúc Liễu Kình Vũ với đám La Cương đánh nhau, những thôn dân này còn im lặng xem náo nhiệt, nhưng sau khi bọn họ nghe xong những lời nói này của Triệu Hải Cường thì tất cả mọi người lại nhiệt huyết sôi trào. Bọn họ cũng tận mắt chứng kiến Liễu Kình Vũ vì bảo vệ Triệu Hải Ba, vì bảo vệ lợi ích của bọn họ nên mới xung đột với đám người của La Cương.

Cho nên, lúc này đây Triệu Hải Cường xem như được rất nhiều người ủng hộ. Trong khoảng thời gian ngắn, toàn thôn không ít nhà đều cử người đi đến cửa nhà Triệu Hải Cường tập hợp.

Mà giờ khắc này, ở một gia đình thôn dân bình thường cách nhà Triệu Hải Cường không xa, con trai của Điền Lão Xuyên - Trưởng thôn thôn Mã Lan là Điền Tiểu Xuyên đang ăn cơm ở nhà bố vợ, sau khi nghe thấy những lời này của Triệu Hải Cường trên loa phát thanh thì liền nổi giận.

Tuy rằng anh ta không biết vì sao Liễu Kình Vũ bị Ủy ban kỷ luật mang đi, nhưng anh ta biết rằng một vị Chủ tịch thị trấn tốt như Liễu Kình Vũ, một lòng một dạ vì lợi ích dân chúng thì không nên hưởng “chế độ đãi ngộ” như vậy. Cho nên, anh ta trực tiếp đập đôi đũa xuống bàn ăn, tức giận nói:

- Đám cẩu quan này, luôn làm ra những chuyện khiến người tốt phải chịu oan uổng như vậy, thật ghê tởm. Không được, tôi phải nghĩ ra biện pháp đòi lại công đạo cho Chủ tịch thị trấn Liễu mới được.

Thấy bộ dạng nổi giận đùng đùng như vậy của Điền Tiểu Xuyên, bố vợ anh ta nói:

- Tiểu Xuyên à, con dù sao cũng chỉ là một dân đen thôi, ngay cả Chủ tịch thị trấn Liễu cũng chưa giải quyết được việc này, con có thể có biện pháp gì chứ?

Điền Tiểu Xuyên nghe bố vợ nói như vậy, lập tức đắc ý nói:

- Cha, cha có thể còn chưa biết, Điền Tiểu Xuyên con có thể là người rất có ích đấy. Trước đây khi Chủ tịch Liễu lãnh đạo thôn dân Mã Lan chúng con đắp đê ngăn lũ, con liền dùng điện thoại thu lại hình ảnh của anh ấy, sau đó con còn đem video đó gửi tới hòm thư của Bí thư thành ủy và Phó chủ tịch thành phố. Về sau Chủ tịch huyện Tiết mang người xuống tiến hành khen ngợi Bí thư Thạch, cuối cùng Phó chủ tịch thành phố Đường xuống, người khen ngợi lại là Liễu Kình Vũ. Con đoán những đoạn video này của con có tác dụng rồi. Lúc đó, con vừa hay lại nhìn thấy Chủ tịch thị trấn Liễu thi thố tài năng, con liền trốn trong đám đông dùng di động vừa quay vừa chụp lại. Con luôn cảm thấy những người tốt như Chủ tịch thị trấn Liễu nên nhận được khen thưởng. Con muốn đem những video này một lần nữa gửi đến mấy vị lãnh đạo kia. Con còn tung video này lên mạng, cho cư dân mạng cả nước phân xử. Một vị quan tốt như Chủ tịch Liễu, Ủy ban kỷ luật dựa vào cái gì mà mang anh ấy đi.

Sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của toàn bộ mọi người trong nhà vợ, Điền Tiểu Xuyên mở máy tính ở nhà cha vợ ra, kết nối di động với máy tính thông qua mạng internet, trước sau lần lượt gửi tới hòm thư của Bí thư thành ủy và Phó chủ tịch thành phố Đường Kiến Quốc, sau đó lại đưa video lên các diễn đàn quen thuộc của mình, kết hợp với một tiêu đề hết sức chấn động lòng người: “Chủ tịch thị trấn một lòng vì dân, không sợ kẻ ác, lại bị Ủy ban kỷ luật bắt đi, dân chúng thật đau xót mà!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.