Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 588: Chương 588: Lòng Dạ Thối Tha.




Mặc dù Liễu Kình Vũ đang ngồi uống rượu trong vách ngăn, nhưng nghe thấy tiếng Lưu Hải Sinh, trong đầu Liễu Kình Vũ lập tức phản xạ có điều kiện hiện ra một người bình thường, Trưởng đồn công an thị trấn Ngô Đông.

Mặc dù Liễu Kình Vũ chưa từng gặp mặt Lưu Hải Sinh, nhưng lần trước khi truyền hình trực tiếp, để chứng minh Khang Kiến Hùng nói dối, Liễu Kình Vũ đã gọi điện thoại cho Lưu Hải Sinh, trong điện thoại nói vài câu với Lưu Hải Sinh, khả năng ghi nhớ của Liễu Kình Vũ lại vô cùng xuất sắc, cho nên lúc này nghe thấy giọng Lưu Hải Sinh liền nghĩ ngay tới cái tên của gã ta.

Khóe miệng Liễu Kình Vũ bất giác nhếch lên cười khẩy.

Bắt đầu từ khi Lưu Hải Sinh che lấp những lời dối trá của Khang Kiến Hùng, Liễu Kình Vũ liền giữ lại ấn tượng về Trưởng đồn công an đức hạnh Lưu Hải Sinh này lại. Lúc này, thấy Lưu Hải Sinh vì một cuộc điện thoại của Ngô Hoài Nhân liền huy động nhân lực đưa mấy người cảnh sát tới, trong lòng hắn đã có những đánh giá không đạt với Lưu Hải Sinh rồi.

Thân là cảnh sát của nhân dân, hẳn là thời khắc chính là nghĩ tới nhân dân, phải cố gắng làm việc vì người dân, mà không phải trở thành công cụ lợi dụng của một số người, dùng công cụ này để đối phó với dân chúng.

Liễu Kình Vũ chỉ liếc mắt nhìn đám người Lưu Hải Sinh, cúi đầu tiếp tục uống rượu, ăn cơm.

Nhưng, lúc này Ngô Hoài Nhân lại đắc trí đứng lên. Y đứng lên bước tới bắt tay Lưu Hải Sinh, sau đó chỉ tay về phía đám người Liễu Kình Vũ nói:

– Trưởng đồn Lưu, chính là những người này, bọn họ không những muốn ăn cơm chùa ở nhà hàng của tôi, mà còn đánh thương mấy người, hi vọng anh có thể chủ trì công đạo.

Lưu Hải Sinh liền lớn tiếng dõng dạc nói:

– Bí thư chi bộ Ngô, anh cứ yên tâm, cảnh sát nhân dân chúng tôi nhất định sẽ chủ trì công đạo.

Nói xong, gã vung tay lên:

– Người đâu, đưa mấy người gây sự này về Đồn, thẩm vấn cẩn thận.

Cùng với lệnh của Lưu Hải Sinh, 6 người thủ hạ phía sau gã liền lấy còng tay ra đi thẳng tới 4 người Liễu Kình Vũ.

Sắc mặt Lưu Tiểu Bàn sắc lạnh, khi đó liền muốn nổi giận, nhưng lại thấy Liễu Kình Vũ chủ động đưa hai tay ra cho đối phương còng lại. Lưu Tiểu Bàn liền ý thức được lần này có lẽ lão đại thực sự không vui, thực sự tức giận, điều này cho thấy lão đại muốn gây chuyện rồi.

Lưu Tiểu Bàn rất hiểu tác phong của Liễu Kình Vũ, cho nên anh ta dứt khoát cũng đưa tay ra ngoài, tùy ý đối phương giao mình lên cấp trên. Về phần tiểu ma nữ Hàn Hương Di cùng với Liễu Kình Vũ, Lưu Tiểu Bàn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, biết hai vị đại ca này người này còn xấu hơn người kia, người này khó chơi hơn người kia. Đối với thân phận của họ, người khác muốn gây sự với họ thì chẳng khác nào thắt cổ thọ tinh, không muốn sống rồi. Còn cô thì là nhân vật sợ thiên hạ không loạn, thấy lần này có chuyện hay để xem, tự nhiên không do dự đưa bàn tay trắng nõn của mình ra, tùy ý đối phương còng lại.

Trình Thiết Ngưu dáng người to đen thấy anh “Phiếu ăn” chủ động đưa tay ra, tự nhiên gã cũng không thể có do dự gì, tùy ý đối phương còng tay mình. Nhưng, từ sâu trong lòng gã lại có vài điểm nghi ngờ, vị lão đại này muốn làm gì đây? Sao lại muốn mình rơi vào thế bị động?

Thấy đám người Liễu Kình Vũ bị người của Lưu Hải Sinh còng tay đơn giản như vậy, Ngô Hoài Nhân trên mặt bỗng toát lên vẻ mặt khinh thường. Theo y thấy, đám người Liễu Kình Vũ này rõ ràng là thuộc hàng ngoài mạnh trong yếu, mặc dù trước mặt người bình thường kiêu ngạo vô đối, nhưng gặp cảnh sát rồi thì giống như chuột gặp mèo vậy, ngoan tới mức không thể ngoan hơn được nữa.

