Sau khi kết thúc cuộc gọi với Thái Lượng, Hàn Bồi Khôn trầm mặt suy
nghĩ. Một hồi sau, y lập tức gọi vài cuộc điện thoại, hừ giọng: - Liễu
Kình Vũ, không ngờ một Chủ nhiệm Ban quản lý nhỏ như mày lại dám đấu với ông đây, không phải là tìm đến chỗ chết hay sao.
Lúc này, bạn bè bên cạnh Hàn Bồi Khôn thấy y gọi mấy cuộc điện thoại
xong, sắc mặt trở nên vô cùng lo lắng: - Lão Hàn, anh làm như vậy có
phải có chút quá đáng rồi không. Chẳng may Liễu Kình Vũ xảy ra việc gì, e là sẽ phiền phức đấy. Có vẻ Bí thư Thành ủy Vương là người đứng sau
hắn.
Hàn Bồi Khôn cười lạnh: - Không sao. Dù Liễu Kình Vũ có chết đi chăng
nữa cũng không ai có thể điều tra ra việc này có liên quan đến tôi. Nào, chúng ta tiếp tục uống trà. Đừng để chút chuyện này làm ảnh hưởng đến
chúng ta.
Lúc này, sau khi Lâm Kiệt nói chuyện điện thoại xong liền cười xòa đi
đến trước mặt Liễu Kình Vũ, cố ra vẻ vô cùng hưng phấn: - Chủ nhiệm
Liễu, Tổng giám đốc Thái của chúng tôi biết ngài đến, đã dẹp bỏ hết công việc, rất nhanh sẽ có mặt. Ngài đợi chút.
Liễu Kình Vũ chỉ lạnh lùng liếc nhìn Lâm Kiệt, không nói gì thêm.
Hơn mười phút sau, một chiếc Mercedes Benz bay nhanh về hướng Liễu Kình
Vũ. Sau khi xe dừng, Thái Lượng - Tổng giám đốc Nhà máy phân hóa học
bước xuống.
Lâm Kiệt lập tức tiến hành giới thiệu với Liễu Kình Vũ.
Thái Lượng tươi cười bắt tay Liễu Kình Vũ: - Chủ nhiệm Liễu, thật không
ngờ ngài sẽ đến. Không tiếp đón từ xa được, mong thứ lỗi.
Liễu Kình Vũ bắt tay đối phương một cách hờ hững, trầm giọng nói: - Tổng giám đốc Thái, nếu ông chính là tổng phụ trách nhà máy phân bón hóa
học, vậy thì tôi muốn hỏi, nếu tôi muốn đưa người đến nhà máy các ông
kiểm tra, ông có làm khó chúng tôi, ngăn cản chúng tôi tiến hành kiểm
tra không?
Thái Lượng ngẩn người, không ngờ Liễu Kình Vũ lại nói năng sắc nhọn đến
vậy. Nhưng lão ta cũng là người hiểu biết, lập tức đáp: - Chủ nhiệm
Liễu, chúng tôi là doanh nghiệp, được lãnh đạo kiểm tra là vinh hạnh của chúng tôi. Chúng tôi chào đón còn không kịp nữa là, sao có thể gây khó
dễ cho các ngài chứ. Ngài cứ tùy ý kiểm tra, tôi sẽ đi cùng ngài.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Thái Lượng xẹt qua tia lạnh lùng, đối lập hoàn toàn với nụ cười tươi vui dối trá trên mặt.
Liễu Kình Vũ căn bản không quan tâm đến việc Thái Lượng đang nghĩ gì.
Nghe lão ta hứa hẹn như vậy, hắn cũng không nhiều lời mà đi thẳng vào
vấn đề: - Như này đi, ông đưa tôi đến xem hồ xử lý nước thải của nhà máy các ông trước đã.
Thái Lượng lại một lần nữa sửng sốt. Quả thật lão ta không ngờ rằng Liễu Kình Vũ lại trực tiếp đến vậy. Lần này thì lão không bằng lòng, bởi lão hiểu rõ, mặc dù nhà máy của lão có hồ xử lý nước thải, nhưng hồ đó chỉ
là một cái hồ lớn, không có bất kỳ thiết bị xử lý nước thải nào. Công
dụng của hồ đơn giản chỉ là chứa nước thải. Nếu hiện tại Liễu Kình Vũ đi kiểm tra, sẽ phát hiện ra vấn đề.
Thái Lượng đảo mắt, cười đáp: - Chủ nhiệm Liễu này, ngài xem đã trưa
rồi, đến giờ dùng cơm rồi. Hay là tôi cùng ngài đến khách sạn Tân Nguyên dùng cơm, ngài thấy sao?
Liễu Kình Vũ khoát tay: - Dùng cơm thì thôi khỏi. Ông không cần để ý đến chúng tôi. Giờ ông dẫn chúng tôi đến xem hồ xử lý nước thải đi.
