Nếu như không có Tôn Khởi Mộng, Liễu Kình Vũ là hoàn toàn có thời gian để né tránh.
Nếu Tôn Khởi Mộng duy trì trạng thái như cũ vẫn không nhúc nhích, Liễu Kình Vũ cũng có thể né tránh.
Nhưng, ngay lúc Liễu Kình Vũ quyết định áp dụng phương thức mạo hiểm,
một tay ôm thân thể của Tôn Khởi Mộng lấy tốc độ nhanh nhất trượt về
phía trước để tránh viên đạn bắn ra. Tôn Khởi Mộng bởi vì lo lắng Liễu
Kình Vũ có hành vi gây rối với cô mà vươn cánh tay muốn đẩy Liễu Kình Vũ ra.
Thân thể của Liễu Kình Vũ lúc ấy chính là bị kìm hãm.
Tuy rằng sự kìm hãm chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng chính trong nháy mắt đó lại làm cho Liễu Kình Vũ bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để tránh viên
đạn. Viên đạn theo bờ vai của Liễu Kình Vũ vang một tiếng găm thẳng vào
đó. Dòng máu đỏ tươi trong nháy mắt theo đó ào ạt tuôn ra.
Mà lúc này đây, Liễu Kình Vũ cũng đã mang theo Tôn Khởi Mộng tránh được
góc độ bắn tốt nhất, tìm được một chỗ che chắn thân mình.
Giờ phút này, trên nóc nhà đối diện, “Cuồng phong” âm thầm rủa một
tiếng, nhanh chóng thu thập xong súng ống và các loại thiết bị, quét
tước hiện trường sau đó thong thả rời đi. Tuy nhiên sát thủ “Ánh mặt
trời” vẫn ở nguyên trong quán cà phê, im lặng quan sát tình hình.
Mà lúc này đây, trong quán cà phê hỗn loạn. Một số người chấn động, một
số thì kinh ngạc nhìn những mảnh thủy tinh vừa bị viên đạn bắn vào vị
trí trước đó hai người Liễu Kình Vũ đã ngồi với vẻ tràn đầy nghi hoặc.
Bọn họ cũng không ý thức được vừa rồi có sát thủ nổ súng.
Mà lúc này đây, Liễu Kình Vũ vẫn ở vị trí phía trên người của Tôn Khởi Mộng tạm thời mất đi sức lực.
Viên đạn vừa nãy mặc dù là viên đạn đường kính nhỏ, nhưng uy lực lại
không hề nhỏ. Mảnh đạn đã cắm sâu ở xương bả vai Liễu Kình Vũ. Hắn trong khoảnh khắc đó bị thương, tuy không đến mức ngất đi, nhưng cơ thể tạm
thời không kiểm soát được.
Tôn Khởi Mộng cảm giác được Liễu Kình Vũ vẫn như cũ nằm úp sấp ở trên
người của mình, thật sự có chút lo lắng. Cô vội vàng lấy tay đẩy Liễu
Kình Vũ ra. Giờ phút này Liễu Kình Vũ đã mất đi sức chống cự nên dễ dàng bị Tôn Khởi Mộng đẩy ra.
Nhưng mà, Tôn Khởi Mộng lúc này lại vừa hay đẩy ngay ở miệng vết thương
của Liễu Kình Vũ. Lập tức, đau đớn mãnh liệt khiến Liễu Kình Vũ rên lên, nhe răng trợn mắt lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Mà lúc này đây, máu tươi cũng đã nhuộm đỏ tay của Tôn Khởi Mộng.
Lúc Tôn Khởi Mộng từ dưới đất bò người lên, trong nháy mắt đó, cô hoảng sợ hét lên thất thanh.
Cô tuy rằng tính cách cao ngạo, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, nhìn thấy
máu tươi thì không có cách nào ức chế nỗi sợ hãi trong lòng.
Lúc này, nhiều ánh mắt hướng về phía bọn họ. Mọi người đã chú ý đến máu
tươi dính trên tay, trên người của Tôn Khởi Mộng. Những khách xung quanh đó, đặc biệt là phụ nữ sợ hãi hét lên. Còn có người lớn tiếng la lên:
”Giết người, giết người.”
Vừa la lên, vừa điên cuồng bỏ chạy ra ngoài.
Quán cà phê bỗng chốc từ yên lặng trở nên hỗn loạn. Mọi người bắt đầu bỏ chạy.
Sau khi tạm thời mất đi kiểm soát , dưới sự kích thích và đau đớn, Liễu
Kình Vũ rốt cục cũng lấy lại được khả năng kiểm soát thân thể, cố gắng
từ dưới đất đứng lên, lớn tiếng nói:
- Mọi người đừng nên hoảng hốt, đừng chạy lung tung, tôi không sao cả.
