Tại hội nghị, sắc mặt của Ngụy Hoành Lâm, Tôn Húc
Dương và một số cán bộ ủy viên thường vụ huyện cũng bắt đầu lộ vẻ kinh
hoàng, tất cả đều dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn bốn người kia.
Bầu không khí trong hội nghị rõ ràng có sự căng thẳng khác thường.
Nhưng bây giờ, căng thẳng nhất phải thuộc về bốn người Hồ Lập Giang, Tiền Vân Đào, Cao Quốc Cường, Phương Hải Phong.
Cả bồn người đều nhận được ánh mắt ám chỉ từ những người dựa lưng của họ. Bọn họ biết, nếu thật sự để lộ ra manh mối, chỉ e kết thúc của bản
thân so với việc bãi chức còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Hồ Lập Giang lưỡng lự một chút, trầm giọng nói:
– Bí thư Liễu, việc vi phạm xây dựng này đã có từ lâu, hơn nữa trong đó
chứa đựng rất nhiều nội tình rắc rối phức tạp, thậm chí còn có người
dùng quyền sản chính thức. Chúng tôi lúc đó căn bản không có cách nào
cưỡng ép dỡ bỏ, huống hồ nhà nước vẫn luôn nhấn mạnh chấp pháp văn minh, tuyệt đối không thể tùy ý cưỡng chế phá dỡ nhà dân. Tác động của truyền thông cũng tương đối lớn, cho nên chúng tôi luôn luôn lấy giáo dục
tuyên truyền làm chủ, và không có áp dụng bất kỳ biện pháp mang tính
cưỡng chế nào.
Lý do của Hồ Lập Giang đưa ra nghe rất có lý, ba người còn lại sau khi nghe xong, lập tức phụ họa theo:
– Đúng vậy, Bí thư Liễu. Chúng tôi phải kiên quyết hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước, phải chấp pháp văn minh.
Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật đầu:
– Nếu như các đồng chí thật sự là chấp pháp văn minh, vậy đó là may mắn của nhân dân huyện Thụy Nguyên chúng ta rồi.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ đột nhiên thay đổi ngữ điệu, nói:
– Bốn vị, hiện nay, các đồng chí cho rằng việc vi phạm luật lệ xây dựng này rốt cuộc nên hay không nên dỡ bỏ?
Lần này, Liễu Kình Vũ dựa vào câu trả lời của Hồ Lập Giang, thay đổi phương thức tư duy và phương thức đặt câu hỏi.
Hồ Lập Giang vừa nghe, lập tức ngẩng đầu lên, lần này Liễu Kình Vũ thật sự lấy gậy ông đập lưng ông.
Làm sao bây giờ?
Do dự hồi lâu, Hồ Lập Giang vẫn là kiên trì nói:
– Tôi cho rằng, vấn đề này chúng ra vẫn là nên nghe ý kiến của cấp lãnh
đạo, lãnh đạo nói phải phá thì chúng ta phá, lãnh đạo nói không phá thì
chúng ta không phá.
Đây là một câu trả lời rất khôn khéo, bởi vì đưa ra quyết sách là
lãnh đạo, bọn họ chỉ là người chấp hành. Như thế cho dù có sai cũng là
cái sai của lãnh đạo.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
– Đây là câu trả lời cuối cùng của bốn đồng chí sao?
Cả bốn người ra sức gật đầu.
Ánh mắt của Liễu Kình Vũ nhìn trực diện Ngụy Hoành Lâm:
– Đồng chí Ngụy Hoành Lâm, đồng chí xem, bốn người bọn họ có nên cho họ
giữ chức tiếp không? Một người ngay cả quyết sách cuối cùng cũng không
dám làm, chỉ biết đem hết trách nhiệm đổ lên đầu lãnh đạo. Một người
ngay cả năng lực phán đoán, năng lực phân tích cũng không có, bọn họ còn đủ năng lực lãnh đạo ở một vị trí quan trọng như vậy không?
Ngụy Hoành Lâm bị Liễu Kình Vũ hỏi như vậy, cũng có chút bực bội. Nếu như không phải đang quay truyền hình trực tiếp và chỉ có nội bộ ủy viên thường vụ thì y có thể có rất nhiều lý do để chặn lời Liễu Kình Vũ.
Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ, bây giờ đang là truyền hình trực tiếp, y
không muốn để lại hình tượng gian xảo, không lời giải thích đối với các
đồng chí lãnh đạo tỉnh ủy.
Vì muốn thể hiện tài hoa của bản thân, Ngụy Hoành Lâm đảo mắt nói:
– Bí thư Liễu, theo tôi thì như thế này đi. Tình hình hiện nay đã rất rõ ràng, vấn đề tồn tại vi phạm luật xây dựng này rõ ràng là không hợp lý, ảnh hưởng nghiêm trọng tới môi trường vệ sịnh huyện Thụy Nguyên chúng
ta và đặc biệt là ảnh hưởng tới môi trường sông Thụy Nguyên. Bây giờ có
thể cho bọn họ lấy công chuộc tội, chúng ta sẽ tiến hành thành lập tổ
liên hợp và cho bọn họ phụ trách. Nhiệm vụ của tổ này là tiến hành dỡ bỏ công trình vi phạm luật lệ xây dựng hai bên bờ sông Thụy Nguyện. Dù sao thì bọn họ luôn đứng ở vị trí tương quan, đối với các vấn đề thuộc lĩnh vực liên quan cũng quen thuộc hơn.
Liễu Kình Vũ lập tức tỏ thái độ do dự.
Cùng lúc này, Tống Hiểu Quân liếc mắt ra ý đối với một người trong
đám đông. Người này lập tức bước nhẹ tới bên Nghiêm Thiên Hoa, đưa cho
anh ta một cái USB, sau đó thấp giọng rỉ tai Nghiêm Thiên Hoa mấy câu.
Sau khi Nghiêm Thiên Hoa tiếp nhận chiếc USB, vội vào trong xe tiếp
sóng xem kỹ, sau khi cảm thấy không vấn đề gì, biên tập lại một chút,
rồi sử dụng xe tiếp sóng thực hiện truyền hình trực tiếp.
Cùng lúc, Nghiêm Thiên Hoa lại xuất hiện trước mặt Liễu Kình Vũ và mọi người. Anh ta nói với Liễu Kình Vũ:
– Bí thư Liễu, phía chúng tôi vừa nhận được một đoạn video tự điều tra
của một người dân gửi tới, chúng ta có thể qua đó xem một chút. Đồng
thời, đoạn video này cũng có thể tiến hành truyền hình trực tiếp thông
qua xe tiếp sóng.
Khi Nghiêm Thiên Hoa đang nói, kỳ thực thì hình ảnh của đoạn video
cũng đã được gửi tới phía bên đài truyền hình qua xe tiếp sóng, bên
trong tivi cũng đã phát rồi.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
– Được, vậy chúng ta cùng đi xem.
Ngay sau đó, chiếc ti vi treo bên ngoài xe tiếp sóng bắt đầu phát nội dung bên trong chiếc USB thông qua hình thức truyền hình trực tiếp.
Trên màn hình tivi, một người quay phim đang tiến hành phỏng vấn hơn
chục người bất kỳ gặp trên đường, vấn đề đưa ra chỉ có một. Đó chính là
tại sao sự việc công trình vi phạm luật xây dựng hai bên bờ Thụy Nguyên
cho tới nay vẫn chưa bị phá bỏ.
Điều khiến cho tất cả mọi người ở hiện trường kinh ngạc đó chính là
câu trả lời của những người được phỏng vấn. Mặc dù là cách trả lời khác
nhau nhưng mấu chốt đều chỉ ra rằng Hoàng Bảo Trụ là cháu trai của Hoàng Lập Hải và người đứng sau các công trình vi phạm luật xây dựng đều là
anh em thân thích của lãnh đạo huyện.
Điều này còn cần phải hỏi sao? Ai mà không biết 1/5 công trình vi
phạm luật xây dựng hai bên bờ sông Thụy Nguyên là thuộc về Hoàng Bảo
Trụ. Hoàng Bảo Trụ là ai? Đó chính là cháu trai của chủ tịch Hoàng.
Huyện Thụy Nguyên, ai dám điều tra anh ta?