Nhưng nhớ tới người thanh niên cao cao vừa rồi đối đầu với mình, sắc mặt Ngô Hoài Nhân không tốt nói:

– Tôi nói cho anh Lưu hay, những người này không phải cái loại gì lương thiện. Sau khi đưa về Đồn nhất định phải thẩm vấn thật kỹ, để họ kể rõ sự tình, nhất định không được bỏ qua một kẻ xấu nào.

Lời Ngô Hoài Nhân nói cũng có chút trình độ đấy, mặc dù lời này được miêu tả sơ lược, nhưng Lưu Hải Sinh lại nhạy cảm nắm được thông tin từ Ngô Hoài Nhân. Điều này cho thấy Ngô Hoài Nhân rất khó chịu với những người này, muốn mình thu phục họ. Điều này đối với gã ta mà nói chẳng qua là chuyện vặt mà thôi.

Lưu Hải Sinh liền cười nói:

– Bí thư chi bộ Ngô, anh cứ yên tâm, cảnh sát chúng tôi chưa từng để oan người tốt nào, nhưng cũng tuyệt đối không thể bỏ qua bất kỳ kẻ xấu nào. Bất kỳ kẻ nào phạm pháp ở thị trấn Ngô Đông chúng ta đều sẽ chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật.

Lưu Hải Sinh cũng đưa ra đáp án vô cùng mờ mịt.

Hai người nhìn nhau cười, Lưu Hải Sinh vung tay lên:

– Người đâu, đưa 4 người này về Đồn chúng ta thẩm vấn.

Khi nói chuyện, ánh mắt Lưu Hải Sinh luôn nhìn vào hai mắt Hàn Hương Di, trong thần mắt hiện lên vẻ hưng phấn.

Gã ta sống đến giờ đã mấy chục năm rồi, nhưng cô gái Hàn Hương Di trong dáng vẻ cao ráo như vậy, xinh đẹp như vậy, thuần khiết như vậy lại còn có cả sự linh động. Cô nàng giảo hoạt này trước tới giờ chưa từng gặp qua, dù là trong câu lạc bộ giải trí xa hoa nhất trong thành phố Nam Hoa cũng không gặp được cô gái xinh đẹp như Hàn Hương Di, gần như chính trong nháy mắt vừa rồi, ý niệm xấu xa bắt đầu nảy sinh sâu sắc trong lòng gã ta.

Rất nhanh, 4 người Liễu Kình Vũ liền bị người của Lưu Hải Sinh còng tay đưa ra khỏi Thịnh Thế Đế Hào.

Lúc này, bên ngoài Thịnh Thế Đế Hào, tên Cẩu Đầu Tôn đã dẫn theo mười mấy tên đàn em cầm đao trong tay, sau khi thấy 4 người Liễu Kình Vũ lại bị cảnh sát còng tay đưa đi, ban đầu còn thấy sửng sốt, sau đó liền lộ rõ nụ cười khinh bỉ, hóa ra 4 người này sợ cảnh sát. Một khi đã như vậy, y bỗng có chủ ý hay, y liền đưa dao cho đàn em, tay không cất bước tới nghênh đón đám người Liễu Kình Vũ.

Vừa bước đến vừa giơ một bao thuốc Cửu Ngũ Chí Tôn loại đặc biệt mời mọi người. Mọi người vốn không có ý định phản ứng với tên Cẩu Đầu Tôn này, dù sao thân phận mọi người cũng khác nhau, một là cảnh sát, một là lưu manh du côn, dù có quan hệ tốt, mọi người cũng vẫn phải che giấu điều đó. Tuy nhiên, sau khi thấy Cửu Ngũ Chí Tôn, những chiến hữu này cũng không để ý quá nhiều, điếu thuốc này có lẽ trị giá 5 đồng tiền, tuyệt đối là thuốc ngon hạng nhất, bình thường rất khó có cơ hội được hút.

Sau khi phát thuốc xong, tên Cẩu Đầu Tôn đi tới trước mặt Lưu Hải Sinh, cúi đầu khom lưng đưa thuốc lá thơm:

– Trưởng đồn Lưu, anh nhất định phải làm chủ cho tôi đấy, chính những người này đã đánh tôi và bạn tôi, xin các anh cảnh sát nhất định phải làm chủ cho chúng tôi.

Sao Lưu Hải Sinh có thể không biết tính tình của tên Cẩu Đầu Tôn được chứ. Tên tiểu tử này vô sự mà ân cần, không phải gian xảo cũng là đạo chích, phát thuốc cho từng người, rõ ràng là muốn nhân cơ hội trút giận.

Bình thường, tên tiểu tử Cẩu Đầu Tôn này cũng coi như hiểu chuyện, ngày lễ tết cũng có không ít hiếu kính, cho nên gã ta cũng liền mắt nhắm mắt mở nói:

– Ừ, chắc chắn rồi, cảnh sát nhân dân vì nhân dân mà.