Xem ra từ chối không được, Thái Lượng bình tĩnh nói: - Được, vậy các vị lên xe đi theo tôi.
Nói rồi, Thái Lượng đi trước dẫn đường, trực tiếp đến cạnh hồ xử lý nước thải. Vừa xuống xe, lão vừa lẩm bẩm trong bụng: “ Liễu Kình Vũ à Liễu
Kình Vũ. Thiên đường có lối mày không đi lại tự chui đầu vào địa ngục.
Nếu mày đã muốn chết, vậy đừng trách Thái Lượng này không nhắc nhở.”
Liễu Kình Vũ cùng đám người Lưu Tiểu Phi xuống xe, men theo bậc thềm bên cạnh hồ xử lý nước đi đến trước hồ. Nhìn xuống dưới, sắc mặt Liễu Kình
Vũ liền trầm xuống.
Mặc dù Liễu Kình Vũ chưa từng đảm nhiệm chức vụ trong hệ thống bảo vệ
môi trường, nhưng với tư cách là Chủ tịch quận Tân Hoa, Chủ nhiệm Ban
quản lý, đặc biệt là con trai của Lưu Phi, từ nhỏ hắn đã có nhận thức
sâu sắc trong việc bảo vệ môi trường. Đặc biệt là thời gian vừa rồi, khi xử lý vụ việc bãi rác thải huyện Cảnh Lâm, hắn đã tiến hành nghiên cứu
sâu rộng các loại thiết bị và hệ thống bảo vệ môi trường, nắm rõ tình
hình hệ thống xử lý nước thải.
Lúc này đứng trên hồ xử lý nước thải, phóng tầm mắt ra xa nhưng hắn
không thấy bất cứ thiết bị xử lý nào. Nước thải từ dây chuyền sản xuất
trực tiếp chảy xuống hồ, màu nước đen ngòm chảy cuồn cuộn.
Chứng kiến tình hình trước mặt, Liễu Kình Vũ lập tức bảo Đường Trí Dũng chụp ảnh hồ xử lý nước thải làm bằng chứng.
- Chủ nhiệm Liễu, Trưởng phòng Đường, tốt nhất là các vị đừng chụp, nếu
không sẽ tiết lộ cơ mật của doanh nghiệp chúng tôi, như vậy không thích
hợp. Thái Lượng trầm mặt nói.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
- Tổng giám đốc Thái, tôi muốn hỏi ông một câu, hồ xử lý nước thải này của các ông có chức năng xử lý nước thải hay không?
Thái Lượng không chút do dự: - Có, đương nhiên là có. Hồ xử lý nước thải này của chúng tôi có quy mô và chức năng xử lý đứng đầu các doanh
nghiệp trong thành phố Thương Sơn. Điểm này Cục Bảo vệ Môi trường thành
phố đều rõ ràng và yên tâm. Cục trưởng Thành phố cũng rất tán thành với
hồ xử lý này của chúng tôi.
Liễu Kình Vũ nghe vậy, lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của Thái Lượng.
Lão ta đang nói với mình rằng, doanh nghiệp của lão có người trong Cục
Bảo vệ Môi trường thành phố che chở.
Liễu Kình Vũ không khỏi cười lạnh một tiếng:
- Tổng giám đốc Thái, không biết vị lãnh đạo nào trong Cục Bảo vệ Môi
trường thành phố lại tán đồng với hệ thống xử lý nước thải ở đây như
vậy?
Thái Lượng nghe vậy liền nhướn mày. Lão đã ám chỉ rõ ràng với Liễu Kình
Vũ rằng nhà máy của mình có người che chở nhưng không ngờ tên Liễu Kình
Vũ này lại muốn mình hỏi đến cùng rằng ai là người đứng sau. Vấn đề này
sao mình có thể nói cho Liễu Kình Vũ. Nhưng từ lời nói của hắn, lão nghe ra được, hắn không phải là kẻ có thiện ý.
Thái Lượng đảo mắt, lập tức cười nói: - Cụ thể là vị lãnh đạo nào thì
tôi cũng quên mất rồi. Nhưng hầu hết các lãnh đạo trong Cục thành phố
đều khá tán đồng với nhà máy của chúng tôi. Nhà máy của chúng tôi là
doanh nghiệp đóng thuế lớn đó.
- Doanh nghiệp đóng thuế lớn, không phải chứ, Tổng giám đốc Thái, có
phải ông nhớ lầm rồi không. Trước đây tôi đã từng đặc biệt tìm hiểu về
tình hình nộp thuế của nhà máy phân hóa học các ông. Tôi phát hiện ra
rằng gần mười năm trở lại đây, nhà máy của các ông không những không
đóng một đồng thuế nào cho Khu công nghệ cao mà hình như còn được hưởng
rất nhiều chính sách ưu đãi của Khu. Bất kể là dùng nước hay dùng điện
đều được ưu đãi. Nói tới đây, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt
Thái Lượng.