– Đúng vậy, ở huyện Thụy Nguyên, chủ tịch Hoàng một tay che trời,
Hoàng Bảo Trụ cũng bá chủ một phương. Một số người tố cáo anh ta xây
dựng trái phép có người bị đánh gãy chân, có người trực tiếp bị nhốt vào trong bệnh viện tâm thần, còn ai dám tố cáo nữa.
– Hừ, lãnh đạo huyện Thụy Nguyên luôn nói, người dân chúng tôi xây
dựng trái phép, nhưng trên thực tế, cho dù là kẻ ngốc cũng biết. Người
dân chúng tôi làm gì có ai có gan như vậy. Đó là sông Thụy Nguyên, chúng tôi vẫn chưa xây xong, người của đội quản lý đô thị đã tới rồi. Chỉ có
phần đất xây dựng của người thân lãnh đạo huyện, bọn họ mới không dám
động tới…
Tuy rằng lời nói của dân chúng khác nhau nhưng trọng điểm gần như là thống nhất.
Ngụy Hoành Lâm và các Ủy viên thường vụ xem xong đoạn video, ai nấy đều trợn tròn mắt.
Bây giờ, tất cả đều có một suy nghĩ: “Đoạn video này rốt cuộc là do
ai làm. Mục tiêu chính diện chẳng phải là chỉ Hoàng Lập Hải và các vị
lãnh đạo huyện Thụy Nguyên hay sao? Gan của người này cũng to lắm, tên
tiểu tử này muốn rước phiền toái rồi, sau này nhất định phải tìm cho ra
tên này, phải chỉnh đốn lại một trận.”
Đoạn video ngắn vừa phát xong, lúc này, Nghiêm Thiên Hoa vẫn chưa
thỏa mãn, cầm chiếc microphone trong tay đi về phía dân chúng đang đứng
xem xung quanh, tùy ý chọn một người dân nói:
– Chào bác, theo bác, môi trường dọc hai bên bờ huyện Thụy Nguyên tại
sao lại ô nhiễm như vậy, tại sao các công trình xây dựng trái phép hai
bên bờ sông chưa bị dỡ bỏ?
Đây là một vị bô lão hơn 90 tuổi, ông cụ nhìn Nghiêm Đại Khoan rồi không chút do dự nói:
– Điều này vẫn cần phải hỏi sao? Người dân huyện Thụy Nguyên chúng tôi,
không ai là không biết xung quanh sông Thụy Nguyên đều là chuồng lợn,
chuồng gà và các công xưởng nhỏ. Còn về phần tại sao không dám phá dỡ,
điều này chẳng phải càng đơn giản hơn sao? Người làm quan phải biết tự
đoán tài lộ, chỉ cần có sự tồn tại của công trình xây dựng trái phép,
bọn họ liền tới thu tiền hằng năm. Tôi nghe nói một vị phó phòng quản lý đô thị dựa vào việc kiểm tra công trình xây dựng trái phép, mỗi năm có
thể nhẹ nhàng đút túi gần một trăm ngàn đồng. Anh nói xem, có ai ngu
ngốc đi phá dỡ công trình trái phép này không? Bọn họ còn thời gian nào
quản lý sự sống chết của người dân chúng tôi? Bọn họ sớm đã mua nhà mua
đất ở thành phố Nam Hoa hoặc bên ngoài rồi. Công việc bên phía chúng tôi chỉ là để kiếm tiền mà thôi.
Sau đó, Nghiêm Thiên Hoa lại phỏng vấn bất kỳ thêm một vài người dân
nữa, không ngoại lệ, những người này đều ám chỉ Hoàng Bảo Trụ và người
đứng sau anh ta, hoặc là chỉ lãnh đạo huyện Thụy Nguyên cấu kết với
nhau. Sự tức giận của người dân là vô cùng lớn.
Thời điểm Nghiêm Thiên Hoa phỏng vấn dân chúng xung quanh về việc có
hay không hy vọng công trình xây dựng trái phép bị phá vỡ, Nghiêm Thiên
Hoa và các lãnh đạo huyện tại hiện trường, không thể ngờ một cảnh tưởng
đã xảy ra. Chỉ nghe nói tới việc công trình vi phạm, người dân đột nhiên lớn tiếng hô:
– Bí thư Liễu, xin đồng chí hãy dỡ bỏ những công trình xây dựng trái phép này đi, phá bỏ hết đi.
