Đối với người bình thường, câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa này có cổ phần của Từ Hải Đào, con trai Từ Kiến Hoa. Gọi Từ Kiến Hoa tới rõ ràng là dẫn sói vào nhà, nhưng đối với Liễu Kình Vũ, lại không như thế.
Vì Liễu Kình Vũ thường xuyên nghiên cứu binh pháp Tôn Tử và 36 kế, biết đạo lý của binh gia, đạo lý hư thực tương hỗ.
Đạo dùng binh trên chiến trường Liễu Kình Vũ sớm đã được rèn luyện chín mùi lúc ở trong Đại đội đặc chiến Nanh Sói. Tuy tình huống và bầu không khí trong quan trường không thay đổi chóng mặt, sát khí ngút trời như trên chiến trường. Nhưng theo Liễu Kình Vũ, muốn đi được xa, đứng vững trên quan trường, cũng phải chú ý sách lược và mưu lược.
Nếu muốn chiến thắng các đối thủ trên quan trường, tuyệt đối không phải một chuyện đơn giản. Vì nhiều khi, những đối thủ này phần lớn là kẻ lọc đời trong quan trường. Bọn họ sớm đã nhìn quen những phương thức đấu tranh trên quan trường rồi. Cho nên, muốn có được thắng lợi nhiều hơn, không thể không nghĩ theo hướng ngược đời.
Đây cũng là một loại sách lược đấu tranh Liễu kình Vũ chọn trong giai đoạn hiện tại.
Rất nhiều người cho rằng hắn không thể mời được Từ Kiến Hoa tới chủ trì công đạo, nhưng lần này, Liễu Kình Vũ lại phải mời bằng được Từ Kiến Hoa.
Lúc này, Từ Kiến Hoa ở đầu dây bên kia, sau khi nhận được cú điện thoại này của Liễu Kình Vũ, trước tiên sửng sốt, sau đó lập tức nổi giận đùng đùng. Vì vừa rồi Liễu Kình Vũ lại nói với mình bằng giọng điệu như nào. Theo như ý của Liễu Kình Vũ, nếu mình không tới hiện trường, tiểu tử này còn muốn gọi điện cho Bí thư huyện ủy và Bí thư Thành ủy. Bà nó, cấp dưới mà nói với lãnh đạo chủ quản cấp trên như vậy sao. Đây rõ ràng là uy hiếp, nhưng Từ Kiến Hoa lại rất rõ, mình không đi đúng là không được. Ông ta đã biết thông tin rồi, nói là Liễu Kình Vũ dẫn toàn bộ nhân viên Phòng Quản lý đô thị tới, muốn phá dỡ câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa. Điều này ông ta tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ và cho phép được.
Phải biết rằng, ở huyện Cảnh Lâm ai mà không biết câu lạc Hải Duyệt Thiên Địa có bối cảnh lớn. Nhất là người trong giới đều biết mình cũng là một trong những hẫu thuẫn của câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa. Là lãnh đạo chủ quản của Liễu Kình Vũ, nếu mình thật sự để cấp dưới phá dỡ công trình Hải Duyệt Thiên Địa mà con mình nắm cổ phần, đây tuyệt đối là tự tát vào mặt mình. Nếu lần này thật sự bị tát, sau này mình còn mặt mũi nào nhìn mọi người trong giới, sau này ai dám tìm mình nhờ làm việc.
Cho nên, Từ Kiến Hoa cân nhắc hồi lâu, tuy ông ta đoán được Liễu Kình Vũ để mình ra mặt hẳn là có cạm bẫy, nhưng ông ta vẫn quyết định đích thân tới hiện trường một chuyến. Vì không lâu trước, ông ta đã nhận được điện thoại của Trâu Văn Siêu, trong điện thoại, Trâu Văn Siêu đã dặn dò ông ta vài điều, có thể khiến ông ta không phải lo lắng gì đi tới hiện trường câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa. Vì ông ta muốn đi xem thời khắc bi thảm của Liễu Kình Vũ. Nỗi đau đớn xấu hổ đó, vẻ mặt xấu hổ vô cùng đó.
Ông ta rất chờ mong.
Cho nên, sau 15 phút, Từ Kiến Hoa và Trưởng phòng Xây dựng Vương Khải Kiến và các cán bộ phụ trách liên quan của Phòng Xây dựng rầm rộ cùng tới hiện trường.
Lúc này, Liễu Kình Vũ dẫn người của Phòng Quản lý đô thị và người của Bạch Trường Hỉ vẫn trong trạng thái giằng co, đôi bên không bên nào có ý định lùi bước.