Thái Lượng lại một lần nữa sửng sốt. Lão ta không ngờ rằng Liễu Kình Vũ
lại hiểu rõ tình hình của nhà máy mình đến vậy, cười ngượng: - Chủ nhiệm Liễu, có thể ngài vừa tới nên chưa hiểu rõ tình hình. Doanh nghiệp của
chúng tôi có cống hiến rất lớn trong việc phát triển và tạo ra công ăn
việc làm cho người dân địa phương. Chỉ tính riêng doanh nghiệp của chúng tôi thôi đã giải quyết công ăn việc làm cho hơn sáu trăm người rồi.
Thái Lượng trực tiếp chuyển đề tài.
Liễu Kình Vũ chỉ cười lạnh, không tiếp lời lão ta mà nói: - Tổng giám
đốc Thái, vừa rồi ông luôn miệng nói hệ thống xử lý nước thải chỗ các
ông tương đối tiên tiến. Vậy thì ông có thể nói cho tôi biết, nhà máy
các ông đã áp dụng các biện pháp nào trong việc xử lý nước thải không?
Thái Lượng cho rằng Liễu Kình Vũ không hiểu vấn đề xử lý nước thải, nói
một cách chập chờn: - Hệ thống xử lý nước thải này của chúng tôi trải
qua ba cấp xử lý nước. Cấp xử lý một chủ yếu là loại trừ các chất thải
rắn trong nước, áp dụng biện pháp xử lý vật lý. Thông qua cấp xử lý này, thông thường có thể loại bỏ khoảng 30% BOD. Lúc này, nước thải vẫn chưa đạt đến tiêu chuẩn xả thải. Nói tới đây, Thái Lượng chỉ tay vào hồ xử
lý nước trước mắt:
- Chủ nhiệm Liễu xem, hồ xử lý này phụ trách xử lý nước thải cấp một. Hồ xử lý bên kia phụ trách xử lý nước thải cấp hai. Xử lý nước thải cấp
hai chủ yếu là loại trừ các chất ô nhiễm hữu cơ ở trạng thái keo và hòa
tan (vật chất BOD, COD), tỷ lệ loại bỏ đạt trên 90%, khiến cho vật chất ô nhiễm hữu cơ đạt đến tiêu chuẩn xả thải. Hiện tại chúng tôi đang sử
dụng phương pháp dạng sợi ngắn, tỷ lệ loại bỏ vật lơ lửng đạt 95%.
Sau khi trải qua hai cấp xử lý, nước thải sẽ được đưa tới hồ thứ ba bên
kia, tiến hành xử lý cấp ba, xử lý các chất hữu cơ khó phân giải. Các
chất vô cơ có thể hòa tan trong nước như nitrogen và lân, chúng tôi áp
dụng biện pháp hấp thụ than hoạt tính loại bỏ nitrogen trừ lân sinh vật.
Thái Lượng nói một cách lớn giọng hòng qua mặt Liễu Kình Vũ.
Tuy nhiên, Thái Lượng vừa dứt lời, Liễu Kình Vũ đã cười thản nhiên lên
tiếng: - Tổng giám đốc Thái, có phải ông cho rằng Liễu Kình Vũ tôi chưa
làm qua công tác bảo vệ môi trường, nên muốn qua mặt tôi?
Thái Lượng vội khoát tay: - Chủ nhiệm Liễu, xem ngài nói kìa, sao tôi có thể qua mặt ngài chứ.
Liễu Kình Vũ cười lạnh: - Ồ, không qua mặt tôi, Thái Lượng, ông thật sự cho rằng Liễu Kình Vũ tôi không hiểu gì sao?
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ liền chỉ tay vào ba hồ xử lý nước thải trước
mặt, lạnh giọng: - Thái Lượng, ông nhìn cho rõ, nếu ba hồ xử lý này của
các ông là hệ thống xử lý nước thải, vậy thì ba hồ này hẳn ở trong trạng thái xâu chuỗi. Nhưng theo như tình hình trước mắt, ba hồ xử lý này
hiển nhiên đang trong trạng thái song song. Sau khi nước thải tràn vào,
toàn bộ sẽ được thải vào kênh thải, cơ bản không qua bất cứ công đoạn xử lý nào. Hơn nữa, từ màu sắc nước thải ở kênh thải có thể thấy rõ, chỉ
số COD trong nước thải đã vượt quá tiêu chuẩn cho phép. Nước thải trong
hồ còn tỏa ra mùi nồng đậm gay mũi. Các chất ô nhiễm không vượt quá tiêu chuẩn mới lạ đấy. Nhưng ông yên tâm, rất nhanh thôi tôi sẽ cho ông một
kết quả rõ ràng.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ quay sang nói với Đường Trí Dũng: - Đường Trí
Dũng, cậu lập tức phái người đến kênh bên kia lấy mấy mẫu nước về. Tôi
đoán chừng hiện giờ người của Phòng bảo vệ môi trường quận Tân Hoa đang
mang thiết bị trên đường đến rồi.