Một người dân lớn tuổi nước mắt chan chứa nói:
– Bí thư Liễu, cầu xin đồng chí, đồng chí hãy nhanh chóng dỡ bỏ tất cả
những công trình này đi. Tôi nhớ cảnh mười năm trước, dòng sông Thụy
Nguyên trong suốt nhìn thấy cả tôm cá lượn lờ, tung tăng.
Tại hiện trường, lời kêu gọi nhanh chóng dỡ bỏ càng ngày càng lớn,
lúc mới bắt đầu, thanh âm không đồng đều, nhưng càng về sau càng đồng
thanh. Tất cả mọi người đêu kêu gọi dỡ bỏ.
Giây phút đó, màn hình máy quay lại lần nữa chĩa thẳng vào Liễu Kình Vũ.
Khi Liễu Kình Vũ nghe thấy những lời kêu gọi đầy kích động của người
dân xung quanh tại hiện trường, hắn nhìn các vị lãnh đạo huyện, nói lớn:
– Các đồng chí, các đồng chí đều nghe thấy hết rồi chứ. Đây đều là tiếng lòng của người dân, là ý dân. Thân là người lãnh đạo huyện ủy, nếu
chúng ta không thuận theo ý dân, lòng dân, vậy thì chúng ta có đủ tư
cách làm quan không? Tôi quyết định, từ bây giờ, lấy tất cả công trình
xây dựng trái phép của Hoàng Bảo Trụ làm điểm khởi đầu, tiến hành phá bỏ tất cả, truy cứu trách nhiệm nếu có người đứng sau lưng Hoàng Bảo Trụ.
Liễu Kình Vũ tôi sẽ dốc toàn lực đảm nhiệm. Nay, tôi hạ lệnh, lập tức
phá dỡ.
Nới tới đây, Liễu Kình Vũ quay sang nhìn mấy người Hồ Lập Giang, nói:
– Lần này các đồng chí không cần phải giả bộ nhập viện nữa.
Mấy người vội vàng lắc đầu.
Liễu Kình Vũ gật đầu nói:
– Được, vậy các đồng chí đi kiếm dụng cụ phá dỡ. Tôi và các đồng chí
thường vụ đợi ở hiện trường, chúng ta phải trực tiếp dỡ bỏ các công
trình trái phép, phải dọn sạch rác thải hai bên bờ sông Thụy Nguyên,
phải dốc sức xử lý môi trường sông Thụy Nguyên. Chúng ta phải trả lại
cho nhân dân một dòng sông Thụy Nguyên sạch sẽ.
Liễu Kình Vũ nói xong, lập tức xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt của người dân, rất nhiều người khóe mắt đã ươn ướt.
Đợi nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng đợi được một vị Bí thư
huyện ủy thật lòng vì dân giải quyết vấn đề, thật là không dễ mà.
Đám người Ngụy Hoành Lâm và Tôn Húc Dương lúc này dường như cũng bị ý chí chiến đấu của Liễu Kình Vũ tác động. Đặc biệt là Tôn Húc Dương,
người này lớn tiếng quát đám người Hồ Lập Giang:
– Còn không mau đi liên hệ tìm công cụ phá dỡ nhanh mang tới đây, tất cả các đồng chí phải ghi nhớ cho tôi. Bất luận là vào thời gian nào, đều
phải lấy lợi ích của dân làm chủ, đều phải xuất phát từ lợi ích của nhân dân, thực sự làm việc vì dân, làm tốt việc vì dân. Nếu sau này lại phát sinh vấn đề tương tự, tại hội nghị thường ủy tôi sẽ đề nghị bãi nhiệm
chức tại chỗ đối với các đồng chí.
Giả tạo, chắc chắn là đã diễn hơi quá.
Diễn xuất của Tôn Húc Dương không chỉ lấy được tiếng vỗ tay nhiệt
liệt một lần nữa của dân chúng mà còn lấy được sự khen ngợi và cái gật
đầu của một số lãnh đạo đang ngồi xem trước màn hình tivi.