Mà trên khoảng đất trống bên ngoài câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa, trên đường, dân chúng xem náo nhiệt cũng ngày càng đông. Tất cả mọi người đều đang quan sát sự kiện phá dỡ của Phòng Quản lý đô thị lần này. Tất cả mọi người đều biết, lần này, biểu hiện của Liễu Kình Vũ thật manly, có gan vì lợi ích của dân chúng mà ra tay. Nhưng mọi người cũng lo cho hắn, vì ai cũng biết, sự việc câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa đã kéo dài lâu như vậy chưa giải quyết, chắc chắn không đơn giản, thậm chí hậu thuẫn còn rất mạnh, tất cả mọi người đều kỳ vọng có thể nhìn thấy kết quả cuối cùng.
Tất cả mọi người đều đang đợi.
Lúc này, sắc mặt Từ Kiến Hoa nghiêm khắc đi vào hiện trường, lạnh lùng liếc nhìn Liễu Kình Vũ, trầm giọng nói:
- Mọi người xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại đối chọi gay gắt như vậy trước mặt dân chúng như vậy, còn ra thể thống gì nữa. Các anh nhìn đám đông vây xem xung quanh xem. Lẽ nào các anh cho rằng việc này còn chưa đủ loạn sao? Lẽ nào phải cần giới phóng viên tham gia đưa tin khiến huyện Cảnh Lâm chúng ta xấu hổ thì các anh mới chịu giải tán à?
Trong lúc nói chuyện, Từ Kiến Hoa trông có vẻ rất chính trực, phê bình cả hai bên một phen.
Nhưng lời của Từ Kiến Hoa cũng khiến cho Bạch Trường Hỉ có một cơ hội tiếp lời. Sau khi Từ kiến Hoa nói xong, Bạch Trường Hỉ lập tức trầm giọng nói:
- Phó chủ tịch Từ, nói thật, chuyện này không liên quan gì tới Phòng công an chúng tôi. Chúng tôi tới hiện trường duy trì trật tự sau khi nhận được điện thoại tố cáo của dân chúng. Ngài xem, dưới tình huống không có bất kì chứng cứ nào mà Liễu Kình Vũ dẫn nhân viên của Phòng Quản lý đô thị tới phá dỡ công trình xây dựng câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa. Chúng tôi thân là công an, bảo vệ an toàn tính mạng tài sản của dân chúng là trách nhiệm của chúng tôi. Chúng tôi chỉ chấp pháp công vụ bình thường, vậy mà đám Liễu Kình Vũ, thân là cơ quan Quản lý đô thị, chấp pháp một cách không văn minh. Đây hoàn toàn vi phạm tinh thần chấp pháp văn mình mà nhà nước hiện đang kêu gọi mở rộng.
Nghe Bạch Trường Hỉ nói xong, sắc mặt Từ Kiến Hoa bình tĩnh nhìn về phía Liễu Kình Vũ nói:
- Liễu Kình Vũ, cậu có biện minh gì đối với những gì mà đồng chí Bạch Trường Hỉ nói không? Lẽ nào cậu không giằng co với người của Phòng Công an huyện thì không được sao?
Đối với thái độ của Từ Kiến Hoa, Liễu Kình Vũ sớm đã có chuẩn bị, hắn lạnh lùng cười nói:
- Phó chủ tịch Từ, Phòng Quản lý đô thị chúng tôi quả thật là rất oan uổng. Chúng tôi luôn chấp pháp văn minh, căn bản không áp dụng bất cứ thủ đoạn bất thường nào để chấp pháp.
Bạch Trường Hỉ lạnh lùng nói:
- Liễu Kình Vũ, cậu không nên nói bừa, cậu luôn miệng nói nơi này là công trình xây dựng vi phạm quy định, chứng cứ của cậu đâu?
Liễu Kình Vũ lấy tay chỉ phần lấn ra đường cái của công trình Hải Duyệt Thiên Địa nói:
- Phó chủ tịch Từ, ngài là lãnh đạo, ngài nói xem, công trình xây dựng như vậy có được coi là vi phạm quy định không?
Từ Kiến Hoa sao có thể không biết vấn đề này, đáp án thật ra ông ta sớm đã nghĩ xong rồi. Cho nên, đợi Liễu Kình Vũ nói xong, ông ta không thèm nhìn, liền trầm giọng nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi cho rằng tất cả đều nên dựa vào tài liệu chính sách, công văn phía chính quyền để làm tài liệu chấp pháp. Các cậu chỉ dựa vào mắt thường để tiến hành phán đoán có phải có chút không đáng tin không. Công trình này có được coi là vi phạm không nên do cơ quan chủ quản liên quan tới xem xét, chứ không phải người của Phòng Quản lý đô thị các anh. Điểm này tôi tin hẳn là cậu không thể không biết.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười nói:
- Biết, đương nhiên tôi biết. Nếu không tôi cũng không gọi điện bảo ngài dẫn đồng chí Vương Khải Kiến cùng tới.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ nói với Vương Khải Kiến:
- Đồng chí Vương Khải Kiến, chẳng phải anh nói đang tới thành phố Thương Sơn sao? Sao tới đây được nhanh vậy, xem ra anh nói dối tôi rồi.