Nói xong, Lưu Hải Sinh quay đầu lại, giả như nói chuyện phiếm với một cấp dưới.

Mà lúc này, các cảnh sát khác sau khi nhận thuốc cũng lần lượt quay người lại, giao Liễu Kình Vũ lại cho tên Cẩu Đầu Tôn.

Tên Cẩu Đầu Tôn thấy vậy liền khinh bỉ bước tới bên cạnh Trình Thiết Ngưu to đen, mặt đầy khinh bỉ nói:

– Thằng cháu, chẳng phải mày biết đánh sao? Tao sớm đã nói cho chúng mày biết rồi, trên mảnh đất Thụy Nguyên này đối đầu với tên Cẩu Đầu Tôn tao, không có kết cục tốt đâu.

Nói xong, gã nhấc chân lên huých mạnh vào đầu gối Trình Thiết Ngưu.

Theo gã, đám người Trình Thiết Ngưu đang bị còng tay chắc chắn không dám manh động, chỉ có thể chịu đựng.

Nhưng, cảnh tượng khiến gã không ngờ đã xảy ra.

Khi gã vừa mới đá chân ra liền cảm thấy mắt mình tối sầm lại, toàn thân giống như viên đá bị đá văng về phía xa 5m, rơi xuống đất bịch một tiếng, ngã tới mức gã không thể đứng lên được.

Cùng lúc đó, máu tươi phun ra đầy miệng, trong đó còn có 6 chiếc răng lẫn vào.

Lần này thì gã vui rồi, miệng đầy răng đều bị Trình Thiết Ngưu đập hết rồi, sau này muốn ăn cơm, đặc biệt là ăn thịt chỉ có thể ăn kiểu nghiền nát thôi.

Lúc này, mấy tên theo học theo Cẩu Đầu Tôn muốn dạy dỗ đám người Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Bàn cũng đều bị Liễu Kình Vũ, Lưu Tiểu Bàn giơ chân lên đá bay ra ngoài, lần lượt ngã nhào xuống đất.

Lần này Lưu Hải Sinh không nén được cơn tức. Con bà nó, mình và đám tay chân có lẽ nên đứng sang một bên. Những tên này không những không biết thu kiếm mà còn dám đánh người khác trong tình trạng bị còng tay, quả đúng là vô pháp vô thiên, sắc mặt Lưu Hải Sinh bỗng nhiên sắc lạnh, phẫn nộ nhìn Liễu Kình Vũ nói:

– Tôi nói cho mấy người biết, hôm nay các người quá ngạo mạn rồi, quá lắm rồi, trở về tôi khẳng định sẽ thẩm vấn các người thật kỹ.

Nói xong, gã ta vung tay lên, đưa đám người Liễu Kình Vũ lên xe rời đi.

Về phần những người của tên Cẩu Đầu Tôn, Lưu Hải Sinh cũng không để ý tới. Cơ hội gã cũng đã cho đám người Cẩu Đầu Tôn rồi, về phần họ có thể nắm bắt được hay không, đó không thuộc phạm vi của gã phụ trách.

Tên Cẩu Đầu Tôn thấy xe cảnh sát đi rồi, từ dưới đất lồm cồm bò lên chửi mắng, trong miệng có chút ấp úng:

– Dám…dám đánh bố mày, bố mày tuyệt đối không tha cho chúng mày đâu.

Đám người Liễu Kình Vũ được đưa thẳng về đồn công an thị trấn Ngô Đông, sau khi xuống xe, Lưu Hải Sinh lớn tiếng nói:

– Dẫn ba người vào một phòng thẩm vấn cho tôi, còn cô gái này thì đưa thẳng tới phòng làm việc của tôi, tôi sẽ đích thân thẩm vấn.

Nghe Lưu Hải Sinh dặn dò như vậy, quan sát kỹ thần mắt Lưu Hải Sinh khi nói, Liễu Kình Vũ không khỏi nhíu mày, hắn đã đoán được tâm tư dơ bẩn của tên Lưu Hải Sinh này, liền trầm giọng nói:

– Lưu Hải Sinh, tôi khuyên anh tốt nhất không nên đùa với lửa, nếu muốn thẩm vấn cũng được thôi, nên đưa mấy người bọn tôi vào cùng với nhau, có chuyện gì cần chúng tôi phối hợp chúng tôi sẽ cố gắng phối hợp. Nếu anh dám có bất kỳ ý xấu nào, tôi cho anh biết lúc đó anh sẽ không chịu nổi đâu.

Lưu Hải Sinh nghe xong liền ý thức được Liễu Kình Vũ đã nhìn thấu tâm tư mình, nhưng gã ta căn bản không để ý, bởi vì đồn công an là địa bàn của gã, gã khinh khỉnh cười nói:

– Tôi cho anh biết, ở đồn công an thị trấn Ngô Đông này, tôi muốn làm gì thì làm, không ai cản được tôi đâu.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.