Lời nói của Liễu Kình Vũ có tác dụng làm ổn định cục diện. Mọi người
thấy Liễu Kình Vũ đã đứng dậy, tuy rằng đầu vai hắn vẫn còn máu tươi
chảy xuống, nhưng trong lòng cũng ổn định lại.
Giờ này khắc này, Tôn Khởi Mộng trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ nhìn
Liễu Kình Vũ. Trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ và khó hiểu, tuy nhiên lập tức
cũng ổn định lại. Cô vừa xé áo Liễu Kình Vũ biến thành mảnh vải tạm thời cầm máu, băng bó sơ qua vết thương, vừa nói những người xung quanh gọi
120, 110 số điện thoại của cấp cứu và cảnh sát.
Liễu Kình Vũ sau khi được băng bó tạm thời thì theo yêu cầu của Tôn Khởi Mộng được đặt lên nằm trên ghế salon để giảm bớt tốc độ máu chảy ra bên ngoài.
Lúc này Liễu Kình Vũ nói với Tôn Khởi Mộng:
- Cô giúp tôi lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Trần Chí Hoành. Tôi muốn nói chuyện với ông ấy.
Giờ phút này Tôn Khởi Mộng đã đoán được chuyện gì xảy ra. Nhất là nghĩ
đến vừa rồi Liễu Kình Vũ đã đem thân mình che chắn cho cô thì trong lòng cảm động lắm. Thì ra không phải là hắn có ý đồ gì với mình mà ngay từ
đầu đã muốn cứu mình, để mình không ngã sấp xuống đất. Sau đó cảm nhận
được nguy hiểm sắp tới thì lại dùng thân che chắn cho mình. Từ đầu đến
cuối đều nhất mực bảo vệ mình, để lại khoảng trống sau lưng cho gã sát
thủ kinh khủng kia.
Phụ nữ vốn sống rất cảm tính. Trong lòng Tôn Khởi Mộng lúc này ý nghĩ
lúc đầu muốn chinh phục Liễu Kình Vũ không còn nữa mà thay vào đó chỉ
còn có cảm động và thương xót, nước mắt lập tức tuôn trào.
Tuy nhiên cô là một người hết sức bình tĩnh. Nghe theo lời của Liễu Kình Vũ cô lấy điện thoại trong túi áo của hắn ra và gọi cho Trần Chí Hoành.
Điện thoại nhanh chóng kết nối , Trần Chí Hoành giọng nói trầm thấp, bực bội theo đầu bên kia điện thoại truyền ra:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, trễ thế này gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì sao?
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Trần Chí Hoành, tôi ở quán cà phê trong khách sạn Tân Nguyên, bị người từ mái tòa nhà đối diện tập kích ám sát, đầu vai trúng đạn rồi. Ông xem rồi xử lý đi.
Đầu bên kia điện thoại, Trần Chí Hoành vốn dĩ bởi vì Tôn Ngọc Long đối
với ông ta sinh ra lòng nghi ngờ mà bực bội bất an liền lập tức nhảy
lên, mắt mở thật to, run rẩy nói, cách xưng hô cũng khác :
- Chủ nhiệm Liễu, ngài thật sự bị người ám sát?
Lúc này Liễu Kình Vũ đã mất sức quá rồi, không thể nói thêm được nữa.
Tôn Khởi Mộng lúc này cầm điện thoại tức giận nói:
- Ông thật phí lời. Vai Liễu Kình Vũ máu tươi vẫn chảy ròng ròng, viên
đạn vẫn còn ở trong đó, cảnh sát các ông làm ăn kiểu gì không biết nữa.
Đường đường lãnh đạo Thị ủy Đông Giang giữa ban ngày ban mặt bị người ta ám sát. Các ông nghỉ việc hết đi, không biết thông cảm cho người bệnh
à?
Nói xong, Tôn Khởi Mộng thẳng tay cúp điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại, Trần Chí Hoành thật sự sợ hãi.
Ông ta vạn lần không ngờ, Liễu Kình Vũ lại xảy ra chuyện.
Tuy rằng ông ta là Trưởng phòng công an thị xã Đông Giang đầy quyền lực, nhưng hầu như tất cả đều là thành lập trên phương diện trị an xã hội ở
thị xã Đông Giang từ trước đến nay cũng không có xuất hiện đại sự. Mặc
dù có một số cán bộ không nghe lời, muốn tranh cao thấp với tập đoàn lợi ích. Nếu đã điều tra ra được, bọn họ cũng từng xuống tay với những
người này. Tuy nhiên thủ đoạn được che đậy rất kỹ, không là tai nạn xe
cộ thì cũng là mắc đủ loại bệnh tật không rõ nguyên nhân. Chưa từng có
ai bị chém chí tử, càng không xuất hiện vụ án nào liên quan đến súng
đạn.