Vương Khải Kiến xấu hổ, lập tức lạnh lùng nói:
- Liễu Kình Vũ đúng là tôi lừa cậu, vì tôi cho rằng con người cậu làm việc rất không đáng tin cậy.
Lúc này, tổng giám đốc Chu Hiểu Đông của câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa vẫn luôn im lặng từ nãy đột nhiên lạnh lùng lên tiếng:
- Trưởng phòng Liễu, cậu luôn miệng nói công trình của chúng tôi vi phạm quy định, nhưng tôi đã nói với cậu rồi, chỗ này của chúng tôi rõ ràng không vi phạm, nhưng cậu lại cố tình không nghe, cứ đòi phải phá dỡ. Có phải cậu có thành kiến gì với Hải Duyệt Thiên Địa chúng tôi không? Hay là vì chúng tôi không bày đồ cúng lên Phòng Quản lý đô thị nên các cậu ghi hận trong lòng muốn xử lý chúng tôi?
Nói tới đây, Chu Hiểu Đông lại nói với Từ Kiến Hoa:
- Chủ tịch Từ, ngài là lãnh đạo, ngài nhất định phải làm chủ cho Hải Duyệt Thiên Địa chúng tôi. Chúng tôi là doanh nghiệp tư nhân, phận nhỏ lợi mỏng, không thể động tới giai cấp cao như Phòng Quản lý đô thị.
Lúc nói, Chu Hiểu Đông còn rơi nước mắt "oan uổng", biểu diễn quá chân thực, còn có thể dành giải Oscar cho diễn viên nữa.
Từ Kiến Hoa nghe Chu Hiểu Đông khóc lóc kể lể xong, sắc mặt càng thâm trầm, nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh nhất định phải giải thích rõ ràng cho phía Hải Duyệt Thiên Địa.
Liễu Kình Vũ nghe thấy Từ Kiến Hoa không ngờ trắng trợn thiên vị Hải Duyệt Thiên Địa như vậy, giận tím mặt, lập tức nhìn Chu Hiểu Đông tức giận nói:
- Giám đốc Chu, nếu phía các ông có thể đưa ra tài liệu chứng minh công trình mở rộng của các ông là công trình đầy đủ tài liệu, Liễu Kình Vũ tôi sẽ không hai lời, lập tức dẫn người rời đi.
- Liễu Kình Vũ, anh làm người như vậy cũng không chính đáng. Anh làm náo động ầm lên như thế, luôn miệng nói công trình của người ta vi phạm pháp luật. Nhưng sau khi người ta giao tài liệu bằng chứng ra, cậu lại chỉ quay người đi, như vậy quá không công bằng rồi.
Nghe thấy Trâu Văn Siêu nói vậy, Liễu Kình Vũ hai mắt híp lại, lạnh lùng nói:
- Trâu Văn Siêu, anh muốn sao?
Trâu Văn Siêu cười ha hả nói
- Không phải tôi muốn sao, mà là người bên Hải Duyệt Thiên Địa muốn sao?
Nói xong, Trâu Văn Siêu nhìn về phía Chu Hiểu Đông.
Lúc này, Chu Hiểu Đông trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Liễu, nếu phía chúng tôi cung cấp đầy đủ tài liệu liên quan, tôi muốn anh nhận lỗi với chúng tôi trước mặt mọi người. Đồng thời, cũng nên nhận sự xử lý nghiêm khắc của lãnh đạo cấp trên.
Nghe thấy Chu Hiểu Đông nói vậy, Liễu Kình Vũ không chút do dự nói:
- Được, không thành vấn đề, nếu thật sự các anh có thể đưa ra tài liệu chứng minh rõ ràng, Liễu Kình Vũ tôi sẽ nhận lỗi với các anh, và lập tức dẫn người về, đồng ý nhận xử lý của lãnh đạo.
Lúc này, nghe thấy Liễu Kình Vũ nói vậy, Chu Hiểu Đông mỉm cười, Vương Khải Kiến mỉm cười, Trâu Văn Siêu mỉm cười, Đổng Thiên Bá mỉm cười.
Từ Kiến Hoa tuy ngoài mặt không cười, nhưng trong lòng thì lại nở hoa,
Bởi vì Từ Kiến Hoa biết, Liễu Kình Vũ sắp ngã đài rồi. Vì toàn bộ màn này là Trâu Văn Siêu bày ra nhằm vào Liễu Kình Vũ. Bất kể là Bạch Trường Hỉ xuất hiện hay là Chu Hiểu Đồng càn quấy cũng được, chỉ là để khiến Liễu Kình Vũ phải chịu xử phạt, chính là để đánh thật mạnh vào mặt Liễu Kình Vũ.