Mà hiện tại, Liễu Kình Vũ không chỉ có bị thương, hơn nữa là bị người
dùng súng đả thương, xem ra rất có thể là súng ngắm. Nếu nói như vậy, sự việc lần này có tính chất nghiêm trọng, khiến lần này bản thân mình
phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, cho nên, Trần Chí Hoành lập tức lấy
điện thoại di động ra gọi Chánh văn phòng Công an Đông Giang, sai gã lập tức phái người đến quán cà phê ở khách sạn Tân Nguyên, đồng thời phong
tỏa hiện trường trên mái tòa nhà đối diện, tiến hành thăm dò, đồng thời
lập tức phối hợp bệnh viện điều những y, bác sỹ giỏi nhất đến khách sạn
Tân Nguyên..
Sau khi cúp điện thoại, ông ta lại lập tức gọi Tôn Ngọc Long kể sự tình Liễu Kình Vũ gặp nạn.
Sau khi Tôn Ngọc Long biết được chuyện này, trong lòng liền run lên.
Tôn Ngọc Long cũng là một người hiểu chuyện, tuy rằng y bây giờ đối với
Liễu Kình Vũ cực kỳ không vừa mắt, nhưng cũng rất rõ rằng một khi việc
Liễu Kình Vũ bị ám sát lộ ra ngoài, thị xã Đông Giang nhất định sẽ đã bị lãnh đạo cấp trên vấn trách nghiêm trọng. Y là Bí Thư Thị ủy cũng là
phải chịu trách nhiệm đấy. Dù sao, Liễu Kình Vũ là Ủy Viên Thường Vụ Thị ủy Đông Giang, hắn ở Đông Giang bị người dùng súng ngắm ám sát là sự
kiện có tính chất khủng bố ác liệt.
Cho nên, Tôn Ngọc Long lập tức không nói hai lời, đón xe liền chạy tới
khách sạn Tân Nguyên. Trần Chí Hoành cũng đã đón xe chạy tới khách sạn
Tân Nguyên tiến hành chỉ huy hiện trường.
Giờ phút này, nhân viên phía khách sạn Tân Nguyên cũng đã hiểu được cơ
bản sự tình vừa xảy ra. Khi bọn họ biết được người bị thương là Liễu
Kình Vũ, Tổng giám đốc khách sạn lúc ấy sợ tới mức thiếu chút nữa tiểu
trong quần, vừa nhanh chóng báo cáo lên cấp trên vừa phái bảo vệ đến
hiện trường nhằm bảo vệ trật tự ở hiện trường.
Ngay sau khi Liễu Kình Vũ gặp chuyện không đến năm phút, mẹ hắn Liễu Mị Yên và cha hắn Lưu Phi đã biết được tin tức.
Sau khi Liễu Mị Yên nghe được Liễu Kình Vũ bị thương, nước mắt liền tuôn ra, đau lòng thiếu chút nữa đã bất tỉnh. Cuộc đời này bà có những hạnh
phúc, lại có cả bất hạnh nhưng vì sự tồn tại của Liễu Kình Vũ mà bà vẫn
cảm thấy hạnh phúc tràn đầy. Liễu Kình Vũ chính là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của bà.
Vừa khóc nức nở, Liễu Mị Yên vừa gọi điện cho người của gia tộc Liễu thị trực tiếp sắp xếp chuyên cơ, chuẩn bị ngay trong đêm bay đến Đông Giang thăm con trai.
Sau khi Lưu Phi nghe thấy Liễu Kình Vũ bị người dùng súng ngắm đả
thương, tức giận quẳng chén trà xuống sàn. Chén trà lập tức vỡ tan.
Lưu Phi hung hăng đập bàn, tức giận nói:
- Là kẻ nào, rốt cục là kẻ nào dám cả gan ám sát con trai tôi? Thật coi
Lưu Phi này là đất sét rồi. Lưu Phi tôi không phát uy các người tưởng
tôi là mèo ốm ư. Tôi muốn xem rốt cục là kẻ nào to gan đến vậy. Nếu để
tôi điều tra ra là ai thì đừng trách tôi không khách khí.
Ngay khi Lưu Phi tức giận, lúc này người của gia tộc Liễu thị, Tạ thị
cũng đã biết tin Liễu Kình Vũ bị ám sát. Ngay cả Tào Tấn Dương cũng biết được tin này. Trong khoảng thời gian ngắn mấy đại gia tộc mở cuộc họp
suốt đêm, không khí khẩn trương lan ra thành phố Yến Kinh.
Lưu Phi giận dữ, phong vân biến sắc, Liễu thị ra tay, ai dám tranh phong.